Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh - Chương 17 - Chương 9-2
- Trang Chủ
- Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh
- Chương 17 - Chương 9-2
“Là giả, nhất định là giả!” Có lẽ là vì cô vừa quen biết Yến Thời Kim, có chút suy nghĩ nên mới mơ giấc mơ hoang đường này.
Những điều này chắc chắn là giả.
Yến Thời Kim là giả, Kỳ Ngạn… cũng là giả.
Tuần Dữu khẽ lắc đầu, liên tục tự nhủ không được để giấc mơ hoang đường này ảnh hưởng. Kỳ Ngạn sao có thể nói với cô những lời như vậy?… Bọn họ tuy có hay cãi nhau, nhưng làm gì có đôi nào yêu đương mà không xảy ra tranh chấp?
Dù sao bọn họ mới yêu nhau không lâu.
Tuần Dữu xoa xoa ngón tay, sau đó click mở WeChat, liếc mắt một cái đã thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Kỳ Ngạn. Cậu rất ít khi chủ động liên lạc với cô. Kể từ sau khi họ chính thức yêu nhau, đây là lần đầu tiên.
Đôi mắt Tuần Dữu liền sáng lên.
Kỳ Ngạn: [Em ngủ chưa?]
Tin nhắn được gửi sau khi bọn họ cãi nhau gần nửa tiếng.
Khóe môi Tuần Dữu hơi cong lên, cô nghĩ ngợi một chút liền trả lời.
~~~
Cùng lúc đó, Kỳ Ngạn đang đứng bên ngoài, tay đặt phía trên ổ khóa nghe thấy điện thoại vang lên, là thông báo mới của WeChat.
Động tác cậu hơi dừng lại, sau đó lấy điện thoại ra.
Tuần Dữu: [Giận quá đang ngủ phải bật dậy. (ಠ益ಠ)]
Cậu đã đến đây khoảng nửa tiếng nhưng vẫn không vào.
Ngay khi hai người chính thức hẹn hò, Tuần Dữu đã cho cậu biết mật mã nhà, thậm chí còn lưu lại trong điện thoại sợ cậu quên mất.
Nhưng thật ra với trí nhớ của Kỳ Ngạn sao có thể quên?
Chỉ là bọn họ hẹn hò đã một tháng nhưng đây là lần đầu tiên Kỳ Ngạn tới chung cư cô.
Một là vì bận rộn, hai là… không cần thiết.
Bọn họ đang còn đi học, hoàn toàn có thể gặp ở trường nên cũng không cần thiết tới nơi này.
Kỳ Ngạn mím môi, trong chốc lát liền rụt tay lại. Sau khi trầm mặc một lúc mới nhắn lại:
[Xin lỗi, hôm qua anh thất hẹn. Tối nay em có thời gian không? Chúng ta cùng đi xem phim nhé.]
Trong phòng, khóe môi Tuần Dữu cong lên, “Hừ” một tiếng, ra chiều vẫn đang tức giận.
Nhưng người bên kia đầu dây dường như không hiểu. Giây tiếp theo, đầu kia lại gửi một tin nhắn.
Kỳ Ngạn: [Em có muốn xem không?]
Tuần Dữu: [Hừ!]
Kỳ Ngạn: [Xem cái này nhé? Anh nhớ bộ này được khen ngợi rất nhiều, trước đây em cũng có nhắc đến.]
Nhắn xong, chưa đợi Tuần Dữu trả lời, cậu liền gửi ảnh tấm vé đã mua, sau đó nói: “Anh mua rồi. 6 giờ tối nay anh đến đón em”.
Ngoài cửa, Kỳ Ngạn nhìn chăm chăm giao diện WeChat không có động tĩnh, lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, trầm mặc một lúc mới xoay người vào thang may.
Bên trong, khóe miệng Tuần Dữu – người vốn đang tức giận – không có tiền đồ mà cong lên. Cậu vắng mặt trong tiệc sinh nhật của cô, cho cô leo cây, thậm chí còn lớn tiếng với cô, đáng lẽ cô không nên dễ dàng tha thứ như vậy.
Cô tuyệt đối không nên vì mấy nói của cậu và một tấm vé xem phim liền vui vẻ.
Nhưng…
Đây là lần đầu Kỳ Ngạn chủ động hẹn cô, cũng là lần đầu bọn họ cùng đi xem phim.
