Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Chương 54 - Đón năm mới
Edit: Sơn Tra
Lê Tiêu đi hơn nửa tháng, lúc trở về
đã là tháng mười một. Hắn mang về hai cái cái rương lớn, ngoại trừ mười
con vịt quay, bên trong phần lớn đều là quà cho Giang Nhu và An An, quần áo, giày dép, trang sức… Người không biết còn tưởng hắn đi thủ đô
buôn sỉ.
Cũng may thời tiết lúc này đã trở lạnh, bằng không vịt quay bị nhét trong rương hẳn đã bị bốc mùi.
Lê Tiêu giải thích: “Ở thủ đô có rất nhiều cửa tiệm bán vịt quay, anh
không biết tiệm nào bán ngon nên dứt khoát mua ở nhiều tiệm.”
Giang Nhu không biết nên cười hay nên khóc.
An An là người vui vẻ nhất, đã nhiều ngày không được gặp bố, cục cưng ôm chén lựu đi vòng quanh hắn.
Đây là do Giang Nhu mua cho con gái, lần nào cũng chỉ cần bỏ hạt lựu đã
tách sẵn vào trong chén thì bé cưng sẽ tự mình biết ăn, nếm xong mùi vị
sẽ nhổ bỏ hạt.
Cục cưng đưa chén nhỏ trong lồng ngực cho bố, mời hắn cùng ăn lựu.
Lê Tiêu cũng không thèm khách sáo, còn cố ý lấy cả cái chén đi.
Công chúa nhỏ cũng không tức giận, còn ghé vào trong lòng bố, bóc một hạt lựu lên đút hắn ăn: “Bố ăn đi.”
Lê Tiêu cảm thấy mềm mại trong lòng, hắn đặt con gái nhỏ lên đùi, đặt chén vào trong tay bé cưng: “Con tự mình ăn đi, bố không đói bụng.”
Giữa trưa, Lê Tiêu ăn uống no say xong thì đánh một giấc rồi đến nhà xưởng,
hôm nay là cuối tuần, Giang Nhu ở nhà chăm con và đọc sách.
Đến
chạng vạng, đồ ăn đã làm xong mà Lê Tiêu vẫn còn chưa trở về, Giang Nhu
bèn dẫn con gái đi qua nhà bên cạnh, trên tay còn cầm theo hai con vịt
quay.
Cô gõ cửa nhà bên cạnh, người mở cửa là Chu Hồng: “Bác gái?”
Gần đây Chu Hồng đã đi học rồi, số lần Giang Nhu gặp thằng bé không nhiều
lắm, nhìn thấy trên cằm cậu nhóc có hai vết thương, không thể không hỏi: “Đây là làm sao vậy, bị té ngã sao?”
Chu Hồng theo bản năng cúi đầu, còn giơ tay che cằm, sau đó trả lời qua loa.
Giang Nhu vốn đang định hỏi tiếp, trong phòng truyền đến tiếng của mẹ Chu: “Là Tiểu Nhu tới sao?”
Người cũng từ trong nhà đi ra.
Giang Nhu đành phải nói chuyện Lê Tiêu đã trở về: “Nghe nói vịt quay ở thủ đô rất ngon nên con có kêu anh ấy mua một ít, đem qua đây hai con cho mọi
người nếm thử.”
Mẹ Chu “ai da” một tiếng, vội xua tay: “Món ngon như vậy tụi con cứ để lại ăn đi, trong nhà vẫn còn thịt.”
Giang Nhu mỉm cười tiến lên, nhét hai con vịt quay vào tay bà: “Trong nhà vẫn còn, lần này Lê Tiêu mua rất nhiều, mọi người nếm thử đi. Không nói
nữa, đồ ăn trong nhà vẫn còn trong nồi.”
Mẹ Chu cũng không khách sáo với cô nữa: “Vậy con mau trở về đi, kẻo đồ ăn khét.”
Giang Nhu bật cười, lúc đi ra ngoài không khỏi ngoảnh lại nhìn Chu Hồng, thấy Chu Hồng đang dựa tường đứng bên cạnh, cô dừng lại, sau đó vẫy tay với
cậu nhóc: “Chu Hồng đến đây nào, mấy ngày rồi không thấy con, em gái nhớ con đấy, qua bên cạnh chơi với em gái chút đi.”
Chu Hồng liếc nhìn mẹ Chu.
Mẹ Chu cười hiền từ với cậu nhóc: “Đi chơi với em gái một lúc đi, bà nội còn chưa làm xong đồ ăn.”
Chu Hồng bèn đi theo Giang Nhu sang nhà bên.
Về đến nhà, Giang Nhu đẻ hai đứa nhỏ xem tivi trong phòng khách, còn mình vào phòng bếp làm trứng hấp.
Sau khi ra tới, cô lại đi vào phòng lấy hộp sơ cứu y tế.
Trên sofa trong phòng khách, hai đứa nhỏ ngồi song song xem tivi, An An
không ngừng hỏi anh trai trong tivi là cái gì, Chu Hồng cũng không chê
phiền, trả lời hết lần này đến lần khác.
Khi Giang Nhu xách hộp sơ cứu y tế đi qua, cô nhét mấy viên kẹo trên bàn trà vào túi cậu nhóc.
Chu Hồng có hơi câu nệ: “Bác gái.”
Giang Nhu xoa đầu thằng bé: “Con ăn kẹo rồi xem tiếp, bác gái giúp con xử lý miệng vết thương.”
Chu Hồng ngồi yên không dám động đậy.
