Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc - Chương 93: Ngoại truyện 3: Người yêu và dấu răng
- Trang Chủ
- Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc
- Chương 93: Ngoại truyện 3: Người yêu và dấu răng
“Anh làm xong hết bài về nhà rồi sao?”
“Ừm.”
“Không cần lật sách?”
“Có lật.”
“Hay anh làm thêm vài bài đi?”
“…” Giang Mộ Hành bó tay: “Anh đang làm.”
Yến Hảo sửng sốt, cậu cứ tưởng anh đang chơi máy tính: “Cái gì?”
Giang Mộ Hành gõ phím, dõi đôi mắt lên màn hình, nói ngắn gọn: “Làm việc bán thời gian.”
Yến Hảo lẩm bẩm: “Làm việc bán thời gian?”
Một giây sau cậu mới sực tỉnh, nhanh chóng đứng dậy đi qua chỗ Giang Mộ Hành, ghé đầu lại nhìn thì thấy màn hình có hơn chục câu trắc nghiệm về kiến thức ôn tập năm lớp mười hai, công tắc bộ nhớ của Yến Hảo được bật lên, những ngày chuẩn bị cho kì thi ùa tới trước mặt cậu, cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Giang Mộ Hành nắm tay cậu, xoa ngón cái lên mu bàn tay cậu: “Cân bằng trong lòng chưa?”
Yến Hảo giả ngu: “Có gì đâu mà không cân bằng?”
Giang Mộ Hành thở dài: “Nếu em làm bài tập mà anh chơi máy tính…”
Yến Hảo lúng túng đỏ bừng mặt, ngang ngược bịt miệng Giang Mộ Hành ngăn anh nói tiếp.
Giang Mộ Hành hôn lòng bàn tay cậu, cắn nhẹ hai cái.
Yến Hảo run tay, hít thở hỗn loạn ướt át: “Em còn nhiều bài chưa làm xong đâu.”
Giang Mộ Hành nắm tay cậu: “Làm đi.”
Anh giữ thái độ bình tĩnh thản nhiên cứ như người đang trêu ghẹo không phải mình, có thể xem anh là quốc vương của đất nước ngoài lạnh trong nóng.
Yến Hảo: “…”
Bàn đọc sách lớn để nhiều đồ nhưng rất ngăn nắp.
Ở góc cùng bên trái đặt một khung ảnh, câu chuyện mùa hè năm 2010 được lồng vào đó. Trong hình là chàng trai hướng mặt về biển, cầm máy ảnh chụp cảnh mặt trời mọc, dáng người gầy gò ngây ngô hòa vào ánh sáng bao la. Khung cảnh tốt lành ấy cứ thế đóng băng mãi trong bức ảnh.
Mỗi khi Yến Hảo làm bài tới bứt rứt, cảm xúc tiêu cực xuất hiện, cậu sẽ vô thức nhìn khung ảnh rồi tìm lại sơ tâm, trân trọng món quà khó giành được của hiện tại. Đặt khung ảnh trong phòng sách quả là một bước đi sáng suốt.
——
Lúc Giang Mộ Hành giảng bài cho Yến Hảo, thỉnh thoảng Yến Hảo nhìn nó hai cái. Rồi Yến Hảo bị giữ mặt, cậu vô tội quay đầu dùng ánh mắt hỏi Giang Mộ Hành, sao anh bóp mặt em?
Giang Mộ Hành dùng đầu bút gõ lên giấy nháp.
Yến Hảo giật mình, cậu ôm eo Giang Mộ Hành, cọ cọ vai anh lấy lòng: “Anh giảng tiếp đi.”
Giang Mộ Hành lấy cuốn sách tham khảo ở cạnh, mở trang đã gấp trước, trên đó có một bài được đánh dấu. Yến Hảo thấy có dự cảm chẳng lành, giọng Giang Mộ Hành vang lên: “Đây là bài tương tự với bài anh vừa giảng cho em.”
Giang Mộ Hành nói: “Lát nữa em tự làm, luyện tập.”
