Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc - Chương 96: Ngoại truyện 6: Tôi bằng lòng
Yến Hảo nói Giang Mộ Hành cho cậu xem điện thoại, Giang Mộ Hành bỏ điện thoại vào túi: “Về rồi xem.”
Yến Hảo kéo vành mũ lưỡi trai: “Sao phải đợi lúc về?”
Giang Mộ Hành im lặng.
Tống Nhiên bay tới: “Sợ bị ông đánh.”
Nói xong hắn nhanh chóng rút lui, thành công tránh được đòn tấn công áp suất thấp từ bạn thân.
Yến Hảo liếc bạn trai: “Chụp không đẹp sao?”
Giang Mộ Hành gãi lông mày.
“Không sao.” Yến Hảo cười: “Bản thân em không ăn ảnh.”
Tống Nhiên ngạc nhiên nhìn bạn thân, lão Giang à, vợ ông dễ nói chuyện thật.
Giang Mộ Hành khẽ mấp máy đôi môi mỏng, ngây thơ.
Tống Nhiên chưa kịp hiểu, chợt nghe Yến Hảo nói: “Nhưng anh phải luyện kỹ năng chụp ảnh.”
“Anh canh khoảng cách hoặc quá xa không thấy rõ mặt em, hoặc quá gần chỉ có mỗi cái mặt, anh không chụp được phong cảnh em muốn chụp, hoặc là anh chỉ chụp cảnh, em ở một góc, hoặc em bị mất chân, khả năng bố cục của anh quá kém.”
Không chỉ về bố cục mà còn rất nhiều vấn đề như chụp đúng lúc cậu không mở mắt, mắt khép hờ, mắt trợn trắng, đủ loại hình dạng lạ lùng khác, nhưng cái này chưa tính, việc chụp cậu thành một mét năm cũng thật là…
Yến Hảo nghiêm túc, không hề có vẻ tăng bốc: “Có điều anh chụp cũng được, có cảm xúc chứ bị sượng, em thấy anh có tế bào nghệ thuật, chẳng qua là do bình thường anh không hay chụp thôi, sau này anh chụp em nhiều lên.”
Giang Mộ Hành im lặng một lúc rồi đưa điện thoại cho cậu.
Yến Hảo cầm điện thoại rồi nhét lại vào túi Giang Mộ Hành: “Về rồi xem.”
Cậu nói xong rồi khoác vai Giang Mộ Hành, ôm cổ anh: “Ban nãy lúc anh chụp ảnh cho em, nhìn anh đẹp trai cực.”
Tống Nhiên trợn mắt há mồm, đây là cho kẹo trước, rồi bàn chuyện, tiếp theo lại cho kẹo, vòng về chuyện, sau đó lại cho kẹo? Mẹ nó, Yến Hảo cao tay thế.
Tống Nhiên tranh thủ đẩy mắt kính nhìn lướt qua người bạn được vuốt lông, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc rối rắm, hắn cứ tưởng người bị ăn tươi nuốt sống là Yến Hảo, bây giờ xem ra hắn đoán ngược rồi.
——
Đây là lần đầu Yến Hảo đến phố Đông Xương, cậu cứ nghĩ đây là con phố tẻ nhạt chỉ có mỗi đồ ăn, quần áo ở hai bên đường, không ngờ thú vị hơn cậu tưởng. Ngoài những nơi nổi tiếng có chữ ký, còn có vài tiểu viện được vào tham quan miễn phí. Nó nằm sâu trong con phố, tránh xa sự hối hả nhộn nhịp.
Yến Hảo xếp hàng mua bánh Mai Thái, vừa ăn vừa đi vào một trong những tiểu viện: “Trong đó không có ai.”
“Hầu hết những người đến đây không phải để xem nhà mà để chụp với chữ ký, rồi ăn uống mua sắm.”
Tống Nhiên đi qua sân ngoài, dạo bộ một mình.
