Xuyên Vào Trở Thành Bánh Bèo Đam Mỹ - Nam Thiên Linh - Chương 17
“Lãnh Dạ Tình, cô đang làm gì vậy hả? Sao sắp xếp trang phục rối tung lên thế này? Hôm nay chúng ta quay ngoại cảnh, có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian của rất nhiều người không?” Một giọng nữ vô cùng nghiêm khắc lên tiếng trách móc Lãnh Dạ Tình. Quả thực đây đúng là lỗi của cô, bị mắng như này vẫn có cảm giác là còn nhẹ nhàng chán.
“Em xin lỗi chị Lệ, xin lỗi mọi người. Em sẽ chấn chỉnh lại ngay đây ạ.” Lãnh Dạ Tình cúi khom người, thể hiện sự hối lỗi.
“Được rồi, mau mau sắp xếp lại đống đồ này cho tử tế vào đi. Set quay sau tôi quay lại mà vẫn như thế này thì nhanh chóng viết đơn rời khỏi đoàn phim đi.” Nói xong, chị Lệ không quên lườm cô một cái, xoay gót rời đi.
Lãnh Dạ Tình cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô thở ra một hơi, cố gắng mở căng mắt để tiếp tục làm việc. Hôm nay thời tiết có chút lạnh hơn so với ngày đầu Lãnh Dạ Tình đặt chân tới đây. Cô hít mũi một cái. Sáng nay dù đã cẩn thận mặc ấm hơn một chút vì cô sợ bản thân đã đang bị sốt, không cẩn thận sẽ trở nặng thêm, thế mà giờ vẫn có cảm giác cơ thể đang rét run mặc dù trời không quá lạnh.
Hôm nay đoàn phim lại đặc biệt quay ngoại cảnh, không phải trong studio như hai ngày hôm trước nên Lãnh Dạ Tình có chút choáng váng hơn nhiều so với hồi sáng vì nay cô phải túc trực cùng bên đoàn phim để chăm sóc diễn viên bất cứ khi nào họ cần. Chính vì thế, việc đứng ngoài trời hàng giờ liền là việc không thể tránh khỏi.
Lãnh Dạ Tình cố gắng sắp xếp lại toàn bộ phục trang một cách tươm tất và gọn gàng nhất có thể. Việc sắp xếp này cô sẽ lại phải di chuyển vào phía bên trong lều của đoàn phim, phải chạy đi chạy lại rất nhiều giữa lều và chỗ quay phim, khiến cô bị đổ không ít mồ hôi. Thần sắc càng ngày càng tái nhợt mặc dù hồi sáng cô đã cố gắng trang điểm kĩ càng để che đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt nhưng giờ mọi thứ lại trở nên công cốc.
Cảm giác về thời gian của Lãnh Dạ Tình trong lúc làm việc bình thường đã hay biến mất, bây giờ cộng thêm việc đầu cô lại đang vô cùng choáng váng thế nên có cố đến mấy cũng chỉ có thể hoàn thành được một nửa. Lãnh Dạ Tình thì lại không muốn thể hiện ra là mình đang bị bệnh, vậy nên cô vớ lấy túi xách, bụng thì rỗng mà lại bỏ một vốc thuốc vào miệng và nuốt xuống. Cô cần thứ gì đó có hiệu quả tức thời không thì sẽ không ổn mất.
Một lúc sau, Lệ Dung quay lại lều kiểm tra đã thấy mọi thứ được hoàn thành đâu vào đấy thì cũng có chút hài lòng gật gù. Từ hôm đầu cô đã biết được hiệu suất làm việc của cô gái tân binh này rất khá, có lẽ hôm nay chưa quen với việc quay ngoại cảnh mà bị bối rối dẫn đến làm việc chưa tốt. Cô giáo huấn cho một chút xem chừng cũng đã ngộ ra.
Lệ Dung xem xét kiểm tra mọi thứ vô cùng kĩ lưỡng nhưng lại không thèm đánh mắt nhìn sang Lãnh Dạ Tình lấy một cái.
“Bên trong này coi như xong rồi, hiện tại cũng đã là giờ nghỉ trưa, cô ra ngoài lấy cơm hộp rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi, Lệ Dung cũng liền hất cằm bỏ đi.