Yến Hảo không nói gì, nằm sấp lên đùi anh như chú chó chết.
Phương pháp học Toán ở trường cấp ba không hiệu quả ở trường đại học. Vùi đầu giải thôi chưa đủ, hiểu định nghĩa mới là khó nhất, phải đọc một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần… Mà biết khó là tốt, đáng sợ nhất là đôi khi không biết nó có khó hay không.
Yến Hảo nằm trên đùi Giang Mộ Hành không dậy nổi, hệt như mệt lả người vì bị cuộc sống vùi dập.
Hồi thi đại học cậu chỉ làm mất ba điểm môn Toán, còn bây giờ toàn là hiểu biết lơ mơ. Điều an ủi duy nhất là những người đạt điểm tuyệt đối môn Toán cũng không hiểu định lý chứng minh lắm, chẳng hạn như Từ Mậu.
Đã giảng đến chương bảy rồi, Từ Mậu vẫn còn bóc tách chương năm.
Yến Hảo ngồi trong lớp chỉ cần quét mắt là có thể thấy một loạt biểu cảm như “thầy cô đang nói gì thế”, “không hiểu”, “muốn chết”, “là tôi vô dụng”.
Không chỉ mỗi khoa Toán mà cả khoa Khoa học tự nhiên, năm này phải lết bằng đầu gối, cả Yến Hảo lẫn các bạn đồng hành đều chịu cùng cảnh ngộ. Nhưng chỉ có cậu có anh bạn trai trâu bò, vạch phương pháp học, xếp kế hoạch ôn cho cậu giống thời cấp ba.
Trong đắng có ngọt nên dù có thế nào cũng phải nuốt, bởi vị ngọt đó là của cậu, là tài sản độc nhất của cậu, người khác không nếm được.
Yến Hảo úp mặt lên đùi bạn trai lăn qua lăn lại, bám dính sền sệt.
Giang Mộ Hành trầm giọng: “Ngồi dậy.”
Giọng Yến Hảo ồm ồm: “Đợi em tỉnh táo lại chút.”
“Anh phải để em tỉnh lại, mấy bài đó quá đáng sợ, em cần củng cố tâm lý chứ không em sẽ run tay, không cầm bút nổi.”
“…”
Giang Mộ Hành kéo cậu dậy.
Yến Hảo cụp mắt, dùng tay vẽ vòng tròn lên ngực Giang Mộ Hành: “Em rầu quá đi, sao mấy bài tập không có miếng nước nào.”
Giang Mộ Hành đè tay cậu lại ngăn cậu đốt lửa: “Nếu có nước thì em có uống trôi nội dung bài không?”
“Không có nước không trôi nổi.” Yến Hảo bác lại một câu, cậu nhìn mấy món ăn vặt trên bàn: “Em muốn ăn bánh quế.”
Giang Mộ Hành bóc ra đưa cho cậu.
Yến Hảo tiến lại gần tay Giang Mộ Hành há miệng cắn một miếng, cất giọng nói không rõ: “Tuần này chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Giang Mộ Hành xoa cái gáy nhẵn nhụi của cậu: “Được.”
Yến Hảo lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ hôn hôn Giang Mộ Hành. Giang Mộ Hành biến nó thành nụ hôn sâu hơn trước khi cậu lùi lại.
Hôn rồi hôn, thứ Yến Hảo ngồi chuyển từ chiếc ghế sang Giang Mộ Hành…
——
Bảy giờ sáng hơn, Yến Hảo mơ màng trượt xuống giường rồi quỳ gối nằm sấp bên giường, mắt không mở ra nổi. Tối qua cậu làm bài đến hơn hai giờ sáng, lúc chuẩn bị thi đại học cậu cũng không học muộn đến mức đó.
Sau đó cậu mơ thấy mình vừa làm bài vừa ăn Đại Giang, thật là tuyệt vời…
Giang Mộ Hành đi vào phòng, anh cúi người kéo Yến Hảo: “Đứng dậy.”
