Xuyên Thành Vai Phụ Thư Sinh Nghèo - La Bặc Tinh - Chương 4
Liễu Thừa An kể mãi đến đoạn Bạch nương tử bị trấn áp dưới tháp Lôi Phong còn Hứa Tiên thì xuất gia.
Bé hồ ly nằm trong lòng ngực lã chã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống, Liễu Thừa An nhất thời cảm thấy đau lòng.
Liễu Thừa An dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của bé hồ ly, chỉ là mới bữa lau xong thì nước mắt lại chảy ra.
Bộ lông trên người của bé không thấm nước, từng giọt nước mắt đều rơi trên ống tay của Liễu Thừa An.
Rất nhanh đã thấm ước cả một mảng lớn.
Liễu Thừa An kể câu chuyện về bạch nương tử là vì muốn dạy dỗ bé hồ ly nhỏ, nhưng bản chất của bé hồ ly đơn thuần, chưa từng nghe về chuyện tình yêu bi thảm như vậy, cho nên thật sự rất thương tâm.
Liễu Thừa An ôm bé hồ ly vào trong ngực, nói: “Đừng khóc.”
Lại nói tiếp: “Chỉ cần em đừng ở bên những tên đàn ông xấu xa đó là được.”
Bé hồ ly khóc mệt, nằm ở trong lòng ngực của hắn không nhúc nhích.
Liễu Thừa An kể chuyện này nguyên một đêm, bây giờ bầu trời bên ngoài cũng nổi lên sương mù trắng xoá.
Liễu Thừa An thấy bé hồ ly đã an tĩnh, hắn cũng buồn ngủ rồi, nằm trên giường không bao lâu thì cũng đã ngủ say.
Bé hồ ly nằm trong lồng ngực hắn hoá thành một tiểu mỹ nhân, đôi mặt đỏ hoe rõ ràng vì khóc, tay chân ôm chặt lấy Liễu Thừa An, hy vọng có thể dùng hơi ấm
Trong lòng ngực hắn để xua tan câu chuyện lạnh lẽo kia.
Tai thú xinh xinh ép vào một bên mặt của Liễu Thừa An, cái đuôi lông xù bung xoã nhẹ nhàng quấn quanh eo của hắn.
Làm xong tất cả những chuyện này, bé hồ ly cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Liễu Thừa An vẫn luôn kể chuyện kể đến nửa đêm, cho nên hôm sau mới dậy muộn.
Trong lúc ngủ hắn cứ có cảm giác là có người đang ôm hắn. Mở mắt ra mới biết thì ra là hắn đang ôm bé hồ ly nhỏ.
Chỉ là cái đuôi của bé vẫn luôn đặt trên eo của hắn, một người một hồ nằm rất gần nhau.
Liễu Thừa An cầm đuôi hồ ly để sang một bên rồi ngồi dậy, nhìn mặt trời bên ngoài, đã sắp giữa trưa.
Liễu Thừa An đi thay quần áo, hắn chỉ có hai bộ, thay xong thì phải đi giặc liền nếu không sẽ không có gì để mặt.
Liễu Thừa An vừa rời đi thì bé hồ ly lập tức mở to đôi mắt, móng vuốt cào cào chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Xém chút nữa là cho hắn thấy hình người rồi. Cậu ngủ say đến nỗi quên biến về lại luôn.
Bé hồ ly cũng đứng dậy chạy ra sân, Liễu Thừa An giặc quần áo xong thì phơi lên trên sào trúc, rồi đến bên cạnh rửa mặt, bé hồ ly cũng lấy móng vuốt lau mặt mình.
Liễu Thừa An rửa mặt xong thì lấy cành liễu chấm muối để đánh răng, bé hồ ly nghiêng đầu đầy tò mò, Liễu Thừa An nảy ý xấu, nói là muốn giúp bé đánh răng.
Mắt bé hồ ly sáng rực lên, lúc Liễu Thừa An giúp bé đánh răng thì thấy bé rên lên một tiếng. Đánh răng bằng muối rất khó chịu, chỉ cần chạm nhẹ vào đầu lưỡi thôi thì đã thấy mặn lè rồi.
Liễu Thừa An đưa cho bé một ly nước để súc miệng, bé hồ ly súc miệng xong thì cách Liễu Thừa An rất xa, giống như kiểu không muốn để ý đến hắn nữa.