Giang Nhu nhẹ nhàng giải thích: “Mặc dù con bị ngã, nhưng cũng phải nói với
người lớn, miệng vết thương chảy máu sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng, cho nên
cần phải xử lý một chút.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Chu Hồng, mở
hộp sơ cứu y tế giúp cậu nhóc xử lý miệng vết thương. Miệng vết thương
không lớn, chỉ là bị chảy máu, Giang Nhu dùng tăm bông lau sạch sẽ, sau
đó dùng Povidone sát trùng, cuối cùng bôi thêm kháng sinh Erythromycin
rồi dán miếng gạc y tế lên.
Ngoại trừ cằm, tay trái cũng bị
trầy, Giang Nhu lần lượt xử lý, xong xuôi mới nói với cậu nhóc: “Mấy
ngày nay không được để chạm nước.”
Chu Hồng gật đầu, cảm kích nhìn Giang Nhu: “Cảm ơn bác gái.”
Giang Nhu xoa đầu cu cậu, để cho hai đứa nhỏ tiếp tục xem phim hoạt hình, còn mình đi vào đọc sách.
Sau khi Giang Nhu rời đi, An An bắt chước dáng vẻ của mẹ, cũng xoa đầu cậu nhóc.
Chu Hồng mỉm cười chọc chọc mặt bé con, làm cho An An cũng bật cười.
Buổi tối, Lê Tiêu trở về, nói hắn định năm nay sẽ mừng năm mới với công nhân trong nhà xưởng: “Đây là kết quả sau khi hội ý với mọi người, đến lúc
đó anh sẽ mua một chiếc tivi đặt ở nhà ăn, vừa ăn vừa xem chương trình
chào xuân.”
Hẳn là tối hôm giao thừa sẽ rất bận rộn, có khi còn phải tăng ca suốt đêm.
Giang Nhu nghe xong nói: “Được đó, tự nấu ăn sẽ tiết kiệm, đến lúc đó em sẽ đến nhà ăn phụ giúp Uông Nhạn.”
Lê Tiêu nằm ở trên giường trầm tư một lát, sau đó xoay người dỗ An An ngủ, ai ngờ bé cưng lại không muốn ngủ, muốn chơi cùng bố.
Lê Tiêu cũng hết cách.
Giang Nhu ở bên cạnh mỉm cười.
Khó khăn lắm mới dỗ được An An, Lê Tiêu bế Giang Nhu vào nhà vệ sinh, vừa
mới đóng cửa lại, bên ngoài đã truyền đến giọng nói mơ màng của An An:
“Mẹ –“
Còn tự mình trượt xuống giường đi gõ cửa nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh làm bằng kính, nếu bật đèn bên trong thì có thể nhìn thấy bóng người.
Bé con còn tưởng hai người đang chơi trốn tìm với mình, cười khanh khách: “Tìm được rồi.”
Lê Tiêu mặt không cảm xúc mở cửa, cục cưng vui vẻ nhào tới ôm lấy chân hắn, sau đó ngẩng đầu lên cười: “Bố.”
Làm cho Giang Nhu đứng sau lưng cười như được mùa.
Chiều thứ năm, Giang Nhu tan học trễ, lúc cô đưa An An đi mua đồ trở về thì cũng đã gần sáu giờ chiều, trời cũng sắp tối.
Lúc vào khu chung cư, hai người tình cờ gặp Chu Hồng ở cửa thang máy, cũng
không biết Chu Hồng gặp phải chuyện gì, quần áo trên người có hơi bị
rách, trên khuôn mặt có vài vết bầm tím, cặp sách mang theo cũng dơ, bị
dính rất nhiều bụi bẩn.
Giang Nhu sửng sốt, bước vào thang máy rồi mới hỏi thằng bé: “Con bị làm sao vậy?”
Chu Hồng ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, gọi một tiếng “bác gái”, nghe được lời này, nói một câu: “Con bị té ngã.”
An An nắm tay mẹ, vừa thấy anh trai đã cười tít mắt: “Anh ơi.”
Chu Hồng nhìn thấy em gái cười nên cũng mỉm cười, nhưng khi khóe môi vừa cong lên đã đau đến xuýt xoa.
Giang Nhu không lên tiếng, vết thương lần trước còn nhìn giống bị té ngã,
nhưng còn lần này nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là bị người ta đánh.
Cô biết tình hình của nhà họ Chu, Chu Kiến và Uông Nhạn bây giờ đang tập
trung hết tinh lực cho nhà xưởng, Chu Kiến thì khỏi nói, Uông Nhạn cũng
rất bận, ngoại trừ công việc ở nhà ăn, còn phải chăm sóc cho con trai
nhỏ, mà sức khỏe của mẹ Chu lại luôn không tốt. Chu Hồng là một đứa trẻ
ngoan, lúc đầu đi học còn cần bà nội đưa đón, sau khi biết đường thì tự
mình đi học mỗi ngày.
Thang máy còn có người, Giang Nhu thấy cu cậu không muốn nói nên cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là chờ buổi tối sau khi Lê Tiêu trở về thì nhịn không được mà nói với
hắn: “Có phải Chu Hồng bị bạn học bắt nạt hay không? Em đã hai lần nhìn
thấy trên người thằng bé có vết thương.”
Lê Tiêu nghe xong thơ ơ nói thẳng: “Con trai đánh nhau là chuyện bình thường. Ai lúc còn nhỏ mà không đánh nhau chứ? Lúc anh còn nhỏ hầu như ngày nào cũng đánh nhau.”
Chuyện này có thể so sánh được với chuyện của hắn sao?
Giang Nhu trừng hắn: “Nếu đổi lại là An An thì sao?”
Lê Tiêu ngay lập tức lạnh mặt: “Anh xem ai dám?”
“…” Chưa từng thấy người nào tiêu chuẩn kép như vậy.