Yến Hảo ngồi xuống trở lại.
Giang Mộ Hành buông cánh tay cậu, cầm khăn ướt quay về, chụp lên mặt cậu.
Sâu ngủ chìm ngập trong cảm giác mát lạnh, chết sạch.
Yến Hảo ngồi xuống đất, vò mái tóc như chuồng gà: “Đại ca ngủ cùng giờ với em mà dậy sớm kiểu gì thế?”
“Năm bước.” Giang Mộ Hành ném khăn lên ghế: “Bỏ tay em qua một bên, rút tay dưới đầu em ra, vén chăn, ngồi dậy, xuống giường.”
Yến Hảo giật khóe môi.
“Đừng ngồi đờ đẫn nữa, đánh răng rửa mặt đi.” Giang Mộ Hành lấy chăn ra phơi nắng.
Yến Hảo ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất, ánh ban mai bao trùm bức rèm, cậu vươn cái lưng mỏi, lại là một ngày mới.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Yến Hảo đứng dậy nghe máy: “Mẹ còn chưa ngủ sao?”
“Sắp ngủ rồi.” Nghê Thanh ở đầu dây bên kia dịu dàng hỏi: “Hôm nay Hảo Hảo có nhiều tiết không?”
Yến Hảo kéo rèm: “Kín tiết.”
Nghê Thanh thở dài: “Sao mỗi lần mẹ hỏi đều kín tiết, con có mệt không?”
Yến Hảo là người theo khuôn sáo cũ, tốt khoe xấu che.
“Con thấy cũng được, chuyện đó chỉ là trùng hợp thôi, không phải ngày nào con cũng kín tiết, chiều mai con chỉ có hai tiết đầu, có thể chơi.”
Nghê Thanh nói: “Vậy con với Tiểu Giang ra ngoài đi dạo chút đi.”
Yến Hảo ngáp: “Con định đi.”
Nghê Thanh dừng một lúc: “Hai con vẫn ổn chứ?”
Yến Hảo lấy làm lạ hỏi: “Lần trước mẹ gọi cũng hỏi câu này, có phải mẹ nghe nói gì không?”
“Các con ở cùng nhau hơn một năm, thời gian không dài không ngắn.”
Nghê Thanh dừng lại như đang sắp xếp lời nói, sợ mình vô tình tổn thương con trai.
Yến Hảo hiểu ý câu đó ngay, nói chung mối quan hệ sau một năm rưỡi sẽ có nhiều thứ bạc màu, phai nhạt đi, thậm chí biến mất không tăm tích, cũng có nhiều thứ dần lộ ra giữa hai người, chia cắt trái tim yêu nhau.
Tình cảm cần được chăm chút, quản lý.
“Hảo Hảo.” Nghê Thanh nhẹ giọng: “Mẹ hỏi lại không phải mẹ không tin lời con, mà mẹ nghĩ lần trước là lần trước, lần này là lần này, hôm nay khác với hôm qua, phải không?”
“Bọn con đã bước vào giai đoạn khác, mọi thứ trong trường đại học đều mới, tâm lý lẫn tam quan sẽ thay đổi ở mức độ nhất định. Mẹ không ở bên cạnh con, không biết tình hình cụ thể của con nên sẽ nghĩ nhiều.”
Nghê Thanh không đợi con trai phản ứng đã tự kết luận: “Mẹ vào thời kỳ mãn kinh rồi, hay lải nhải, con nghe vài câu thôi là được.”
Yến Hảo gãi mặt: “Thế con không nhắc lại lần trước nữa, con nói lần này, con với Giang Mộ Hành vẫn rất tốt, có cãi vã nhưng làm lành nhanh.”
“Là người từng trải, mẹ muốn cho con một lời khuyên,” Nghê Thanh nói: “Bớt than phiền, bớt chê ghét, mà phải hiểu, phải bao dung, phải kiềm chế, phải học cách đặt mình trong hoàn cảnh người khác.”