Yến Hảo quay đầu, đưa bánh đến trước mặt Giang Mộ Hành: “Ăn không?”
Giang Mộ Hành kéo khẩu trang xuống, cúi đầu cắn một miếng.
Yến Hảo nhìn dãy nhà nối liên tiếp ở hướng bắc sân ngoài: “Nhiều nhà thế, đúng là đại gia đình.”
Giang Mộ Hành cởi mũ lưỡi trai, luồn những ngón tay vào tóc, tùy ý vuốt mấy cái.
“Nhìn đường, đi chậm thôi.”
“Không thể chậm hơn nữa.” Yến Hảo nuốt miếng bánh trong miệng xuống: “Tống Nhiên có tâm sự gì sao?”
Giang Mộ Hành thờ ơ: “Ai cũng có tâm sự.”
Yến Hảo không hề nghĩ ngợi nói: “Em không có.”
Cậu bước tới trước mặt Giang Mộ Hành: “Anh có?”
Giang Mộ Hành im lặng.
“Anh có tâm sự gì?” Yến Hảo suy nghĩ một lúc: “Chẳng lẽ bối rối khả năng chụp ảnh của mình hả, anh không biết nên luyện thế nào?”
Giang Mộ Hành đội mũ lên lại: “Không phải.”
Yến Hảo nhíu mày: “Chứ là chuyện gì?”
Giang Mộ Hành ra hiệu cho cậu rẽ vào một góc.
Yến Hảo đứng bên cửa thùy hoa nói: “Anh không nói, em sẽ không đi nữa.”
Giang Mộ Hành xoa trán thở dài: “Anh đang nghĩ vì sao trên đời lại có thứ như xe hơi?”
Yến Hảo: “…”
“Anh đợi chút, để em lên mạng tìm lịch sử phát triển xe hơi cho anh.”
Giang Mộ Hành ngồi dưới gốc cây cổ thụ có tán lá to rộng, trông khá tang thương u sầu.
Yến Hảo rất muốn ôm đầu Giang Mộ Hành áp vào trong ngực mình, mạnh tay nhào nặn mấy cái, cậu liếm sạch vụn bánh trên môi: “Tối nay chúng ta ngồi vòng đu quay đi.”
Giang Mộ Hành nhướng mắt: “Vòng đu quay?”
Yến Hảo gật đầu: “Ngồi ngắm cảnh đêm.”
Giang Mộ Hành bật ra một chữ: “Choáng.”
Yến Hảo tức giận: “Lãng mạn mà.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Lãng mạn cũng choáng.”
Cơ mặt Yến Hảo giật giật: “Thế thì không ngồi.”
Ánh mắt Giang Mộ Hành khóa chặt trên chiếc lá rụng dưới đất, lại một mùa thu tới, thời gian trôi qua quá nhanh, anh nhéo sống mũi: “Ngồi.”
Yến Hảo bất ngờ: “Chẳng phải anh choáng sao?”
Giang Mộ Hành nói: “Có choáng cũng ngồi.”
Yến Hảo ngơ ngác nhìn góc mặt Giang Mộ Hành được ánh sáng ôm lấy, cậu vô thức tiến lại gần.
Lúc Yến Hảo sáp đến như bị mê hoặc, Giang Mộ Hành giật lông mày, anh quát khẽ: “Yến Hảo.”
“Biết rồi biết rồi, đây là bên ngoài, phải chú ý.”
Yến Hảo bĩu môi: “Ngày mai em phải làm bài tập, còn phải xác định biểu đồ đường của tấm poster, không thể đi chơi nữa, cuối tuần sau em dẫn anh ngồi vòng quay ngựa gỗ với xích đu.”
“Người ta nói nó có thể cải thiện triệu chứng say xe.”
Không đợi Giang Mộ Hành trả lời, Yến Hảo đã nhanh chóng nói: “Chúng ta còn chưa làm trong xe đâu.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo nhìn thẳng anh: “Anh không muốn đè em ở…”
Giang Mộ Hành ngắt lời: “Ăn bánh đi.”
