Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh - Chương 13 - Chương 7
- Trang Chủ
- Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh
- Chương 13 - Chương 7
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng đã quen với điều này.
Hơn nữa, đối với cô mà nói, những lởi bình phẩm trên mạng này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Có thể vào được Khoa Đại hầu hết đều là nhân vật cấp học bá. Nhân tài trong trường nhiều như lá rụng mùa thu, cường độ, năng lực học tập đều rất mạnh. Mọi người đều là con nhà người ta, đương nhiên sẽ ít nghĩ đến chuyện hạ bệ người khác. Cho nên thông thường, đa số thời gian, tâm trí mọi người đều dành cho việc học.
Tuy nhiên, đều là nam thanh nữ tú đương độ hai mươi, học tập nhiều đến đâu cũng sẽ có chút ít thời gian thư giãn.
Là con người, đương nhiên họ cũng có tính tò mò.
Thi thoảng, họ sẽ cố ý vô tình đặt sự chú ý lên những nhân vật nổi danh trong trường.
Ví như Kỳ Ngạn, khi vừa bước vào năm nhất đại học, cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Thật ra Khoa Đại không thiếu Thủ khoa, thế nhưng, người xuất chúng về cả tài trí lẫn ngoại hình như Kỳ Ngạn lại vô cùng hiếm hoi.
Quan trọng: Vừa đẹp trai vừa xuất chúng.
Tuần Dữu cũng là nhân vật nổi danh trong trường.
Thế nhưng, khác với Kỳ Ngạn, cô nổi tiếng đơn giản vì khuôn mặt minh diễm động lòng người kia. Bên cạnh Khoa Đại là cái nôi sản sinh ra nhiều minh tinh, ngôi sao hạng A hiện nay – Học Viện Điện Ảnh – nơi trai xinh gái đẹp nhiều không đếm xuể. Nhưng với dung mạo của Tuần Dữu, cho dù có ở đó cũng có thể xếp đầu bảng.
Cho nên, Kỳ huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, Tuần Dữu liền trở thành giáo hoa của cả hai trường, cũng coi như người của công chúng. Hơn nữa chuyện cô theo đuổi Kỳ Ngạn rất phô trương đã sớm là đề tài nóng được đem ra bàn luận từ lâu.
Đương nhiên, vì những lẽ đó, Tuần Dữu cũng sớm trở thành nhân vật thường trú trên diễn đàn.
Bức ảnh thực ra cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng, vẻ ngoài của Tuần Dữu lại khiến người ta vừa liếc mắt liền nhận ra. Song, người đàn ông cõng cô lại rất mơ hồ, mặt mũi cũng không thấy rõ.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng.
Quan trọng nhất chính là: giáo hoa Tuần Dữu thân mật với nam sinh khác.
Từ góc độ ảnh chụp, thiếu nữ nhỏ xinh nằm trên tấm lưng rộng lớn. Gương mặt trắng nõn non mềm dán ở hõm vai người nọ, dáng vẻ dịu ngoan khiến người khác nhìn thôi đã thấy yêu.
Mà người đàn ông cõng cô, tuy không thấy rõ diện mạo nhưng có thể nhìn ra vơcs người rất cao. Mặc dù trên lưng còn cõng người khác, nhưng bước chân của hắn vẫn vững vàng như cũ.
Vừa nhìn đã thấy thật sự rất để ý cô gái.
Background phía sau là rừng cây rậm rạp, những tia nắng buổi ban mai khẽ hôn lên mái tóc. Nắng sớm tinh nghịch đậu trên người họ, vài hạt nhẹ rơi trên mặt đất. Khung cảnh chợt trở nên đẹp đến khó tả, vừa lung linh, vừa huyền ảo.
“Ối, Kỳ Ngạn! Kỳ Ngạn! Cậu làm gì ngây ngốc vậy?” Triệu Quang Minh một tay vỗ vào bả vai đang cứng đờ của Kỳ ngạn, vội kêu lên: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Cậu còn không mau gọi điện hỏi Tuần Dữu đi?”
Không đợi Kỳ Ngạn kịp mở miệng, Triệu Quang Minh lại lắc đầu nói: “Không được không được, không nên gọi điện, tôi nghĩ cậu vẫn nên đi tìm Tuần Dữu hỏi trực tiếp.”
Dứt lời, anh dừng lại một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt Kỳ Ngạn, thấy thanh niên tuấn mỹ vẫn mặt vô biểu tình, trong lúc nhất thời, anh không thể nhìn ra được cậu có để ý hay không.
Dù sao cũng ở cùng nhau một năm, đối với người trước mặt, Triệu Quang Minh cũng hiểu đôi chút.
Ngày thường, tuy cậu lúc nào cũng trưng ra một khuôn mặt lạnh, nhưng hôm nay, Triệu Quang Minh bất chợt phát giác trên đó có vài phần không đúng.
“Một tấm ảnh như vậy cũng không chứng minh được gì, dù sao chuyện chụp lấy góc đâu còn xa lạ nữa.”
Anh dừng một chút, thấy Kỳ Ngạn trầm mặc không nói liền tiếp lời: “Huống hồ, ai mà không biết giáo hoa của chúng ta chỉ thích một mình cậu. Nhiều ong bướm vây xung quanh như vậy cô ấy không thèm để mắt đến mà theo đuổi cậu lâu như vậy. Điều này chứng tỏ trong lòng cô ấy, cậu mới là tình yêu đích thực.”