Giang Nhu tức giận nói: “Chu Hồng cũng không lớn hơn An An bao nhiêu đâu,
thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ. Em thấy hai vợ chồng Chu Kiến đều rất
bận, hẳn là không chú ý tới việc này, ngày mai anh gặp thì nói với Chu
Kiến một tiếng, để thằng bé lúc nào cũng bị bắt nạt không tốt đâu.”
Mấy năm nay cô cũng xem như là nhìn Chu Hồng lớn lên, lúc Uông Nhạn còn một mình nuôi con, thằng bé vừa hiểu chuyện lại vừa trầm tính, mãi cho đến
khi có ba là Chu Kiến thì cu cậu mới trở nên hoạt bát, nhưng vẫn ngoan
ngoãn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa nhiều.
Kiểu ngoan ngoãn
này không giống với kiểu của An An, An An là là kiểu ngoan ngoãn bẩm
sinh, mà Chu Hồng rõ ràng là bị hoàn cảnh gia đình buộc phải ngoan
ngoãn, cũng có hơi nhạy cảm.
Chu Kiến và Uông Nhạn đều là những
người tương đối cẩu thả, cho con trai mặc quần áo như hồi còn ở quê, cặp sách cũng là túi đeo chéo may từ quần áo cũ, nhưng con nít bên này ăn
mặc đều tương đối đẹp mắt, cặp sách cũng là loại mang hai vai.
Lê Tiêu cảm thấy Giang Nhu đơn giản chỉ là lo lắng thái quá: “Con nít đánh nhau có cái gì đâu mà lo? Em cứ bình tĩnh đi.”
Giang Nhu cứ như vậy im lặng nhìn hắn: “Vậy anh có đi hay không?”
Lê Tiêu lập tức uốn lưỡi nói lại: “Chuyện có bao nhiêu đâu? Ngày mai anh sẽ nói với Chu Kiến một tiếng, được rồi chứ?”
Giang Nhu “hừ” một tiếng, thằng cha này cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy.
Nhưng cho dù Lê Tiêu có nói cũng không có hiệu quả mấy, mấy ngày sau Giang
Nhu vẫn gặp lại Chu Hồng trong tình trạng vết thương cũ chưa đi mà vết
thương mới lại đến, một vết bầm tím trên trán, một vết bên tai giống như là bị ai đó dùng tay véo.
Giang Nhu không thể vờ như không thấy được, cho nên đến buổi tối đã dắt theo An An mang một ít dâu tây qua
nhà bên, hôm nay Uông Nhạn ở nhà, đang cho con trai nhỏ uống sữa, Chu
Kiến biết An An đến giờ vẫn còn uống sữa bột nên cũng mua sữa bột cho
con trai uống, hi vọng thằng bé lớn lên cũng đáng yêu như An An.
Uông Nhạn mỉm cười mời họ vào nhà. Sau khi vào trong, Giang Nhu nhìn quanh
một lượt thì nhìn thấy bóng dáng trong căn phòng nhỏ đang đưa lưng về
phía cửa làm bài tập.
Giang Nhu và Uông Nhạn cùng ngồi ở sofa,
Giang Nhu biết tính tình của Uông Nhạn nên cũng không đôi nói quanh co
lòng vòng, trực tiếp hỏi cô ấy có phải Chu Hồng đi học bị người ta bắt
nạt hay không, sao lại thường xuyên nhìn thấy trên người thằng bé có vết thương?
Nào biết Uông Nhạn căn bản không thèm để trong lòng,
còn cười nói: “Không có gì đâu, con nít đùa giỡn bị thương là chuyện
bình thường, ai lúc nhỏ lại chả như vậy?”
“Ba đứa nhỏ đã hỏi thằng bé rồi, nó nói là do chơi giỡn cùng bạn học không cẩn thận đụng trúng.”
Giang Nhu: “…”
Cô cuối cùng cũng hiểu rồi, tư tưởng nuôi dạy con cái của nhà họ giống của Lê Tiêu, đều là nuôi thả, cái gì mà bị bắt nạt hay đánh nhau, cảm thấy
đều rất bình thường, bởi vì khi bọn họ còn nhỏ cũng hay như vậy.
Điểm này giống với cô và anh trai khi còn nhỏ, cô là con gái, khi còn nhỏ
chưa từng đánh nhau nên còn đỡ, nhưng anh trai cô khi còn nhỏ hầu như
ngày nào cũng đi chơi đến tối mịt mới về, trên người thường xuyên có vết thương.
Cho nên sau khi cháu trai cô ra đời, chỉ cần có một
chút va chạm thì cô và chị dâu đã lo lắng không thôi, nhưng ba mẹ cô lại chỉ cảm thấy hai người chuyện bé xé ra to, không cho rằng đó là vấn đề
lớn.
Có điều đánh nhau và bị người ta đánh là hai chuyện khác
nhau, trước đây Chu Hồng sống ở nông thôn nên nước da có hơi đen, không
giống với những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, hơn nữa thằng bé cũng chỉ
mới đến nơi này, chắc chắn không hiểu những từ ngữ ở đây, bị bắt nạt
cũng dễ hiểu.
Có đôi khi chúng ta cũng khó có thể tưởng tượng được một đứa con nít có thể độc ác như thế nào.
Giang Nhu cũng không tiện nói thêm gì với Uông Nhạn, thật ra Uông Nhạn và Chu Kiến cũng là ba mẹ tốt, chỉ là mỗi người mỗi quan điểm, không ai giống
ai, cho dù là Giang Nhu cũng không thể tự nhận bản thân hoàn hảo, có một số chuyện cô cũng cần An An hiểu cho mình.
Sáng hôm sau, Giang Nhu kêu An An ra trước cửa canh chừng, thấy anh trai đi ra thì gọi cô ngay.
