Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn - Chương 39 - Chương 39
Đến cuối cùng thì Bạch Nghị đổi ý, hắn không muốn để Hàn Thiệu dễ chịu. Vì để khiến y khó chịu mà hắn chọn ở lại tiếp tục đi dạo với mọi người. Hàn Thiệu bị chọc cho một bụng tức giận cũng chẳng thèm giở giọng trà xanh gây sự nữa. Hơn nữa, Hàn Thiệu trầm mặc nhìn Hàn Ân đang quấn quýt lấy Bạch Nghị, thậm chí còn có xu hướng yêu thích nhiều hơn trước đây nữa thì trong lòng bức rứt không thôi. Đối với hắn trên đời này chẳng có ai xứng đôi vừa lứa với Hàn Ân cả. Nhưng hắn dù không muốn cũng có thể nhìn ra được đại ca hắn bây giờ đang rất thích Bạch Nghị nên hắn đành phải nín nhịn. Hàn Thiệu không muốn chỉ vì một tên chó chết ngụy quân tử ghê tởm như Bạch Nghị mà làm phật lòng Hàn Ân.
Mà Lý Mộ Phong thì bị cốt truyện tra tấn đến thở thôi cũng lười, chỉ có thể mặt dày chấp nhận số phận, chết lặng một lần nữa ôm chặt cánh tay Bạch Nghị. Khiến cho tư thế hai người cứ như đôi chim ** gáy, chắp cánh liền cành* đều có nhau. Thân mật đến mức những người xung quanh nhìn vào đều sẽ hiểu lầm họ là một đôi tình nhân nhỏ. Dù sao cô nam quả nam bình thường cũng chẳng tiếp xúc thân mật đến vậy.
Lý Mộ Phong thân bất do kỷ* nhưng cũng tỉnh táo hiểu rõ bây giờ chưa phải là lúc, hắn ngoài mặt cứ giả vờ như không có chuyện gì, miễn cưỡng cùng Bạch Nghị tiếp tục dạo xem.
Ngoài Hàn Ân cùng Hàn Thiệu không có hứng thú đi dạo ra thì bầu không khí giữa Bạch Nghị và Liễu Hinh Nhi ngược lại khá tốt. Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Bạch Nghị đột nhiên đứng ra bênh vực nàng, Hàn Ân thường ngày ghen tuông nhỏ nhen lại đột nhiên trở nên mềm mại. Liễu Hinh Nhi cảm thấy mình như đang phi kiếm vậy, lên xuống một cách chóng vánh. Nhưng nàng biết đau lại không biết sợ, nàng bị mọi sự biến hoá bất chợt làm cho mù mịt đầu óc đến hoàn toàn quên mất cảm giác sợ hãi khủng hoảng khi Bạch Nghị đột nhiên bênh vực nàng.
Mới lúc đầu Liễu Hinh Nhi còn cảm thấy Bạch Nghị chỉ tổ đem lại phiền phức cho nàng, dù sao Hàn Ân đột nhiên gây sự chẳng qua chỉ là tìm người để trút giận. Bạch Nghị bênh vực nàng thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thừa nhận hắn và nàng có gian tình trước mặt Hàn Ân? Nếu đó là thật thì nàng cũng không sợ mấy, nhưng Liễu Hinh Nhi biết rõ mình và Bạch Nghị vẫn chưa là gì của nhau. Bạch Nghị làm vậy dù là vô tình thì cũng đủ để đẩy nàng vào hố lửa rồi, Liễu Hinh Nhi kinh hãi tột cùng, sợ Hàn Ân nổi điên lên mà thịt mình tại chỗ nhưng sau đó lại trở nên buồn cười kinh khỉnh với biến hoá của Hàn Ân. Nàng thầm cười cợt hắn trong lòng… hoá ra cho dù có là thiên kiêu chi tử thì sao? Có là song nhi cao quý nhất cái thành Chiêu Minh này thì đã sao? Không phải cuối cũng sẽ còn hèn mọn hơn cả nàng à. Bị Bạch Nghị ghét bỏ và chơi đùa tình cảm nhưng vẫn mờ mịt chạy theo đuôi hắn. Hàn Ân bình thường thông minh như vậy nhưng hoá ra khi yêu vào cũng trở nên mù quáng, chẳng khác gì đui mù. Eo ôi, sao đột nhiên nàng lại cảm thấy thương cảm thay cho Hàn Ân. Đối với phái yếu mà nói, nhan sắc chính là bàn cân của giá trị của bản thân há. Thật bi ai thay, Hàn Ân lại chẳng đẹp bằng nàng.
