Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu - Chương 88: Thế giới song song 11
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái - Hồng Cần Tô Tửu
- Chương 88: Thế giới song song 11
Một tháng nữa là đến khai giảng, trong khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nhu yên tâm ở nhà đọc sách, cô đã đăng ký vào chuyên ngành tiếng Anh, cho nên cố ý mua mấy quyển sách toàn là tiếng Anh về xem.
Bình thường Lê Tiêu rất bận rộn, thường xuyên không thấy mặt hắn, nhưng cho dù có bận, hắn vẫn nhớ đến chuyện học của con gái, có lẽ là do chuyện đời trước đã để lại cho hắn ám ảnh tâm lý, cho nên hắn đã hỏi thăm tất cả những nhà trẻ tốt ở xung quanh, nếu thấy ưng ngôi trường nào, hắn sẽ để Giang Nhu có rảnh thì qua đó xem thử.
Vì thế bình thường nếu Giang Nhu mà đọc sách thấy chán thì sẽ đưa con gái ra ngoài dạo, đến xem hoàn cảnh trường mẫu giáo, có trường mẫu giáo tư thục cơ sở vật chất khang trang, có trường giáo dục song ngữ, còn có nhiều trường nối liền với trường tiểu học và trường cấp hai… Hầu hết đều rất đắt đỏ.
Trường học tốt một chút không chỉ có học phí cao, mà còn có một bài kiểm tra đánh giá học sinh, cũng may bình thường Giang Nhu có dạy cho con gái một ít kiến thức, chẳng hạn như số đếm và tiếng Anh đơn giản, cho nên bé cưng có thể làm được, cuối cùng cô giáo còn đưa ra một yêu cầu, để cục cưng đứng tại chỗ kể chuyện cổ tích.
Tuy rằng bình thường cô nhóc tương đối rụt rè và nhát gan, nhưng bởi vì em bình thường đã được Giang Nhu đặc biệt huấn luyện, em đã không còn quá sợ người lạ, biết những người này là cô giáo, em ngoan ngoãn kể một câu chuyện cổ tích mà mẹ thường xuyên kể cho mình nghe.
Nói năng còn khá trôi chảy, có điều trước khi đi cô giáo đã nhắc nhở Giang Nhu sửa tiếng phổ thông cho con gái, đứa nhỏ nói chuyện mang theo một ít khẩu âm địa phương.
Giang Nhu ghi nhớ.
Sau khi đưa con gái đi xem qua nhiều trường, cuối cùng, bọn họ chọn một trường mẫu giáo song ngữ theo ý của công chúa nhỏ, em nói muốn học tiếng Anh giống mẹ.
Cô nhóc rất ngoan, lúc Giang Nhu sửa tiếng phổ thông cho em, em sẽ rất nghiêm túc học hỏi, những từ nói không chuẩn chỉ cần sửa từ một đến hai lần là đã nhớ kĩ.
Đầu tháng tám, Lê Tiêu nói ông chủ Du mời hắn đến dự sinh nhật, hỏi Giang Nhu có đi hay không.
Hắn dự định đi, không chỉ là để dự tiệc sinh nhật của ông chủ Du, mà là vì hắn phát hiện có một số chuyện đã không còn giống với đời trước.
Lê Tiêu nhớ rõ mấy năm nay đời trước Kim Đại Hữu đã tìm thấy dì Thạch, lúc ấy là một người hàng xóm gọi điện thoại cho Kim Đại Hữu, sau đó Kim Đại Hữu gọi điện thoại cho hắn và Chu Kiến, nhờ bọn họ đi đón người trước.
Nhưng mấy ngày trước Lê Tiêu đã liên lạc với Kim Đại Hữu, Kim Đại Hữu nói không có nhận được điện thoại của hàng xóm, có lẽ lần này hàng xóm của Kim Đại Hữu vì lí do gì đó đã không đến thành phố phía Nam, cho nên Lê Tiêu định lần này tiện đường qua xem thử.
Đúng lúc Giang Nhu ở nhà cũng có chút buồn chán, không cần suy nghĩ đã gật đầu: “Đi chứ.”