Nào ngờ, lời vừa dứt, sắc mặt Kỳ Ngạn lạnh thêm vài phần.
“Ai! Kỳ Ngạn, cậu đừng…”
“Em ra ngoài một chút.”
Không đợi Triệu Quang Minh nói xong, Kỳ Ngạn trực tiếp thay quần áo, đi nhanh ra cửa.
Chỉ trong một chốc, phòng ngủ đã không còn bóng dáng thon dài kia.
Triệu Quang Minh nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất ở cửa, hơi chút bất an há miệng thở dốc. Chỉ là Kỳ Ngạn đi quá nhanh, anh không kịp nói thêm gì nữa.
Trong lòng Triệu Quang Minh bỗng có chút hối hận, sớm biết như vậy, anh đã không cho Kỳ Ngạn xem tấm ảnh kia.
Dù sao… Dù sao cả Khoa Đại lẫn rạp chiếu phim bên kia không ai không biết Tuần Dữu thích Kỳ Ngạn, thích đến mức oanh liệt. Nghe nói cô đã từ khi học cấp 3, tính đến nay cũng khoảng 3 năm.
Cho nên, sao có thể có chuyện Tuần Dữu di tình biệt luyến?
Thực ra, Triệu Quang Minh cho Kỳ Ngạn xem tấm ảnh kia cũng chỉ vì muốn cậu em cao ngạo lãnh đạm kia coi trọng Tuần Dữu hơn một chút. Là đàn anh cũng xem như thân thiết, còn là bạn cùng phòng hơn một năm, Triệu Quang Minh tất nhiên hiểu chuyện của hai người này hơn những kẻ lắm lời kia.
Có đôi khi Triệu Quang Minh rất bội phục cậu, quả không hổ danh kiêu lãnh chi hoa, đối mặt với đại mỹ nhân như vậy lại có thể điềm nhiên như không.
Nếu là anh, không nâng như nâng trứng thì thôi, sao có thể đành lòng bỏ mặc tấm chân tình của một cô gái như vậy.
Sáng nay khi lướt newsfeed, anh đã nhanh chóng phát hiện bài đăng lúc rạng sáng của Khương Vân.
Triệu Quang Minh toát mồ hôi hột. Anh biết, ngày hôm qua chính là sinh nhật Tuần Dữu. Mới vài ngày trước, cô còn cố ý vô tình nhắc tới chuyện này.
Nhưng, sinh nhật của mình, bạn trai không những không có mặt còn thức trắng đêm cạnh cô gái khác…
Triệu Quang Minh càng nghĩ càng thấy hít thở không thông.
Đương nhiên anh biết Khương Vân, vì dù sao cô cũng xem như là đàn em khóa dưới. Anh cũng biết quan hệ giữa Kỳ Ngạn và cô rất tốt. Nhưng tốt đến mức này thì… Ccô nam quả nữ ở bên nhau cả đêm bỏ mặc bạn gái mình như vậy nghĩ thế nào cũng không ổn.
Đôi khi, ngay cả Triệu Quang Minh cũng không rõ cậu thích giáo hoa hay thanh mai của mình nữa.
Nghĩ đến chuyện này, người độc thân từ trong trứng thở dài thật sâu, vừa ghen ghét vừa hâm mộ lẩm bẩm: “Hi vọng lần này mình không biến khéo thành vụng. Đàn em, cậu cũng phải tranh đua một lần đi.”
*
Bên này, Kỳ Ngạn vừa rời hỏi ký túc xá liền mở điện thoại.
Tuần Dữu vẫn chưa trả lời cậu.
Cậu gọi một cuộc cho Tuần Dữu. Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ máy móc, lạnh lẽo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý k-…”
Kỳ Ngạn lập tức cúp máy.
Cậu đứng tại chỗ một hồi, sau đó đăng nhập diễn đnà, click mở bài đăng hot hôm nay. Chủ lầu hẳn là theo Tuần Dữu một lúc lâu, từng câu từng chữ đều miêu tả kĩ càng, tỉ mỉ.
Kỳ Ngạn nhanh chóng đảo mắt qua từng dòng chữ, khớp tay như điêu khắc trực tiếp kéo xuống dòng cuối:
“Mọi người không biết tôi thấy gì đâu. Người lạ mặt kia cõng Tuần Dữu vào chung cư. Phải, bọn họ trở về căn hộ của Tuần Dữu!”
Tuần Dữu vốn không phải người khiêm tốn gì, việc cô có căn hộ ở chung cư rất nhiều người biết.
Chỉ là ở nơi cao cấp, sang trọng đó, công tác bảo an vô cũng kĩ lưỡng. Người khác có biết cũng không thể làm gì. (ý là chỉ có thể rình bên ngoài thôi ấy ạ.)
Cuối cùng, chủ lâu còn cố ý đăng thêm tấm ảnh: đúng là hình người đàn ông đó cõng Tuần Dữu đến chung cư.
“Đại giáo hoa ngoại tình sao?????”
“Không thể nào, không phải Tuần Dữu thích Kỳ Ngạn lắm sao? Nghe nói cô ta theo đuổi Kỳ Ngạn nhiều năm, còn chuyển trường vì cậu ấy. Người như vậy sao có thể di tình biệt luyến?!”
“Nói không chừng kẻ có tiền thích chơi trò tình cảm thì sao?
Bang!
Kỳ Ngạn trực tiếp vứt điện thoại vào túi quần. Trong giây lát, cậu nhanh chóng rẽ hướng.