Nhưng ai mà ngờ cục cưng đợi một lúc không thấy người nên thẳng thừng gọi to: “Anh ơi, anh ơi qua đây đi –“
Lê Tiêu đi ra ngoài từ sớm.
Giang Nhu làm bữa sáng gồm bánh kếp, trứng sữa hấp, canh đậu hũ, chân giò hun khói rau củ và cơm chiên dương châu. An An gọi người xong liền chạy đến bàn nhỏ của mình ăn cơm, bé cưng thành thạo cầm muỗng sau đó múc một
muỗng cơm chiên đầy ắp cho vào miệng, “aaaa” một tiếng như là đang biểu
diễn cho mẹ xem.
Giang Nhu cũng hùa theo khen: “Hôm nay An An giỏi quá đi, dần dà đã biết ăn cơm.”
Công chúa nhỏ sẽ vô cùng hạnh phúc, tiếp tục cầm lấy bánh kếp ăn ngon lành.
Nhìn thấy Chu Hồng mang cặp đứng trước cửa, Giang Nhu bèn dùng giấy gói mấy
cái bánh kếp cho cu cậu: “Sáng nay bác gái có làm ít bánh kếp, con đem
theo ăn dọc đường đi.”
Chu Hồng vội nói: “Con cảm ơn bác gái.”
Sau đó cúi đầu cắn một miếng: “Ngon lắm ạ.”
Giang Nhu ngồi quỳ xuống xoa đầu cậu nhóc: “Con thích là tốt rồi. Chu Hồng,
con nói thật cho bác gái biết, có phải con ở trường bị người khác bắt
nạt hay không?”
Chu Hồng đột nhiên dừng ăn bánh rồi trở nên im
lặng, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống chiếc bánh kếp trên tay, cậu
nhóc vội nâng cánh tay lên lau mặt.
Giang Nhu vừa nhìn đã hiểu, đứa nhỏ này quả nhiên đã không nói sự thật với ba mẹ.
Cố cúi người ôm lấy cậu nhóc, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu dỗ dành: “Không
sao hết, không sao hết, có bác gái đây rồi. Nói cho bác gái biết chuyện
gì đã xảy ra đi, bác gái sẽ giúp con.”
Cũng không biết có phải
do thái độ an ủi của Giang Nhu đã lay động đến thằng bé hay không, Chu
Hồng thấp giọng nức nở: “Trong lớp có mấy bạn cười nhạo con là đồ nhà
quê, nói con ăn mặc rách rưới, còn không cho con đi vệ sinh, con mà
không nghe lời sẽ bị bọn họ đánh, ngày nào cũng bắt con bắt chước chó mà sủa, gọi bọn họ là chủ nhân…”
Cậu nhóc nói xong câu cuối cùng lại bắt đầu nghẹn ngào, càng lau nước mắt càng nhiều, nhưng vẫn hiểu
chuyện mà dặn dò: “Bác gái, bác có thể đừng nói với ba mẹ con được
không, hai người họ rất bận rộn.”
Giang Nhu nghe mà mềm lòng,
xoa đầu thằng bé: “Được, bác gái không nói. Bác gái đưa con đi rửa mặt,
lát nữa con cứ đi học như bình thường, buổi trưa bác gái sẽ đến trường
con xem thử.”
Chu Hồng do dự ngẩng đầu: “Bác gái?”
Giang Nhu dắt tay cậu nhóc vào phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua bàn ăn của An
An, nhìn thấy bé con còn vươn cổ nhìn lén, tức giận nói: “Ặn ngoan đi.”
Cục cưng lập tức múc một muỗng cơm đầy cho vào miệng, “aaaa” một tiếng, tỏ
vẻ bản thân đang ăn ngoan, ăn xong còn giơ muỗng lên cho cô xem.
Mẹ xem con vừa làm gì đi.
Giang Nhu đưa Chu Hồng vào nhà vệ sinh rửa mặt, bảo cậu nhóc cầm theo bánh
kếp đi học, còn dặn dò cậu buổi trưa cứ ở trường chờ mình.
Buổi
sáng, Giang Nhu đưa An An cùng đi đi học, sau khi tan học lúc mười một
giờ rưỡi, cô đi tìm Đổng Minh Minh, hai người cùng An An đến trường của
Chu Hồng. Khi xuống xe, ba người ngay lập tức nhìn thấy Chu Hồng bơ vơ,
lẻ loi đứng trước cổng trường bèn vẫy tay với cậu nhóc.
Chu Hồng nhìn thấy bọn họ, hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ chạy tới.
Giang Nhu phát hiện trên cổ thằng bé lại có thêm mấy vết cào, không khỏi nhíu mày: “Sáng nay lại có người bắt nạt con sao?”
Chu Hồng “dạ” một tiếng: “Bọn họ muốn cướp bánh của con, con không cho nên
bị bọn họ đánh, cuối cùng bánh rơi xuống đất, còn bị bọn họ giẫm nát.”
Nói tới đây, dường như sợ Giang Nhu tức giận, cu cậu cúi thấp đầu.
Giang Nhu đau lòng xoa đầu cậu, động viên: “Con làm tốt lắm, không muốn cho
thì không cần cho, không cần làm khó bản thân mình. Đây là đồ của con,
con muốn làm thế nào thì làm thế nấy, sẽ không ai trách con đâu.”
Chu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, có lẽ là do không nghĩ tới bác gái sẽ nói như vậy.
Trước khi đi học, mẹ nói cậu phải biết nhường nhịn bạn học một chút, bởi vì
ba đã mất bao nhiêu công sức mới có thể xin cho cậu vào học.
Đổng Minh Minh ôm An An đi theo bên cạnh, nghe xong nhịn không được mà nói:
“Cậu dạy đúng lắm, chỉ là không thể tha cho bọn nó được, có những đứa
trẻ cực kì hung hăng, càng nhường nhịn sẽ càng bị chúng nó ức hiếp.”
