Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh - Chương 12 - Chương 6-2
- Trang Chủ
- Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh
- Chương 12 - Chương 6-2
Giờ phút này, cô không còn tâm trí lo cơn đau nơi đầu gối, nơm nớp lo sợ nhìn bóng đen mơ mơ hồ hồ kia trong rừng cây kia dần biến mất. Dưới ánh trăng mỏng manh, Tuần Dữu có thể miễn cưỡng nhìn ra kia là bóng dáng của ai đó.
“Ai… Ai đó? Là người hay…?” Từ “ma” kia… Tuần Dữu không thể nào thốt ra được. Thân là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thế kỷ 21, từ nhỏ đã được tiếp thu nền tri thức tân tiến, Tuần Dữu tự thấy nhận bản thân theo chủ nghĩa duy vật.
Thế nhưng lúc này, đêm tối, trăng lạnh, tiếng mèo kêu thê lương, trong rừng cây sâu thẳm lại heo hút tiếng gió, còn bóng đen kia… Tất thảy hợp lại khiến bầu không khí trở nên quỷ dị, rờn rợn đến ghê người.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tuần Dữu tự động nhảy ra đống truyền thuyết kinh dị xuất hiện trên diễn đàn trường.
Bóng đen kia không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đối mặt với cô.
Trong lòng Tuần Dữu đã tê rần.
Cô nhìn đầu gối xây xước của mình, nghe tiếng mèo kêu trong gió. Sau đó, liếc nhìn thân ảnh kia, Tuần Dữu không nhịn được bật khóc nức nở:
“Huhu… Tôi… Tôi nói cho anh biết, tôi… tôi rất lợi hại, ba mẹ tôi đều rất lợi hại, tôi không sợ anh…”
Đương nhiên, lời này nói ra cũng chói tai cực kì.
Dường như bóng đen kia cũng đang từ từ tiến lại gần.
Ngay sau đó, một thân ảnh nhỏ bay như chớp về phía Tuần Dữu. Cô sợ đến mức không dám khóc nữa, theo bản năng muốn thét lên. Chớp mắt, thân ảnh nhỏ kia đã nhào vào trong ngực.
… Gì vậy? Ấm áp lại mềm mại…
Tiếng hét chưa kịp phát ra bị nuốt trở lại. Cô cúi đầu, thứ trong ngực thì ra là con con mèo đen.
“Meow?”
Nó ngẩng đầu lên, cuộn tròn lại rúc vào trong ngực Tuần Dữu, nhìn qua đáng yêu cực kỳ. Không chỉ thế, nó còn nhón nhón chân nhỏ chạm vào cằm cô, sau đó thỏa mãn “meo” một tiếng.
Âm thanh ngọt ngào, đáng yêu, thê lương chói tai ở đâu chứ?
Nhìn bộ dáng nhỏ xíu kia, nếu không phải thân mình quá ngắn, nó còn muốn dụi đến miệng cô. Không sao, một lần không được thì lần hai. Mèo con rúc vào người cô, mở to đôi mắt xinh đẹp phảng phất chút say mê.
Tựa như đang nói: Mau tới đây, mau vuốt ve ta đi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tuần Dữu chưa kịp hiểu chuyện gì bế nó theo bản năng. Sau tiếp, nó lần nữa nhón chân, cố gắng chạm đến môi Tuần Dữu.
“Thất Hào, lại đây.”
Chính vào lúc này, thanh âm hơi khàn khàn vang lên, kèm theo đó là từng tiếng bước chân.
Tuần Dữu ngẩng đầu liền thấy thân ảnh mới vừa nãy khiến cô sợ tới mức tim muốn rơi ra ngoài từ trong rừng cây đi ra. Lúc này, không gian vợi bớt chút hắc ám, dưới ánh trăng mờ ảo, Tuần Dữu cuối cũng cũng thấy mặt người nọ.
Là người.
Cô thở ra một hơi.
Người nọ thật sự rất cao, áng chừng hơn một mét tàm, chỉ là hắn quá gầy, nhìn qua thậm chí còn có cảm giác chỉ cần gió thổi qua là có thể bay. Hắn mặc một chiếc áo thun đen, bên dưới là một chiếc quần ở nhà(*), cả người khiến người khác cảm thấy huyền bí như được sinh ra từ màn đêm.