Còn nói với Lê Tiêu: “Trước đây em từng tham gia huấn luyện ở tỉnh G, lúc được nghỉ thích đi ra ngoài dạo với bạn học, ở đó có nhiều đồ ăn ngon lắm.”
Nói tới đây, trên mặt còn lộ ra vẻ hoài niệm.
Lê Tiêu khẽ cười, hắn thích nghe cô kể những chuyện trước kia, cảm giác như hắn cũng có tham dự vào.
Vì Giang Nhu muốn đi, Lê Tiêu bèn đặt hai vé máy bay, sinh nhật của ông chủ Du là vào ngày tám tháng mười hai, cho nên Giang Nhu và Lê Tiêu xuất phát vào ngày mười.
Bọn họ đến nơi lúc hơn một giờ chiều, Lê Tiêu đưa hai mẹ con đi ăn cơm trước, sau đó tìm một khách sạn tốt ở trung tâm thành phố.
Một nhà ba người đánh một giấc ở khách sạn. Lúc đi ra ngoài ăn tối, bọn họ thuận tiện đi dạo trung tâm thương mại mua quà.
Lễ vật cho ông chủ Du đã được chuẩn bị từ trước, giống như những ông chủ lớn có tiền khác, hàng xa xỉ bình thường người ta sẽ không để trong mắt. Lễ vật của Lê Tiêu có được là do nhờ một người bạn, một cây nhân sâm rừng quý giá đựng trong hộp, Giang Nhu từng xem qua, vốn dĩ có hai cây, đều rất lớn, nghe nói có niên đại mấy trăm năm, nhưng Lê Tiêu đã để lại một cây.
Bởi vì bị Giang Nhu ảnh hưởng, hiện tại hắn cũng cảm thấy nhân sâm là thứ tốt, cho nên đã đặc biệt giữ lại một cây, nghĩ để dành bồi bổ cho Giang Nhu và con gái.
Hai vợ chồng ông chủ Du đã chiếu cố cho Lê Tiêu rất nhiều trong công việc, tuy rằng hai nhà cách khá xa, nhưng bọn họ vẫn giúp Lê Tiêu tạo dựng được không ít mối quan hệ, Lê Tiêu rất biết ơn bọn họ chuyện này.
Không giống như đời này, hắn của đời trước hiếm khi nhận được sự trợ giúp của người khác, tất cả những thứ có được đều là dùng thứ có giá trị hơn để trao đổi.
Kỳ thật trước đó cứu đứa nhỏ kia cũng là vì Giang Nhu, nếu đổi lại là hắn, cho dù có biết chuyện, e rằng cũng sẽ không quan tâm. Hắn đã quen với việc sống cô độc và hờ hững với tất cả mọi thứ, có đôi khi, xen vào chuyện của người khác với hắn mà nói chính là tự rước thêm phiền phức.
Giang Nhu chọn một ít đồ chơi ở trung tâm thương mại cho Nhạc Nhạc, lại mua cho bản thân và bé cưng hai bộ quần áo để ngày mai mặc đi dự tiệc sinh nhật.
Ngày diễn ra buổi tiệc, Giang Nhu thức dậy sớm để chuẩn bị, cô búi tóc lên cao, để xõa hai lọn tóc hai bên trán, trang điểm nhẹ, sau đó mặc chiếc váy trắng mới mua hôm trước. Váy cao cổ tay phồng chiết eo, dài đến đầu gối, chỉ là có hơi hở lưng, vô cùng xinh đẹp khi phối cùng giày cao gót màu trắng.
Giang Nhu cũng sửa soạn xinh đẹp cho con gái, váy hồng nhạt kết hợp cùng giày da, tóc được buộc thành hai bím nhỏ.
Lúc cô và con gái bước ra khỏi phòng tắm, Lê Tiêu liếc nhìn nhưng không nói gì, mãi cho đến khi một nhà ba người chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài, Giang Nhu xoay người đi phía trước, Lê Tiêu mới nhìn thấy sau lưng cô lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Hắn ngay lập tức nhíu mày, không ngấm nổi loại quần áo kiểu này, uyển chuyển nói: “Sao em lại mua đồ kiểu này? Sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Giang Nhu quay đầu lại nhìn sau lưng mình, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt đồ quê mùa nào đây: “Anh không hiểu chứ gì? Đây gọi là phong cách, rất đẹp đó.”
