Xuyên Vào Trở Thành Bánh Bèo Đam Mỹ - Nam Thiên Linh - Chương 18
“Tổng giám đốc, chúng ta đến nơi rồi.”
Quân Uy Vũ nghe xong liền đặt tập tài liệu dày cộp vào trong clutch (*), tháo bỏ chiếc kính gọng vàng, hắn gật đầu với Lý Tu Kiệt rồi bước xuống xe. Hôm nay trời có vẻ lạnh hơn hôm qua thì phải, hắn nghĩ. Một đường đi vào phim trường, Quân Uy Vũ tiêu sái bước lại gần về phía đạo diễn quay phim.
“Tổng giám đốc Quân.” Một nhân viên lên tiếng, cúi đầu chào hỏi hắn, sự thu hút của mọi người giờ đây đổ dồn về phía Quân Uy Vũ.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc, dù biết hôm nay cậu sẽ tới nhưng không ngờ là sớm như vậy cậu đã đến rồi, ông chủ nghiêm chỉnh như thế này không phải lúc nào tôi cũng có cơ hội được làm việc chung đâu.” Tông giọng đàn ông hào sảng, mạnh mẽ vang lên.
“Chào buổi sáng đạo diễn Trịnh. Cháu tranh thủ thời gian đến quan sát công việc thôi, không có gì to tát cả.” Quân Uy Vũ phải phép chào hỏi, tiếp lời của đạo diễn Trịnh.
“Cậu vẫn luôn như vậy nhỉ. Chẳng trách chủ tịch Quân tin tưởng cháu trai mình như vậy. Cậu đích thân dành thời gian đến đây theo dõi tiến trình của bộ phim như thế này là rất tốt rồi, dù sao cũng là người bận rộn. Nào, ngồi xuống đi.” Đạo diễn Trịnh thân mật vỗ vỗ vào vai của hắn. Quân Uy Vũ cũng đã quen với cách đối xử này của Trịnh Hào nên hắn cũng không có khó chịu, chỉ cười cười coi như đáp lại.
“À phải rồi, cái cậu Phong Ân gì đó khi nào sẽ đến đây vậy? Vì tiến độ phim đang diễn ra rất tốt nên tôi cũng muốn tranh thủ đẩy nhanh tiến trình một chút phòng trừ bất trắc. Bên đoàn phim đã liên hệ với quản lý của cậu ta nhưng đến giờ vẫn chưa được phản hồi. Cậu giúp tôi hỏi một chút nhé tổng giám đốc.” Trịnh Hào không kiêng nể gì mà nhờ vả Quân Uy Vũ. Nói là không kiêng nể là vì thật ra những việc này hắn không cần thiết phải nhúng tay vào. Cùng lắm là liên hệ với giám đốc điều hành bên công ty giải trí KL thôi, hắn thân là tổng giám đốc của cả một tập đoàn lớn như vậy, đâu có thời gian để quan tâm mấy chuyện như thế này. Thế nhưng Quân Uy Vũ vẫn gật đầu chấp thuận với yêu cầu vô lý của đạo diễn Trịnh.
Quân Uy Vũ di chuyển về hậu trường, ngồi vào vị trí đã được các nhân viên sắp xếp từ trước, bắt đầu theo dõi các công tác trên phim trường. Hiện tại là hơn 7 giờ, các diễn viên và nhân viên của đoàn phim đều đã tới, những cảnh quay đầu tiên trong ngày cũng được bấm máy. Quân Uy Vũ ngồi một lúc lâu tự nhiên cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Hắn mở clutch lấy tài liệu ra tiếp tục xem xét, tranh thủ xử lý. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua kéo lại sự chú ý của hắn, trên tay là một đống trang phục phụ kiện cồng kềnh, bước chân thì vội vã chạy lại bên phía của các diễn viên. Lãnh Dạ Tình, xem ra cũng khá bận rộn nhỉ.
Đột nhiên, một giọng nữ bên phía mà Lãnh Dạ Tình vừa chạy lại vang lên trách móc. Hắn hơi nhíu mày, có chuyện gì sao? Khoảng cách của Quân Uy Vũ và phía diễn viên có chút xa nên hắn không nghe được là họ đang nói chuyện gì, chỉ có thể cảm nhận cuộc nói chuyện qua giọng điệu và cử chỉ. Quân Uy Vũ lúc này có xúc cảm muốn đứng lên, tiến gần về phía mấy người bọn họ nhưng chưa kịp thì lại chỉ thấy Lãnh Dạ Tình liên tục cúi đầu, rồi lại lóc cóc khuân đống trang phục cô vừa mang ra quay trở lại lều.
