Yêu Hận, Hận Yêu - Huyền Tran99 - Chương 41: Rất thảm
Trước đây trong một lần anh đi xe ở trên đường suýt chút bị kẻ thù đâm nhưng may mắn là xe của Nhã Tình khi đó đã đi sai đường và đâm phải chiếc xe kia trước khi nó đâm vào xe của Lục Thiên Ngôn nên anh mới thoát chết. Nhã Tình cũng vì vậy mới có thể làm quen được với anh. Năm đó sau khi Dương Thùy Dương bỏ đi không lâu thì anh nghe được tin Nhã Tình vẫn sống và cô ta đã quay lại tìm anh.
Vốn cô ta còn nghĩ anh sẽ vui mừng và rước cô ta lên cái ghế thiếu phu nhân của nhà họ Lục nhưng nào ngờ anh từ đầu tới cuối chỉ có lạnh lùng với cô ta.
Tìm hiểu lại mọi chuyện thêm một lần nữa anh ta phát hiện người đứng sau cái chết của ông bà Giang cũng không phải là ai khác ngoài cô ta. Lúc biết chuyện anh rất hận. Anh hận cô ta đã lợi dụng sự tin tưởng của anh để hại Giang Thùy Dương nhưng mà cái anh còn hận hơn cả đó chính là việc bản thân anh ngu muội để cô ta đánh lừa.
Trên thương trường không có mấy kẻ là đủ bản lĩnh qua được mắt anh vậy mà anh lại bị dáng vẻ yếu đuối của một cô gái đánh lừa…
– Anh sẽ không dám đâu. Anh nhớ chứ. Là em đã cứu anh. Lúc đó nếu như em không liều mạng mình cứu anh thì liệu anh có còn sống tới bây giờ để giam giữ em không? Với cả anh rõ ràng là có tình ý với em mà, với em anh luôn rất dịu dàng, anh chỉ là không dám ngoại tình sau lưng vợ nên mới không dám tiến tới với em thôi. Anh vốn đã không còn hài lòng với Giang Thùy DƯơng đó nữa rồi. Cô ta cũng là cái thá gì chứ…
“Bốp” Lời của Nhã Tình còn chưa nói xong thì cô ta đã bị Lục Thiên Ngôn tặng cho một cái bạt tai thật mạnh.
– Im miệng!!! cô không có tư cách nhắc đến cô ấy. Cô ấy dù có thế nào thì cũng là người phụ nữ mà Lục Thiên Ngôn này yêu nhất. Còn cô? Cô khi đó… chỉ là một kẻ đáng thương hại trong mắt tôi mà thôi. Và trước khi tôi thực sự có ý định ra tay với cô, mong cô đừng có quên những gì mình đã làm với ông bà Giang, bố mẹ của Giang Thuỳ Dương.– Lục Thiên Ngôn tức giận nói.
Cho tới tận bây giờ anh vẫn không hiểu tình cảm mình dành cho Nhã Tình khi đó là gì nữa. Là rung động như anh vẫn hay nghĩ là một chút lòng biết ơn như Hi Thần vẫn nói với anh, cũng có thể là sự thương hại vì hoàn cảnh của cô ta…
Nhưng dù cho đó có là thứ cảm xúc gì đi chăng nữa thì vẫn là anh đã phản bội lại tình cảm của Giang Thùy Dương, vẫn là không thể tự tha thứ cho chính mình được.
Tử Song đứng canh gác ở đó, anh ta nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Nhã Tình và Lục Thiên Ngôn thì liền tỏ ra vô cùng chấn động.
Tử Song vốn là người tình đồng giới của Văn Hạo. Cả hai quen nhau vào ba năm trước ở bên Mĩ. Và anh ta cũng vì vậy mà quen với Giang Thùy Dương. Hoàn cảnh của Giang Thùy Dương trước đó anh ta đại khái là cũng biết được ít nhiều. Bao năm qua anh ta mặc dù có công việc riêng của mình nhưng vẫn thường giúp Giang Thùy Dương và Văn Hạo điều tra về kẻ đứng sau cái chết của bố mẹ cô.
Thật không ngờ kẻ đứng sau lại là cô ả Nhã Tình vốn tưởng đã bị hại chết từ lâu này…
Phải báo lại chuyện này cho Giang Thùy Dương và Văn Hạo biết gấp mới được. Tử Song đứng đó thầm nghĩ.
– Cô ta không xứng với anh. – Nhã Tình không chịu im miệng, tiếp tục nước mắt ngắn nước mắt dài tỉ tê.
– Cô ấy không xứng với tôi vậy cô thì xứng chắc? – Lục Thiên Ngôn hỏi lại.
