Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn - Chương 35 - Chương 35
Hàn Thiệu buông tay Hàn Ân ra, bước vài bước tiến về phía Liễu Hinh Nhi, ánh mắt hiện lên sự hài hước, âm thanh cũng trở nên vèo vẹo đầy chế nhạo:
” Thương thay ta là phận nhi nữ yếu ớt? Chà, ta thật sự không biết có tên ngốc nghếch nào lại dám gây chuyện với một tu sĩ luyện khí tầng sáu, còn ở trước Linh Bảo Các nữa đấy. “
” Liễu Hinh Nhi, ý cô là cô xinh đẹp đến mức khiến cho bọn nam nhân ngoài kia bị teo não, bất chấp tính mạng vẫn là tình nguyện bị Linh Bảo Các, một trong những thế lực thương gia lớn nhất Xích Quỷ quốc ghi thù? Nếu thật sự là như vậy, ta khuyên cô nên nhanh chóng trở về gặp đại phu đi nếu như cô không có tiền, vậy thì chịu khó ủy khuất một chút. Tìm một người tốt bụng nào đó… xin hắn giúp ngươi trả tiền.”
Liễu Hinh Nhi bị Hàn Thiệu ác ý một lần nữa châm chọc thì suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình. Nàng không hiểu rốt cuộc hôm nay Hàn Thiệu với Hàn Ân bị cái quái gì, một tên thì mặc sức chế giễu đâm chọt nàng, một tên thì vô tình, trực tiếp trở mặt không nhận người quen, còn có xu hướng ẩn ẩn muốn đem nàng ra chỉnh.
Hàn Thiệu càng nói càng hăng, cứ liên tục dồn ép, ác ý phỏng đoán tâm cơ Liễu Hinh Nhi. Trước khí thế áp đảo của Hàn Thiệu, Liễu Hinh Nhi nếu là người có bối cảnh, có địa vị thì còn có thể đỡ được nhưng nàng lại không phải, bất đắc dĩ Liễu Hinh Nhi đành phải hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Hàn Ân, cố gắng tỏ ra bản thân thật yếu thế, vô dụng.
Bởi vì nàng biết rằng nếu để Hàn Ân chứng kiến biểu hiện không lên nổi mặt bàn này của nàng. Hắn chắc chắn sẽ khinh thường tiếp xúc với nàng hay có bất cứ điều gì liên quan đến nàng. Và đương nhiên trong đó cũng bao gồm việc trừng phạt nàng… một con sâu kiến đối với hắn.
Nhưng Liễu Hinh Nhi không biết rằng, Hàn Ân bây giờ đâu còn là” Hàn Ân” mà nàng đã từng quen biết. Người nàng đang vắt óc muốn lấy lòng chính là Lý Mộ Phong, một tên độc giả bị nguyên tác ám ảnh đến mức trở nên cẩn thận một cách đáng sợ. Lý Mộ Phong thông qua cốt truyện biết được một phần việc làm của Liễu Hinh Nhi, tất nhiên cũng đã phần nào hiểu rõ được suy nghĩ và lối tư duy của nàng.
Hắn không muốn trở thành bác nông dân trong truyện người nông dân và con rắn. Cái loại hành vi cung cấp tài nguyên nuôi lớn một con bạch nhãn lang rồi để nó quay lại cắn mình của nguyên chủ, Lý Mộ Phong nếu đã biết thì sẽ không phạm vào . Vậy nên hắn đã sớm có lòng phòng bị với Liễu Hinh Nhi, thậm chí bởi vì muốn phòng ngừa nàng đâm một dao sau lưng hắn nên cố tình kiếm chuyện xa cách nàng. Bây giờ sao có thể vì bộ dạng yếu thế này của nàng mà từ bỏ kế hoạch này được.
Mà Hàn Thiệu còn đơn giản hơn nữa, hắn chính là thật sự ghét bỏ Liễu Hinh Nhi.
Từ khi Liễu Hinh Nhi xuất hiện và tiếp cận Hàn Ân thì Hàn Thiệu đã chán ghét cô nàng rồi. Bởi vì Hàn Thiệu cảm thấy nàng ta chẳng qua chỉ là một họ hàng xa, xa lắc xa lơ… thân phận lại thấp kém hơn người, đến cả thiên phú lẫn tu vi đều không nhập vào mắt hắn. Vậy mà gan cũng rất lớn, dám xưng huynh gọi muội với đại ca hắn.
Thấy sang bắt quàng làm họ! Liễu Hinh Nhi chính là con sâu xấu xí sẽ làm luyên lụy bọn họ giảm đi sự cao quý. Thân phận của huynh đệ bọn họ tôn quý biết bao… sao có thể vì một con tiện nữ mà bị hạ thấp xuống được?
Vả lại, từ khi Liễu Hinh Nhi tiếp xúc với Hàn Ân thì lúc nào đề tài nói chuyện đều bay về phía Bạch Nghị. Cũng phải thôi, đối với những thiếu niên thiếu nữ mới lớn mà nói. Đề tài về người thương, lòng ái mộ luôn là một cái gì đó rất dễ khiến người ta buông lòng phòng bị, rất dễ tạo cơ hội xúc tiến tình cảm. Nhưng đó chỉ là trong phạm vi giữa Liễu Hinh Nhi với Hàn Ân mà thôi. Hàn Thiệu cũng không rõ biết bao nhiêu lần hắn có mặt và chứng kiến Liễu Hinh Nhi khen Bạch Nghị trong một cuộc trò chuyện, mỗi lúc như vậy hắn đều hận đến ngứa răng, chỉ muốn đem Liễu Hinh Nhi ra dạy dỗ một trận cho hả cơn giận.