Giữa trưa, Liễu Thừa An tính lên núi xem thử còn có gì để thu hoạch nữa không, rồi từ bên kia sườn núi đi lên trấn trên để mua chút đồ.
Liễu Thừa An nói với bé hồ ly: “Hôm nay em ở nhà đi.” Lúc qua gặp được Trịnh Vân Hải khiến trái tim của hắn hơi lo sợ. Hắn sợ bé hồ ly bị kẻ xấu theo dõi.
Căn bản là không ai đến chỗ cũ dưới chân núi của hắn, cho nên rất an toàn.
Bé hồ ly chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên trên bầu trời bay đến một con chim trắng nhỏ đang kêu chíp chíp.
Tất cả sự chú ý của bé hồ ly đều bị chim trắng thu hút. Chạy xung quanh theo chim trắng, còn định dùng móng vuốt để bắt lấy nó nhưng con chim rất nhanh nên không dễ bắt lấy, còn đắc ý hót ríu rít, thậm chí còn mổ lên bộ lông màu đỏ của bé hồ ly.
Bé hồ ly lập tức tập trung bắt chim, chạy tới chạy lui.
Đã quên mất Liễu Thừa An.
Liễu Thừa An mới nuôi bé hồ được hai ngày, thấy bé hồ ly thường ngày vẫn bám lâý hắn vậy mà giờ lại bị thứ khác thu hút, trong lòng có dâng lên một cảm giác khó chịu
Liễu Thừa An nhìn bé hồ ly chơi vui vẻ như thế, lẽ ra là phải rời đi nhưng hắn lại không làm thế, ngược lại hắn lại ôm chặt lấy bé hồ ly, mạnh mẽ sờ soạng một phen.
Lúc này bé hồ ly mới chú ý đến Liễu Thừa An, kêu lên hai tiếng lấy lòng, giống như thường lệ nhào vào lòng ngực của hắn.
Liễu Thừa An ôm trọn bé hồ ly vào trong vòng tay, bé hồ ly nằm trong ngực mềm mại thoải mái, hắn vẩy vẩy đôi tai dày lông của bé, cất tiếng:: “Ta đi đây, em ở nhà chơi với chim, đừng để người khác thấy.”
Bé hồ ly kêu lên hai tiếng, như thể đồng ý. Sau đó chỉ vào con gà béo trong lồng sắt, ngày hôm qua hầm một con, bé hồ ly còn muốn ăn thêm.
Liễu Thừa An nói: “Hôm nay không ăn gà, ta đi chợ mua mấy cái trứng, buổi tối chưng canh trứng cho em, vừa mềm vừa mịn.”
Bé hồ ly nuốt một ngụm nước miếng, xem như bằng lòng.
Liễu Thừa An lưu luyến cảm giác khi sờ lông xù của bé, vuốt vuốt lông tơ của hồ ly, sau đó rồi gãi gãi cằm, bé hồ ly không chút phòng bị nằm trong lồng ngực của hắn, còn để lộ chiếc bụng nhỏ, lấy đuôi hất nhẹ Liễu Thừa An như muốn nói rằng đừng chạm vào nơi này.
Liễu Thừa An vỗ vỗ chiếc bụng nhỏ của bé hồ ly xong rồi mới thả xuống, đeo giỏ trúc sau lưng rồi bước đi.
Hai năm qua hắn thường lên núi một mình, cho rằng sớm đã thành thói quen, nhưng sau khi bé hồ ly đến hai ngày lại khiến hắn cảm thấy khác thường, trước khi rời đi cũng lưu luyến không rời.
Liễu Thừa An tâm tư phức tạp, nhanh chóng bước đi thật xa.
Con chim nhỏ chơi với bé hồ ly ở trong nhà đột nhiên biến mất.
Sau đó trong viện của Liễu Thừa An xuất hiện một đại mỹ nhân y phục mỏng manh, đôi mắt long lanh. Vừa đẹp vừa quyến rũ, vẻ ngoài khó phân nam nữ, thật giống như những hồ ly tinh mê hoặc kẻ khác trong truyện Liêu Trai.
Đại mỹ nhân vẫy vẫy tay với bé Hồng Hồ: “lão ngũ, lại đây với nhị ca nào!” Bé Hồng Hồ vui vẻ chạy đến, móng vuốt nhỏ cào cào nhị ca Hồ Thừa Nhan liên tục.
