Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc - Chương 95: Ngoại truyện 5: Bình giấm lâu năm nói đổ là đổ ngay
- Trang Chủ
- Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc
- Chương 95: Ngoại truyện 5: Bình giấm lâu năm nói đổ là đổ ngay
“Sao hả,” Tống Nhiên đắc ý nhướng mày: “Tôi đã nói mấy người đó cùng một nhóm, sẽ nhanh chóng đi xuống.”
“Đây là bí thuật gia truyền của tôi, nể tình từng là bạn cùng trường, nếu các ông muốn xin chỉ bảo, tôi có thể chỉ điểm một ít.”
Yến Hảo liếc hắn.
Tống Nhiên sởn cả tóc gáy: “Có lời gì cứ nói.”
Yến Hảo lấy làm lạ hỏi: “Sao cách ăn nói của ông càng ngày càng giống bạn nối khố của tôi thế?”
“Giống hả? Chẳng phải đều là tiếng Trung sao.”
Tống Nhiên bắt tréo chân, nghe Yến Hảo nói: “Cái kiểu bắt tréo chân cũng giống.”
“Chết tiệt.” Tống Nhiên bỏ chân xuống, nét mặt trầm tư: “Chẳng lẽ tôi đen thật rồi?”
Yến Hảo không theo kịp mạch não của hắn: “Đen gì?”
Tống Nhiên tháo kính xuống, thở dài nặng trĩu: “Gần mực thì đen.”
Yến Hảo từ tốn đáp: “Tôi muốn thuật lại nguyên câu cho cậu ấy nghe.”
“Đừng đừng đừng.” Tống Nhiên trịnh trọng nói: “Để cậu ấy yên lành lớn lên thành tài ở nước ngoài đi.”
“…”
Trong lúc Tống Nhiên nói chuyện với Yến Hảo, Giang Mộ Hành luôn nhắm mắt tựa như sư cụ ngồi thiền. Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành nhíu chặt mày, cậu thở dài trong lòng, ba mua cho cậu một chiếc Land Rover, đến nay cậu vẫn chưa lái bao nhiêu.
Một trong những điểm đặc trưng của thành phố A là kẹt xe, nếu đi chơi vào hai ngày cuối tuần, sẽ ngồi xe cà giựt cà giựt đến đích làm Giang Mộ Hành chóng mặt, cậu chỉ lái xe khi về nhà, đi chơi phố lân cận tránh ngày nghỉ, hoặc chạy đường dài chừng ba đến bốn tiến, cậu tự lái có thể dừng nghỉ dọc đường.
Tống Nhiên gọi Yến Hảo, mờ ám nói đùa: “Tôi nghe mấy chuyện của lão Giang ở trường rồi, nghe nói người yêu cậu ấy có hàm răng tốt lắm, vết răng nhỏ vừa sâu vừa ngay ngắn.”
Yến Hảo giữ biểu cảm bình tĩnh: “Ồ.”
“Bây giờ ai cũng biết cậu ấy đã có chủ.” Tống Nhiên buôn chuyện: “Còn ai nhắn tin hay kết bạn QQ với cậu ấy không?”
Yến Hảo giật khóe môi: “Cực nhiều.”
Tống Nhiên hứng thú: “Ông giải quyết kiểu gì?”
Yến Hảo cười cười: “Tôi không giải quyết, cậu ấy tự giải quyết.”
Tống Nhiên giơ ngón cái: “Giỏi.”
Yến Hảo lấy mấy viên kẹo táo trong túi áo khoác, cho Tống Nhiên một ít.
Tống Nhiên xé vỏ kẹo, thầm thì với cậu: “Lão Giang từng ăn kẹo này, tôi còn thắc mắc xảy ra chuyện gì, hóa ra là mùi vị tình yêu.”
Yến Hảo lập tức ngừng lướt điện thoại: “Người anh em kể nhiều chút, lát nữa tôi bao ông một lon nước ngọt.”
Tống Nhiên nhét viên kẹo màu xanh nhạt vào miệng, nói sâu xa: “Ông biết câu chuyện tôi có một người bạn không?”
Yến Hảo hít một hơi: “Biết.”
Tống Nhiên đẩy gọng kính đang trượt xuống: “Cậu ấy đã tìm hỏi tôi.”
Yến Hảo sáng mắt: “Anh Tống.”
“Đây.” Tống Nhiên vui vẻ tiếp nhận: “Khi đó cậu ấy nói cậu ấy quen một người bạn đã phải lòng một người từ lâu.”
Yến Hảo nhìn bạn trai qua khóe mắt, nhỏ giọng hỏi Tống Nhiên: “Còn nói gì nữa không?”
Tống Nhiên lấy tay che miệng: “Còn nói người kia biết tình cảm của bạn cậu ấy, hai người họ thích nhau.”
Yến Hảo sửng sốt.
“Tôi nói nếu hai người đều thích nhau thì cứ hẹn hò đi, sao phải băn khoăn.” Tống Nhiên cắn kẹo: “Ông biết cậu ấy nói gì không?”
Yến Hảo lắc đầu.
Tống Nhiên run vai: “Cậu ấy nói không tìm thấy người kia trong bảng thành tích lớp.”
Nỗi cảm động trong lòng Yến Hảo mất bóng.