Hôm nay Hàn Thiệu không biết tại sao Hàn Ân lại đột nhiên ủng hộ mình nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến sức phát huy của hắn. Bạch Nghị tạm thời hắn không lây chuyển được thì đá đi Liễu Hinh Nhi cũng không phải là ý kiến tồi. Tránh cho nàng suốt ngày nịnh bợ rồi cứ nhắc tới tiểu bạch kiểm Bạch Nghị kia trước mặt đại ca hắn mãi.
Liễu Hinh Nhi chờ một hồi lâu vẫn không thấy được phản ứng của Hàn Ân, trong lòng áp lực không thôi. Nàng tuy chỉ tròn đôi mươi nhưng nhan sắc chớm nở đến yêu kiều, bất hạnh lớn lên trong một gia đình chẳng mấy khá giả. Cha không có chút tiền đồ đến bây giờ cũng chỉ là tu sĩ trúc cơ, mẹ còn chẳng có hi vọng hơn khi bây giờ vẫn quanh quẩn ở luyện khí tầng tám, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ bị nàng bắt kịp thôi.
Ngay từ nhỏ Liễu Hinh Nhi đã biết lợi dụng lợi ích trời phú của nàng, một nhan sắc xinh đẹp hữu dụng duy nhất mà hai người phụ mẫu không nên thân ấy có thể cho nàng để giành lấy thật nhiều tài nguyên. Lợi dụng nam nhân, đâm chọt tỷ muội… Liễu Hinh Nhi rất thành thục.
Người ta đều nói ” Nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tay.” Liễu Hinh Nhi trải qua rất nhiều và cũng rất chắc chắn với nhận định này. Chẳng qua thế giang này lại không thiếu nữ nhân đẹp, Liễu Hinh Nhi biết bản thân cho dù nhan sắc có thừa nhưng với một người có thân phận như Bạch Nghị, như vậy là chưa đủ. Vì vậy trong bất cứ cuộc gặp gỡ nào nàng đều rất phí công chuẩn bị.
Tùy từng trường hợp mà quyết định nên gây ấn tượng hay nên thu liễm lại. Như vậy mới trở thành tồn tại ” thú vị” và ” đặc biệt” trong lòng nam nhân.
Nhưng điều này tuy rất dễ khiến Liễu Hinh Nhi đạt được mục đích, thành công thượng vị nhưng bên cạnh đó, nó cũng có một khuyết điểm vô cùng lớn.
Nếu đã muốn được thưởng thức thì không thể có tì vết, tỉ như trong các cuộc trò chuyện đầy ác ý như thế này, nàng không thể thua hay yếu thế được!
Liễu Hinh Nhi yếu ớt gượng cười, âm thanh nhỏ nhỏ hơi run rẩy như than trách cho một điều gì đó đầy thê lương:
” Hàn Thiệu à, ngươi đâu phải không biết cái bộ mặt thật của thế giới chúng ta đang sống. Cường giả vi tôn, ta chẳng qua chỉ là nữ tử có một chút tu vi. Phàm là nữ nhân có chút nhan sắc đều sẽ bị nhòm ngó, phòng bị đến mấy thì vẫn sẽ có lúc không tránh khỏi được móng vút của lũ nanh ác. Đã là thân phận nữ nhi thì cho dù có mạnh đến mấy thì vẫn cần có một người che chở … hay muốn được một người nam nhân ưu tú che chở cho. “
” Thú thật ta cũng không muốn nói về chuyện này nhưng ngươi cũng là một nam tử hán, đại ca của ngươi – tiểu Hàn cũng là song nhi. Ngươi cũng nên hiểu cho chúng ta chứ, hiểu cho cái số phận lận đận này.”
” Nam tử hán đại trượng phu, nếu đã đầu đội trời chân đạp đất thì không nên ức hiếp hay làm khó một nữ nhân yếu thế hơn. Như vậy là nhỏ nhen, tiểu nhân. Tiểu Thiệu à, ngươi dù sao cũng được sinh ra trong một đại gia tộc… chắc hẳn sẽ hiểu những điều này hơn cả ta mà.”
Nói xong, Liễu Hinh Nhi hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Thiệu. Lời nói thốt ra câu từ vừa như ẩn ý vừa như thẳng thắn châm chọc, mà người nói ra những lời này lại là một bộ dáng trong sáng, thiên chân vô tà. Trông qua rất có vẻ tin tưởng và rộng lượng đối với người đã nhục mạ mình.
Hàn Thiệu bị Liễu Hinh Nhi đáp trả lại thì trong lòng lập tức nghẹn khuất. Mẹ nó chứ, nếu bây giờ hắn muốn tiếp tục làm khó nàng ta thì chẳng phải thừa nhận bản thân hắn là một tên lòng dạ tiểu nhân heo chó không bằng sao? Hắn tuy không để bụng cái loại thanh danh này nhưng cũng không thích việc bị một con kiến hôi tính kế được.
Hàn Thiệu càng nhìn cái dạng yếu ớt cần người che chở này của Liễu Hinh Nhi thì càng giận sôi máu, cũng bất chấp tất cả mà ác liệt nói:
” Đừng có mà so sánh ca ta với cái loại tam linh căn hạ đẳng như ngươi. “
Lời vừa dứt, lập tức có một số ánh mắt như có như không lướt qua người hắn. Hầu hết những ánh mắt này đều mang theo sự tức giận và chán ghét.
Dù sao ở Xích Quỷ quốc, tuy tam linh căn là tầm thường nhưng chiếm số lượng cũng không ít, trong đó cũng không ít người sinh ra trong gia cảnh khá giả có thể lên tầng hai hoặc là may mắn gặp trúng được kỳ ngộ, tu vi thăng trưởng mà đủ tư cách tiến lên lầu hai.