Giang Nhu gật đầu đồng ý.
Cô nắm tay Chu Hồng: “Đi thôi, chúng ta đi gặp cô giáo của con trước, lát
nữa lại đi ăn trưa. Trưa hôm nay chúng ta đi ăn KFC, bác gái đã gọi điện thoại nói với bà nội con rồi.”
Chu Hồng có hơi sợ hãi nói: “Bác gái tìm cô giáo làm cái gì?”
Giang Nhu giải thích: “Không phải bác gái muốn đi cãi nhau với cô giáo, bác
gái chỉ muốn hỏi địa chỉ nhà của những bạn học đã bắt nạt con, chúng ta
đến nói chuyện với người lớn nhà chúng.”
Bọn chúng đều chỉ là
con nít, cho dù cô giáo có răn đe mấy câu, bọn chúng không chịu thay đổi thì cô giáo cũng không có cách, cách tốt nhất chính là tìm đến tận cửa
làm cho bọn chúng biết sợ.
Quả nhiên, sau khi Giang Nhu tìm được cô chủ nhiệm của Chu Hồng, đối phương kỳ thật biết chuyện Chu Hồng bị
bắt nạt, chỉ là có can thiệp cũng vô dụng, mấy đứa trẻ đó còn ra tay
nặng hơn, cảm thấy Chu Hồng là đứa mách lẻo.
Cô chủ nhiệm cũng
rất đau đầu, không thể dùng gậy đánh, bọn chúng còn nhỏ, đánh người bị
thương thì cũng không có khả năng bồi thường thiệt hại. Hơn nữa ba mẹ
bọn chúng cũng không phải mặc kệ mọi thứ như Chu Kiến và Uông Nhạn, bọn
họ sẽ đến trường học tìm giáo viên.
Sau khi biết ý định của Giang Nhu, cô chủ nhiệm lấy ra địa chỉ của những học sinh đã bắt nạt Chu Hồng.
Giang Nhu ghi chép lại, sau đó cùng Đổng Minh Minh đưa hai đứa nhỏ đi khỏi,
trước tiên là đi ăn KFC, sau đó theo địa chỉ tìm đến nhà của những học
sinh kia.
Hôm nay cô dắt theo Đổng Minh Minh đến đây, một là vì
cô ấy có xe tiết kiệm thời gian đi, hai là vì nhiều người sẽ an toàn
hơn, nếu một mình Giang Nhu dắt theo hai đứa trẻ tới nhà người ta sẽ dễ
bị khinh thường.
Bởi vì việc này, lúc sáng ra ngoài Giang Nhu đã cố tình thay một bộ quần áo bắt mắt, thậm chí còn trang điểm một chút.
Nhà của đám trẻ đó đều rất gần, ngôi nhà đầu tiên cô tìm đến là của một học sinh tên là Diêm Tiểu Quân, gia đình này sống bên cạnh một xưởng may
cũ, nghe nói xưởng may đã dời đi nơi khác nhưng vẫn có rất nhiều công
nhân còn ở lại đây.
Nhà ở có hơi cũ kĩ, tường sơn màu trắng hoen ố vì nước mưa, có chỗ còn bị bong tróc, cầu thang bằng xi măng, tay vịn
bên cạnh loang lổ vết rỉ sét.
Bọn họ sống ở lầu hai, đi lên cầu thang là đến.
Lúc này đang là giữa trưa, hàng xóm xung quanh đều đang ở nhà, trên lầu ngập tràn mùi thức ăn.
Giang Nhu nắm tay Chu Hồng gõ cửa, Chu Hồng có vẻ như đang lo lắng nên siết chặt lấy tay cô.
Cánh cửa rắt nhanh đã mở ra, người mở cửa là một người đàn ông trung niên,
anh ta dường như có hơi ngạc nhiên khi thấy đám người Giang Nhu: “Mọi
người là…?”
Giang Nhu nhìn người nọ, lịch sự gật đầu: “Xin
chào, đây là nhà của Diêm Tiểu Quân đúng chứ? Tôi là bác gái của Chu
Hồng. Hôm nay tôi đưa thằng bé đến đây là muốn nói với nhà các người
biết, Chu Hồng không phải đồ đáng thương không có ai quan tâm, thằng bé
có ba có mẹ, ba và bác trai thằng bé cùng nhau mở nhà xưởng và công ty,
ngày nào cũng chạy tới chạy lui khắp nơi, mẹ thằng bé cũng làm việc
trong nhà xưởng, cho nên hai vợ chồng rất bận rộn, để con trai cho bà
chăm sóc. Có lẽ ngày thường chúng tôi có hơi so suất cho nên mới để nhà
mấy người cảm thấy Chu Hồng nhà chúng tôi là đồ nhà quê dễ bắt nạt.”
“Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, ba mẹ thằng bé đều là những người rất
có năng lực và bản lĩnh, ngày thường không chú ý, cũng không có nghĩa là họ không yêu thương con mình, một hai lần thì có thể cho qua, nhưng con mấy người ngày nào cũng bắt nạt đứa nhỏ nhà chúng tôi, như vậy rất
không được.”
Người đàn ông trung niên vừa nghe đã biết thằng con mình ở trường làm chuyện xấu, xoay người gọi: “Diêm Tiểu Quân –“
Ngay sau đó, một bé trai bảy tám tuổi cầm điều khiển từ xa từ trong phòng khách chạy ra: “Gọi con làm gì?”
Nhìn thấy Chu Hồng trước cửa, ánh mắt trở nên chột dạ.