Yến Hảo cười híp mắt: “Con cảm thấy trước đây mẹ nghĩ con với Giang Mộ Hành không thể tiến xa nên mẹ không xem trọng lắm, sao bây giờ mẹ giúp bọn con rồi?”
Nghê Thanh nghiêm giọng: “Thằng bé Tiểu Giang ngoan như thế, mẹ càng nhìn càng hài lòng, nếu đã vào nhà chúng ta rồi, chúng ta không thể để thằng bé đi được.”
Yến Hảo: “…”
——
Lúc ăn sáng, Yến Hảo rút chân ra khỏi dép, giẫm hai chân lên mặt dép Giang Mộ Hành, một trái một phải tì lên người anh, kể vài câu về cuộc gọi.
“Mẹ em khen anh.”
Giang Mộ Hành tiếp tục ăn cháo bí đỏ, khuôn mặt không đổi biểu cảm.
Yến Hảo dùng ngón chân cọ bắp chân anh: “Phản ứng này nghĩa là sao đây?”
“Chỉ có một nghĩa,” Giọng Giang Mộ Hành như bình thường: “Xấu hổ.”
“Phụt.”
Yến Hảo phun cháo.
Giang Mộ Hành bình tĩnh ăn cháo tiếp như không có gì xảy ra, còn Yến Hảo ngượng ngùng cứ đưa mắt nhìn anh mãi.
“Đừng nhìn anh.” Giang Mộ Hành gắp một miếng cà chua xào trứng: “Chỉ là phun cháo thôi, không có gì to tát, ngày nào anh lại chẳng ăn nước miếng của em.”
Yến Hảo đỏ bừng từ mặt đến cổ, xương quai xanh cũng nhuộm hồng.
Giang Mộ Hành nhướng mi: “Cho anh.”
Yến Hảo lập tứ sáng mắt: “Bây giờ sao? Ngay trên bàn?”
Giang Mộ Hành nhìn cậu, mấp máy môi mỏng nói mấy chữ: “Cho anh cái chén.”
Yến Hảo nghẹn lời: “… Ồ.”
Giang Mộ Hành nhận lấy cái chén cậu đưa cho, thản nhiên nói: “Ăn mau đi rồi làm một lần trước khi đến trường.”
Yến Hảo dỗi: “Không làm.”
Giang Mộ Hành gõ ngón tay lên bàn: “Ở đây.”
Eo Yến Hảo mềm nhũn, lửa giận bay sạch: “Cháo đâu, mau múc cho em, nhanh nhanh nhanh.”
Thấy Giang Mộ Hành vẫn chưa rục rịch, cậu liếm môi cười: “Anh yêu hãy quý trọng thời gian, rồi chúng ta còn bắt đầu làm.”
“…”
——
Đại học A đông đúc nhân tài, khoa Khoa học tự nhiên cực kỳ máu lửa, chịu khó cố gắng không bất thình lình giống cấp hai, cấp ba, chủ yếu là đấu thiên phú. Học sinh giỏi ở cấp ba hóa học dở, còn thiên tài vẫn là thiên tài.
Giang Mộ Hành không phải lớp trưởng, kế hoạch đại học của anh không bao gồm chức vị với trách nhiệm đó, nhưng anh vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong lớp, tồn tại như nhân vật trung tâm.
Bí thư đoàn không tìm lớp trưởng mỗi khi có việc mà tìm Giang Mộ Hành, gần đây càng đến tìm anh cần mẫn hơn. Trên bục giảng, giáo viên đang nói chuyện với Giang Mộ Hành, bí thư đoàn ghé lại gần, cười tươi như hoa.
Yến Hảo dựa vào lưng ghế xoay bút, liếc nhìn bục giảng qua khóe mắt, nhai kẹo rắc rắc.
Ánh mắt Từ Mậu nhìn theo cây bút đang xoay tròn giữa các ngón tay cậu: “Bát quái Cửu cung đồ ngoài cây bút này đẹp thật.”
