Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Tửu Li Tử - Chương 77: Người cây
- Trang Chủ
- Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Tửu Li Tử
- Chương 77: Người cây
Điều làm Hạ Nặc ngạc nhiên là cậu vốn đang vắt óc để tìm lý do giải thích cho hành vi bất thường của mình, nhưng chưa kịp nói hết câu thì người cá đã bình tĩnh nhìn cậu, trầm tư hỏi: “Có muốn tôi đưa cậu qua đó không?”
Không biết tại sao nhưng cậu cảm thấy hắn khá kỳ lạ, khiến Hạ Nặc hơi chút khó chịu.
Có lẽ bởi vì…người cá vốn đã yêu thích cậu hơn mà không cần bất kỳ lí do nào nữa phải không?
Hạ Nặc vô cớ cảm thấy áy náy rồi gật đầu, để người cá ôm lấy cậu vẫy đuôi bơi về hướng đã chỉ.
Trong quá trình đó, lúc Hạ Nặc mới vào mật thất này đã nhìn thấy những chấm trắng trên dòng sông. Bọn chúng vốn không phải ảo giác gì cả, bây giờ giống như cảm nhận được hơi thở của người cá, chưa kịp đến gần chúng đã tự động tránh xa.
“Những thứ đó là cái gì?” Hạ Nặc tò mò hỏi.
“Là cá sấu đầu trắng.” Người cá liếc nhìn, hoàn toàn không có miếng gì gọi là để vào mắt, “Chỉ là những sinh vật yếu ớt, hầu như không có tính sát thương.”
Hạ Nặc tin ngay, nhưng cậu đâu ngờ trong mắt của người cá thì vốn không có sinh vật nào được coi là mạnh.
“Sinh vật yếu ớt, hầu như không có tính sát thương” trong lời nói của hắn vốn có bản chất tàn ác, háu chiến, ăn thịt và thích đi săn theo đàn, sinh vật dù mạnh đến đâu một khi đã rơi vào lãnh địa của chúng cũng không thể toàn vẹn thoát khỏi.
Bọn chúng trấn giữ dòng sông này không cho phép bất cứ ai đi qua, lâu như vậy đã nuốt chửng vô số sinh mệnh, thậm chí có rất nhiều quái vật cấp cao cũng đã chết trong miệng chúng.
Nếu có thể nói và biết những gì người cá nhận xét về mình thì chắc chúng sẽ không im lặng thế nhỉ?
Tuy nhiên người cá thật sự không quan tâm bọn chúng nghĩ gì, hắn chỉ ôm lấy cậu và bơi đi ngày càng sâu, cho đến khi cậu đi vào một lối hẹp, vốn đã cách rất xa lối vào mật thất.
Không gian càng ngày càng thu hẹp, Hạ Nặc không khỏi có chút hốt hoảng, lần này còn chưa kịp nói gì người cá đã tạo ra rất nhiều hơi nước ngọt ngào giống như lúc ở trong đường hầm dưới lòng đất.
Càng đi tầm nhìn càng trở nên tối tăm và đôi mắt của người cá phát ra ánh sáng màu xanh lam trong lối đi.
Hạ Nặc nhịn không được nhìn vào mắt hắn, nhưng lại phát hiện ra một điều khiến cậu băn khoăn không biết phải làm sao – ngay từ đầu người cá vẫn luôn chăm chú quan sát cậu, trong mắt hắn có thứ gì đó khiến Hạ Nặc rung động.
“Anh…”
Anh có thích tôi không? Cậu do dự, suy đoán mơ hồ trước giờ đột nhiên được xác nhận khiến cậu không biết nên nói gì.
“Suỵt-” Người cá đặt ngón trỏ lên môi, “Đừng nói.”
Bây giờ không phải là thời điểm tốt. Hắn không chắc mình sẽ làm gì sau đó, liệu thiếu niên có thể cho hắn một câu trả lời thỏa đáng hay không.
Hắn có thể sẽ không chấp nhận được sự từ chối của cậu, nhưng nếu cậu đồng ý… điều mà hắn sẽ làm ngay bây giờ là nhốt cậu vào một nơi không ai biết – kho báu yêu quý của hắn phải được bảo vệ cẩn thận và kho báu đó cũng nên chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Nhưng nếu làm như vậy chắc chắn sẽ khiến thiếu niên ghét mình nhỉ? Người cá nghĩ vậy, nhưng hiện tại cần tạm thời duy trì sự cân bằng mong manh này, cho đến khi…hắn có thể che giấu mong muốn đó một cách hoàn hảo.
Trong bóng tối, Hạ Nặc không nhìn thấy được đường cong trên môi người cá.
Cậu không biết người cá đang nghĩ gì, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm bởi vì cậu không biết mình phải đối mặt với người cá như thế nào khi nói về điều đó.
Hiện tại… Cứ như vậy đã…
Hạ Nặc cúi đầu như đà điểu, mạch não của cậu lại vô tình trùng khớp với mạch não của người cá.