Lê Tiêu không cảm thấy kiểu đồ này đẹp chỗ nào, nhưng hắn lại cảm thấy lưng cô rất đẹp, trắng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn không nói cái gì nữa, chẳng qua khi đi ra ngoài lại táy máy tay chân dùng tay túm hai bên khoảng trống sau lưng cô lại.
Giang Nhu bật cười: “Anh đừng có mà kéo hư quần áo của em đó.”
Lê Tiêu hối hận vì hôm qua đã không nhìn kĩ hôm qua cô mua cái gì, lúc ấy hắn chỉ mới nhìn ở đằng trước, sau đó đã bị một cuộc điện thoại kéo đi ra ngoài.
Tiệc sinh nhật của ông chủ Du được tổ chức ở một khách sạn lớn, hai vợ chồng Giang Nhu và Lê Tiêu đến tương đối trễ, khi bọn họ lên lầu đến sảnh tiệc, bên trong đã có rất đông người. Sau khi vào cửa, Lê Tiêu bèn cởi áo khoác âu phục ra khoác lên người Giang Nhu: “Có điều hòa, đừng để bị cảm.”
Giang Nhu nhìn hắn đầy ẩn ý, cũng khó cho hắn phải nhịn lâu như vậy.
Cô ghé vào tai hắn cười nói: “Anh nói thật đi, có phải rất đẹp không? Hôm qua em còn mua một chiếc váy xẻ tà đến đùi, về nhà mặc cho anh xem.”
Lê Tiêu nắm chặt tay Giang Nhu, hắn vốn đang muốn thuyết phục cô vẫn còn nhiều quần áo đẹp hơn, nhưng bây giờ lại không nói nên lời, chỉ biết nhìn cô, sau đó dẫn người đi vào trong.
Giang Nhu mím môi cười trộm.
Bé con phía dưới thấy bố mẹ cười thì cũng ngẩng đầu lên cười ngốc nghếch.
Lê Tiêu dẫn Giang Nhu đến chào hỏi với ông chủ Du trước, hai vợ chồng ông chủ Du đều rất bận, xung quanh lại có rất nhiều người vây quanh bọn họ, cho nên hai người không tiến lên mà là cầm dĩa đi chọn thứ gì đó để ăn.
Đến khi ăn xong, thấy hai vợ chồng ông chủ Du đã rảnh rỗi, bọn họ mới nhân cơ hội đi qua nói chuyện.
Hai vợ chồng ông chủ Du rất vui khi thấy một nhà ba người bọn họ, chị Tống còn gọi Nhạc Nhạc đến chơi với bé con.
Nhạc Nhạc được bảo mẫu ôm đến, cậu nhóc dường như vẫn có chút sợ người, có điều sau khi nhìn thấy Tiểu Phượng, ngược lại còn giống như nhận ra cô nhóc, còn đưa sô cô la trong tay cho Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng quay đầu nhìn Giang Nhu, Giang Nhu xoa đầu con gái: “Nói cảm ơn anh đi con.”
Tiểu Phượng xấu hổ cười nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Sau đó thẹn thùng đưa tay ra nhận lấy kẹo, nhận được rồi vẫn không tự mình ăn ngay mà là giơ lên cho mẹ ăn trước.
Giang Nhu bóc vỏ kẹo ra đút cho cô nhóc: “Con ăn đi, mẹ không đói bụng.”
Tiểu Phượng lúc này mới ăn.
Chị Tống trìu mến xoa đầu con trai, đau lòng nói: “Từ lần trước trở về, Nhạc Nhạc liền trở nên không thích nói chuyện, chị đã tìm bác sĩ tâm lý cho thằng bé, nhưng hiệu quả không lớn lắm.”
Giang Nhu nghĩ đến chuyện đời trước, biết sẽ không có vấn đề gì, bèn nói: “Chắc là bị dọa sợ, có thể tạo một môi trường sống thoải mái hơn cho đứa nhỏ, ở bên cạnh thằng bé nhiều hơn. Trước kia Tiểu Phượng từng bị mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ bắt nạt nhưng không dám nói với tụi em, cũng trở nên rất nhát gan. Sau đó, em đã đưa con bé ra ngoài chơi nhiều hơn, con bé dần dần cũng tốt hơn, tuy rằng hiện tại vẫn còn hơi nhát gan, nhưng đã khá hơn trước kia rất nhiều.”
