Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng - Di Thiên Đại Vụ Vụ Vụ - Chương 19: Hôm qua không phải em rất tin tưởng tôi sao?
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng - Di Thiên Đại Vụ Vụ Vụ
- Chương 19: Hôm qua không phải em rất tin tưởng tôi sao?
“Tôi cũng không nhớ rõ lắm..” Ninh Lê nói, ánh mắt nàng có hơi dò xét: “Chẳng lẽ là tôi đã làm cái gì?”
“Ồ, cũng không làm gì.” Ngôn Mặc không chút cảm xúc mở nắp hộp cháo cho nàng, “Chỉ là say rượu phát điên thôi.”
Ninh Lê cảm thấy giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng, lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Ngôn Mặc trầm mặc không nói gì, đem bữa sáng đều mở ra, lại từ một cái túi giấy màu trắng lấy ra hộp quà đưa cho nàng: “Tặng em, quà đóng máy.”
Ninh Lê ngạc nhiên nhận lấy: “Tặng cho tôi?”
Ngôn Mặc gật đầu: “Ngày hôm qua thời điểm trên đường đến tặng lễ vật thì trùng hợp gặp được em.”
Ninh Lê tò mò mở hộp quà ra xem, bên trong chính là một chiếc kẹp tóc phi thường tinh xảo, bên trên khảm đầy kim cương tựa như bầu trời sao lộng lẫy, bắt mắt.
“Cái này, rất quý giá đi.”
“Nhận đi, đặc biệt mua cho em, em không nhận tôi cũng không thể tặng người khác được.” Ngôn Mặc buồn ngủ ngáp một cái, sau đó xoay người ngồi xuống ghế sô pha, biểu tình uể oải.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lời từ chối không thể nói ra được, vì vậy Ninh Lê chỉ có thể nhận lấy món quà: “Cám ơn anh.”
Nhìn nàng ngồi bên cạnh uống từng ngụm cháo, Ngôn Mặc cũng cầm ly sữa đậu nành lên uống: “Hôm qua sao lại uống thành như vậy?”
“Ừm.. tình huống tương đối phức tạp nhưng dù sao cũng có nguyên do.”
Ninh Lê bất chợt nhớ đến chuyện gì, nhanh chóng lục tìm trong túi xách lấy ra một tờ khăn giấy, khăn giấy đã khô.
Nhưng nếu nàng đoán không sai, chắc chắn phải có thứ gì đó còn sót lại trên đây.
Thấy Ninh Lê nhìn khăn giấy chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt Ngôn Mặc hơi nheo lại: “Có người bỏ thuốc em?”
Ninh Lê sửng sốt, mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Liệu người này có khả năng đọc được suy nghĩ?
Nhìn thấy phản ứng của Ninh Lê, sắc mặt Ngôn Mặc đen lại: “Tôi đoán đúng rồi?”
“Tôi còn chưa xác định được,” Ninh Lê nhìn khăn giấy thở dài: “Tôi chỉ có chút nghi ngờ, bởi vì tửu lượng của tôi rất tốt nhưng hôm qua chỉ vừa uống một ly nhỏ đã cảm thấy đầu óc choáng váng toàn thân nóng bừng.”
“Đưa cho tôi, tôi sẽ giúp em kiểm tra.” Ngôn Mặc chìa tay về phía Ninh Lê. Đọc tr?yệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ⩶ ?rUm?r?yệ?.V? ⩶
Thấy Ninh Lê có vẻ do dự hắn thản nhiên cười nói: “Yên tâm, tin tưởng tôi.”
Nói xong hắn lại bổ sung thêm: “Hôm qua không phải em rất tin vào tôi sao?”
Ninh Lê không còn gì để nói, đưa tờ khăn giấy cho hắn.
Phía bên kia, Ninh Diệp vừa được Trần Kỳ thông báo, ngày hôm qua Ninh Lê đã bị Ngôn Mặc mang đi.
Ngoại trừ bực tức vì kế hoạch thất bại, Ninh Diệp còn không rõ vì sao Ngôn Mặc tính tình lạnh lùng lãnh đạm như vậy lại cùng với Ninh Lê có mối quan hệ.