Hồ Thừa Nhan ôm Bé Hồng Hồ vào trong lòng ngực, có chút hơi nặng: “Mập lên không ít, xem ra nam nhân kia đối xử với em cũng không tệ.”
Hồ Thừa Nhan nói: “Còn không biến thành người?”
Chỉ nghe ầm một tiếng, tiểu mỹ nhân xuất hiện.
Tai thú trên đầu cùng với cái đuôi xoã tung vẫn chưa biến mất. Nhìn kỹ thì Hồ Ngọc so với nhị ca càng xinh đẹp tinh xảo hơn, chỉ là ánh mắt đơn thuần, không quyến rũ như nhị ca.
Hồ Ngọc lên tiếng: “Nhị ca.” Ngay cả giọng nói cũng rất mềm mại.
Hồ Thừa Nhan nói: “Em mới vừa thành niên, vẫn còn sót lại nhiều tập tính của thú nhỏ, không nên tiếp xúc với thế giới loài người quá sớm. Ngày đó khi em thành niên xong ra khỏi động phủ thì nhị ca đã đến đón, ai ngờ nhóc không lương tâm là em nhìn thấy đàn ông khác liền chạy theo.”
Hồ Thừa Nhan tức giận dùng ngón tay chọc chọc vào đầu của Hồng Ngọc.
Hồ Ngọc nói: “Nhị ca, em vừa gặp hắn thì đã có một cảm giác rất thân thiết.” Liễu Thừa An chẳng những nấu cho cậu món thịt thơm ngào ngạc mà còn kể chuyện xưa nữa. Buổi tối còn có thể cọ vào.
Hồ Thừa Nhan nói: “Đó chỉ là vì em bản tính thú nhỏ của em còn sót lại mà thôi, nhìn thấy người đầu tiên sẽ có một cảm giác gần gũi. Trong miệng người đời thì hồ tộc là một loài rất xấu xa, em không được hiện ra nguyên hình, kẻo bị cho là yêu rồi bắt đi lột da làm khăn quàng cổ.
Hồ Ngọc nói: “Hắn sẽ không.”
Hồ Thừa Nhan híp đôi mắt: ” Em mới biết hắn có mấy ngày mà thôi, em vốn không hiểu đàn ông rất phức tạp.”
Sau đó Hồ Thừa Nhan nhìn vào ngôi nhà ngói xập xệ ở đây rồi nói: “Cho dù là ăn vạ thì em đáng lẽ cũng nên tìm một người có tiền, sao lại tìm một tên thư sinh nghèo như thế?”
Hồ Thừa Nhan đã ở nhân gian rất lâu, trên người toàn là lăng la tơ lụa, ngọc châu đính trên quần áo cũng đủ để mua mười căn phòng ở như kia.
Hồ Ngọc nói: “Rất tốt.” Sau đó ôm Hồ Thừa Nhan, dùng lỗ tai cọ cọ vào gương mặt của y.
Hồ Thừa Nhan vẻ mặt ghét bỏ: “ghê quá đi mất.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng lại không có đẩy cậu ra.
Hồ Ngọc sau khi thành niên liền đi đến nhân gian nên có rất nhiều điều không hiểu, vì vậy cậu đã đi hỏi nhị ca.
Hồ Thừa Nhan ở bên cạnh trả lời cậu, còn nói tiếp: “Em là hồ ly đỏ 500 năm đến mới có một con của Hồ tộc. Có sức hấp dẫn rất lớn với con người. Lòng đề phòng người khác không thể không có.”
Hồ Ngọc à một tiếp, rồi nói: “Nhị ca, anh nói anh vừa ở đâu?”
“Nam phong quán.” Lại nói: “Nếu không phải là vì chăm sóc em thì anh đã sớm đi kinh thành rồi, nhìn nhị ca của em đẹp như vậy, cái loại Vương gia, hoàng tử nào không tóm vào tay dễ như chơi?” Hồ Thừa Nhan lười biếng trả lời.
Hồ Ngọc: “À”
Hồ Thừa Nhan nhìn vẻ đơn thuần của cậu rồi lên tiếng: “Vừa rồi anh thấy tên đó đối với xem như cũng tốt lắm, nhưng mà, em sống ở đây cũng thấy hơi nghèo quá đi.” Vừa dứt lời thì lôi ra mấy thỏi vàng từ trong túi càn khôn ra: “Nè. Đưa cho tên đàn ông kia của em xài đi.”