Giang Nhu kéo Chu Hồng ra phía trước, chỉ vào vết thương trên mặt, cổ và trên tay cho người đàn ông trung niên xem: “Những vết thương này đều là do
con trai anh làm, đừng cảm thấy chỉ là vết thương nhỏ, tôi là bác của
thằng bé, cũng là sinh viên năm hai khoa Y của Đại học G, nếu miệng vết
thương mà bị nhiễm trùng rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Tôi cũng có thể cung cấp giấy chứng nhận thương tật bất cứ lúc nào, cũng có thể
kiện nhà mấy người ra tòa, dù sao nhà chúng tôi không có nhiều thứ gì
khác, chỉ là nhiều tiền.”
Diêm Tiểu Quân nghe vậy cũng có hơi sợ hãi, lập tức lớn tiếng phản bác: “Cũng không phải chỉ có mình tôi đánh.”
Người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu lại trừng nó.
Giang Nhu bình tĩnh nói: “Không vội, tôi sẽ tìm đến từng nhà một.”
Cô lại nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Tôi cũng không biết nhà mấy người dạy con kiểu gì đấy? Ngày nào cũng dùng mấy từ “quê mùa”, “nghèo
hèn” mắng nhiếc cháu trai tôi, còn bắt nó sủa tiếng chó, gọi con trai
anh là chủ nhân. Sao nào, nhà mấy người cao quý như vậy sao? Tôi thấy
cũng đâu có giàu có lắm. Tuy ba và bác trai Chu Hồng cũng không tính là
nhân vật lớn gì ở tỉnh G, nhưng quen biết lại rất rộng, chúng tôi cũng
không ngại đến lúc đó ghé chỗ làm của mấy người chào hỏi đâu.”
“Hôm nay tạm đến đây thôi, chắc tạm thời các người sẽ không chuyển nhà đâu
nhỉ? Không chuyển nhà là tốt nhất, đỡ cho tôi phải bỏ tiền ra thuê người điều tra, nếu còn có lần sau, chúng tôi cũng không ngại dùng đến pháp
luật đâu.”
Giang Nhu không chút khách sáo, bởi vì cô biết, nếu
quá khách sáo thì người ta sẽ không để bụng, còn thấy đắc ý bởi vì con
mình lợi hại.
Cha mẹ như vậy có rất nhiều.
Người đàn ông trung niên dù sao cũng trải đời nhiều năm, nhìn cách ăn mặc và nói
chuyện của Giang Nhu cũng đoán được gia cảnh của đối phương không kém,
trừ thằng bé tên Chu Hồng kia, cô gái và bé gái còn lại đều giống như
lớn lên trong nhung lụa, bọn họ quả thật là người không nên động vào.
Anh ta vội vàng muốn xin lỗi: “Chuyện này… Xin lỗi mọi người, tôi thật sự không biết con trai mình đã làm cái gì ở trường học nữa, lát nữa tôi
chắc chắn sẽ dạy dỗ nó một trận ra trò…”
Giang Nhu lạnh lùng gật đầu rồi nắm Chu Hồng tay rời đi.
Vừa đến ngã rẽ trên cầu thang, bên trên đã truyền đến tiếng khóc la chấn động dữ dội.
Chu Hồng siết chặt Giang Nhu tay, kích động nói: “Bác gái?”
Giang Nhu lắc lắc tay: “Con xem đi, Diêm Tiểu Quân cũng không có gì ghê gớm,
nhà nó cũng chẳng lớn như nhà con, cũng không có thang máy, cho nên con
không cần cảm thấy tự ti trước mặt bạn học, ba mẹ con rất lợi hại, đến
từ nông thôn thì có làm sao? Con vẫn có thể sống trong một ngôi nhà lớn, ăn đồ ngon, sống một cuộc sống tốt hơn rất nhiều người. Cho nên nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy thì hãy can đảm mắng lại, sẽ có người chống lưng cho con.”
Chu Hồng ra sức gật đầu: “Dạ.”
Cậu nhóc mỉm cười, dừng một chút, lại nghiêm túc nói: “Bác gái, bác thật tốt.”
“Vậy chúng ta lại đến nhà tiếp theo đi.”
Đổng Minh Minh ôm An An đang ngủ say đi phía sau, nhịn không được mà đi lên
phía trước nói với Giang Nhu: “Mình phát hiện càng ở cạnh cậu lại càng
thấy thích cậu. Nếu như mẹ mình cũng giống như cậu vậy thì tốt rồi, khi
mình còn nhỏ bị họ hàng bên nhà nội ức hiếp bà ấy luôn bắt mình phải
nhẫn nhịn, ở trong mắt bà ấy, ba mình xếp ở vị trí số một.”
Nói
tới đây, Đổng Minh Minh lại có chút thương tâm, cô ấy vẫn luôn cho rằng
tuổi thơ của mình là hoàn hảo không tì vết, nhưng sau khi ấn tượng về ba bị phá vỡ, lại đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện khó mà chịu được ẩn
sau bức tranh hạnh phúc giả tạo.
Hóa ra cô ấy đã không hề hạnh phúc kể từ khi còn nhỏ.
Sau khi bọn họ xuống lầu, Giang Nhu ôm An An đang say ngủ, sau đó cùng Chu Hồng lên xe của Đổng Minh Minh.
Tiếng động cơ xe cũng truyền đến nhà Diêm Tiểu Quân trên lầu hai.
Mẹ Diêm Tiểu Quân vốn dĩ còn đang muốn ngăn cản ba nó, nghe thấy tiếng xe
thì không khỏi mắng con trai: “Sao mày bắt nạt mà không biết lựa người
vậy chứ? Đứa nhỏ của gia đình như thế này mà mày cũng dám động vào!”