Bầu không khí quỷ dị này cứ duy trì một lúc lâu, cuối cùng cũng kết thúc. Bạch Nghị mang theo Liễu Hinh Nhi lấy cớ là nàng ta không có phương tiện, nên có lòng tốt muốn đưa nàng về. Hàn Ân nhìn thoáng qua Liễu Hinh Nhi và Bạch Nghị, cũng không phản đối mà nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn trong lòng thậm chí còn mong Bạch Nghị mau mau cút đi, càng nhanh càng tốt ấy chứ. Tất nhiên sẽ không cảm thấy tiếc nuối gì nhưng kì lạ là trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác không nỡ rời xa lúc hiện lúc không. Lý Mộ Phong biết cốt truyện đang phát tát, cũng không thèm phản kháng lại. Dù sao Bạch Nghị cũng sắp đi rồi mà hắn có phản khán cũng không thay đổi được gì…
Cuối cùng cả hắn và Hàn Thiệu đều không mua thêm bất cứ thứ gì kể từ khi gặp mặt Liễu Hinh Nhi. Đến khi về đến phủ thì trong miệng Hàn Thiệu vẫn lầu bầu gì đó nhưng Lý Mộ Phong lại không để tâm, hắn đoán là y đang nguyền rủa Bạch Nghị mà thôi. Vả lại bây giờ Lý Mộ Phong thật sự cũng không còn tâm trí để để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này nữa, hồn hắn như thả theo mây gió. Lý Mộ Phong thất thần nghĩ:
” Hoá ra hắn đen đến như vậy, cứ tưởng xuyên qua có cuộc sống mới là may mắn. Không ngờ lại bị cốt truyện cản trở, có khi suốt đời còn phải sống trong vỏ bọc của một con người khác. Đến chết như thế nào cũng đã được định ra từ trước, hắn còn không có quyền quyết định được.”
Lý Mộ Phong không đột nhiên cảm thấy có hơi tuyệt vọng, hắn thầm nghĩ bản thân có nên nuôi một ao cá Koi* không? Vãn hồi lại chút may mắn cũng được. Mà hình như ở tu chân giới không có cá koi thì phải, Lý Mộ Phong suy tư một chút, tự an ủi mình…. nhưng ngược lại thì Kim Long Ngư* lại có thể đó. Chẳng qua giá cả bọn này khá chát, mà Hàn Ân đâu có thói vui tao nhã này đâu? :-)
Cuối cùng Lý Mộ Phong thất bại trong việc tự an ủi mình, hắn trầm mặc một lúc. Nhưng lại không chọn cách phó mặc cho số phận. Cũng như Napoleon* từng tuyên bố :” Trong từ điển của tôi không có từ không thể.” thì ” bỏ cuộc” cũng không tồn tại trong từ điển của hắn. Lý Mộ Phong biết bây giờ chẳng phải lúc để suy nghĩ tào lao, hắn hít một hơi rồi bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Lý Mộ Phong nghiêng người ngả đầu về một phía, chuyển cơ thể sang tư thế nằm nghiêng, chống bàn tay trên trán. Lý Mộ Phong nhắm mắt lại vờ như nghĩ ngơi, không thèm đếm xỉa đến Hàn Thiệu mà phân tích:
” Từ khi xuyên qua đến giờ, trừ một số người qua đường và đám người hầu, nha hoàn không tiếp xúc nhiều ra. Hắn tổng cộng gặp được tám người, một nhà Hàn Ân gồm ba người, Mạc gia trừ Mạc Viễn ra cũng là ba người và thêm Bạch Nghị, Liễu Hinh Nhi. Những người này tất cả đều là một phần trong cốt truyện. Tất cả đều có một sợi dây vô hình gắn kết với nhau chia thành ba phương hướng. Một là giữa Hàn gia và Mạc gia, hai là giữa Hàn gia và Bạch gia. Mà mối liên hệ này đều là do Hàn Ân đứng ở giữa liên kết bằng hôn ước và tình cảm. Cuối cùng chính là sự liên kết của Hàn Ân và những người xung quanh như Liễu Hinh Nhi, Mạc Thừa Phong… những người này đều do Bạch Nghị mà xuất hiện được bên cạnh Hàn Ân. Tựa như một ván cờ về nhân mạch* vậy.