Hồ Ngọc thích những thứ lấp la lấp lánh như này, nói: “Đây là cái gì ạ?”
Hồ Thừa Nhan nói: “Đây là thứ mà con người thích nhất, em đưa cho tên đàn ông đó chắc chắn hắn sẽ thích.”
Hồ Ngọc ôm thỏi vàng gật gật đầu.
Hồ Thừa Nhan trả lời: “Em trai ngốc, hồ tộc của chúng ta tại sao lại sinh ra một người ngốc như em chứ, chẳng lẽ là lấy IQ ra để đắp mặt à?”
Hồ Ngọc nghe thấy lời này, cả giận nói: “Em không có ngốc.” Nói xong thì dùng đuôi để đuổi theo đánh Hồ Thừa Nhan.
Hồ Thừa Nhan cho cậu một túi tiền nhỏ bên trong có chứa bùa truyền âm, nói: “Lần sau nếu gặp phải chuyện gì thì cứ dùng bùa truyền âm này để gọi anh. Anh ở nam phong quán còn có khách, không thể ở mãi chỗ này được.”
Nói xong hóa thành một con hồ ly trắng như tuyết rồi nháy mắt biến mất.
Hồ Học ở chỗ này với mấy nén vàng mà nhị ca để lại.
Mãi canh giữ cho đến buổi chiều thì cảm giác được Liễu Thừa An đã về, Hồ Ngọc ầm một tiếng biến lại thành bé hồ ly.
Chờ lúc Liễu Thừa An trở về, bé hồ ly phóc lên người hắn kêu chít chít, mới không gặp nhau một buổi chiều thôi mà hai người đã có chút nhớ nhau rồi.”
Liễu Thừa An sờ sờ đầu của bé hồ ly, nói:
“Hôm nay có ngoan hay không?”
“Lộc cộc.” Đôi mắt của bé hồ ly sáng rực lên!
Sau đó Liễu Thừa An bỗng cảm thấy bé hồ ly có chút kích động, thả nhóc con này xuống đất, bé chạy vào trong nhà, chạy được một nửa thì thấy Liễu Thừa An không có theo kịp.
Quay người lại dùng cái miệng nhỏ túm chặt lấy ống quần của Liễu Thừa An kéo về phía trước, ý nói rằng đi với bé.
Liễu Thừa An cười tủm tỉm một tiếng rồi đi theo bé hồ ly, mới vừa bước vào thì thấy trên giường đặt hơn mười mấy thỏi vàng, bé hồ ly nhảy lên ngồi ở giữa giường, kiêu ngạo hếch cằm lên.
Nụ cười của Liễu Thừa An dần tắt.
Rồi Liễu Thừa ôm bé hồ lỳ vào trong lòng: “Bé ngoan là không lấy đồ của người khác.”
Liễu Thừa An biết bé là tiểu yêu quái, nhưng bé còn nhỏ vẫn chưa hiểu mấy chuyện về tiền bạc, hỏi: “Mấy thứ này là lấy từ người khác phải không?”
Bé hồ ly do dự kêu một tiếng, trong ánh mắt không được tự tin lắm.
Liễu Thừa An nói: “Vậy chúng ta không cần nữa, em muốn ăn thịt, ta kiếm tiền mua cho em được không.”
Liễu Thừa An không biết số tiền này đến từ đâu. Nhưng hắn biết thói hư tật xấu của con người, dễ có nhiều tiền như vậy nhưng xài hết thì sao? Đã từng sống nhàn hạ thì tự nhiên sẽ không thể sống những ngày nghèo khổ được nữa.”
Cũng chỉ có thể nhớ thương bé hồ ly ngây ngốc trước mắt này thôi.
Với lại hôm qua vừa mới kể đến bạch xà truyện, Bạch nương tử dùng pháp thuật biến ra bạc, cuối cùng tiền lại biến trở về thành cục đá, ngược lại gây thành tai hoạ, đầu tiên tiểu yêu quái sẽ bị vạch trần, với người hay yêu thì đều không thể xài số tiền này.
Liễu Thừa An vỗ nhẹ bộ lông bé hồ ly an ủi: “Sau này ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn, em muốn ăn gì thì ăn. Hôm nay ta mua nửa rổ trứng gà, tối nay sẽ ăn canh trứng.