Nhìn bé gái ngoan ngoãn và đáng yêu bên cạnh Giang Nhu, chị Tống như suy tư gì đó rồi gật đầu.
Chị Tống vả ông chủ Du đều bận rộn, chẳng mấy chốc lại bị gọi đi nữa.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức rất long trọng, mời cũng rất nhiều khách, nhưng bởi vì không có ai biết Lê Tiêu, cho nên một nhà ba người bọn họ suốt buổi chỉ lo ăn uống.
Chỉ là, cuối bữa tiệc lại đột nhiên xảy ra một chuyện lớn. Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đẩy cửa bước vào, bọn họ đi thẳng đến chỗ hai vợ chồng ông chủ Du, xuất trình giấy tờ tùy thân để hai anh chị phối hợp, sau đó bắt giữ hai vợ chồng em gái ông chủ Du, nói hai người đó bị nghi ngờ có liên quan đến hành vi bắt cóc và lừa bán trẻ em.
Giang Nhu và Lê Tiêu đang đứng ăn ở gần đó nên nghe được rất rõ ràng, hình như chuyện Nhạc Nhạc bị lừa bán có liên quan đến một nhà của em gái ông chủ Du.
Sắc mặt ông chủ Du và chị Tống tức khắc biến đổi, ông chủ Du còn không thể tin nổi hỏi: “Có nhầm lẫn gì ở đây không?”
Một nữ cảnh sát áp giải người đi tới, nghe vậy, cô nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, chúng tôi đã nắm giữ đủ chứng cứ, sẽ không bắt nhầm.”
Người phụ nữ trung niên đeo còng tay hốt hoảng gọi ông chủ Du: “Anh, em không có, em không biết gì hết, anh phải tin em…”
Chỉ có chị Tống sầm mặt đứng bên cạnh không nói gì.
So với ánh mắt bàn tán của những người xung quanh, trên khuôn mặt Giang Nhu lại là vẻ khiếp sợ, cô mở to mắt nhìn chằm nữ cảnh sát oai phong, nghiêm nghị cách đó không xa, một hồi lâu vẫn không lấy lại tinh thần.
Mãi cho đến khi Lê Tiêu nhận ra cô có gì đó khác thường, đưa tay ôm eo cô, ghé sát lại nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy em?”
Giang Nhu kéo áo hắn, nhỏ giọng nói: “Là huấn luyện viên trước kia của em.”
Sau đó kể cho hắn nghe chuyện lúc xuống phía Nam huấn luyện, còn nói mấy hôm trước khi cô xuyên qua, bạn học trước kia có gọi điện thoại cho cô, hai người đã hẹn nhau qua một khoảng thời gian nữa sẽ đi thăm giáo quan Lâm, nghe nói cô ấy bị thương trong lúc đang làm nhiệm vụ, hình như còn rất nghiêm trọng.
Giang Nhu thở dài: “Em mới biết được giáo quan và chồng đã ly hôn từ lâu, một mình cô ấy nuôi con, công việc lại bận rộn, cũng không biết cô ấy đã kiên trì như thế nào? Lúc trước em còn bị cô ấy mắng đến khóc, nhưng cô ấy là người rất tốt, có lần em đến tháng bị đau bụng, cô ấy còn pha nước đường đỏ cho em uống, chiều hôm đó còn cho em nghỉ nửa ngày.”
Lê Tiêu nghe xong bèn nhìn về phía nữ cảnh sát đứng cách đó không xa.
Đối phương dường như đã nhận ra gì đó nên cũng nhìn về phía bọn họ, có điều chỉ là nhìn thoáng qua sau đó rời đi ngay.
Giang Nhu đứng bên cạnh Lê Tiêu vô thức đứng thẳng người.
Lê Tiêu buồn cười ôm eo Giang Nhu.