Mạc gia bây giờ đang lục dục nội bộ, Bạch gia đang thừa thế xông lên, muốn leo lên vị trí đứng đầu tam tộc. Mà Hàn gia lại đang dậm chân tại chỗ, chưa có bước phát triển mới.
Lý Mộ Phong hơi nhíu mày, tạm thời thông tin hắn thu thập được quá ít. Và hắn cũng chưa xác định được bản thân mình muốn làm gì.”
Nói đến thoát ly cốt truyện, Lý Mộ Phong nhớ lại lúc bản thân e thẹn quấn lấy Bạch Nghị, thoáng chốc nổi hết da gà. Cũng may là hiện tượng này chỉ xảy ra với Bạch Nghị mà thôi, nếu không chắc hắn chết mất.
Nhưng Lý Mộ Phong qua lần gặp mặt này cũng phải thừa nhận, Bạch Nghị đúng là một tên ngốc nghếch. Từ một tam linh căn leo thẳng lên thiên linh căn, từ một đích tử vô dụng bay lên làm rồng phượng trên cao khiến người cùng lứa không thể không nịnh nọt ghen tị. Thậm chí còn có được một tên cận vệ kim đan kề thân, một người như vậy đáng lí ra phải cực kỳ có tâm kế. Nhưng Lý Mộ Phong nhớ lại tất cả các hành vi hôm nay của Bạch Nghị, hắn chẳng khác nào là một tên não tàn ngu xuẩn tự kiêu vậy.
” Là cố tình biểu hiện như vậy sao? Điều này thật không cần thiết, Bạch Nghị thiên phú có thiên phú, sức mạnh có sức mạnh ( tu sĩ kim đan bảo kê). Người nên đắc tội cũng đã đắc tội, người không nên đắc tội cũng đã đắc tội nốt. Hắn không cần thiết phải như vậy, thậm chí trong cái tình hình này, hắn càng phải thể hiện bản thân ra thật hoàn hảo mới đúng. Ít nhất phải vượt qua thiên tài đương thời là Mạc Viễn, phải biết cách đối nhân sử thế lấy tiếng, vang danh một trong cùng thế hệ. Như vậy mới chứng minh được giá trị của hắn, khiến Bạch gia tin tưởng mà bồi dưỡng hắn, khiến đồng bọn cùng lứa kính trọng mà bắt đầu tạo dựng mối quan hệ, bình định lại sự bất mãn của các thiếu niên tộc nhân thiên tài ban đầu.
Chứ không phải sa vào nữ nhi tình trường, hưởng thụ sự tranh giành của Hàn Ân và Liễu Hinh Nhi. Thậm chí còn thể hiện sự coi thường Hàn Ân một cách rõ ràng như vậy. Cho dù có là người ngu cũng biết Hàn Ân bây giờ có vai trò rất quan trọng, Bạch Nghị lại thoải mái tổn thương hắn như vậy, thật sự cho rằng hắn sẽ mãi mãi yêu mình sao?”
… nhưng đúng thật là Hàn Ân simp Bạch Nghị kinh khủng, lại thêm việc hắn đang bị cốt truyện khống chế. Bạch Nghị bây giờ đúng thật là có thể thoải mái chơi đùa hắn mà không sợ phản tác dụng.
Nhưng còn có người Hàn gia mà, ai ai mà không biết Hàn Quốc Kiên yêu thương Hàn Ân như thế nào. Cho dù Hàn Ân nhan sắc không xinh đẹp bằng các đoá hồng nhan khác nhưng làm rể Hàn gia, với đống gia sản Liễu Tịch Vân sở hữu. Tài nguyên này quả thật khiến người ta nhịn vào mà thèm thuồng, lấy Hàn Ân chính là một lần lên hương, khởi nghiệp thành công trong miệng người đời đó. Nói chung Bạch Nghị làm vậy thì chỉ có hại chứ hoàn toàn không có chút lợi ích gì.