Tuần Dữu chỉ nhìn ra người này hẳn là một thanh niên trẻ, vẫn chưa thấy rõ diện mạo hắn, đơn giản vì hắn để tóc mái dài, chẳng những che giấu hơn nửa khuôn mặt mà còn thêm vẻ tối tăm.
Người nọ vẫn đạm nhiên nhìn mèo con Tuần Dữu đang bế trên tay, chậm rãi nói hai chữ: “Cắt điện.”
Lời còn chưa dứt, trên tay Tuần Dữu chợt trống rỗng. Chỉ thấy mèo con phóng như bay tới người nọ, treo trên cổ hắn, nôn nóng kêu vài tiếng meo meo.
Hắn đè nó lại, sau đó cũng không để ý tới Tuần Dữu, trực tiếp xoay người rời đi.
Tuần Dữu sửng sốt một chút, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng vừa động, cô liền kêu một tiếng, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất.
“Đau quá…”
Cô cúi đầu nhìn phần chân sưng tấy, lúc này mới nhớ mình đã bị thương. Tuần Dữu vốn dĩ là đóa hoa trong nhà kính, từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ rất tốt, trên người một vết sẹo nhỏ cũng không có, đâu chịu nổi vết thương nghiêm trọng như vậy.
Đôi mắt Tuần Dữu đỏ lên, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống.
“… Bạ… Bạn gì ơi, bạn có thể giúp tôi một chút không?” Tuần Dữu không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, đành nhờ sự giúp đỡ của người nọ.
Thế nhưng, bước chân hắn không dừng lại, giống như không nghe thấy gì. Mắt thấy sắc trời ngày càng sáng, Tuần Dữu càng hoảng, cô không muốn mất mặt ở nơi này, vội vàng buột miệng: “Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể cho cậu tiền! Tôi có tiền!”
Cô vốn chỉ ôm tâm lý cầu may. Dù sao đôi mắt Tuần Dữu sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh, liếc qua một cái liền biết giá trị của bộ đồ hắn mặc trên người.
Chắc chắn là không thiếu tiền.
Nào ngờ, ngày lúc này, lời còn chưa dứt, bước chân người nọ đã dừng lại.
“Bao nhiêu?”
Hắn xoay người lại, nhìn về phía Tuần Dữu. Vừa lúc, một cơn gió thoảng qua, thôi bay mái tóc dài của hắn, lộ ra một khuôn mặt hết sức tinh xảo.
*
“Dậy đi! Kỳ Ngạn, đừng ngủ nữa! Cậu mau tỉnh, có chuyện lớn rồi!” Sáng sớm, Triệu Quang Minh đã điên cuồng lay Kỳ Ngạn đang nằm trên giường.
“Làm sao vậy?”
Kỳ Ngạn có chút mệt mỏi mở to mắt, quầng thâm dười mắt hắn càng lớn thêm một chút.
Triệu Quang Minh hận rèn sắt không thành thép, không để ý ánh nhìn của Kỳ ngạn, trừng mắt nói: “Cậu còn không nhanh lên, bạn gái cậu sắp bị người ta cướp rồi!”
“Anh nói gì?”
“Cậu mau xem đi, trên diễn đàn đầy tin rồi. Nhìn đi, nhìn đi.” Triệu Quang Minh trực tiếp mở topic hot nhất hôm nay, phía trên cũng là một tấm ảnh.
Mà trên đó rõ ràng là Tuần Dữu cùng với… một người đàn ông lạ.
Trong đó, Tuần Dữu nằm trên lưng người đàn ông, hai người kề sát, có vẻ cực kỳ thân mật. Ánh mắt Kỳ Ngạn bỗng tối sầm.
– —
(*): bản cv là “hưu nhàn quần”, mình tra “hưu nhàn” có nghĩa là “nghỉ ngơi rảnh rỗi, nhàn hạ”, nên có lẽ ý nghĩa là chiếc quần mặc cho thoải mái, dễ chịu, không gò bó ấy.