“Một câu cuối cùng,” Yến Hảo vươn một ngón tay, khuôn mặt cầu xin: “Em chỉ nói câu cuối cùng thôi.”
Giang Mộ Hành gật đầu, nghe cậu thì thầm thổi hơi bên tai mình: “Chức năng chống sốc của xe là nhất.”
Bầu không khí dưới gốc cây nhớp nháp, nóng rực.
Tống Nhiên đột nhiên chạy từ đầu hành lang tới: “Lão Dương với Hạ Thủy ở cạnh nhau!”
Yến Hảo giấu cảm xúc nóng bỏng trong mắt: “Gửi kẹo cưới rồi hả?”
“… Không phải không phải.” Tống Nhiên thở hổn hển: “Ý tôi là lão Dương đang ở chỗ Hạ Thủy.”
Yến Hảo hỏi: “Hai người đó online trong nhóm à?”
“Không.” Tống Nhiên tháo kính ra, dùng mu bàn tay xoa mặt: “Lão Dương đăng bài.”
Yến Hảo vào tường nhà Dương Tùng xem, cậu ta đăng một bài có tiêu đề là tới thăm mỹ nữ, đăng cùng với một bức ảnh, Hạ Thủy mặc áo bệnh nhân ngồi trên ghế dài phơi nắng, bên cạnh có chú chó chăn cừu Đức, cùng với một cậu chàng đẹp trai chính là Dương Tùng, dưới cặp kính râm là hàm răng to trắng.
Trời xanh mây trắng, cỏ xanh hoa hồng, xinh đẹp.
Tống Nhiên vặn chai nước ngọt còn non nửa, ngẩng đầu uống mấy ngụm: “Trông sắc mặt Hạ Thủy rất tốt.”
Yến Hảo lưu ảnh, tối về sẽ rửa ảnh hôm nay chụp và tấm này, cậu thoát khỏi tường nhà của Dương Tùng: “Hạ Thủy nói vào lúc tuyết rơi năm nay sẽ về nước.”
Tống Nhiên chùi miệng: “Năm ngoái thành phố T hiếm lắm mới đổ tuyết, năm nay có khi không rơi.”
Yến Hảo xé bịch bánh: “Cậu ấy chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Tôi đã hỏi ba cậu ấy, ít nhất phải chờ đến mùa xuân năm sau mới ổn định.”
Tống Nhiên ngạc nhiên vài giây: “Cũng sắp rồi.”
Hắn rướn người “yo” một tiếng: “Lão Giang đang chụp hoa này.”
Giang Mộ Hành chụp “tách tách” một bụi hoa màu tím đỏ trong bồn hoa: “Tôi đồng ý với Yến Hảo.”
Tống Nhiên: “Cái gì?”
Giang Mộ Hành: “Giờ ông toàn là mùi Dương Tùng.”
Tống Nhiên: “…”
——
Đi dạo tiểu viện xong, nhóm Yến Hảo đi ăn trưa, Tống Nhiên dẫn đường, rẽ tới rẽ lui vào một quán cũ không bắt mắt, thậm chí trên cửa không có bảng hiệu nào, chỉ dán một tờ giấy trên tường, trên đó viết hai chữ “Nồi Đất” to bằng bút đỏ.
Yến Hảo đứng trước cửa, mãi không bước vào.
Tống Nhiên nhìn Giang Mộ Hành, cố gắng giao tiếp bằng mắt với anh nhưng Giang Mộ Hành không phản ứng.
Tống Nhiên giật khóe mắt, được, hắn đã biết ai làm chủ. Hắn quay đầu sang chỗ khác: “Yến Hảo, tôi có bạn cùng phòng là người địa phương, cậu ấy giới thiệu quán lâu đời này, Nồi Đất là tuyệt nhất.”
Yến Hảo gãi má: “Vào ăn thử xem.”