Từ khi vào nhà họ Ninh, cô luôn đè ép Ninh Lê nhưng không biết vì lý do gì gần đây mọi chuyện dừng như luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Điều này khiến Ninh Diệp rất khó chịu.
Ninh Diệp cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý mới.
Bất kể là ai chỉ cần mang về phòng khách sạn, nhất định sẽ bị camera giám sát hành lang lưu lại.
Nghe nói Ngôn Mặc còn bế Ninh Lê về phòng, như vậy lại càng tuyệt.
Vì thế Ninh Diệp đến quầy lễ tân khách sạn, thông báo mình làm mất đồ, muốn kiểm tra camera giám sát hành lang.
Kết quả quản lý khách sạn trịnh trọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thiết bị giám sát của chúng tôi đêm qua xảy ra chút sự cố. Toàn bộ lịch sử giám sát trong hai mươi bốn giờ qua đều bị mất. Món đồ bị mất của quý khách có phải là đồ có giá trị không? Có cần chúng tôi giúp ngài báo cảnh sát không?”
Nụ cười trên mặt Ninh Diệp cứng đờ: “.. Không cần, để tôi tự mình tìm vậy.”
Khi bước ra khỏi tiền sảnh khách sạn, cô tức giận nện gót giày cao gót cùm cụp xuống sàn đến mức suýt chút nữa bị bong gân.
Cô lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn không tiếc sử dụng Trần Kỳ làm quân tốt vậy mà vẫn không thể bẫy được Ninh Lê!
**
Mặc kệ như thế nào, vai trò của Ninh Lê ở đoàn phim <> cũng đã kết thúc.
Thời điểm rời khỏi đoàn làm phim, Cố Lâm Lâm và Tống Vũ đều tặng quà cho nàng những người khác cũng thân thiện chào tạm biệt Ninh Lê.
Cùng cách đối xử lúc nàng mời đến đoàn làm phim đãi ngộ lúc rời đi hoàn toàn là hai thái cực.
Có lẽ không chỉ vì kỹ thuật diễn xuất của Ninh Lê tiến bộ hơn mà nguyên nhân lớn có thể là vì thái độ đối xử của Lý đạo dành cho nàng cũng đã thay đổi.
Lý đạo tìm thấy Ninh Lê khi đang chuẩn bị rời đi và hỏi nàng về dự định tiếp theo, khi nghe tin Ninh Lê muốn tham gia một chương trình tạp kỹ tình cảm, Lý đạo chết lặng:
“Yêu đương.. gameshow yêu đương?”
“Ừm.” Ninh Lê gật đầu, “Cái này tôi đã sớm lên kế hoạch rồi.”
Lý đạo hỏi đầy bất đắc dĩ: “Là thể loại phim tình cảm yêu cầu diễn xuất à? Quay phim thần tượng à?”
Ninh Lê: “.. Không phải, chỉ là một chương trình giải trí nói về tình yêu mà thôi.”
Nhưng có lẽ nó không yêu cầu diễn xuất.
Lý đạo không khỏi quan sát Ninh Lê từ trên xuống dưới, xinh đẹp như vậy còn cần tham gia chương trình tìm đối tượng sao?
Hơn nữa một chương trình tạp kỹ yêu đương có ý nghĩa gì? Thật là lãng phí tài năng của Ninh Lê.
Đột nhiên Lý đạo nhớ đến cái gì, kinh ngạc nhìn Ninh Lê nói: “Cô chính là người bạn mà Ngôn lão sư nhắc đến sao?”
Nghĩ kỹ lại, tuy là lần đầu tiên Ninh Lê diễn xuất nhưng kỹ thuật diễn xuất của nàng rất tốt, vả lại cái lần Trần Kỳ nổi cơn nóng giận, chính Ngôn Mặc là người đứng ra giúp đỡ, chưa kể đến sau đó Ngôn Mặc còn gọi điện hỏi han chuyện của Ninh Lê, hoàn cảnh v. V
Lý đạo càng nghĩ càng thấy đúng, đạo diễn Lý đem chuyện lần đầu tiên Ngôn Mặc đến đoàn làm phim tham ban kể cho Ninh Lê nghe, sau đó ánh mắt ông sáng ngời nhìn Ninh Lê:
“Ninh Lê, sao cô không nói cho tôi biết chuyện quan trọng như vậy a?”