Chắc cũng không có chuyện gì lớn, hắn nghĩ. Rồi lại tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện. Được một lúc lâu sau, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh của Lãnh Dạ Tình cứ chạy đi chạy lại, bê hết trang phục này đến phụ kiện nọ từ lều qua chỗ quay phim rồi lại từ đó quay trở lại lều làm Quân Uy Vũ có chút phiền muộn. Hắn lấy tay day day huyệt thái dương rồi nhìn vào đồng hồ. Sắp tới giờ hắn phải đi rồi, nhưng tự nhiên hình ảnh của nữ nhân đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn làm hắn không hiểu sao lại có chút bất an. Hình như sắc mặt của cô hôm nay không được tốt lắm. Suy nghĩ này đột ngột lóe lên trong đầu hắn, cùng với đó, ký ức về cuộc gặp mặt ngắn ngủi với nhân viên trong thang máy sáng nay cũng không hiểu sao ập đến.
“Bạn cùng phòng của tôi bị sốt, chắc do hôm qua bị trúng gió nên tôi giúp cô ấy ra ngoài mua thuốc…” Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn đã cảm nhận được có điều gì đó không đúng rồi. Chẳng lẽ…
“Không xong rồi, có người bị ngất xỉu!” Một giọng nữ hốt hoảng vang lên. Lôi kéo tất cả sự chú ý của mọi người. Quân Uy Vũ nghe xong liền đứng dậy, gộp hai bước làm một bước đến phía lều của tổ phục trang. Hắn nhanh chóng mở tung rèm che, trước mặt chính là thân ảnh của nữ nhân đang yếu ớt nằm thở dốc trên sàn. Không một chút chần chừ, hắn liền bế ngang cơ thể của cô lên.
“Mọi người nghỉ trưa xong thì cứ tiếp tục làm việc, tôi đưa Lãnh tiểu thư đến bệnh viện.” Quân Uy Vũ nhìn đám người đang đứng hóng chuyện, vén cả rèm che của lều trại, lạnh lùng ra lệnh. Hắn bước ra bên ngoài, liếc mắt liền có thể nhìn thấy được người phụ nữ khi nãy to tiếng với cô. “Cô tên gì? Có phải tổ trưởng tổ phục trang hay không?” Lệ Dung bị hắn chỉ điểm, mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt gật đầu. “Đến cái nhỏ nhất là phân chia công việc cho hợp lý cô còn không làm được thì tốt nhất là cô nên tự cân nhắc lại vị trí của mình luôn đi được rồi. Còn bây giờ thì cô tự mà thay cô ấy làm hết phần việc trong hôm nay đi, thư ký của tôi sẽ trực tiếp giám sát.” Giọng nói của hắn có sự uy hiếp vô cùng rõ ràng. Dáng vẻ này của Quân Uy Vũ không phải lúc nào cũng được thể hiện ra bên ngoài vì hắn vẫn luôn muốn để nhân viên của mình cảm thấy không bị áp lực bởi sự xuất hiện của hắn ở đây. Thế nhưng lần này hắn đặc biệt phá lệ, vì hắn thừa nhận bản thân có chút hoảng hốt khi nhìn thấy hình ảnh của Lãnh Dạ Tình nằm bất động vừa rồi.
Nói rồi, Quân Uy Vũ liền dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về xe bỏ lại phía sau một đám người vì sự cường thế của hắn mà sợ hãi. Đặc biệt là Lệ Dung, cũng phải thôi, đâu phải ai cũng có “cơ hội” được Quân Uy Vũ chỉ mặt điểm tên như vậy bao giờ, nhưng mà cô thật sự muốn từ chối “cơ hội” đó có được không?
Phân phó lại công việc tại phim trường cho Lý Tu Kiệt xong, Quân Uy Vũ liền bế cơ thể nóng như hỏa thiêu của Lãnh Dạ Tình vào ghế lái phụ, còn hắn trực tiếp lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến bệnh viện.
– —
Khi Lãnh Dạ Tỉnh tỉnh lại thì trời cũng đã tối đen như mực. Cô mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh bốn phía đều là màu trắng, quanh quẩn trên chóp mũi còn là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt. Cô đang ở bệnh viện sao?
“Tỉnh rồi?” Một giọng đàn ông trầm ổn vang lên.
Lãnh Dạ Tình mơ hồ quay sang phía mà âm thanh phát ra, đột nhiên trợn to mắt, ngồi bật dậy có chút cả khinh.