Cửa vào nhỏ hẹp, lúc tiến vào vẫn nhỏ, không có gì đặc biệt, mà điều khiến Yến Hảo ngạc nhiên là có tầm bảy bàn gỗ trong cửa hàng, bàn nào cũng gần như kín người, có lẽ không phải người sành ăn sẽ không tìm ra nơi này.
Quán gia đình có già có nhỏ, đầy khỏe khoắn, ba thế hệ tất bật trong quán, bầu không khí ấm cúng. Ấn tượng đầu thấp điểm ngoài quán của Yến Hảo dần giảm bớt, cậu nhìn tấm bìa các-tông cứng bên cạnh quầy thu ngân, gọi một phần gân bò kho nồi đất, một dĩa thịt bò.
Tống Nhiên gọi món lòng bò kho, cũng là món mặn, còn Giang Mộ Hành gọi một món chay, canh suông, món thịt hầm thập cẩm chay nồi đất.
“Lão Giang.” Tống Nhiên tò mò nói: “Khẩu vị hai người khác nhau nhiều thế, bữa cơm bình thường vẫn ăn được sao?”
Giang Mộ Hành cúi đầu nhìn điện thoại: “Có gì mà không ăn được?”
Tống Nhiên hạ thấp giọng: “Chẳng phải ông không chịu được tí tẹo cay nào hả?”
Giang Mộ Hành bình thản nói: “Em ấy ăn xong hôn tôi, tính ra tôi cũng ăn.”
Tống Nhiên nghẹn họng, cũng phải.
“Chịu được hả?”
Giang Mộ Hành trả lời: “Nói nhảm.”
Tống Nhiên chán nản sờ mũi, đúng là hắn nói nhảm.
Nồi Đất có rất nhiều đồ ăn kèm, gọn gàng, đầy ụ.
Yến Hảo sinh hảo cảm với cửa tiệm lâu đời này, sau khi uống một chén canh, hảo cảm của cậu tăng vọt lên như được buộc với tên lửa pháo hoa. Nồi Đất hầm canh với xương to nên mùi vị rất đậm đà.
Yến Hảo ăn thêm mấy ngụm canh, cậu chép miệng: “Ngon thật đấy.”
Tròng kính Tống Nhiên phủ đầy hơi nước, hắn đặt kính sang một bên: “Có phải nên cảm ơn tôi không?”
Yến Hảo được ăn ngon nên mặt mày rạng rỡ, dễ tính: “Cảm ơn anh Tống.”
“Thành phố A quá lớn, muốn ăn ngon chơi vui phải đi tìm.”
Trong nồi của Tống Nhiên đã đỏ rực mà hắn còn cầm lọ dầu ớt đến trước mặt, múc một muỗng lớn bỏ thêm vào nồi.
“Yến Hảo muốn ăn không?”
“Cho tôi chút.”
“Tôi sẽ đút cho ông một muỗng đầy.”
Thái dương Giang Mộ Hành đập dữ dội.
Tống Nhiên dùng đũa quấn mỳ: “Lão Giang, lớp ông cũng có người địa phương phải không, ông nên giao lưu nhiều hơn, lập một danh sách, không lo không có chỗ chơi.”
Giang Mộ Hành nói: “Mấy mối quan hệ của tôi không bằng ông.”
Tống Nhiên bỗng được khen, hắn nóng đầu buột miệng: “Hay tôi chuẩn bị cho ông một ppt cách tấn công chiếm đóng thành phố A?”
Hắn vừa dứt lời liền nhận ra IQ của mình bỏ chạy khỏi cửa, chưa kịp nghĩ cách đối phó đã nghe Giang Mộ Hành chặn lại.
“Được, cảm ơn.”
Tống Nhiên ngớ người.
Mẹ kiếp bị lừa rồi, hắn ăn sạch mỳ đã nguội rồi thở dài một hơi, thầm nghĩ mình không thắng nổi, nếu có Dương Tùng ở đây thì hai người còn hỗ trợ lẫn nhau được.
