Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc - Chương 99: Ngoại truyện 9: Có một kiểu lạnh được gọi là bạn trai nghĩ bạn lạnh
- Trang Chủ
- Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc
- Chương 99: Ngoại truyện 9: Có một kiểu lạnh được gọi là bạn trai nghĩ bạn lạnh
Hơn nữa đúng như những gì Giang Mộ Hành nói, tuyết khô.
Miếng lớn, nhẹ tênh, không dễ bị tan lúc rơi xuống người, hợp cho các cặp đôi đi dạo dưới tuyết.
Yến Hảo rúc trong chăn, nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cậu nhìn thêm một lúc rồi gọi lớn ra ngoài cửa: “Giang Mộ Hành, em khỏe rồi, chúng ta xuống đi dạo đi.”
Giang Mộ Hành vào phòng: “Khỏe rồi?”
“Rất khỏe, anh xem.” Yến Hảo đứng trên giường biểu diễn bộ thứ tám thể dục theo đài.
Trán Giang Mộ Hành giật giật.
Thấy Giang Mộ Hành không nói gì, Yến Hảo lao thẳng về phía anh, được anh ôm vững trong ngực: “Vừa phải thôi.”
Yến Hảo ôm cổ Giang Mộ Hành, trêu anh: “Anh ôm em thế này y hệt ông bố ấy.”
Giang Mộ Hành ghé bên tai cậu bật ra một hơi như đang cười: “Ừ.”
Yến Hảo: “…”
Không chịu nổi không chịu nổi.
Bình thường có nhiều lớp nên Giang Mộ Hành cố kiềm chế, duy trì tần suất vận động một đến hai lần một ngày, chỉ vào ngày nghỉ mới buông thả Yến Hảo, phóng túng chính mình.
Hôm qua là tết nguyên đán, hôm đầu tiên trong kỳ nghỉ dài ba ngày, Yến Hảo được anh chơi đến tận nửa đêm, cậu nhanh chóng hồi máu sống lại nhờ món quà kỷ niệm một năm từ Dương Tùng.
Một hộp ky* được đóng gói đẹp mắt, tổng cộng có mười tám tuýp, hạn sử dụng ba năm. Một miếng ngọc trong suốt kèm sách hướng dẫn, chỉ cần kiên trì làm theo nó mỗi ngày là bảo dưỡng được. Còn có cuốn sổ tay top, Giang Mộ Hành muốn đọc.
(*) Bôi trơn.
Đúng là đồ quý, rất có tâm.
Dương Tùng thân là bạn nối khố nhưng ôm trái tim của bậc làm ba mẹ.
——
Lúc xuống lầu, Yến Hảo đút hai tay vào túi áo khoác, đầu đội chiếc mũ len màu xanh nhạt, cậu sinh ra đã trắng nên mang màu gì cũng đẹp. Mà cậu đã đội mũ len rồi thì thôi, Giang Mộ Hành còn kéo chiếc mũ áo lông của cậu lên để nó ôm lấy mũ len, tạo thành một cục bông nhỏ. Vẫn chưa hết, ngoài mũ cậu còn quấn hai vòng khăn quàng ca-rô.
Hơn nửa mặt Yến Hảo vùi trong khẩu trang màu xám đậm, chỉ để lộ đôi mắt trong veo ánh nước.
“Em thấy mình y như con gấu.”
“Em dễ thương hơn con gấu.”
“Cảm ơn.”
Yến Hảo bật ra một tiếng thở dài qua lớp khẩu trang: “Em muốn đắp người tuyết với anh mà anh quấn em chặt thế này, em không cử động nổi.”
Giang Mộ Hành nói: “Quấn cho bớt lạnh.”
Yến Hảo ôm cổ Giang Mộ Hành: “Anh trai à, tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, đây là Vật lý cấp hai.”
Giang Mộ Hành: “Ừ.”
Ngoài miệng thì anh đáp thế, nhưng anh vẫn đưa một đôi găng tay da chống thấm nước tới: “Đeo vào.”
Yến Hảo: “…”
Có một kiểu lạnh được gọi là bạn trai nghĩ bạn lạnh.
