Xuyên Thành Vai Phụ Thư Sinh Nghèo - La Bặc Tinh - Chương 5
Bé hồ ly ỉu xìu nguyên một ngày, đột nhiên Liễu Thừa An nhớ đến một việc, đi ra ngoài một lát, khoảng chừng nửa canh giờ sau mới trở lại.
Trời đã gần tối, Liễu Thừa An vừa về thì bé hồ ly liền đứng ở trên cái bàn nhỏ nhìn xung quanh hắn, thậm chí còn kêu lên vài tiếng.
Sau khi Liễu Thừa An quay lại, trong ngực còn giấu gì đó căng phồng.
Bé hồ ly tò mò lại nhìn xem, trong lòng ngực của hắn thế mà lại chui ra một con cún nhỏ. Bé hồ ly lập tức nổi đoá: “gruw.” bé hồ ly hung hăng với nó.
Cún nhỏ vừa mới cai sữa, bây giờ vẫn chưa biết sợ bé hồ ly to hơn nó nó rất nhiều: “Gâu gâu gâu…” lại còn sủa rất to.
Liễu Thừa An không ngờ hai nhóc con này mới gặp đã ầm ĩ, vì vậy nhanh chóng xoa đầu của cún nhỏ.
Bé hồ ly vừa nhìn thấy liền nổi cơn ghen, khó chịu phe phẩy cái đuôi, gương mặt nhỏ xinh đang bực mình vô cùng.
Liễu Thừa An trấn an bé cún con rồi nói: “Các em không được cãi nhau.” Hắn lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đút cho cún nhỏ.
Bé hồ ly càng ghen hơn, lồng ngực của Liễu Thừa An trước đó đều là dành riêng cho mỗi mình bé, nhưng giờ bị một con cún nhỏ chiếm rồi, bé lập tức gầm gừ với nó.
Cún nhỏ cũng không phải dễ chọc, cứ sủa ẳng ẳng liên tục.
Liễu Thừa An đành phải sắp xếp cho cún nhỏ ở gần chuồng gà, để nó tạm thời chạy nhảy trong sân, muốn quay đầu đi tìm bé hồ ly, bé hồ ly vừa thấy liền tức thì quay về phòng!
Liễu Thừa An đang định đi vào, nhưng bé hồ ly đã đóng cửa lại rồi. Ầm một tiếng suýt chút nữa là đụng trúng mũi hắn.
Liễu Thừa An mở cửa bước vào, bé hồ ly nằm ở trên giường vùi đầu vào chăn như một con đà điểu, cái đuôi thò ra bên ngoài.
Liễu Thừa An kéo chăn lôi bé hồ ly ra. Bé hồ ly khẽ rên một tiếng.
Liễu Thừa An qua đi kéo ra chăn đem tiểu hồ ly kéo ra tới. Tiểu hồ ly nức nở một chút.
Liễu Thừa An nói: “Làm sao vậy, ghen tị,?
Liễu Thừa An cất lời: “Làm sao vậy, ghen tị?”
Nghe nói động vật nhỏ cũng biết ghen nhưng nhà bọn họ dù gì cũng là tiểu yêu quái, cần gì chấp nhặt với chó nhỏ chứ.
Liễu Thừa An nói: “Ta đã nói với thợ săn ở thôn bên cạnh, lúc chó của nhà hắn đẻ thì cho ta xin một con. Ta nghĩ lúc lên vào ban ngày thì em ở nhà rất nguy hiểm, Đại hoàng có thể bảo vệ em.” Hắn kiên nhẫn giải thích.
Chỉ thấy đôi tai của bé hồ ly khẽ giật giật.
Liễu Thừa An lại sờ đầu lại gãi cằm, dỗ nửa ngày trời mới dỗ được bé hồ ly: “Đại hoàng mới được một tháng, là bé con vừa cai sữa, em so đo với nó làm gì, đừng hung dữ với nó nữa được không.”
Bé hồ ly nức nở một lúc lâu.
Liễu Thừa An nói: Là Đại hoàng hung dữ với em đúng không, chút nữa ta sẽ nói với Đại Hoàng không được hung dữ với bé hồ ly nhà chúng ta.”
Bé hồ ly vừa nghe xong, cái đuôi hơi ngoe nguẩy một chút. Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra giận dỗi. Sau đó chui vào ngực Liễu Thừa An dụi dụi không ngừng, muốn lưu lại mùi hương để tuyên bố chủ quyền.
Liễu Thừa An để mặc bé hồ ly đùa nghịch, thấy bé hồ ly đang chơi rất hăng say, nói: “Hết giận rồi?”
Ai ngờ nói còn chưa hết câu thì bé hồ ly lại thút thít, hắn ôm Đại Hoàng từ bên ngoài về nhà khiến cậu rất đau lòng.
Liễu Thừa An lên tiếng: “Nếu không, ta lại đi nấu cho em một bát trứng hấp, em đừng giận nữa.”