Bàn bên cạnh có mấy cô gái xì xào bàn tán, xoay quanh “công thụ” gì đó, lọt thẳng vào tai Yến Hảo. Yến Hảo gắp trứng cút trong nồi đất, đột nhiên ngoảnh đầu lại dọa mấy cô gái sợ hãi.
“Đừng chọc mấy em gái, không có ác ý đâu.” Tống Nhiên nói: “Trên thế giới này có một nhóm người được gọi là hủ nữ, theo đuổi bình đẳng tự do trong tình yêu, không phân biệt giới tính, ông yên tâm.”
Yến Hảo ăn trứng cút, cậu nhìn chằm chằm Tống Nhiên, đợi đến khi hắn nuốt không trôi miếng lòng bò mới nói: “Ông biết nhiều nhỉ.”
“Tự dưng hiện quảng cáo.” Tống Nhiên đổi đề tài: “Tháng sau bọn tôi có hoạt động giao lưu, mấy ông có không?”
Yến Hảo lắc đầu: “Chỉ có đấu bóng rổ.”
“Lão Giang, sao tôi không nghe ông nhắc tới chuyện này.” Tống Nhiên nói: “Khi nào?”
Giang Mộ Hành nói ngày 13.
Tống Nhiên hỏi: “Mấy ông có tham gia không? Nếu có tôi sẽ qua.”
Hỏi xong hắn mới nhận ra mình lại ngớ ngẩn, một trong hai người này là phế vật vận động, người còn lại là phế vật bóng rổ, tham gia khỉ mốc.
Tống Nhiên gắp một miếng lòng bò, nhúng vào nước canh đỏ: “Coi như tôi chưa hỏi…”
Chữ “gì” bị hắn lặng lẽ nuốt xuống.
Hai người ngồi cùng bàn với hắn đang kề đầu xem video gì đó, không chỉ coi như hắn không nói mà thậm chí còn coi như hắn không tồn tại. Bóng đèn của hắn chính là vật trang trí, ầy muốn yêu đương quá đi.
Tống Nhiên choàng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh, sao hắn có ý nghĩ này, do lòng bò không ngon hay do thanh cay không thơm?
Sắc tức thị không, không tức thị sắc, A Di Đà Phật.
——
Ba giờ chiều hơn, Yến Hảo ngồi phịch trong đình, bắp chân bủn rủn đau nhức. Cậu lại chạy tập thể dục, dù mỗi ngày vận động một kèm một với bạn trai nhưng thể lực của cậu vẫn kém.
Giang Mộ Hành nhíu mày nhìn cậu: “Hết nổi?”
Yến Hảo nằm lên lan can, mặt ướt đẫm mồ hôi, đôi môi khô khốc hơi hé mở, chẹp miệng ỉu xìu.
“Đừng dùng ánh mắt nhìn con trai nhìn em.” Yến Hảo giao cho bạn trai việc vặt: “Anh đi chụp cá vàng đi.”
“Cá vàng có gì đẹp đẽ mà chụp.” Giang Mộ Hành nói: “Có phải trong nhà không có đâu.”
Yến Hảo rầm rì: “Em muốn xem.”
Giang Mộ Hành không hề có sức chống cự mỗi khi cậu làm nũng, anh nhấc chân bước ra khỏi đình.
Yến Hảo gọi lớn: “Để túi lại.”
Giang Mộ Hành đặt túi lên chiếc ghế cạnh cậu: “Đừng ăn bánh đậu xanh nữa.”
Ngoài miệng Yến Hảo đáp mình không ăn, nhưng trong lòng thì nghĩ em có ăn, anh cũng không biết.
Một giây sau giọng Giang Mộ Hành chợt vang lên bên tai: “Anh biết số lượng.”
“…”
Yến Hảo tức giận xua tay, anh đi đi.
“Anh cúi xuống là được, đừng nhoài về phía trước, lỡ bất cẩn ngã xuống hồ thì anh đành phải tự trèo lên, bạn trai của anh không biết bơi.”