Khi họ Lệ vừa đi khỏi, Lãnh Dạ Tình liền kiệt sức ngồi sụp xuống. Cảm giác thế giới xung quanh mình đang quay cuồng kịch liệt sau đó liền tối sầm lại, Lãnh Dạ Tình cũng mất đi ý thức.
———
5 giờ 30 phút sáng.
Quân Uy Vũ theo tiếng chuông báo thức liền tỉnh dậy. Suốt hơn hai mươi năm nay đây vẫn luôn là thói quen của hắn, dậy sớm, tập thể dục, tắm rửa, chuẩn bị quần áo, xem lịch trình sau đó mới xuất phát. Hắn từ nhỏ đã phải sống trong một môi trường quy củ, bị dạy dỗ nghiêm khắc vậy nên Quân Uy Vũ vẫn luôn quen với lối sống hà khắc, quản lý bản thân vô cùng nghiêm túc, không sai lệch một li.
Quân Uy Vũ bước ra từ phòng vệ sinh với chiếc áo choàng tắm được buộc đai hờ hững bên hông. Hắn tuỳ tiện cầm chiếc khăn lau lau tóc, từng giọt nước li ti cứ như vậy mà chảy dọc xuống cổ, vai rồi cả xương quai xanh của hắn. Nhìn tập tài liệu đã được để nghiêm chỉnh trên bàn trà, Quân Uy Vũ ngồi xuống sofa bắt đầu xem lịch trình.
Hôm nay hắn phải qua phim trường để tiếp tục theo dõi tiến độ của bộ phim, đến trưa sẽ di chuyển về thủ đô tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, tối thì lại có lịch trình đi tiếp người của bên đại sứ quán,… Vẫn bận rộn như vậy. Quân Uy Vũ xem chừng đã quá quen với kiểu làm việc dày đặc không có một phút nghỉ ngơi nào như này nên trên mặt hắn cũng không biểu lộ ra biểu cảm gì. Nhấc điện thoại lên liền gọi cho thư ký của mình.
“Thư ký Lý, 6 giờ 30 tôi sẽ ở dưới sảnh chờ.” Một câu nói vô cùng ngắn gọn nhưng cũng đủ để trợ thủ đặc lực của hắn là Lý Tu Kiệt hiểu. Đợi hắn đáp lại một câu đã rõ, Quân Uy Vũ liền cúp máy.
Hắn vẫn như thường ngày khoác lên cho mình một bộ âu phục màu đen, tóc vuốt ngược lộ ra cái trán vương giả, vẻ ngoài chỉn chu cùng với khí chất của hắn dù đứng ở đâu cũng có cảm giác vô cùng cường thế và áp đảo. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Quân Uy Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn hơn 10 phút nữa mới tới thời gian hắn hẹn Lý Tu Kiệt, quyết định xuống sảnh khách sạn đợi thư ký của mình.
“Đinh” tiếng thang máy vang lên, Quân Uy Vũ đứng trong thang máy liếc mắt nhìn bảng số điện tử, chưa xuống tầng trệt. Cửa thang máy mở ra, một thân ảnh nữ giới liền gấp gáp lao vào. Quân Uy Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn dịch người, giữ một khoảng cách vô cùng xa trong không gian của chiếc thang máy chật hẹp.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Quân.” Tiếng chào lễ phép của cô gái vang lên, Quân Uy Vũ đánh mắt sang nhìn, chắc là người của đoàn phim, hắn nghĩ, sau đó cũng không tiết kiệm lời nói mà đáp lại.
“Chào buổi sáng. Trời vẫn còn sớm, cô có việc gấp gì à?”
“Bạn cùng phòng của tôi bị sốt, chắc do hôm qua bị trúng gió nên tôi giúp cô ấy ra ngoài mua thuốc. Mà cô ấy cứng đầu lắm, tôi khuyên thế nào cũng không chịu xin nghỉ, bảo rằng chúng tôi chỉ tới đây để thực tập, mới được 2 ngày như vậy mà lại vắng mặt thì không phải phép, thế này thế kia…” Cô gái như bị đụng trúng dây thần kinh nào đó, thao thao bất tuyệt nói một lèo cho đến khi tiếng thang máy vang lên báo hiệu rằng họ đã xuống tới tầng một của khách sạn. “A, xuống tới nơi rồi, vậy tôi xin phép đi trước ạ. Chúc sếp ngày mới vui vẻ.” Nói rồi liền gấp gáp rời đi.
Quân Uy Vũ nhíu mày, trúng gió sao?