Giang Nhu cảm thán một tiếng: “Hy vọng giáo quan Lâm đời này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”
Lê Tiêu nhẹ giọng nói: “Sẽ như vậy.”
– –
Ngày hôm sau, Lê Tiêu đi ra ngoài từ rất sớm, mãi cho đến hơn nửa đêm mới trở về, Giang Nhu biết hắn đi ra ngoài làm gì, cho nên cô mới hỏi thăm tình hình sau khi hắn đã về nhà.
Lê Tiêu lắc đầu: “Không tìm được, nhưng anh có hỏi thử người dân ở đó, nửa đầu năm ngoái hình như có một người phụ nữ thần trí không được tỉnh táo đi ngang qua bên đó bị một gã đàn ông bắt về, nhưng không đến mấy ngày sau người đã bỏ trốn.”
Giang Nhu nghe xong trầm tư.
“Anh đã nhờ người để ý giúp, nếu bà ấy trở lại, người ta sẽ liên hệ anh.”
Năm ngoái, khi đó hắn vừa được sống lại trở về, mối quan tâm lớn nhất chính là con gái, những chuyện khác hắn đều không để trong lòng, hơn nữa hắn cũng không nhớ rõ chuyện này xảy ra năm nào, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Giang Nhu an ủi: “Đừng bỏ cuộc, nhất định có thể tìm được mà.”
Lê Tiêu gật đầu: “Mấy ngày tiếp theo anh sẽ tiếp tục tìm, em cứ ở khách sạn chờ anh trước.”
Giang Nhu gật đầu.
Ngày hôm sau, Lê Tiêu lại đi ra ngoài. Giang Nhu cũng không thể ở mãi trong khách sạn, cho nên cô bèn đưa con gái đi ra ngoài chơi, trong lúc đi dạo phố, hai mẹ con mỗi người một cây kem.
Hai người vốn đang rất vui vẻ, không ngờ giữa đường lại gặp phải một người đàn ông dắt chó không dùng dây, lúc người đàn ông đó đi ngang qua, con chó lớn trước mặt gã đột nhiên sủa vào mặt bé con, làm cho cô nhóc sợ đến mức cả người run rẩy, cây kem trong tay rơi xuống, không cẩn thận rơi vào váy cô gái phía sau.
Giang Nhu đang nghiêng người mua bóng bay cho con gái, nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, vội vàng cúi người ôm con gái lên nhẹ nhàng vỗ về.
Cô gái bị dính kem tức giận với gã đàn ông: “Dắt con chó lớn như vậy đi trên đường mà còn không dùng dây, anh mẹ nó có não không vây? Đền tiền đi, váy của bà đây có giá mười ngàn tệ, hôm nay mới vừa mặc đã bị làm bẩn.”
Sắc mặt gã đàn ông rất khó coi, cảm thấy cô nàng đang lừa tiền: “Làm gì đắt như thế? Hơn nữa cũng đâu phải kem của tôi.”
Cô gái nọ còn mạnh mẽ nói: “Không phải kem của anh? Vậy có phải là do chó nhà anh sủa làm con gái người ta sợ hãi hay không? Anh không chỉ phải bồi thường tiền váy cho tôi, còn phải tiền tổn thất tinh thần cho con bé…”
“Cái gì mà bồi thường tổn thất tinh thần? Ông đây mặc kệ cô!”
Nói xong liền bỏ chạy.
Cô gái định đưa tay tóm lấy gã nhưng bị người đàn ông đẩy ra rồi bỏ chạy, con chó thấy chủ chạy thì cũng chạy theo, khiến cho người đi đường sợ hãi hét toáng lên.
Sắc mặt cô gái nọ rất khó coi, cô nàng vừa mắng vừa xoa tay, Giang Nhu nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra cho cô nàng lau rồi nói xin lỗi: “Xin lỗi cô, chúng tôi sẽ đền tiền váy cho cô, thật ngại quá, con gái tôi khá nhát gan, không phải cố ý đâu.”
Nghe xong, sắc mặt cô gái mới tốt hơn một ít, sau đó xua tay nói: “Bỏ đi, không trách con bé, cho dù là ai cũng sẽ bị tình huống lúc nãy dọa sợ…”
Cô nàng còn chưa nói xong, phía trước đã có người gọi: “Đổng Minh Minh, Minh Minh –“
Đổng Minh Minh vội đáp: “Ở đây!”