Giang Mộ Hành đi được vài bước thì quay đầu lại nghiêm túc dặn một câu mới đi chụp đàn cá vàng.
Cả quá trình đó, Tống Nhiên đều thất thần tựa vào cây cột, hai tay đút túi quần, ánh mắt nhìn xa xăm không biết đang nghĩ gì. Yến Hảo gọi vài lần, Tống Nhiên mới sực tỉnh, hắn nói mấy tiếng với cậu rồi sải bước đuổi theo Giang Mộ Hành.
Đi ngang chỗ hành lang kế tiếp, Tống Nhiên hỏi: “Lão Giang, sao cái sập này có gương?”
Giang Mộ Hành liếc mắt: “Ngắm cảnh.”
Tống Nhiên không hiểu: “Hả?”
“Sập mát, mùa hè nằm lên đó giải nhiệt.” Giang Mộ Hành nói: “Nằm chán thì ngắm vườn trong gương.”
“Thế thì,” Tống Nhiên lơ đãng đẩy mắt kính: “Sao không xoay người ngắm luôn đi?”
“Bất đồng nghệ thuật.”
Giang Mộ Hành ngăn Tống Nhiên còn muốn hỏi thêm: “Được rồi, dừng ở đây đi, tôi biết cái ông muốn hỏi không phải chuyện này.”
Tống Nhiên: “…”
Giang Mộ Hành đứng trên cầu gỗ chụp cá vàng.
Tống Nhiên nghiêng ngả đi tới, nhìn anh bằng gương mặt táo bón, trăn trở muốn nói lại thôi.
“Lão Giang, ông phát hiện mình là gay kiểu gì?”
Giang Mộ Hành nghiêng đầu.
Tống Nhiên ngồi xổm bên cầu, không đối mặt với bạn thân, hắn nhìn vân gỗ dưới mi mắt.
“Là ham muốn tình dục hay nhịp tim lỡ nhịp, hay adrenalin…”
Hắn chưa nói xong đã nghe Giang Mộ Hành hỏi: “Ông cong?”
Sấm dậy đất bằng.
Tống Nhiên hít vào một hơi, hai mắt sau lớp kính trợn to: “…Tôi chỉ hỏi thôi chứ liên quan gì tôi có cong hay không?”
Giang Mộ Hành bình thản đổi cách nói khác: “Hoặc là không thẳng như trước?”
Tống Nhiên đặt mông ngồi xuống, vuốt khuôn mặt nhã nhặn: “Không trả lời thì thôi.”
Giang Mộ Hành im lặng trong giây lát, ánh mắt anh nhìn người ở dưới mái đình, khuôn mặt anh dịu dàng dưới bóng vành mũ.
“Không biết.”
Tống Nhiên nghe không rõ nên hỏi lại.
Giang Mộ Hành tiếp tục chụp cá vàng: “Tình huống của tôi đặc biệt, không thể làm đối tượng tham khảo cho ông.”
Tống Nhiên đỏ mặt tía tai nhảy dựng lên, kính mắt suýt bay ra ngoài.
“Chết tiệt! Tôi thẳng thật!”
Sắc mặt Giang Mộ Hành trầm xuống: “Nhỏ tiếng đi, cá bị ông dọa chạy mất.”
Tống Nhiên nhân cơ hội đổi mạch suy nghĩ như chưa từng hỏi vấn đề như bị ma ám: “Lão Giang, ông có lòng là được, chừng đó đủ rồi.”
“Yến Hảo chỉ nói thế thôi, dù ông không chụp thì cậu ấy cũng không giận ông.”
Giang Mộ Hành xóa những bức ảnh bị mờ: “Tôi biết.”
Tống Nhiên khó hiểu hỏi: “Vậy ông nghiêm túc thế làm gì?”
Giang Mộ Hành nói: “Tôi bằng lòng.”
———
(*) Bánh Mai Thái:
(*) Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.