Ninh Lê lắc đầu: “Trước kia tôi không quen biết Ngôn lão sư.”
Lý đạo cho rằng Ninh Lê đang khiêm tốn, nhiệt tình vỗ vai nàng: “Được rồi, tôi hiểu tôi hiểu, cô khiêm tốn.”
Ninh Lê: “…”
Được rồi, chỉ cần Lý đạo vui là được.
Trở về nhà, Ninh Lê thoải mái tắm rửa trong bồn tắm, sau đó nhắm mắt bắt đầu lên kế hoạch cho tương lại trong đầu.
Chương trình tình cảm mà Ninh Diệp tham gia có tên là <<Nhịp Tim Tình Yêu>>, trong giai đoạn chuẩn bị chiếu không thu hút được được sự chú ý, sau này vì cốt truyện xây dựng kịch tính, diễn biến hấp dẫn mà liên tiếp lên hotsearch và trở nên nổi tiếng.
Đương nhiên không thể thiếu công lao điên cuồng của Ninh Lê.
[Tiểu Lục, ngươi có đó không? ]
Hoàn toàn im lặng, không có phản hồi.
Không biết hệ thống Tiểu Lục xảy ra chuyện gì, hình như đã lâu rồi không thấy nó xuất hiện, lúc nói chuyện với hệ thống cũng có phản ứng.
Nguỵ Dục cũng không biết đang bận chuyện gì, lâu rồi cũng không liên hệ với nàng.
Dù sao cũng là Nguỵ Dục đưa nàng vào đoàn làm phim, Ninh Lê liền chủ động gọi điện cho y, báo cáo ngắn gọn tình huống chính mình đã đóng máy.
“Đúng rồi, Cậu nhỏ, cậu có biết một gameshow kêu <<Nhịp tim tình yêu>> không?”
“Biết, làm sao vậy?”
“Nói ra có chút xấu hổ nhưng con cũng muốn tham gia..”
“…”
Nguỵ Dục kỳ quái trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
“Đại tiểu thư, con không sao chứ? Diễn kịch còn không tính, lại muốn tham gia gameshow hay là con chỉ muốn tham gia gameshow yêu đương?”
Chẳng lẽ sau khi quay xong <>, đại tiểu thư này liền tự cảm thấy hài lòng về bản thân, quyết định bước vào giới giải trí.
“Cậu, Lý đạo diễn không nói cho cậu biết sao?” Ninh Lê dở khóc dở cười, “Gần đây kỹ năng diễn xuất của con tiến bộ rất nhiều, diễn xuất cũng khá tốt.”
Nguỵ Dục: “…”
Thôi xong, đại tiểu thư thật sự nghĩ như vậy.
Nguỵ Dục biết gameshow yêu đương này, một chương trình giải trí đầu tư cấp A, đang trong giai đoạn lập kế hoạch và tuyển chọn. Mặc dù chương trình này không phải là tác phẩm lớn gì nhưng nó vẫn gây được sự chú ý nhất định trên mạng.
Lý do chính là đỉnh lưu đang nổi Trình Thịnh Tề cũng sẽ tham gia.
Vân thị không phải nhà tài trợ chính cho chương trình này, chỉ mà một trong số các nhà tài trợ, y biết công ty sẽ cử người tham gia chương trình này nhưng vẫn chưa xác định được đó sẽ là ai.
Nhưng cho dù chỉ để bổ sung đủ danh ngạch, công ty cũng sẽ không có khả năng cung cấp tài nguyên này cho Ninh Lê.
Trong công ty của họ có rất nhiều ứng viên tiềm năng và có năng lực hơn, chỉ chờ một cơ hội được cho ra hấp thụ ánh sáng, bất cứ ai trong số họ thực lực đều mạnh hơn Ninh Lê.