Đúng lúc này họ đã đến cuối sông. Lối đi là một con dốc hướng lên, cuối cùng là một cái hố hẹp. Người cá ôm lấy thiếu niên từ đó đi ra, Hạ Nặc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
So với trước đây, nơi này được gọi là căn phòng bí mật thì càng thích hợp hơn. Bởi vì ngoài cái lỗ mà họ đã chui ra thì không còn cách nào khác để vào đây.
Trong không gian không mấy rộng rãi ở đây, có những đám cỏ xanh mướt mọc cao đến mắt cá chân trên mặt đất, một cái cây lớn mọc ra từ khe hở trên tường, do không gian có hạn nên tán cây chỉ có thể che phủ phần trên của toàn bộ không gian như dây leo.
Ngoài ra còn có rất nhiều loài thực vật chưa được biết đến, như nấm ánh sáng mọc trên tường đang chiếu sáng toàn bộ không gian. Mặc dù không biết làm thế nào những thực vật này có thể sống sót trong điều kiện thiếu ánh sáng mặt trời và nước. Chưa kể đến có một số cây đang ở trong tình trạng không tốt. Nhưng chúng đã bám rễ chắc chắn ở đây và không hề có dấu hiệu sắp chết.
Bắt mắt nhất chính là một người đàn ông đang nằm trên giường đá.
Da của anh ta hiện lên một màu xanh tươi rực rỡ, trên đó có những đường vẽ kỳ lạ, còn có đôi tai nhọn bất thường và sáu ngón trên mỗi bàn tay và bàn chân.
“Người cây?”
Sau khi nhìn thấy bức tranh trên tường ở lối vào mê cung và “Mê cung của quỷ vương”, Hạ Nặc cơ bản đã biết được đặc điểm của người cây. Nên khi nhìn thấy người nọ, cậu liền nhận ra ngay lập tức.
Nhưng…
“Anh có để ý không…” Hạ Nặc cẩn thận nhìn khuôn mặt của người cây, ngập ngừng hỏi người cá: “Người cây này trông giống hệt Công tước kìa?”
Mặc dù trước đây cậu chỉ mới nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt của người cây còn có những đường nét đáng lo ngại, nhưng sau khi loại bỏ những thứ râu ria này, Hạ Nặc có thể xác nhận rằng ngoại hình của hai người không có gì khác biệt.
“Ừ, quả nhiên là giống nhau.” Người cá gật đầu, xác nhận suy đoán của thiếu niên.
“Bọn họ là cùng một người? Hay là song sinh? Nhưng Công tước rõ ràng không phải người cây?” Hạ Nặc phiền não lẩm bẩm.
Người cá là chủng tộc không thích kết hôn với ngoại tộc cho nên Nữ công tước đã kết hôn với Công tước, ông ta hẳn là người cá, vì vậy theo logic mà nói hai người họ không thể là cùng một người. Là song sinh sao.
Trừ khi danh tính được công bố là giả, nhưng Hạ Nặc đã nhìn thấy đuôi cá của ông ta…
“Các loài khác có thể cải trang thành người cá không?”
Hạ Nặc đưa ra một suy đoán không mấy logic: Không lẽ đuôi cá của Công tước là giả?
Người cá dễ dàng đoán được cậu đang nghĩ gì: “Có thể, hơn nữa còn rất dễ. Nhưng Công tước mà chúng ta nhìn thấy quả thực thuộc tộc người cá không sai.”
“Chúng ta nhìn thấy?” Hạ Nặc nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt, “Ý của anh là Công tước ban đầu vốn không phải là người cá, mà là ông ta đóng giả sao? Còn người này mới là Công tước thật?”
Bị đầu độc bởi bộ phim truyền hình máu chó ở thế giới thực trong một thời gian dài. Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên rất nhiều kịch bản hoán đổi thân phận, rồi giả mạo đánh nhau, cậu không khỏi nhìn người cây với ánh mắt đồng cảm.
“Không cái nào đúng cả” Người cá hoàn toàn bác bỏ mọi suy đoán của cậu. “Nói chính xác thì Công tước quả thực là người mà chúng ta đã nhìn thấy, bởi vì ông ta đúng là người đã thừa kế danh hiệu, còn người cây này-”
Người cá cố tình kéo dài giọng nói, sau khi kích thích sự tò mò của thiếu niên, hắn mới từ từ tiết lộ sự thật: “-danh tính thực sự là con trai của Công tước.”
“Hả?” Hạ Nặc hơi há miệng, cảm thấy điều này còn đáng kinh ngạc hơn cả cái suy đoán “người cây là anh trai của Công tước”.
Sau đó cậu nghe được một câu chuyện do người cá kể, nó khiến cậu vô cùng bối rối.
Câu chuyện đại khái kể về vị Công tước tiền nhiệm, người mà họ nhìn thấy trong bữa tiệc đã yêu một cô gái người cây khi còn trẻ.
Người cây cũng là một chủng tộc theo chủ nghĩa không kết hôn ngoại tộc, mặc dù cô gái đó được Công tước theo đuổi vô cùng nhiệt tình nhưng cô vẫn không rung động lấy một lần và còn từ chối ông ta vô số.
