Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc - Chương 92: Ngoại truyện 2: Đại học cũng phải tự học và làm bài tập
- Trang Chủ
- Yêu Đương Đoan Chính - Tây Tây Đặc
- Chương 92: Ngoại truyện 2: Đại học cũng phải tự học và làm bài tập
Yến Hảo gục xuống bàn, úp mặt vào sách lăn lộn. Giang Mộ Hành đặt bút xuống, nhéo eo cậu một cái.
Yến Hảo rùng mình suýt bật thở gấp, cậu vừa quan sát người khác vừa đặt tay lên đùi Giang Mộ Hành làm Giang Mộ Hành thoáng nghẹn thở.
Đúng lúc này Từ Mậu đằng trước cầm sách quay lại hỏi anh một bài.
Yến Hảo không rút tay ra, cậu vẫn đang mò mẫm trên chân Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành căng mặt viết các bước tính.
Từ Mậu đang theo dõi chăm chú nhận ra Giang Mộ Hành bỗng ngừng viết, hắn cứ tưởng anh bí cách làm nhưng khi ngẩng đầu thì thấy anh có biểu cảm lạ lùng.
Yến Hảo ghé đầu lại gần xem Giang Mộ Hành đã giải một nửa bài: “Bài này ai mà giải được.”
Từ Mậu là chàng trai mới mười chín tuổi mà đỉnh đầu đã sắp hói, hắn vuốt mái tóc lưa thưa: “Giang Mộ Hành giải được đấy.”
Yến Hảo nghiêng đầu nhìn Giang Mộ Hành: “Giải được không?”
Cơ bắp toàn thân Giang Mộ Hành căng cứng.
Từ Mậu không phát hiện điều bất thường, hắn đau đớn nói do tuần này hắn không có tâm trạng đến lớp, bây giờ sắp không theo nổi.
Yến Hảo tỏ nỗi lòng: “Tôi cũng thế.”
Từ Mậu một lời khó nói hết: “Lên năm hai có chết cũng không chọn Toán học thuần túy.”
Yến Hảo nhìn đồng bạn đang đau khổ: “Đợi lên năm hai rồi nói tiếp.”
Từ Mậu: “… Không sao, cùng lắm xin đổi ngành.”
Sau khi tự an ủi mình, Từ Mậu nói: “Giang Mộ Hành, sau này ông làm nghiên cứu phải không.”
Giang Mộ Hành giữ im lặng.
Yến Hảo trả lời thay anh: “No.”
“Cậu ấy nói tôi là hoặc chọn Toán học thuần túy với Toán học ứng dụng, hoặc thông tin với máy tính, từ thạc sĩ sang lĩnh vực tài chính.”
Giang Mộ Hành không phản bác.
Từ Mậu kinh ngạc trợn to mắt, hắn thầm nghĩ làm người giỏi nhất trong số những người giỏi, cuộc sống không cần giải thích.
Đề tài quay trở lại bài Toán.
Yến Hảo tôi một câu ông một câu với Từ Mậu, thảo luận dựa trên hướng giải của Giang Mộ Hành nhưng nhanh chóng bế tắc, không thảo luận tiếp được nữa nên bắt đầu than thở chuyên ngành đau khổ không thiết sống này.
Than thở thì than thở chứ Yến Hảo không dừng tay, cậu chẳng kiêng nể gì trong địa bàn của mình. Giang Mộ Hành im lặng suốt từ nãy đến giờ chợt kéo khóa áo khoác, ném áo xuống đùi. Sức tay với phạm vi chuyển động khá lớn khiến người ta có cảm giác anh vội vàng hoảng hốt.
Yến Hảo chớp mắt: “Cậu sao vậy?”
Trán Giang Mộ Hành nảy gân xanh.
Yến Hảo giơ một tay chống đầu, phớt lờ ý cảnh cáo của anh: “Nóng hả?”
Quai hàm Giang Mộ Hành bạnh chặt.
Yến Hảo “ồ” một tiếng: “Cuối thu nắng gắt bất chợt mà.”
“Tàm tạm.” Từ Mậu nói: “Kiểu gì rồi cũng lạnh.”
Yến Hảo nhướng mày: “Hai đêm nay không mát mấy.”
Giang Mộ Hành bỗng mím môi mỏng, kịp thời nuốt tiếng rên xuống. Yến Hảo cụp mắt cười, không phải cong môi cho có lệ mà là cười rộ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nở sắc hoa đào, hàng mi dài khẽ rung động, khóe mắt lông mày nhuốm nét quyến rũ.
Từ Mậu ngỡ ngàng.
Giang Mộ Hành giơ tay đóng sách ném trả cho hắn.
Từ Mậu tỉnh táo lại: “Không nói tiếp…”
Chữ “sao” kẹt cứng ở cổ họng hắn vì hơi lạnh đang phủ quanh người Giang Mộ Hành, hắn không dám hó hé nữa.
Từ Mậu cầm sách quay lên với vẻ mặt khó hiểu.
Giang Mộ Hành đanh mặt lạnh lùng nghiêng đầu, Yến Hảo cười với anh, đôi mắt tỏa sáng đẹp đẽ mê người.
Yết hầu Giang Mộ Hành lăn lên xuống, ánh mắt sâu thẳm, đừng nghịch.
Yến Hảo tỏ vẻ vô tội, em có làm gì đâu?
Giang Mộ Hành ấn thái dương.
Yến Hảo nâng tay lên, đưa ngón trỏ vào trong miệng khẽ cắn, đảo đầu lưỡi qua.