– Vậy sao cô ta về rồi anh không quay lại với cô ta? Rõ ràng anh không muốn quay lại với cô ta. Nếu như anh thật sự còn thích và muốn quay lại với cô ta thì năm năm qua anh đã đi tìm cô ta rồi chứ không đợi đến khi cô ta quay lại mà vẫn chần chừ như thế này đâu. Nếu như anh đã không muốn quay lại với cô ta như thế thì tại sao không cho em một cơ hội đi?
– Tôi đúng là không muốn quay lại với Giang Thùy DƯơng. Không đi tìm cô ấy mà chỉ đợi cô ấy tới bây giờ đều là vì chưa từng có ý định sẽ tái hợp nhưng lí do không phải là vì cô ấy không còn xứng với tôi mà lí do là vì tôi không xứng với cô ấy. Không giống với cô. Cô còn chẳng có tư cách để nói chuyện yêu đương với tôi chứ đừng nói là có thể mạnh miệng so sánh mình với cô ấy! – Lục Thiên Ngôn nửa quỳ nửa ngồi nâng cằm của Nhã Tình lên, lạnh lùng buông lời.
Nói xong liền hất mạnh tay để Nhã Tình ngã hẳn người xuống đất. Đầu cô ta bị đập mạnh xuống sàn đau đớn vô cùng nhưng cô ta lại chỉ có thể nghiến răng chịu. Mái tóc dài xõa ra che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt và xấu xí. Khỏi cần phải soi gương cô ta cũng biết bản thân mình đã tồn tàn đến mức nào…
Từ một hoa khôi ở trường đại học cô ta bây giờ đã bị Lục Thiên Ngôn dày vò, hành hạ tới mức người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thậm chí bây giờ Lục Thiên Ngôn thỉnh thoảng sẽ đem cô ta cho mấy kẻ đầu đường xó chợ tới để bọn chúng dở trò đồi bại với cô ta nhưng đáng nói là ngay cả bọn chúng còn thấy ghê tởm không muốn đụng vào người cô. Đây đúng là một sự sỉ nhục mà…
Có trách cũng chỉ trách cô ta đã chọn sai đường. Nếu như ngay từ đầu cô ta không có tham vọng thì liệu…
Cơ mà cuộc đời vốn dĩ không có hai chữ ‘nếu như’ để cho cô ta làm lại nữa rồi. Vậy nên bao nhiêu oán hận cô ta chỉ có thể dành nó cho Giang Thùy Dương. Cô ta lúc trước muốn thoát ra khỏi đây là để tìm Lục Thiên Ngôn nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn thoát ra khỏi đây là trả thù Giang Thùy DƯơng.
Cô ta muốn cô giống như cô ta bây giờ. Phải sống sở chết dở…
– Người mới à? – Lục Thiên Ngôn quay qua nhìn Tử Song.
Tử Song trong lòng có phần căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ vô cùng thoải mái, gật đầu.
– Vâng.
– Có số của mấy tên côn đồ thường tới đây chứ? – Lục Thiên Ngôn hỏi.
– Vâng biết.
– Gọi bọn chúng tới đây phục vụ cô ta.
– Nhưng mà… – Tử Song do dự nhìn Nhã Tình rồi lại nhìn Lục Thiên Ngôn.
– Nói. Tôi ghét nhất là kiểu người ấp úng không thể nói hết lời.
– Bọn chúng nói là cô ta không thể chơi được nữa rồi. Bọn chúng không có hứng nào để….
– Gọi một đám khác tới. Ai cũng được. Miễn là bọn chúng chịu làm. – Lục Thiên Ngôn lạnh lùng buông lời sau đó rời đi thẳng.
Tử Song là người của Giang Thùy Dương và rất căm giận Nhã Tình sau những việc xấu xa cô ta đã làm ra nhưng anh ta cũng không khỏi cảm thán một điều rằng Lục Thiên Ngôn chính là một kẻ rất máu lạnh và vô tình. Trước đó anh ta chưa từng thấy có kẻ nào máu lạnh hơn Lục Thiên Ngôn.
– Có phải anh đang thấy tôi rất thảm không? Ngay cả một đám côn đồ còn không thèm đụng đến tôi. – Nhã Tình mở lời nói chuyện với Tử Song.
Anh ta vì phải tiếp cận Nhã Tình điều tra về cô ta nên lâu nay vẫn luôn làm ra vẻ quan tâm tới cô ta hơn mấy vệ sĩ ở đây để tạo sự tin tưởng. Thành ra Nhã Tình cũng đã tưởng nhầm anh ta thật sự tốt với mình mà bộc bạch rất nhiều điều.
– Đúng vậy rất thảm.
– Thế anh có muốn…
– Tôi không muốn. – Tử Song không thèm suy nghĩ gì, lạnh nhạt nói sau đó liền gọi mấy bọn côn đồ tới theo lời của Lục Thiên Ngôn trước đó.