Nguỵ Dục chỉ có thể nói qua loa: “Ừm, cậu trước hỏi một chút, cái này cùng phim truyền hình khác biết, có thể không chiếm chổ được.”
“Vâng.” Ninh Lê mỉm cười đáp: “Cậu, cháu tin cậu nhất định có thể đưa cháu vào.”
Nguỵ Dục: “…”
Sự tự tin mù quáng của đại tiểu thư này từ đâu mà có?
Nguỵ Dục bất đắc dĩ thở dài, vừa định gọi điện hỏi thăm tình hình thì nhận được điện thoại của đạo diễn Lý.
Khoé mắt y giật giật, y có một loại dự cảm không lành.
Về cơ bản Ly đạo chỉ gọi cho y có hai việc, hoặc là Ninh lê có chuyện gì đó, hoặc là Trần Kỳ có chuyện gì đó.
Quên Ninh Lê đi, Nguỵ Dục biết nàng là gà mờ cũng không yêu cầu cao gì.
Nhưng Trần Kỳ là một nghệ sĩ thành thục, xuất đạo từ một chương trình tuyển tú, được công ty cung cấp tài nguyên tốt như vậy nhưng gã lại liên tục gây rắc rối, mất bình tĩnh trên phim trường và hành động như một đại minh tinh.
Nguỵ Dục miễn cưỡng nghe điện thoại, theo thoái quen muốn xin lỗi đạo diễn Lý, Lý đạo cười hiền lành: “Quản lý Nguỵ, nghe nói Ninh Lê muốn tham gia gameshow yêu đương gì đó phải không?”
“Sao ngài lại biết chuyện này?” Nguỵ Dục có chút xấu hổ “Thành thật mà nói, khả năng không cao lắm.”
Lý đạo nghe vậy, giọng nói trở nên hưng phấn rõ ràng: “Thật sao? Cậu có chắc không?”
Nguỵ Dục trong lòng có chút thắc mắc, tại sao Ninh Lê không thể tham gia nhưng đạo diễn Lý lại rất vui vẻ? Chẳng lẽ Lý đạo đã chán ghét Ninh Lê như vậy sao?
Đạo diễn Lý có lẽ cũng đã nhận ra giọng điệu mình quá vui vẻ, nên xấu hổ ho hai tiếng, rồi nói: “Ý tôi không phải vậy, vì Ninh Lê không thể tham gia nên tôi có một yêu cầu quá đáng. Cậu xem xem có được không.”
“Chỉ cần ngài nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy thì tôi nói thẳng. Tôi có một người bạn cũ có một kịch bản vẫn chưa quyết định được vai nữ chính. Tôi muốn giới thiệu Ninh Lê vào vai này. Cậu có thể giúp tôi sắp xếp lịch trình cho cô ấy không?”
Nguỵ Dục: “?”
Vừa rồi y nghe nhầm có phải không?
“Đóng vai nữ chính?” Nguỵ Dục có chút khó khăn trả lời: “Năng lực diễn xuất của Ninh Lê không phù hợp..”
Lý đạo vỗ đùi: “Ồ, tôi quên nói với cậu. Ninh Lê là thiên tài diễn xuất! Đừng lo, tôi sẽ gửi cho cậu một ít cảnh quay trước đây của Ninh Lê.”
Trong đầu Nguỵ Dục tràn ngập nghi vấn.
Thiên tài? Ninh Lê?
Không phải y chưa từng nhìn thấy Ninh Lê diễn, chẳng phải y biết rất rõ trình độ của Ninh Lê sao?
Ngày hôm sau, Nguỵ Dục nhìn thấy video Lý đạo gửi liền rơi vào trầm tư.
Trong video kỹ năng diễn xuất của Ninh Lê tốt đến mức trông như một người khác, khác hoàn toàn với Ninh Lê trước đây.
Con người thực sự có thể thay đổi nhiều như vậy chỉ sau một tháng sao?
Nguỵ Dục cẩn thận xem lại video, không biết vì sao, Ninh Lê trong video này mang lại cho y cảm giác quen thuộc.
Trong lúc bàng hoàng, y dường như nhìn thấy bóng dáng của Hạ Lạc Dao.