Năm ngoái thành phố T có tuyết rơi dày đặc, Yến Hảo và Giang Mộ Hành đi học về, quần áo sũng nước, ướt như chuột lột, không khác gì tên ngốc. Năm nay còn ngốc hơn, hai người đi dạo quanh khu nhỏ, từ cổng trước đến cổng sau, mấy dấu chân nối liền nhau.
Ước mong của năm ngoái đã thành hiện thực trong năm nay.
Yến Hảo vừa đạp tuyết vừa nghe tiếng sột soạt dưới chân: “Tối mai ở trung tâm tổ chức tiệc mừng năm mới, anh muốn xem không?”
Giang Mộ Hành: “Nghe em.”
Yến Hảo: “Em nhận ra anh rất thích nói hai chữ này.”
Giang Mộ Hành: “Chỉ nói với em.”
Đây không phải lời cho có lệ, không phải quan tâm, mà là chiều chuộng.
Yến Hảo nhìn góc nghiêng mặt Giang Mộ Hành, cậu liếm môi, toàn thân nóng bừng: “Anh mặc nhiều đồ cho em, em nóng toát cả mồ hôi.”
“Không liên quan đến số quần áo mấy.” Giang Mộ Hành liếc cậu: “Do em tăng adrenaline.”
Yến Hảo bị nhìn thấu, cậu chột dạ đảo mắt nhìn quanh: “Gì hả gì hả?”
Giang Mộ Hành dừng bước, cúi đầu nhìn cậu.
Yến Hảo cũng nhìn Giang Mộ Hành, cơ thể càng ngày càng nóng, cậu run người như có dòng điện chạy qua, rầm rì nói: “Có phải anh chuốc độc em không?”
Giang Mộ Hành nhướng mày: “Chuốc độc?”
“Phải.” Yến Hảo nói nhỏ: “Chúng ta yêu nhau đã lâu thế rồi, thế mà chỉ cần anh ngoắc tay một cái, em đã chịu không nổi, tim em vừa đập nhanh hơn vừa nhũn hết tay chân.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu chăm chú một hồi, sau đó nhếch đôi môi mỏng: “Rất tốt.”
Yến Hảo nhìn thấy gì đó, cậu ghé tới quan sát: “Giang Mộ Hành, tai anh đỏ quá.”
Nét mặt Giang Mộ Hành không đổi: “Lạnh.”
Yến Hảo thầm thì: “Nói dối.”
Giọng Giang Mộ Hành bình tĩnh, cực kỳ ung dung: “Ừ.”
Yến Hảo ngớ mặt.
Giang Mộ Hành đẩy nhẹ lưng cậu: “Đi thôi.”
Yến Hảo kéo hồn về, cậu lẩm bẩm: “Người đẹp trai dù mặt dày vẫn đẹp trai.”
Dọc đường trong khu có dấu chân lộn xộn, tuyết lấm bùn hơi bẩn, nhưng tuyết trên cỏ với bụi cây đều sạch như kẹo bông. Có vài người lớn dẫn con xuống lầu chơi tuyết, tiếng nô đùa ngập bầu trời, vẽ nên khung cảnh ấm áp giữa mùa đông.
Yến Hảo vốc một nắm tuyết nhỏ trên bụi cây, lè lưỡi liếm, mát lạnh.
Giang Mộ Hành bình tĩnh nói: “Ăn lung tung, bị tiêu chảy đừng có than khó chịu với anh.”
“Anh là bạn trai của em, là người đàn ông của em,” Yến Hảo ném chỗ tuyết còn lại xuống đất: “Em không than với anh thì than với ai?”
Giang Mộ Hành như được vuốt lông, thần phục hoàn toàn: “Than với anh.”
Yến Hảo cười tít mắt: “Đúng rồi đấy.”
“Anh yêu.” Cậu đi theo Giang Mộ Hành: “Giang Giang?”
Giang Mộ Hành loạng choạng.
Yến Hảo không nhận được lời đáp nên gọi mãi, gọi đi gọi lại những danh xưng đó.
Giang Mộ Hành giữ mặt vô cảm chịu đựng hơi nóng tán loạn khắp cơ thể, anh muốn bế người bên cạnh về đánh một trận, để cậu khóc không ngậm được miệng.
Yến Hảo tự dưng rùng mình: “Anh đang nghĩ gì đó?”