Diêm Tiểu Quân bị đánh gào lên: “Học theo mẹ chứ ai? Không phải ngày nào mẹ
cũng mắng mẹ của Tiểu Lâm là đồ nghèo kiết xác hay sao? Ai mà biết nhà
nó lại giàu có đâu chứ!”
“Thằng này.”
Đổng Minh Minh dựa
theo yêu cầu của Giang Nhu mà lái xe đến nhà tiếp theo, bọn họ ghé thăm
năm gia đình của từng đứa bắt nạt mất cả một buổi trưa.
Giang
Nhu cũng không biết mình làm như vậy có nghĩa lý gì hay không, có điều
cô cảm thấy, nếu có thể giúp Chu Hồng sau này không còn bị người ta bắt
nạt nữa, cô đi một buổi trưa này cũng không uổng công.
Sau đó, cho đến tận lúc ăn Tết, trên người Chu Hồng lúc nào cũng sạch sẽ, cũng không có thêm vết thương mới.
Giang Nhu đã ngoéo tay giao ước với cậu nhóc sẽ không nói việc này cho bất cứ ai, đây là bí mật nhỏ của hai người họ.
Giang Nhu không muốn khiến Chu Kiến và Uông Nhạn hiểu lầm cái gì.
Ba mươi Tết, Giang Nhu đã cùng Lê Hân ôm An An đến nhà xưởng từ sáng sớm,
nhà xưởng khá lớn, ba người đi dạo một vòng bên trong sau đó đi thẳng
đến nhà ăn.
Tối nay, ngoại trừ những công nhân về quê ăn Tết,
những người ở lại đều sẽ ăn ở nhà ăn, Lê Tiêu chi tiền, nói tối nay tất
cả mọi người phải ăn uống cho thật no say.
Trong nhà ăn có rất nhiều người, công nhân làm việc bên trong đều phải mặc áo khoác trắng và đội mũ đầu bếp tươm tất.
Trong nhà ăn rộng lớn, một đám người đang vây quanh thứ gì đó.
Giang Nhu ôm con gái đi đến gần thì nhìn thấy bên trong là Lê Tiêu đang lắp
đặt tivi, công nhân vây quanh hắn ai nấy cũng đều cười rất tươi.
Lê Tiêu cắm xong dây cáp cho tivi thì cùng Chu Kiến đi ra ngoài lắp đặt ăng-ten chảo.
Lúc ra ngoài nhìn thấy Giang Nhu, hắn mỉm cười ôm thiết bị đi lại gần: “Sao em lại đến sớm như vậy?”
Giang Nhu cũng cười: “Đây là lần đầu tiên em đến đây nên muốn đi sớm một chút để tham quan thử.”
Chu Kiến ở bên cạnh hô hào: “Lại đây, lại đây, giới thiệu với mọi người một chút, đây là bà chủ của chúng ta, sinh viên Đại học G.”
Mấy quản lý nhà xưởng vây quanh một bên xem cuộc vui lập tức vỗ tay ầm ĩ, còn đồng thanh hô lớn: “Chào bà chủ!”
Mấy công nhân đang bận rộn bên cửa sổ trong phòng bếp ở đằng xa nghe tiếng cũng duỗi cổ ra hóng hớt.
Làm cho Giang Nhu có hơi xấu hổ.
An An trong lòng cô xem như rất quen thuộc với nơi này, cục cưng ngày
thường hay đến đây cùng bố, vặn vẹo trượt khỏi người Giang Nhu, sau đó
kéo cô đi ra ngoài, nói: “Đồ ăn ngon.”
Tay còn chỉ về một phương hướng bên ngoài: “Có đồ ăn ngon.”
“…”
Nhìn kiểu này, có lẽ chỗ nào có đồ ăn ngon cục cưng đều biết hết.
Lê Tiêu lắp đặt ăng-ten chảo xong xuôi thì đưa Giang Nhu và con gái đến
văn phòng của hắn, Giang Nhu vốn dĩ muốn đến phòng bếp hỗ trợ, nhưng Lê
Tiêu nhíu mày nói: “Em đến đó làm gì? Nóng muốn chết, những người làm ở
đó đều được anh trả lương, cũng không có cho em tiền, ở lại đây đi.”
Văn phòng của hắn rất lớn, vừa vào cửa là sofa và bàn trà, đi vào phía
trong là một chiếc bàn bằng gỗ đỏ và một chiếc tủ sách lớn, phía sau còn treo một bức tranh sơn thủy.
An An vừa vào đến văn phòng liền
ra oai, lạch bạch chạy đến sofa, sau khi ngồi xuống còn tiếp đón Giang
Nhu và dì út đến đây ngồi.
Giang Nhu nhìn quanh văn phòng.
Lê Tiêu lấy ly của mình và ly dùng một lần rót nước ấm cho họ, hắn còn hỏi Giang Nhu có muốn uống cà phê hay không.
Hắn nghe nói uống nước bằng ly dùng một lần có hại nên không đưa cho Giang Nhu.
Giang Nhu lắc đầu, cô căm thù cà phê tận xương tủy, đời trước cô uổng cà phê
suốt ba năm cấp ba, sau này ngửi được mùi cà phê là thấy buồn nôn.
“Nước đun sôi để nguội là được.”
Lê Tiêu lại hỏi Lê Hân, Lê Hân chưa từng uống cà phê nên muốn thử xem.
Lê Tiêu rót một ly nước đun sôi để nguội, lại pha một ly cà phê. An An vui vẻ như được về nhà, còn nói với Giang Nhu: “Ăn kẹo.”
Sau đó xuống khỏi sofa, chạy đến chỗ bàn làm việc của Lê Tiêu, cố gắng mở
ngăn kéo lấy từ bên trong mấy viên kẹo, vừa đi vừa làm rơi đến trước mặt Giang Nhu.