Bé hồ ly nghe xong thì hai mắt trợn tròn, ừ một tiếng.
Liễu Thừa An ngay lập tức đi vào trong bếp hấp cho bé một bát trứng. Đợi hấp xong thì cho bé hồ ly một chén, cho Đại Hoàng một chén.
Lần trước chén trứng hấp của bé hồ ly bị người khác ăn vụng. Cho nên lần này bé canh giữ chặt chẽ bên cái chén, giống như là đang bảo vệ đồ vật quý giá của bản thân vậy.”
Liễu Thừa An sắp xếp xong bữa ăn cho Đại Hoàng, sợ bé hay ghen trong phòng tức giận, nhỏ giọng nói với bé cún: “Đại Hoàng, từ nay về sau phải trông nhà, Bé hồ ly là người nhà của chúng ta, sau này không được hung dữ với em ấy nữa.”
Đại Hoàng ăn ngấu nghiến chén trứng hấp mềm mịn. Ăn xong rồi thì thè lưỡi ra liếm tay của hắn, đây có nghĩa là chó săn đang nhận chủ, chó săn lai chó sói. Mặc dù Đại Hoàng vẫn còn là một con chó nhỏ, nhưng thợ săn đã nói, khi chó săn trưởng thành gặp gấu trên núi sẽ không sợ hãi.
Liễu Thừa An ôm cún con đặt vào ổ chó giản đơn ở trong sân, Đại Hoàng rất thông mình, sủa lên một tiếng rồi đi qua đó nằm.
Liễu Thừa An xoa đầu cún nhỏ.
Sau đó thì bước vào nhà, đợi đến khi vào nhà rồi mới phát hiện bé hồ ly vẫn chưa ăn chén trứng hấp kia, bé hồ ly kêu lên chít chít với hắn, Liễu Thừa An hỏi: “Muốn đút sao?”
Bé hồ ly khẽ rầm rì
Liễu Thừa An cam chịu ôm bé hồ ly vào trong ngực, tiếp theo cầm lấy cái muỗng đút cho bé từng miếng từng miếng.
Bé hồ ly ăn xong thì thích ý vẫy đuôi, thậm chí còn quay người lại liếm mặt của hắn bằng cái lưỡi hồng nhuận. m ấm ẩm ướt khiến Liễu Thừa An có hơi xấu hổ: “Đừng nghịch.”
Liễu Thừa An bế hồ ly đặt xuống giường, mấy ngày nay hắn đã quen với việc bé ngủ ở trên giường.
Liễu Thừa An thắp đèn dầu, ôm bé hồ ly rồi nói: “Hôm nay sẽ kể cho em nghe chuyện xưa về ngư dân dụ dỗ cá chép tinh.” Hắn đã xem qua rất nhiều truyện nhân gian từ xưa đến nay. Chủ yếu dùng để giáo dục bé hồ ly là chính, cho nên trong mỗi câu chuyện đều có một tiểu yêu tinh yêu điên cuồng, bị con người móc tim móc phổi.
Vào ban đêm, Liễu Thừa An nhẹ nhàng vỗ về vào lưng của bé hồ ly. Vừa kể vừa nghĩ. Chỉ mấy tháng nữa thôi là đã bắt đầu vào mùa đông, trên núi trụi lủi không còn gì cả.
Trước kia còn có thể chịu đựng được nhưng giờ đã khác, trong nhà có thêm thành viên mới, không thể tùy ý như trước được nữa.
Hắn là một thư sinh học hành hay thi cử đều không giỏi, nhưng kể chuyện xưa vẫn được.
Dù gì thì cũng kể cho bé hồ ly nghe, chi bằng sắp xếp lại thành bản thảo rồi gửi bài cho thư cục, đổi lấy chút tiền mua thịt cho bé hồ ly ăn, cũng không biết làm vậy có được hay không?
Liễu Thừa An một lòng hai việc, sau khi đã quyết định xong thì lại kể chuyện cho bé hồ ly, vào ban đêm đôi mắt sáng lấp lánh của bé hồ ly vẫn luôn nhìn vào hắn, lỗ tai chăm chú lắng nghe câu chuyện.
Liễu Thừa An xoa nhẹ đôi tai dày của bé hồ ly, bé hồ ly rên rỉ một tiếng.
Liễu Thừa An cúi đầu khẽ cười: “Bé hồ ly, không cần thích nam nhân, cũng không cần vì nam nhân mà dâng hiến cả đời.”
Bé hồ ly hừ một cái rồi chui đầu vào trong chăn, lần đầu tiên không giục hắn kể chuyện xưa.
Chờ Liễu Thừa An tắt đèn, mời vừa nằm xuống giường thì bé hồ ly đã nhích người sang, khăng muốn gối đầu lên cánh tay của hắn, cái đuôi quấn lên eo của Liễu Thừa An…
P/s: Dạo này bận nhiều việc quá, không biết khi nào mới edit xong truyện nữa ?