Giang Mộ Hành tiếp tục bước, anh chậm rãi trả lời, giọng hơi khàn mang vẻ lười biếng: “Đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Yến Hảo mở miệng: “Ăn em?”
Giang Mộ Hành nghiêng đầu: “Khả năng tiếp thu khá tốt.”
Yến Hảo không quản được miệng, cậu văng tục: “Đệt, anh…”
Giang Mộ Hành chưa phản ứng, Yến Hảo đã nhanh chân bỏ chạy, kéo dài khoảng cách rồi nhìn anh, không khác gì chú mèo hoảng sợ, suýt ngã nhào xuống tuyết.
Giang Mộ Hành ấn thái dương: “Em chạy làm gì?”
Yến Hảo nghiêm túc nói nhảm: “Chân em bị chuột rút, chạy cho dễ chịu.”
Giang Mộ Hành còn đoan chính hơn cậu: “Tối về giãn chân nhiều vào.”
Yến Hảo đỏ mặt: “Em không nổi.”
Giang Mộ Hành dùng ánh mắt cười trêu, chọc cậu: “Đàn ông không thể nói không nổi.”
Yến Hảo tin thật: “Em nổi.”
Giang Mộ Hành: “…”
——
Đi chưa bao lâu, một lớp tuyết mỏng tụ trên vai Yến Hảo, cậu hưng phấn nhìn nó, dùng ngón tay vê một bông tuyết nhỏ lên, dùng miệng thổi bay.
Mùa đông đại học năm nhất, có bạn trai đi ở bên, có tuyết như lông ngỗng yêu thích, mọi việc đều tốt đẹp, ngoại trừ kỳ thi dày đặc sau đó.
“Bây giờ anh Tự siêu nổi, mỗi lần em xem mục giải trí đều thấy anh ấy ở đầu.” Yến Hảo khoác tay Giang Mộ Hành: “Có tin nói anh ấy nhận lời đóng phim, năm sau tham gia vào đoàn, anh biết chuyện này không?”
Giang Mộ Hành phủi tuyết dính trên khăn quàng cậu mang: “Xem phía đạo diễn.”
Tương đương với việc thừa nhận tin đó là thật.
Yến Hảo dừng bước, ngây ngẩn một lúc mới nói: “Với hình tượng của anh Tự không chỉ diễn được vai người kiên cường mà còn diễn được cả tổng giám đốc, con đường rộng mở.”
“Anh ấy vẫn hát chứ?”
“Vẫn hát.”
Giang Mộ Hành cầm một viên kẹo táo: “Ăn không?”
Yến Hảo lắc đầu rồi đổi ý: “Anh bóc vỏ cho em đi.”
Giang Mộ Hành đã quen cậu nũng nịu, mà anh cũng rất tận hưởng, anh bóc vỏ kẹo, đôi mắt chứa ý cười: “Đắp người tuyết không?”
Yến Hảo đảo lưỡi quanh viên kẹo: “Được, anh đắp phần anh, em đắp phần em, xem ai đắp nhanh hơn.”
Cậu dứt lời liền bỏ Giang Mộ Hành lại, ăn gian đi làm người tuyết trước.
Cuối cùng chỉ có được một người tuyết do Giang Mộ Hành đắp, Yến Hảo đang làm giữa chừng thì bị đổ vì người tuyết thiếu chắc, cậu đứng cạnh người tuyết đổ nát, bào chữa lộ liễu cho mình.
“Em mặc nhiều nên không ngồi được, khó cúi người, còn đeo găng tay không thể dùng lực, nếu không sẽ chẳng thành ra thế này.”
Giang Mộ Hành đáp “ừm”: “Lỗi của anh.”
Nghe anh nói vậy, Yến Hảo nóng mặt, xấu hổ đá đá người tuyết nhỏ.
“Anh dỗ trẻ con à.”
“Anh dỗ trẻ lớn.”
Yến Hảo sắp thẹn quá hóa giận, cậu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm dịu dàng của Giang Mộ Hành, bỗng chốc quên mất cách nói, ngơ ngác nhìn anh.
Giang Mộ Hành cười khẽ: “Chúng ta chụp ảnh với người tuyết nhé?”
Yến Hảo gãi chóp mũi đỏ bừng, kéo khẩu trang lên, rồi lại kéo xuống dưới cằm vì muốn chụp ảnh: “Chụp.”