Giang Nhu uống chút nước Lê Tiêu đưa, sau đó mở kẹo đút cục cưng.
Lê Tiêu tương đối bận rộn, ở một lát đã phải đi ra ngoài. Giang Nhu và Lê
Hân ở chơi trong văn phòng, chơi chán rồi thì ôm bé con đi ra ngoài.
Xung quanh nơi này toàn là nhà xưởng, ngoại trừ Mười Hai Con Giáp, còn
có nhà xưởng làm bánh mứt, đồ uống, mùi thơm lan tỏa, có nhà xưởng Giang Nhu không biết là sản xuất cái gì, chỉ nhìn thấy một làn khói dày đặc
bay lên bầu trời.
Năm giờ rưỡi chiều, nhà xưởng tan làm, công
nhân quay trở về kí túc xá tắm rửa, ai nấy cũng đều tươi cười hớn hở,
rôm rả thảo luận chuyện cơm tất niên.
Lúc sáu giờ, Lê Tiêu và
Chu Kiến lái xe trở lại, đem về hai thùng đồ uống, có Coca, sữa bò, rượu vang đỏ, còn có hạt dưa, chocolate, v.v…
Sau đó tìm mấy công nhân đi phân phát mấy thứ này, mỗi bàn để một chai đồ uống và mấy loại bánh mứt.
Công nhân lần lượt đến, chiếc tivi vừa lắp đặt đã được mở sẵn, đang chiếu chương trình chào xuân năm ngoái.
Lúc sáu giờ rưỡi, nhà ăn cực kỳ náo nhiệt, gần như chật kín người. Giang
Nhu được Chu Kiến sắp xếp cho ngồi gần tivi, bên cạnh là mấy người Uông
Nhạn và mẹ Chu.
Bảy giờ, Lê Tiêu xuất hiện, kêu công nhân nhà ăn bắt đầu dọn thức ăn cho mọi người.
Công nhân nhà ăn đẩy xe, phân phát khay thức ăn cho từng công nhân, đồ ăn
đêm nay rất ngon, mỗi người có tận hai khay thức ăn đầy ắp toàn là thịt
cá.
Ăn uống xong xuôi cũng đã đến hơn bảy giờ bốn mươi, chương
trình chào xuân càng đến gần, không khí trong nhà ăn càng thêm yên tĩnh.
Mãi cho đến khi đếm ngược năm phút cuối của, màn hình tivi từ
phát sóng trực tiếp biến thành quảng cáo với tốc độ cực nhanh, gần như
là mấy giây là có một quảng cáo, có ngắn có dài, càng về sau tốc độ càng nhanh. Khi chỉ còn năm mươi giây cuối cùng, quảng cáo của Mười Hai Con
Giáp bắt đầu.
Chu Kiến điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa, sau
đó toàn bộ nhà ăn vang vọng khẩu hiệu quảng cáo của Mười Hai Con Giáp — “Lễ Tết hãy cứ tặng Mười Hai Con Giáp.”
Vừa dứt lời, toàn bộ công nhân trong nhà ăn đều kích động đứng lên vỗ tay như sấm.
An An trong lồng ngực Giang Nhu không hiểu gì cũng vỗ tay theo.
Giang Nhu cười hỏi: “Người vừa xuất hiện trong tivi có phải con không?”
Trên màn hình tivi, chương trình chào xuân đã bắt đầu. Lê Tiêu cầm ly rượu
đứng lên: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhà xưởng có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự chung tay góp sức của mọi người. Hi vọng năm sau nhà
xưởng của chúng ta sẽ ngày càng phát triển hơn, cuộc sống của mọi người
cũng ngày càng sung túc hơn. Tôi xin kính mọi người một ly!”
Nói xong, hắn nâng ly rượu lên uống trước.
Mọi người cũng nâng ly uống cạn theo.
Chu Kiến ở bên cạnh nói: “Tất cả ngồi xuống đi, ngồi xuống hết đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Lê Tiêu đang định ngồi xuống thì điện thoại di động vang lên.
Sau đó cú điện thoại này, kế tiếp là hàng loạt các cuộc gọi khác, hoặc là
gọi điện đặt hàng, hoặc là bạn bè gọi điện đến chúc mừng, cuối cùng hắn
cũng không ăn được mấy miếng, cầm sổ sách ra mới nhớ tới.
Mãi cho đến mười hai giờ, chương trình chào xuân kết thúc, hắn lại một lần nữa
đứng lên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ tăng lương cho mọi
người, mấy ngày nay mọi người vất vả nhiều rồi, tiếp theo đây chúng ta
còn phải đánh một trận ác liệt hơn.”
Nghe được tăng lương, mọi người phấn khởi vỗ tay rồi lần lượt ra về.
Cả nhà Chu Kiến không đi, đêm nay bọn họ sẽ ở lại xưởng.
Lê Tiêu chỉ lo nghe điện thoại mà không ăn gì trong suốt buổi, nhưng hắn
có uống mấy ly rượu, có lẽ là do uống rượu khi bụng rỗng, hắn cảm thấy
hơi choáng váng, cuối cùng phải để Giang Nhu lái xe về nhà.
Tuy rằng Lê Tiêu có hơi say, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo: “Em làm được không đấy?”
Giang Nhu “hừ” một tiếng: “Tốt hơn cả anh.”
Lê Tiêu ôm con gái ngồi bên ghế lái phụ cười khẽ một tiếng.
Sau khi Giang Nhu đã lái được một đoạn, hắn đột nhiên cảm thán: “Giang Nhu, hôm nay anh vui lắm. Anh chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm
nay, cứ như là đang nằm mơ vậy.”
Không biết vì cái gì, Giang Nhu nghe xong lại cảm thấy đau lòng: “Anh không có nằm mơ.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”