“Tôi nói vậy thì nhịn đi, năm sau rồi yêu, năm nay với năm sau không khác biệt mấy, cậu ấy bảo lại là người kia biết tình cảm của bạn cậu ấy rồi sẽ không chịu ngồi yên, rõ ràng là do cậu ấy biết bản thân thiếu tự chủ.”
Tống Nhiên chậc lưỡi: “Ông tưởng tượng ra cảnh cậu ấy bị giảm trí thông minh không?”
Yến Hảo từng thấy nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần nào cậu cũng ghi lại đánh dấu cột mốc, cậu mở ba lô, đưa thịt bò khô cho Tống Nhiên.
Tống Nhiên nhét nó vào trong túi: “Khách khí, khách khí.”
Yến Hảo hỏi: “Cậu ấy nói chuyện này khi nào?”
“Cuối kỳ lớp mười hai.” Tống Nhiên suy nghĩ một lúc: “Sau khi cậu ấy xin nghỉ tiết Sinh học.”
Yến Hảo rơi vào hồi ức, năm ngoái Giang Mộ Hành xin nghỉ tiết vì mẹ anh mất tích. Khoảng thời gian đó cậu vô tình phát hiện ra tình cảm Giang Mộ Hành dành cho mình, cậu thử trêu chọc đủ thứ, đúng là không chịu yên.
“Mở đầu bằng kiểu tôi có một người bạn đã tự vạch trần mình ngay từ đầu, lão Giang hiếm khi ngu ngốc, bị tôi bóc tại trận nhưng không thừa nhận.”
Tống Nhiên ăn thịt bò khô, mắt nhìn đôi giày trong xe: “Tôi dùng phương pháp loại trừ nhưng không có ai khớp, sau này mới biết là do tôi không bỏ ông vào trong.”
Yến Hảo gãi chóp mũi.
“Lúc đó tôi nhớ ông với Dương Tùng đang trêu nhau, mặt lão Giang đen thui, tôi hỏi cậu ấy bị gì thì cậu ấy nói đói bụng, tôi biết cậu ấy nói nhảm, có điều không ngờ là ghen tị.”
Tống Nhiên muốn kéo mình của năm trước ra, lắc lắc đầu cậu ta nghe tiếng biển khơi.
Hắn “ầy” một tiếng, một lời khó nói hết: “Nói đến đây mới thấy có mấy lần sự thật bày ra trước mắt, mà tôi bị mù.”
Yến Hảo dán chặt mắt vào tay Giang Mộ Hành đang đặt trên đùi, rất muốn nắm, cậu gãi lòng bàn tay mình: “Ông biết cậu ấy dạy kèm người khác thế nào không?”
“Ông hỏi đúng người rồi.” Tống Nhiên nói: “Từ lâu trước kia, cậu ấy dạy em gái họ tôi.”
Yến Hảo bức thiết muốn biết chuyện mình không biết, nhất là chuyện này: “Ông kể tôi nghe chút đi.”
Tống Nhiên ăn xong một túi thịt bò khô, với lý tưởng “vì vạn sự hưng thịnh của gia đình bạn thân, tôi sẵn lòng thêm một viên gạch ngói”, hắn nhiệt tình kể.
Một nhóm người xuống xe, rồi đón một nhóm người mới vào, náo nhiệt không thôi.
Yến Hảo bất giác nghiêng người về phía Tống Nhiên, ghé đầu lại gần. Cái áo phía sau đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, cậu chưa kịp phản ứng đã bị kéo cách xa Tống Nhiên, nghe giọng bạn trai nói nhỏ bên tai.
“Ngồi đàng hoàng.”
Tống Nhiên hứng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo từ bạn thân: “…”
Bình giấm lâu năm này chắc làm bằng giấy, mới chạm một tí đã rỉ ra khắp nơi.
——
Phố Đông Xương là điểm quay của nhiều bộ phim điện ảnh truyền hình, dạo gần đây có một quán cà phê trở nên nổi tiếng vì xuất hiện trong TV. Mọi người từ khắp nơi trên đất nước đến để chụp ảnh kỉ niệm.
Băng qua đám đông và cổng kiểm tra sẽ thấy vài người vây quanh bức tường đá sặc sỡ, trên đó toàn là chữ ký, có của cả diễn viên lẫn ca sĩ, mỗi người một phong cách riêng biệt.
Ban đầu Yến Hảo không hứng thú với những thứ này, nhưng khi Tống Nhiên nói có chữ ký thần tượng của cậu, cậu lập tức hào hứng đi tới.
“Chụp ảnh giúp em.”
Yến Hảo đứng bên cạnh chữ ký, thấy Giang Mộ Hành lùi lại chụp ảnh cho cậu, cậu nhớ đến khung ảnh trên bàn rồi vội nói: “Anh chụp như thế sẽ làm em lùn, ngồi xổm xuống, anh ngồi xổm xuống chụp.”
Thế là Giang Mộ Hành co chân ngồi xổm xuống đất, chĩa ống kính về phía cậu.
———
(*) Nguyên văn ở chữ “lùn” là “五五分”, đề cập đến một người có tỷ lệ cơ thể trên và dưới là 1:1, mô tả người chân ngắn.