——
Ngày hôm đó, Giang Mộ Hành cầm mũ len của vợ, chậm rãi đi đến bạc đầu với cậu, sau một năm, thực hiện ước muốn của mình vào mùa đông năm lớp mười hai. Đánh một dấu tích vào cuốn sổ nhỏ trong lòng, những mong muốn còn lại, tương lai sẽ thực hiện từng cái một.
Buổi tối, Yến Hảo ngồi khoanh chân trên giường, cầm điện thoại chia sẻ cảnh tuyết ở đại học A với Dương Tùng, Hạ Thủy.
Lúc Yến Hảo hăng hái đi tắm, mấy người trong nhóm sôi sục.
Anh lớn Tống: Chết tiệt, đại học A không hổ là anh cả, cảnh tuyết tiên khí hơn trường chúng ta.
Chị Hạ của mấy ông: Ghen tị mấy ông được nghịch tuyết quá.
Anh lớn Tống: Chỗ bà không rơi sao?
Chị Hạ của mấy ông: Rơi rồi nhưng tôi không được ra ngoài [khóc]
Anh lớn Tống: Xoa tóc xoa tóc, sức khỏe quan trọng, năm sau vẫn có tuyết.
Anh lớn Tống: Lão Dương đâu? @Dương đại tiên.
Dương đại tiên: Gì? Ông đây đang làm bài về nhà, sắp mệt hóa chó.
Anh lớn Tống: Bài về nhà? Nhà ngươi là ai? Tại sao nhập vào người anh em của tôi? Có ý định gì?
Dương đại tiên: Tôi là bố ông.
Anh lớn Tống:…
Chị Hạ của mấy ông: Già rồi, dễ giận [cắn hạt dưa]
Cả nhóm đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, Dương Tùng mới có động tĩnh lại.
Dương đại tiên: Cảnh tuyết thì đẹp.
Dương đại tiên: Còn người tuyết mẹ nó chứ ai đắp đấy, xấu khiếp.
Chị Hạ của mấy ông: @Giang.
Giang Mộ Hành đang đọc sách, chợt nghe điện thoại trên bàn đầu giường đổ chuông, anh cầm qua, gõ gõ vài cái.
Tin nhắn mới xuất hiện trong nhóm.
Giang: @Yến Bonnie.
Gửi tin này xong, Giang Mộ Hành với lấy điện thoại Yến Hảo, hết sức ung dung nhắn một câu.
Yến Bonnie: Không xấu, đẹp.
Dương đại tiên: Đệt, ông là Giang Mộ Hành chứ gì!?
Giang Mộ Hành tìm biểu tượng cảm xúc trong điện thoại Yến Hảo, trông thấy biểu tượng tát miệng mà cậu hay dùng nhất với Dương Tùng.
Dương đại tiên:……… Đệt!
Chị Hạ của mấy ông: Là anh Hảo của chúng ta.
Anh lớn Tống: +1.
Dương đại tiên: Ha ha, hai vị lầu trên để IQ đi dạo thung lũng rồi à, bạn vỗ một cái, mình vỗ một cái.
Giang Mộ Hành xem lại dòng tin nhắn, anh tự cho là mình đã học được tinh túy của vợ, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nhưng có vẻ giữa bạn nối khố với nhau có trực giác nào đó, thậm chí khó nắm bắt hơn anh tưởng tượng.
Giọng Yến Hảo từ phòng tắm vọng ra: “Giang Mộ Hành, mau vào chà lưng cho em.”
Giang Mộ Hành đặt điện thoại xuống, anh mở ngăn kéo cạnh giường.
Yến Hảo giục: “Anh có vào không?”
Giang Mộ Hành lục lọi ngăn kéo: “Chờ chút.”
Yến Hảo la: “Trong phòng tắm còn T.”
Giang Mộ Hành nghe thế liền đóng ngăn kéo lại: “Vào đây.”
Ngoài cửa sổ trời đông tuyết phủ, trong phòng tắm tràn ngập cảnh xuân.
———
(*) Bạn vỗ một cái, mình vỗ một cái: Bài đồng dao dành cho trẻ nhỏ nhằm tương tác giữa cha mẹ và con cái,
Editor: Ngoại truyện đến đây là hết rồi, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, chúc tất cả chúng ta hạnh phúc ^^