Xuyên Vào Trở Thành Bánh Bèo Đam Mỹ - Nam Thiên Linh - Chương 13
“Không cần, tôi đến đây cũng chỉ muốn kiểm tra tiến độ vì dù sao bên của cậu Phong Ân cũng đang bận lịch trình riêng, tôi không muốn để ảnh hưởng đến tiến trình quay phim của mọi người.” Giọng nói trầm ổn, không lạnh không nhạt vang lên đột nhiên chặt đứt sự tò mò của Lãnh Dạ Tình.
Sao mà thiêng như vậy! Lãnh Dạ Tình kêu một tiếng vô cùng to trong lòng. Vừa chỉ nghĩ tới nam chủ đại nhân thôi mà sao hắn đã tìm đến tận đây rồi, đúng là đòi mạng mà. Quân Uy Vũ anh sao mà cứ như ma thoắt ẩn thoắt hiện vậy chứ! Lãnh Dạ Tình chửi một câu trong lòng rồi cúp đuôi chuồn lẹ. Nhưng cái dáng vẻ như đi ăn cướp của cô sao mà qua mắt được Quân Uy Vũ với bàn tay vàng của nhân vật chính kia chứ. Mà hình như Lãnh Dạ Tình cũng quên mất, mình dù có ở trong đám đông thì cũng có bao nhiêu nổi bật, vừa mang gương mặt lai lại còn cao ráo, có chạy đằng trời cũng không thoát nổi số phận bị túm đuôi…
Quân Uy Vũ hừ lạnh, đột nhiên trợ lí Khang ở đối diện cảm thấy lạnh sống lưng một chút, tự hỏi không biết ai đã làm vị tổ tông này cáu giận.
Lãnh Dạ Tình nghĩ mình đã chuồn êm, lập tức quay lại phòng phục trang, cố gắng bỏ qua sự hiện diện của nam chính đại nhân để tập trung vào công việc của mình. Tự nhiên cô cảm thấy biết ơn Tiểu Mỹ quá, dù sao thì công việc của cô cũng không cần chạy ra ngoài phim trường nhiều, ở lì trong phòng phục trang cũng được, chứ nếu cô mà cùng Lư Diệu Mộc đổi vị trí thì chắc giờ cô phải đeo thêm mấy lớp mặt nạ vào để không bị nhận ra quá. Lãnh Dạ Tình âm thầm quỳ gối gục ngã trong lòng. (OTL)
Mọi công việc buổi chiều cứ thế trôi qua cũng không khác gì hôm qua, Lãnh Dạ Tình cũng không để bản thân có thời gian rảnh để trả lời 1000 câu hỏi vì sao ở trong lòng, cứ như vậy làm việc quần quật, không có việc thì cô lại tự tạo việc ra để đánh lạc hướng suy nghĩ của bản thân vì dù sao thì cô cũng vẫn vô cùng lo sợ với cặp đôi nam chính có thể đến đòi mạng mình bất cứ lúc nào.
Cũng vẫn như hôm qua, rất may mắn vì đoàn phim vẫn đang theo kịp tiến độ mà không bị chậm trễ. Các diễn viên dù mới hay cũ thì đều là những người vô cùng nghiêm túc và biết điều, không dám làm trái ý của bên nhà sản xuất quá nhiều để tiến trình vẫn theo kịp kế hoạch. Bỏ qua yếu tố của một nhân vật cường đại nào đó ra thì cô cũng phải công nhận một điều rằng mọi người làm việc quá nghiêm túc.
Lãnh Dạ Tình vừa nghĩ vừa thu dọn lại đồ trong phòng phục trang, vừa mở cửa ra ngoài ý muốn lại gặp ngay một thân hình cao lớn chắn ngay trước cửa. Thôi xong, Lãnh Dạ Tình tự chia buồn với bản thân mình trong lòng. Chẳng cần nhìn cũng biết là ai vì “Lãnh Dạ Tình” trước kia đã quá quen với mùi nước hoa này rồi, thế nên giờ cô ở trong thân thể này muốn quên đi cũng khó. Tự nặn cho bản thân một nụ cười mà Lãnh Dạ Tình cho là thân thiện nhất, ngẩng mặt lên miễn cưỡng nói:
“Xin chào Tổng giám đốc Quân, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Quân Uy Vũ nghe xong cũng không đáp, chỉ nhíu mày. Sau đó liền quay đi một cách khó hiểu. Lãnh Dạ Tình dù rất muốn xông lên đánh cho tên kia một trận nhưng vẫn phải ngăn bản thân lại vì thật ra cô có đánh cũng đánh không nổi… Tặc lưỡi một cái vô cùng nhỏ, Lạnh Dạ Tình chỉ muốn nhanh chóng đi hướng ngược lại với hắn nhưng đột nhiên, ý định đó của cô hoàn toàn bị người kia chặt gãy.
“Đi theo tôi.”
Lãnh Dạ Tình ngăn bản thân không phát ra câu để làm gì, dù sao thì người ta cũng là nhân vật chính, cô chân chó chạy theo một chút nhỡ đâu sau này còn giữ được cái mạng thì sao. Nghĩ vậy Lãnh Dạ Tình sốc lại tinh thần một chút rồi cũng đi theo Quân Uy Vũ thật. 19-20 tuổi đầu rồi có gì mà phải sợ chứ.