Lý Mộ Phong nghĩ một chút cũng không nghĩ ra được tại sao Bạch Nghị lại có thể lên hương như vậy được. Được Hàn Ân thích không nói, nhưng còn vụ tẩy linh đan thì sao? Không đúng, hình như tất cả những thứ Bạch Nghị có được đều do Hàn Ân mang lại cả, nhưng Lý Mộ Phong lại không tìm thấy ưu điểm nào khiến Hàn Ân thích Bạch Nghị được. Không lẽ là do vận khí, do cốt truyện cần một người khiến Hàn Ân thay lòng nên chọn trúng Bạch Nghị? Mẹ nó, nếu là thật thì không lẽ Bạch Nghị là cẩm lý chuyển thế à, chứ người bình thường ai lại may mắn như vậy được
…—————-…
…—————-…
• Thân bất do kỷ: là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác – hoàn cảnh đẩy đưa.
• Cá Koi ( 錦鯉(Cẩm Lý)/ にしきこい Nishikikoi): là một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ cá koi nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản.
• Kim Long Ngư (cá Rồng): là các loài cá nước ngọt sơ khai và không tiến hóa gì nhiều kể từ thời khủng long còn tồn tại trên trái đất. Họ cá rồng Osteoglossidae bao gồm hai chi là Osteoglossum (cá rồng Nam Mỹ) và Scleropages (cá rồng châu Á và châu Úc). Là một trong những giống cá thuộc nhóm “tứ linh”, mang ý nghĩa phong thủy sâu sắc và tinh tế.
Chúng được đánh giá là giống cá mang ý nghĩa may mắn, tài lộc và thịnh vượng. Trong gia đình, nếu nuôi một chú Kim Long hồng vỹ, không chỉ mang lại vẻ đẹp thẩm mỹ cho không gian nhà cửa.
• Napoleon Bonaparte: một vị hoàng đế vĩ đại, là một trong những nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại nhất trên thế giới của Pháp. Ông có rất nhiều danh ngôn, câu nói bất hủ.
” Trong từ điển của tôi không có từ không thể.”
( The word impossible is not in my dictionary.) Là một trong những câu nói đó.
• Nhân mạch: mối quan hệ giữa người với người, thường sẽ đem lại lợi ích khi cần thiết như việc nhờ sự giúp đỡ của những người có quen biết.
• Chắp cánh liền cành: hiểu rộng ra là “chim chắp cánh cùng bay, cây kết liền cành cùng sống”. Về từ chắp cánh, theo sách Nhĩ Nhã thì ở phía bắc Trung Quốc xưa có loài chim kiêm kiêm (giống như chim le le), lông màu xanh. Loài chim này chỉ có một mắt. Muốn bay thì hai con trống mái phải cùng chắp cánh với nhau mới bay được.
Còn về từ liền cành thì sự tích li kì hơn. Đó là câu chuyện của nàng Tức Thị, có chồng là Hàn Phùng, người nước Tống (thời Chiến Quốc, 479-229 trước Công nguyên). Vì ham mê sắc đẹp của Tức Thị, nên vua Tống (tên là Yển) quyết tâm chiếm đoạt nàng. Vua sai người bắt nàng Tức về cung. Hàn Phùng thấy vợ bị bắt, phẫn uất quá liền cắn lưỡi tự tử.
Vua Tống đem lời ngon ngọt dụ dỗ Tức Thị: “Ta đây làm vua, hùng cứ một phương. Nàng muốn phúc sẽ có phúc, muốn họa sẽ có hoạ. Nếu theo ta sẽ được làm hoàng hậu”. Nhưng uy quyền của vua cũng không khuất phục được nàng. Tức Thị lên lầu gieo mình xuống đất mà chết. Trong người nàng, có một bức thư tuyệt mệnh, với mong muốn khi chết được chôn chung với chồng mình. Vua Tống tức giận, sai người chôn hai mộ cách xa nhau.
Chỉ sau một tuần, bỗng nhiên từ hai ngôi mộ mọc lên hai cây văn tử. Cành cây của hai cây nọ lớn, dài rất nhanh, bò lan tới và quấn quýt với nhau không rời. Dân gian gọi đó là cây tương tư tình nghĩa.
Như vậy, thành ngữ chắp cánh liền cành có hàm ý nói về sự thủy chung, gắn bó của vợ chồng, dù chết cũng không rời bỏ nhau. Quả là một bài học cảm động cho đời sau.
Cánh chắp cánh, cành liền cành
Sắt son chồng vợ mối tình thủy chung…