Tuần Dữu vùi đầu vào gối, sau một lúc lâu mới thở dài: “Tuần Dữu ơi Tuần Dữu, sao mày không có chút liêm sỉ nào vậy? Mày là một đại mỹ nhân kia mà! Sao có thể như vậy!”
Khi tài xế nhà Tuần Dữu tới, chuông cửa vang lên, lúc này Tuần Dữu mới thoát khỏi rối rắm. Cô định đi bệnh viện kiểm tra… Tuy tên kì quặc Yến Thời Kim kia xử lý vết thương không tệ lắm, nhưng dù sao hắn cũng không phải bác sĩ nên Tuần Dữu cũng không dám mạo hiểm.
Chỉ là, Tuần Dữu vô thức nghĩ tới buổi hẹn.
“Tiểu thư, chúng ta đi luôn chứ?” Tài xế hỏi.
“Thôi, chú Trần, chú về trước đi. Vết thương của cháu cũng không có gì nghiêm trọng, cũng đã được xử lí tốt rồi, đi bệnh viện cũng phiền lắm.”
Cuối cùng Tuần Dữu cũng không đi bệnh viện mà về phòng thay quần áo.
Hừ, dù sao vết thương này cũng gián tiếp do Kỳ Ngạn, cô nhất định phải để cậu nhìn thấy, để cậu xin lỗi cô. Tuần Dữu vừa chọn quần áo vừa nghĩ.
Vì thế, cô còn có ý định xin nghỉ. Cũng may chương trình học nghệ thuật của trường cũng không quá nặng, hôm nay cũng chỉ có hai tiết.
Chớp mắt đã tới buổi chiều, chưa gì đã sắp đến 6 giờ.
Tuần Dữu nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không chọn váy ngắn mà đổi một chiiếc váy xanh lam dài. Mặc dù muốn để Kỳ Ngạn thấy vết thương nhưng… chỗ đó quá xấu, mặc váy ngắn thực sự không đẹp.
Cô nghĩ như vậy và tiếp tục thay chiếc giày cao gót mới.
Đồng hồ điểm 5 giờ 55.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm mở mã khóa.
Kế đó là tiếng WeChat của Tuần Dữu.
Kỳ Ngạn: [Anh tới rồi.]
Đôi mắt Tuần Dữu không tự chủ được nhìn về phía cửa, giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, Kỳ Ngạn đi đến. Tuần Dữu tắt dần nụ cười trên môi, dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Còn lâu em mới đi xem phim với anh. Em vẫn giận đó!”
Kỳ Ngạn tới trước mắt cô, nhấp môi hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu đó vậy? Hay em muốn chơi cái gì? Tối nay anh không có tiết.”
“Aizz, đừng tưởng anh…”
Tuần Dữu ho nhẹ một tiếng, chưa kịp dứt lời, tiếng chuông điện thoại truyền tới.
Là của Kỳ Ngạn.
Cậu lấy điện thoại ra, ba chữ “Khương Vân Khả” lập tức đập vào mắt Tuần Dữu. Chưa đợi cô mở miệng, Kỳ Ngạn lập tức ấn nút nghe.
“Anh…” Mới vừa kết nối liền nghe thấy tiếng Khương Vân Khả khóc thút thít: “Mẹ em ngất rồi, anh Kỳ Ngạn, em sợ quá…”
Sắc mặt Kỳ Ngạn thay đổi, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi, miệng không ngừng trấn an người bên kia: “Tiểu Khả, em đừng khóc, nói anh nghe dì bị sao vậy? Em đang ở đâu?”
Cậu nhanh chóng chạy đi mà không thèm liếc mắt tới bạn gái một cái.
Tuần Dữu đứng ở phía sau, ý cười trong mắt dần lạnh băng. Cô nhìn bóng dáng rời đi không chút do dự, tim bỗng lạnh.
Giấc mơ hoang đường kia lại ùa về.
__.
*Có bạn góp ý với mình về tên nữ chính nguyên tác nên mình cũng có tham khảo một vài ý kiến và quyết định từ bây giờ tên nữ chính nguyên tác tên “Khương Vân Khả” nhé! Còn về những chap trước thì mình sẽ sửa dần ạ.