Đột nhiên Quân Uy Vũ lại dẫn Lãnh Dạ Tình đến trước cửa xe ô tô của mình, thậm chí còn mở cửa bên ghế lái phụ cho cô rồi vỏn vẹn ra lệnh bảo cô ngồi vào. Lãnh Dạ Tình chân như bị chôn xuống đất, nhất thời không biết phải làm gì, hơn 1 năm trước cô đã được ngồi chung một chiếc xe với hắn rồi, ngồi sau thôi mà cũng thấy khó thở thì không đời nào cô có thể ngồi ở ghế lái phụ được đâu.
“Anh có gì muốn nói thì nói ở đây thôi cũng được, còn việc trong phòng phục trang tôi cũng chưa làm xong nữa. Tôi là người mới dù sao cũng phải gây ấn tượng tốt một chút, không thể tan làm trước sếp được.” Lãnh Dạ Tình gãi gãi đầu, kiếm đại một cái cớ cô cho là hợp lí để nói với hắn, nhưng những gì Quân Uy Vũ đáp lại thật sự làm cô có cảm giác muốn nắm đấm của mình tiếp xúc với mặt của hẳn.
“Tôi là sếp ở đây, tôi muốn đưa ai đi thì cô nghĩ sẽ có ai có ý kiến gì à?” Quân Uy Vũ dựa nửa người vào thân xe, nghiêng đầu, mặt lạnh nhìn cô.
“Nhưng đấy là anh thôi, còn tôi thì không được. Tôi nói rồi tôi là người mới nên…” Chưa nói hết câu Lãnh Dạ Tình đã bị giọng nói quá cường thế của Quân Uy Vũ áp chế.
“Tôi nói lại lần cuối là lên xe.” Hắn hơi mất kiên nhẫn.
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa sếp.” Đây là Lãnh chân chó.
Sau khi cô ngồi lên xe, Quân Uy Vũ cũng không tốn nhiều thời gian để ngồi phía bên ghế lái, đánh xe nhanh chóng rời khỏi phim trường.
– —–
“Liệu tôi có thể hỏi mình đang đi đâu được không thưa sếp?” Lãnh Dạ Tình dò hỏi, ngoan như cún con vì cô sợ sẽ nói sai gì khiến cho vị tổ tông này tức giận.
“Đi ăn cơm.” Vẫn là Quân Uy Vũ không cảm xúc.
Lãnh Dạ Tình thấy vô cùng khó hiểu. Trong truyện luôn miêu tả tên Quân Uy Vũ này có tính cách vô cùng biết kính trên nhường dưới, không phải kiểu nam chính mặt than trong truyền thuyết chỉ liếc mắt một cái cũng có thể khiến không khí giảm xuống mấy độ chẳng hạn. Thế nên hắn mới được lòng rất nhiều người, con đường thăng tiến kết hợp với tài năng sẵn có lại càng thuận lợi. Chỉ là đúng hắn không hay thể hiện thái độ gì nhiều lên mặt, thích hay không thích cũng rất khó mà đoán. Nhưng nhìn cách hắn nói chuyện trên phim trường thì biết, cũng không phải kiểu tiết kiệm lời nói, hai ba từ cũng lười bố thí cho cô như bây giờ.
Hay tại vì đây là hiệu ứng nữ giới, ở bên người khác giới hắn sẽ auto như vậy. Nếu là thế thì cách lí giải này của cô cũng có phần đúng, vì dù sao đây cũng là tiểu thuyết đam mỹ mà.
Quân Uy Vũ để ý người bên cạnh từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng thất thần, hỏi hẳn một câu cho có lệ như vậy đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng lí do tại sao thì hắn lại không biết. Chắc do hắn quen với cái việc được mọi người chú ý mọi lúc mọi nơi, gặp hắn đã khó chứ đừng nói là ở riêng thế này.
“Đang nghĩ cái gì?” Ngữ khí không thân thiện của Quân Uy Vũ đột nhiên vang lên kéo Lãnh Dạ Tình về hiện tại, cô đột nhiên ấp úng ơ a vài câu vẫn chưa tìm được một cái lí gì thích hợp, vì làm sao cô có thể nói là cô đang nghĩ về nguyên tác của tiểu thuyết được cơ chứ. Hắn sẽ nghĩ cô bị điên rồi đá cô ra khỏi xe ngay trên cao tốc mất.
“Tôi đang nghĩ hôm nay sếp rất đẹp trai.” Cùng với đó là hai bàn tay giơ ngón cái vô cùng cường điệu của Lãnh chân chó…
Quân Uy Vũ nghe xong liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt cũng chẳng có biểu cảm gì. Nhưng thật ra trong đầu thì thật sự nghĩ cô có phải ăn gì đó nên phát điên rồi không. Lãnh Dạ Tình mà biết được hắn cuối cùng cũng nghĩ cô bị điên thì thà rằng cô kể một lèo về nguyên tác rồi bị đá ra khỏi xe ngay trên cao tốc còn hơn. Vì giờ đây Lãnh chân chó biết mình không có cái hố nào để chui xuống cho bớt nhục rồi.