Giang Mộ Hành nhắm mắt, cảm giác đau căng.
“Cậu muốn tỉnh táo lại phải không?” Yến Hảo quan tâm: “Cậu giúp tớ làm bài đi.”
Giang Mộ Hành: “…”
——
Về nhà sau buổi tự học, Giang Mộ Hành chỉnh đốn Yến Hảo một trận làm cậu héo hon quấn trong chăn.
Giang Mộ Hành mang cho cậu cuốn sách, giấy bút, đặt xuống gối.
Giọng Yến Hảo đã khàn, cậu yếu ớt la: “Em thành ra thế này rồi anh còn bảo em làm bài? Đại ca thôi đi được không?”
Giang Mộ Hành từ tốn đáp: “Ngày mai là hạn nộp.”
Yến Hảo không chơi cứng được bèn chuyển sang chiêu mềm, cậu đáng thương níu góc áo Giang Mộ Hành: “Anh trai à không nổi, em thật sự làm không nổi.”
Giang Mộ Hành tỏ vẻ thờ ơ: “Sao lại không nổi?”
Yến Hảo gập ngón tay: “Eo đau, chân đau, trước ngực sau lưng cũng đau, còn bị anh huých đầu đụng trúng giường.”
Giang Mộ Hành kéo cậu ra khỏi chăn: “Biết anh không chịu ghẹo được mà em không chịu chừa.”
Yến Hảo nghe vậy trợn tròn đôi mắt ửng đỏ: “Khi khác không tính nhưng lần này là anh ghẹo em trước đó biết không?”
“Tự dưng anh nhéo eo em làm gì? Anh không biết chỗ đó là điểm nhạy cảm của em hả? Nhéo nó sẽ chết đó!”
Giang Mộ Hành hiếm khi nghẹn họng.
Yến Hảo thấy bạn trai mình thế này mà như được uống thuốc chữa bách bệnh, cậu đứng phắt dậy, nhờ giường tăng thêm chiều cao nhìn xuống anh, eo hết đau, chân hết nhũn, bắt đầu hùng hổ.
“Anh xem có phải lỗi của anh không?”
Cơ mặt Giang Mộ Hành giật giật: “Phải.”
“Nếu anh sai, anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Yến Hảo đá hai cuốn sách tới mép giường, ý nói anh tự xem đó mà làm.
Giang Mộ Hành vừa bó tay vừa cưng chiều nhìn cậu chăm chú.
Yến Hảo mềm chân ngay lập tức.
Giang Mộ Hành kiên nhẫn dỗ dành: “Em phải tự làm bài mới nắm vững kiến thức liên quan, nếu không em sẽ không theo kịp, anh chỉ có thể giảng cho em nghe.”
Yến Hảo cụp mắt nhìn tấm ga trải giường màu xanh da trời, một lúc sau mới làm nũng với anh: “Anh ôm em giảng.”
Cậu vừa dứt lời, Giang Mộ Hành liền bế cậu xuống giường. Một tay anh đỡ cậu, một tay nhặt cuốn sách ở mép giường, quay người đi vào phòng sách.
Yến Hảo vòng hai tay ôm cổ Giang Mộ Hành, nép vào lòng anh như con tôm, cọ chóp mũi lên vai anh.
Trước đây lúc điền nguyện vọng, Yến Hảo hỏi Giang Mộ Hành anh chọn chuyên ngành nào, Giang Mộ Hành đáp là Toán học.
Yến Hảo bị Giang Mộ Hành cản lại lúc đặt bút, anh nói cậu phải tự chọn. Vốn đã nói xong đâu vào đấy, anh từng đồng ý cho cậu học cùng chuyên ngành, thế mà lại đổi ý.
Giang Mộ Hành còn nói bất kể Yến Hảo được nhận vào chuyên ngành nào, anh sẽ cố gắng thương lượng với đại học A để chuyển ngành, thế nên Yến Hảo chỉ có thể tự chọn.
Yến Hảo không có chuyên ngành sở thích nào, cậu thấy chúng không khác nhau mấy, không quan trọng, cậu viết bảy chuyên ngành mà Giang Mộ Hành có thể thích đó là Hóa học, Toán học, Vật lý, điện tử, máy tính, quản lý, Sinh học lên tờ giấy, xáo chúng xong rồi bốc thăm, kết quả bóc được Toán học.
Đậu trường chưa chắc đậu ngành, chỉ sợ sẽ rớt ngành này thôi.
Yến Hảo nghĩ là thôi cứ vào cổng đại học A rồi tính, nhưng cậu không ngờ mình tiến thẳng vào ngành Toán học. Số trời đã định nên dù môn Toán học quỷ quái đến đâu, có quỳ cậu cũng phải học tiếp, cũng may mà cậu có đại thần hộ tống.
Khi mạch suy nghĩ của Yến Hảo trở về, Giang Mộ Hành đã đặt cậu xuống ghế trước bàn đọc sách. Giang Mộ Hành mở sách vở ra.
Yến Hảo thở dài: “Ầy, cảm giác như em là hoàng đế chuẩn bị tấu chương.”
“Hoàng đế tấu chương sai không ai dám nói.” Giang Mộ Hành nói: “Em làm bài sai điểm nhận được sẽ làm em khóc.”
“…”
Yến Hảo giữ Giang Mộ Hành đang xoay người: “Anh trai đi đâu? Anh đã hứa đi chiến đấu với em.”
Giang Mộ Hành liếc cậu: “Rót sữa với lấy đồ ăn vặt cho chó con.”
Yến Hảo cười: “Gâu.”