Yến Hảo lơ đễnh: “Cũng tạm.”
Từ Mậu tò mò hỏi: “Tôi xem chút được không?”
Yến Hảo ngước mắt.
Từ Mậu bị cậu nhìn mà sợ: “Không được cũng không sao, tôi chỉ…”
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hảo đã ném bút tới.
Từ Mậu bắt lấy bút, thán phục: “Được vẽ bằng tay thật này, ông mua nó ở đâu? Taobao à?”
Yến Hảo nói: “Sạp ven đường.”
Từ Mậu không tin.
Yến Hảo không nhiều lời, cậu mở sách, Từ Mậu “ồ” một tiếng: “Ông giải được bài này hả?”
Từ Mậu chuyển chú ý từ Bát quái Cửu cung đồ sang bài tập, hắn chổng mông nằm sấp lên bàn Yến Hảo: “Làm kiểu gì? Mau nói tôi biết đi.”
Yến Hảo giải ra giấy, dùng giọng ngẫu hứng hỏi: “Nghe nói bí thư đoàn có bạn trai.”
Từ Mậu nghi ngờ nháy mắt: “Muốn theo đuổi à?”
Yến Hảo nhếch khóe môi như cười như không: “Nhiều chuyện chút thôi.”
“Vấn đề này tôi biết một ít.” Từ Mậu nói: “Cô ấy quen bạn trai từ cấp ba, vượt qua kì thi đại học đã hao tổn nhiều hơi sức, sau đó vượt qua đất khách, họa vô đơn chí, mới chia tay gần đây rồi.”
Cây bút Yến Hảo cầm chọc một lỗ nhỏ lên tờ giấy: “Cô ấy nói ông biết sao?”
“Chuyện đã lan truyền ra ngoài cả, không phải bí mật gì.” Từ Mậu hạ giọng: “Lớp chúng ta ít nữ hơn cả lớp tôi hồi cấp ba, ai cũng là báu vật, lại còn đẹp nữa, một công chúa tốt như bí thư đoàn thu hút rất nhiều chú ý.”
“Kiểu thế này, trong chương trình nửa đêm sau khi tắt đèn, cô ấy đứng đầu danh sách đề tài.”
Yến Hảo siết chặt bút: “Cho nên cô ấy đang độc thân thật?”
Từ Mậu không để ý ánh mắt cậu đã trở nên u ám: “Có thể nhận ra một người có đang yêu hay không bằng mắt.”
Yến Hảo tự nhiên hỏi: “Thế ông có nhận ra Giang Mộ Hành đang yêu không?”
Từ Mậu kinh ngạc há to miệng: “Giang Mộ Hành có người yêu?”
Yến Hảo không trả lời, cậu nhíu mày bóc hai viên kẹo bỏ vào miệng, cúi đầu tiếp tục giải bài.
Từ Mậu đắm chìm trong tin tức bùng nổ, chao đảo liên tục, không tin hẳn đây là sự thật. Nhưng bạn thân nhất của Giang Mộ Hành là Yến Hảo, cả hai học chung trường cấp ba, sống cùng một căn nhà thuê, không nên đánh giá thấp độ tin cậy của nguồn tin.
Hơn nữa Yến Hảo đã có chủ, cái nhẫn cậu đeo ở ngón áp út đã nói rõ, người còn lại chưa lộ mặt, chắc đang ở đất khách.
Người yêu của Giang Mộ Hành cũng ở đất khách, không thể giấu kĩ hơn nữa.
Từ Mậu tội nghiệp không xem bài mà chỉ dán đầu óc vào mấy chuyện hóng hớt.
Yến Hảo giải bài xong, cậu đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài, gửi một tin cho Giang Mộ Hành.
– Ra ngoài.
Giang Mộ Hành nhanh chóng hồi âm.
– Em đi đâu?
Yến Hảo đi ra khỏi lớp không dừng chân, cắn kẹo răng rắc gửi tin.
– Vào nhà vệ sinh gặp em.