Tuy nhiên, tộc người cá thường cực kỳ hoang tưởng về mặt cảm xúc, Công tước đã bày mưu để lừa cô gái nọ, giam cầm cô trong căn phòng bí mật này và yêu cầu cô sinh cho mình một đứa con trai.
Cô gái người cây không thể chịu đựng được sự tra tấn và cuối cùng chọn cách tự sát, sau cái chết của cô Công tước dường như bừng tỉnh khỏi mối tình nồng cháy của mình, tính tình của ông ta thay đổi toàn bộ.
Bởi vì việc theo đuổi người cây trong những năm đầu hầu như ai cũng biết đến, Công tước bị tẩy chay trong gia tộc, nếu người dân biết con trai ông ta cũng là người cây, danh hiệu của ông ta có thể bị mọi người tước bỏ.
Công tước nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.
Ông ta tuyên bố trước công chúng rằng mình đã cưới một người vợ thuộc tộc người cá và có một đứa con trai, nhưng ông ta bảo vệ họ vô cùng chặt chẽ và chưa có ai nhìn thấy sự tồn tại của hai người này.
Sau đó khi tìm được thời điểm thích hợp, Công tước cho người báo tin vợ chồng ông ta đã chết vì bạo bệnh, người con trai sẽ kế thừa danh hiệu. Sau đó ông ta tái xuất hiện với tư cách là con trai của Công tước và kết hôn với Nữ công tước hiện tại.
Tuy nhiên, con trai ruột của ông ta thì bị nhốt trong căn phòng bí mật ngột ngạt này, chìm vào giấc ngủ.
“Cái này, cái này…” Hạ Nặc cạn lời, gần như không biết nên nói gì, “Vị Công tước này cũng quá cặn bã rồi?”
Ông ta chẳng những gián tiếp giết chết người mình yêu, vì địa vị mà nói nhiều lời dối trá như vậy, rồi còn thay thế con trai, sau đó vì thân phận của mình mà thậm chí còn bỏ tù đứa con đó.
Chẳng trách ồng ta không thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người và ít nói! Ông ta hẳn là sợ bị lộ danh tính?
Người cá bế cậu lên khỏi mặt nước, Hạ Nặc chân trần đứng trên bãi cỏ từ khoảng cách an toàn nhìn người cây trước mặt.
“Anh ta còn có thể tỉnh lại sao?” Hạ Nặc tò mò hỏi.
“Đương nhiên.” Người cá ngồi ở mép hồ, đuôi chìm trong nước, hắn ôm Hạ Nặc vào lòng bảo vệ, nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía người cây trên giường đá. “Anh ta đã tỉnh rồi.”
“A?” Hạ Nặc mở to đôi mắt tròn xoe, có vẻ ngốc nghếch, “Nhưng…”
“Trường An…” Người cá nhẹ nhàng thở dài, búng một cái lên trán Hạ Nặc. “Tôi chỉ nói Công tước giam anh ta ở đây, chứ chưa bao giờ nói rằng Công tước khiến anh ta rơi vào giấc ngủ sâu.”
Bởi vì Hạ Nặc có dự cảm khi nhìn thấy người cây nằm trên giường, cậu cho rằng là do anh ta không thể tự mình tỉnh dậy, không ngờ tới còn có khả năng là giả vờ ngủ.
Nhưng anh ta đã tỉnh rồi sao còn nằm trên giường giả vờ? Và người cây đã nghe thấy toàn bộ những gì họ nói vừa rồi phải không?
Hạ Nặc đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị người khác nghe thấy những suy đoán kỳ cục của mình.
Người cây vừa nghe hắn nói vậy, liền không giả vờ ngủ nữa, xoay người ngồi dậy nhìn thẳng vào hai vị khách không mời mà đến: “Các ngươi là ai?”
“Chúng ta là ai có quan trọng à?” Người cá nói, rồi hắn hỏi ngược lại: “Ngươi hẳn là muốn thoát khỏi đây phải không?”
Con ngươi của người cây thẳng đứng như mèo, khi nhìn người có chút dữ tợn: “Các ngươi còn chưa rõ chuyện của ta sao? Ai lại muốn bị nhốt ở đây và không bao giờ có thể rời đi?!”
“Như vậy, chúng ta làm giao dịch đi.” Người cá liếc nhìn thiếu niên trong lòng, khẽ mỉm cười: “Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng điều kiện là ngươi phải cho ta một hạt của cây Ánh trăng.”
Hạ Nặc sửng sốt, không ngờ người cá lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Trước đây tôi đã hứa với cậu là sẽ dẫn cậu đến lãnh thổ của tộc người cây.” Người cá vừa chờ đợi câu trả lời vừa xoa xoa cái đầu đầy tóc của Hạ Nặc, “Nhưng hiện tại có một cách thuận tiện hơn.”
______
Editor có lời muốn nói: không ngờ câu chuyện sẽ diễn biến như vậy luôn á =)))) Tui edit mà tui sốc.