Bé hồ ly vừa nghe nhắc đến đồ ăn thì lấy hết can đảm gầm lên một tiếng.
Liễu Thừa An nói: “Mấy thứ đến từ chỗ nào thì trả về chỗ đó đi!”
Bé hồ ly cúi đầu, cái đuôi nhỏ cụp xuống, Liễu Thừa An đối xử với bé rất tốt, bé cũng muốn đối tốt với hắn, đáng tiếc là thất bại.
Liễu Thừa An làm một ít canh trứng, chưa đến mười lăm phút đã chưng xong rồi.
Trên mặt rưới lên một chút nước tương với dấm gạo, trong mùi thơm mằn mằn lại chút vị chua, làm tăng thêm hương vị cho món canh trứng mềm mịn.
Canh trứng vừa mới nấu xong còn rất nóng, Liễu Thừa An đặt cái bát của bé hồ ly ra sân để bé thổi, rất nhanh nguội.
Bé hồ ly rất cố gắng thổi rồi thổi.
Liễu Thừa An thấy bé hồ ly lâý lại sức sống khi xưa thì mới yên tâm, hắn còn phải xử lý đồ thổ sản vùng núi trong kho, cái nào nên bán thì bán, cái nào nên giữ thì giữ.
Móng vuốt của bé hồ ly nắm lấy bùa truyền âm Hồ Thừa Nhan đưa, không bao lâu thì bùa truyền âm tự cháy. Đột nhiên đại mỹ nhân từ trên trời giáng xuống nói: “Anh vừa mới uống với khách nhân được hai ly, em làm sao vậy?”
Bé hồ ly kêu lên chít chít chít chít, không biết là đang kêu cái gì.
Hồ Thừa Nhan cau mày, đại mỹ nhân nổi giận: “Em………Dùng một tấm bùa truyền âm quý giá chỉ là để anh lấy lại thỏi vàng về thôi à.” Y tức giận đến mức muốn tóm bé Hồng Hồ rồi đánh vào mông.
Bé hồ ly thấy nhị ca không vui, chạy qua một bên rên rỉ hai tiếng.
Hồ Thừa Nhan đã nhận lời xin lỗi của bé hồ ly nhưng vẫn vẫn rất giận. Thấy trong sân có canh trứng đang đợi nguội, ực một hơi đã ăn xong.
Lão ngũ nói không sai, nhà của thư sinh này hơi nghèo nhưng làm đồ ăn lại rất ngon. Ăn canh trứng xong thì Hồ Thừa Nhan cũng đã nguôi giận, biết mất trong chớp mắt.
Vừa nãy bé hồ ly vì sợ nhị ca đánh mông nên trốn rất xa, lúc phát hiện nhị ca ăn vụng thì đã không kịp rồ. Một bát canh trứng nhiều như thế, đã hết sạch.
Bé hồ ly không thể tin được ngẩng đầu lên. Nhưng nhị ca đã dùng phép thuật rời đi.
Chỉ còn dư lại mỗi bé hồ ly là đang đau lòng. Ngửi ngửi hương vị thơm ngon của canh trứng, đầu lưỡi đỏ au nhẹ nhàng liếm láp canh trứng còn sót lại trong bát. Hic hic, ăn rất ngon. Nhưng không có đủ.
Đôi tai của bé hồ ly hơi rũ, cái đuôi cũng cụp xuống.
Liễu Thừa An dọn xong nhà kho thì đi ra, thấy bé hồ ly đang liếm mép bát, có cảm giác cực kỳ đáng thương.
Liễu Thừa An nói: “Một bát to như vậy mà đã ăn hết rồi.” Sau đó bế bé hồ ly lên, vùi đầu cọ cọ vào cái bụng mềm mại của bé.
Bé hồ ly ủ rũ kêu lên một tiếng.
Liễu Thừa An nói: “Ăn chưa no?”
Bé hồ ly trợn tròn đôi mắt, kiên định kêu lên một tiếng, lỗ tai lại vểnh lên.
Liễu Thừa An nói: “Dù ngon cũng không thể ngày nào cũng ăn, nếu em thật sự muốn ăn thì mấy ngày nữa ta nấu cho em.”
Lần này bé hồ ly cụp hẳn cả tai xuống.