Sau đó sảng khoái vẫy tay với Giang Nhu: “Không cần tự trách, tôi đi đây.”
Nói xong liền chạy về phía người ở đằng trước.
Giang Nhu mỉm cười nhìn theo bóng lưng người nọ, sau đó đặt con gái xuống, nhặt cây kem bị rơi trên mặt đất ném vào thùng rác, không quên dùng khăn giấy lau chỗ kem bị chảy.
Bé cưng ôm chân Giang Nhu, buồn bã nói: “Mẹ ơi, có phải con gây rắc rối rồi không?”
Giang Nhu mỉm cười dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán con gái: “Không có, vừa rồi dì đã nói không phải do con sai, là chú kia sai, nếu chú ấy dùng dây dắt và quản lí tốt con chó của mình thì con sẽ không bị dọa sợ, cũng sẽ không làm bẩn quần áo của dì kia, lúc đó đến mẹ còn thấy sợ chứ đừng nói gì đến con.”
Cô nhóc nghe xong thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cắn môi nói: “Dì ấy thật tốt bụng.”
Giang Nhu sờ sờ cái mũi nhỏ của bé cưng: “Đúng vậy, tốt bụng giống Tiểu Phượng.”
Công chúa nhỏ mím môi cười.
Vài ngày sau, Lê Tiêu trở về, nói vẫn chưa tìm thấy người. Hắn đã đến đồn cảnh sát báo tìm người đi lạc, còn treo thưởng lớn, hi vọng có thể sớm tìm thấy mẹ của Kim Đại Hữu.
Trước khi đi, ông chủ Du mời bọn họ đến nhà ăn cơm. Mới mấy ngày không gặp, khí sắc của hai vợ chồng ông chủ Du lại kém đi nhiều.
Giang Nhu và Lê Tiêu đều đoán được là bởi vì chuyện xảy ra trong bữa tiệc mấy ngày trước, cho nên hai người không ở lại lâu, chỉ ăn xong bữa cơm rồi nói lời tạm biệt.
Buổi chiều, một nhà ba người ngồi xe lửa rời đi.
Lê Tiêu vừa lên xe lửa liền ngủ, mấy ngày nay hắn đã rất mệt mỏi, vốn dĩ chỉ tính chợp mắt một lát, ai ngờ lại ngủ quên.
Hắn hình như đã nằm mơ, thế giới trong mơ khiến hắn thấy vô cùng khó chịu, hắn giãy giụa muốn tỉnh dậy nhưng có làm thế nào cũng không được. Cuối cùng, hắn bị một ai đó lay tỉnh, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Sao vậy anh? Anh gặp ác mộng sao?”
Lê Tiêu mơ màng mở mắt, thấy Giang Nhu đang ngồi ở mép giường, hắn lúc này mới ý thức được bọn họ đang trên đường trở về nhà.
Giang Nhu lấy khăn giấy lau mồ hôi cho hắn, lại rót một ly nước cho hắn: “Uống chút nước cho bình tĩnh đi anh.”
Lê Tiêu ngồi dậy uống nước, hắn quay đầu nhìn con gái đang ngủ trên chiếc giường đối diện rồi lại nhìn Giang Nhu, Giang Nhu đang đọc sách, trên mặt cô là vẻ bình thản.
Tâm tình hắn mới dần dần ổn định lại, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, hắn đã không còn nhớ rõ, chỉ là có cảm giác giấc mơ đó vô cùng không tốt.
Hắn đưa tay nắm lấy tay Giang Nhu như thể muốn tìm kiếm một cảm giác chân thật.
Giang Nhu quay đầu lại nhìn hắn, không biết nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên nói: “Trở về chúng ta đăng kí kết hôn đi.”
Lê Tiêu kinh ngạc nhìn về phía cô, không dám tin hỏi: “Thật sao em?”
Giang Nhu híp mắt “Ừ” một tiếng.
Hắn có lẽ không biết, vừa nãy trong lúc ngủ, hắn đã liên tục gọi tên cô, cô nghe mà không đành lòng.