“Tại sao tôi lại ở đây? Còn anh nữa, sao anh lại ở đây?” Lãnh Dạ Tình vì ngồi dậy đột ngột mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể nhìn sai được, Quân Uy Vũ vậy mà đang ngồi trên ghế ngay sát giường của cô như thế này, chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Cô bị ngất vì bị sốt cao cộng với làm việc quá sức, không nhớ gì sao?” Quân Uy Vũ vẫn dùng giọng đều đều để nói chuyện, nhếch mày hỏi cô.
Lãnh Dạ Tình bấy giờ mới nhớ ra chuyện cô bị ngất ở phim trường. Đột nhiên cảm thấy cứng họng. Sao mới tới có ba ngày thôi mà cô đã gây chuyện vậy nè. Chỉ mong rằng mọi người ở phim trường sẽ không vì vậy mà chán ghét cô. Cô vẫn muốn làm việc, vẫn muốn cống hiến. Lãnh Dạ Tình khóc thầm trong lòng.
“Là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?” Lãnh Dạ Tình đột nhiên nhớ ra, hỏi một câu cô cho là vô cùng quan trọng. Mặc dù bản thân cũng biết rõ câu trả lời thế nhưng vẫn ôm hy vọng. Làm ơn nói là không phải đi. Làm ơn!
“Chứ cô nghĩ là ai hả?” Giọng nói của Quân Uy Vũ vẫn duy trì như vậy nhưng qua tai của Lãnh Dạ Tình chính là hắn đang mỉa mai cô. Trời ơi, lúc cô ngất đi chắc chắn đang là giữa trưa, vậy mà giờ trời đã tối mịt như vậy, tên này còn thừa nhận chính hắn là người đưa cô đến bệnh viện nữa chứ, câu này cũng khẳng định việc hắn vẫn luôn ở đây từ trưa đến giờ rồi còn gì. Lãnh Dạ Tình không khỏi có chút khâm phục cái số chó của mình.
“A, vậy tôi phải cảm ơn tổng giám đốc rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Còn giờ trời cũng đã muộn rồi, tôi nghĩ anh nên trở về thì hơn.” Dù trong lòng đang rất muốn đuổi tên này nhanh nhanh trở về, về luôn thủ đô đi cũng được nhưng bên ngoài vẫn phải chân chó, nở một nụ cười tiêu chuẩn để lấy lòng.
“Cô không phải đuổi, tôi cũng không có ý định ở lại.” Nghe lời Quân Uy Vũ đáp lại mà Lãnh Dạ Tình liền cảm thấy chột dạ. Hắn chắc chắn là có thuật đọc tâm rồi! “Phải rồi, tôi có nói với thư ký gọi cho bạn cùng phòng của cô. Giờ này chắc bên đoàn phim cũng tan làm rồi, chắc cô ấy sẽ sớm tới nơi thôi. Tôi đi trước, mai cô cứ việc nghỉ một hôm đi.” Nói rồi, Quân Uy Vũ liền đứng lên.
“Nhưng mà…” Lãnh Dạ Tình đang muốn lên tiếng từ chối thì lại nhận về cái liếc mắt lạnh lùng của Quân Uy Vũ.
“Tôi cho phép. Việc hôm nay cô ngất xỉu cũng ảnh hưởng không ít tới tâm lí cũng như tiến trình của đoàn phim rồi. Tốt nhất là cô nên tự lượng sức mình một chút, tôi không muốn chuyện tương tự sẽ xảy ra.”
“Dạ tôi hiểu rồi thưa tổng giám đốc.” Lời nói thì có chút bất đắc dĩ nhưng Lãnh Dạ Tình chính là đang âm thầm làm hành động chào cờ trong bụng. Có ông chủ như này cũng tốt quá nhỉ, mặc dù cô có chút vui vì không phải trực tiếp xin phép nghỉ nhưng do lời nói của Quân Uy Vũ mà cô không nhịn được cảm thấy có lỗi vô cùng với bên đoàn làm phim.
Quân Uy Vũ nghe xong cũng chỉ gật đầu, một đường đi tới bên cửa phòng.
“Tổng giám đốc đi đường cẩn thận ạ. Chúc anh ngủ ngon.” Lãnh Dạ Tình nói cô không cảm động vì hành động hôm nay của hắn thì là nói dối. Nói đi cũng phải nói lại, quả đúng là nay hắn sắm vai người tốt giỏi thật, cô đặc biệt khen ngợi, âm thầm giơ ngón cái.
Quân Uy Vũ nghe rồi cũng không đáp lại gì, cứ như vậy rời đi.