Yêu Hận, Hận Yêu - Huyền Tran99 - Chương 42: Anh ta đang diễn trò cười cho ai vậy
Giang Thuỳ Dương ngay sau khi nghe được những lời này thì rất bất ngờ bởi cô không ngờ nhanh như vậy cô đã nắm trong tay bằng chứng chứng minh Nhã Tình hại bố mẹ cô rồi. Cơ mà bằng chứng thế này vẫn là không đủ rõ ràng để giao nộp lại cho cảnh sát. Nó không thể chứng minh được Nhã Tình thật sự đã hại chết bố mẹ cô và nó chỉ có thể cho cô biết được rằng, ai là người đã hại chết bố mẹ cô mà thôi.
– Anh cứ ở đó tiếp cận cô ta thêm một thời gian nữa. Chỉ cần có sơ hở thì sẽ bắt cô ta tới chỗ tôi. Tôi sẽ tự mình tính toán đủ với cô ta. – Giang Thuỳ Dương cố kìm nén cảm xúc xuống, buông lời nói.
– Tôi biết rồi. Nhưng cô ta mới làm loạn một trận xong, Lục Thiên Ngôn bây giờ đang canh giữ cô ta rất chặt, có lẽ là phải chờ thêm một thời gian nữa thì chúng ta mới có thể hành động được. – Tử Song cẩn trọng nhìn xung quanh nói.
Ở đây khắp nơi đều là tai mắt của Lục Thiên Ngôn, nếu như không may mà để lộ ra sơ xuất gì thì anh ta chắc cũng khó mà giữ được mạng để trở về mất.
– Không sao. Tôi có thể chờ được.
Giang Thuỳ Dương đang nói chuyện thì hình như cứ có tiếng ai đó như rên rỉ lọt vào trong điện thoại của Tử Song và vọng đến tai cô.
– Hình như chỗ cậu đang có tiếng gì đó phải không? – Giang Thuỳ Dương ngập ngừng hỏi.
Tử Song nãy giờ chỉ mải nói về chuyện Nhã Tình là người hại chết bố mẹ cô nên quên mất không kể thêm phương thức hành hạ Nhã Tình của Lục Thiên Ngôn cho cô nghe.
– Là tiếng rên của Nhã Tình đấy! Cô ta đang cùng mấy tên côn đồ gọi ngoài chợ làm việc đó. Lục Thiên Ngôn là người yêu cầu. Mỗi tuần đều có ba đến bốn lần như thế tuỳ tâm trạng của anh ta. Còn tôi hôm nay lại phải đứng canh bọn họ làm ở ngoài cửa nên âm thanh có hơi…
– Không sao! – Giang Thuỳ Dương tỏ ra không mấy bất ngờ nói.
Lớn lên bên Lục Thiên Ngôn từ nhỏ, con người anh ta có thể làm ra những chuyện xấu gì cô đương nhiên là có thể tưởng tượng được rồi. Lại cũng không ít lần chứng kiến anh ấy máu lạnh với người khác vậy nên những chuyện thế này đối với cô, từ lâu đã chẳng còn thấy gì là bất ngờ nữa.
– Mà cô Giang Thuỳ Dương này, cho phép tôi hơi nhiều lời một chút nhé! Chỉ là tôi cảm thấy con người của Lục Thiên Ngôn này… anh ta có thể đã từng tệ với cô nhưng bây giờ anh ta hành hạ Nhã Tình như thế có lẽ là đã hối hận rồi đấy! Tôi không bảo cô là tha thứ nha, nhưng ít nhất như vậy… – Tử Song còn chưa kịp dứt lời.
Giang Thuỳ Dương đã lên tiếng nói luôn.
– Anh đang muốn nói là anh ta vẫn còn chút tình nghĩa đó sao?
– Không có. Tôi chỉ nghĩ là…
– Anh biết vì sao những kẻ theo chân Lục Thiên Ngôn thường rất trung thành với anh ta không? Tất cả đều là vì chứng kiến những chuyện như vậy khiến bọn họ vừa thấy sợ, lại vừa thấy nể anh ta, từ đó nên mới một mực trung thành như thế đó. Anh nếu như không muốn trở thành một kẻ trung thành với anh ta thì đừng có suy nghĩ nhiều quá. Anh ta chỉ đang diễn trò cười cho chúng ta xem thôi. Không đáng nhắc đến. – Giang Thuỳ Dương chấn chỉnh lại Tử Song sau đó liền tắt máy.
Nhiệm vụ đột nhập vào đội vệ sĩ của Lục Thiên Ngôn vốn dĩ cô có thể dễ dàng tìm được người thích hợp nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ Tử Song chính là vì lí do này. Cô rất sợ kẻ cô cử đi sẽ phản bội lại cô vì Lục Thiên Ngôn…
Nói thế nào thì Lục Thiên Ngôn cũng rất giỏi thao túng tâm lí kẻ khác…
Cơ mà anh ta vì sao lại phải giúp cô hành hạ Nhã Tình chứ? Không phải năm năm trước anh còn rất yêu chiều cô ta sao? Bây giờ lại trở mặt như vậy.
Muốn diễn trò cười cho ai xem vậy?
Giang Thuỳ Dương biết chuyện. Cô từ đầu tới cuối không hề có chút niềm cảm kích nào với Lục Thiên Ngôn. Trái lại anh càng làm như thế chỉ càng khiến cô thêm hận anh hơn mà thôi.
Nếu như thật sự muốn đòi lại công bằng cho cô thì tại sao ngay từ đầu anh không làm như thế luôn đi? Tại sao ngay khi mới xảy ra chuyện anh không điều tra rõ ngọn ngành mà đã đổ lỗi cho cô? Nếu như không phải khi đó tại anh hiểu lầm cô thì bố mẹ cô sẽ chết oan như vậy chắc? Còn cô? Cô có phải trở thành một kẻ không nhà cửa không người thân vất vả kiếm tiền nơi đất khách quê người không?
[…]
Tại một ngôi làng nhỏ, Vi Hạ sau khi nhận được lời đề nghị của Giang Thùy Dương thì đã đi lên đây để tìm gặp bố mẹ của Nhã Tình để điều tra thêm về cô ả. Trên đường về chỗ này đường đi vô cùng vất vả, xe ô tô không đi vào sâu được còn phải đi bộ một đoạn rất dài mà đường lại trơn.
Phải khó khăn lắm mới tìm tới được ngôi làng trước kia Nhã Tình sinh sống. Nhìn vào hoàn cảnh chung của mấy hộ gia đình trong làng, Vi Hạ cũng có thể đoán được Nhã Tình trước kia chắc hẳn đã phải sống rất vất vả và có lẽ cũng vì thế cô ta mới biến chất trở thành kẻ có thể xấu xa quyến rũ Lục Thiên Ngôn bằng nhiều thủ đoạn như vậy…
Đang trong lúc loanh quanh tìm quán ăn thì có môt người đàn ông tuổi đã cao đi đến bắt chuyện với cô.
– Cô gái à? Cháu là người thành phố mới xuống đây đúng không? – người đàn ông hỏi.
– Vâng ạ. Cháu có việc muốn lên đây mấy hôm. Ông có biết quán ăn nào gần đây không ạ? Cháu mới đến nơi còn chưa tìm được chỗ ăn nữa. – Vi Hạ lịch sự nói.
Mà không hề biết rằng người mình đang nói chuyện đây lại chính là ông Nhã, bố của Nhã Tình, cũng là người cô đang muốn tìm kiếm.
– Vừa hay nhà tôi có mở một quán ăn nhỏ, cô ghé qua ăn thử nhé! – Ông ấy đon đả mời Vi Hạ.
– Vậy thì tốt quá! – Vi Hạ không suy nghĩ nhiều lập tức theo ông ấy về cái quán ăn.
Đến nơi Vi Hạ trông thấy trước mắt mình là một quán ăn đã có vẻ cũ, nhưng vô cùng sạch sẽ và gọn gàng nên cũng có một vài người khách đang ngồi ở đây ăn. Vi Hạ nhanh chóng tìm một chỗ để ngồi sau đó gọi món. Trong lúc đợi thức ăn được bưng ra cô tranh thủ lấy ảnh của Nhã Tình ra để có thể dùng nó để hỏi mấy người xung quanh đây xem liệu có tìm được nhà của Nhã Tình hay không.
Cơ mà còn chưa kịp tìm kiếm thì…
– Là ảnh của Nhã Tình? – người đàn ông thấy bức ảnh trên tay Vi Hạ thì ngay lập tức la lên, đầy kinh ngạc.
– Chú biết cô gái này sao ạ? – Vi Hạ mừng rỡ hỏi lại.
– Nó là con gái tôi, đã lâu không về, còn cô là gì của nó mà lại có ảnh nó?
– Dạ cháu là bạn học của Nhã Tình, quen nhau hồi còn đi học đại học, bọn cháu khá thân nhưng sau khi tốt nghiệp cháu đã ra nước ngoài, bây giờ muốn tìm lại bạn ấy mà không biết phải tìm ở đâu lại nhớ ra có lần bạn ấy từng kể quê bạn ấy ở đây nên cháu muốn lên đây tìm kiếm thử. Thật không ngờ tìm được chú như thế này. – Vi Hạ đã chuẩn bị lí do một cách kĩ càng rồi nên rất thành thục nói lí do.
Đáp lại bố của Nhã Tình lại thở dài một hơi mà nhìn cô.
Ông ấy đang định nói gì đó thì một đám người từ đâu đi đến. Hình như tất cả đều là sinh viên thì phải.
– Ông chủ cho mười bảy suất ăn. – một giọng nói có phần quen thuộc vang lên.
Vi Hạ quay người lại nhìn theo phản xạ tự nhiên.
Cái gì?! Vậy mà lại gặp Hi Thần cùng với đám sinh viên của anh ta ở đây sao?