Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng - Di Thiên Đại Vụ Vụ Vụ - Chương 18: Chỉ quan tâm mình em
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng - Di Thiên Đại Vụ Vụ Vụ
- Chương 18: Chỉ quan tâm mình em
Mặc dù Ngôn Mặc đã đội mũ đeo khẩu trang nhưng Trần Kỳ vừa nhìn đã nhận ra hắn.
Y không ngờ Ngôn Mặc lại ở đây, nhìn thấy hắn đang ôm Ninh Lê trong lòng sắc mặc Trần Kỳ khẽ biến một giây sau lại trở về bình thường: “Thật trùng hợp, sau anh lại đến đây?”
Ngôn Mặc còn chưa kịp mở miệng, Trần Kỳ đã tiếp lời: “Lý đạo thấy cô ấy uống nhiều rồi nên nhờ tôi đưa về khách sạn, anh cứ đưa cô ấy cho tôi.”
Nói xong Trần Kỳ đưa tay ra tính đỡ Ninh Lê nhưng bị Ngôn Mặc tránh đi.
“Không cần.” Ngôn Mặc lạnh lùng đáp: “Tôi đưa cô ấy về là được.”
“Như vậy không ổn lắm.” khoé miệng Trần Kỳ giật giật, “Anh lại không có quan hệ gì với cô ấy.”
Ngôn Mặc nghe vậy cười nhẹ, nụ cười có chút mỉa mai: “Vậy cậu và cô ấy có quan hệ gì?”
Trần Kỳ nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, y nhìn Ninh Lê đang say, giãy giụa hồi lâu.
Tình huống này chắc có thể quay về giải thích với Ninh Diệp, trách Ngôn Mặc xen vào việc người khác không phải y không chịu thực hiện.
Tuy rằng y cũng có chút nóng lòng muốn ra tay với Ninh Lê nhưng loại chuyện cưỡng ép này không tốt cho y nếu như Ninh Diệp không uy hiếp, y tuyệt đối sẽ không làm.
Ở đây tranh cải cùng Ngôn Mặc cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Trần Kỳ im lặng lùi về sau một bước: “Được, vậy phiền anh đưa cô ấy về.”
Ngôn Mặc cau màu nhìn y có chút suy tư, cũng không nói gì chỉ ôm Ninh Lê đang bất động đi về khách sạn.
May mắn thay vừa rồi lo lắng chu toàn có hỏi Lý đạo xem bọn họ ăn tối ở đâu, hắn vốn là muốn đến tặng quà đóng máy cho Ninh Lê không ngờ lại gặp phải tình huống này.
Sau khi vào phòng khách sạn, Ngôn Mặc nhẹ nhàng đặt Ninh Lê lên giường, dùng ngón tay gạt đi phần tóc mai rối loạn trên trán nàng, cúi đầu nhìn đôi mắt nhắm nghiền và gò má ửng hồng của nàng.
Ninh Lê co người thành một quả bóng trên giường, khuôn mặt vùi vào gối nằm mái tóc đen buông xõa trên giường vài sợi rơi xuống chiếc cổ trắng nõn, miệng nhỏ hơi hé ra, đầy quyến rũ.
Ánh mắt Ngôn Mặc âm trầm, hắn không nhịn được áp sát vào cổ nàng ngửi ngửi mùi hương cơ thể nàng.
Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với mùi hương cơ thể nàng thơm đến lạ lùng.
Đột nhiên ý thức được hành động của bản thân, Ngôn Mặc lập tức đứng dậy như vừa bừng tỉnh.
Hắn khó chịu bước đến bàn nhắc điện thoại gọi cho quầy lễ tân yêu cầu một bát canh giải rượu.
Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Mặc nhìn Ninh Lê nằm lên giường, trong lòng có chút khó hiểu.
Ninh Lê thận trọng như vậy sao có thể uống say đến bất tỉnh? Chẳng lẽ bị ác ý chuốc say?
Là Trần Kỳ làm sao?
Nhưng vừa rồi thái độ của y có gì đó rất lạ, nếu đã chuốc say Ninh Lê sao y có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
Canh giải rượu còn chưa được đưa đến Ninh Lê đã đột ngột mở mắt từ trên giường ngồi dậy.
Ngôn Mặc chú ý đến động tác của nàng lập tức đứng dậy rót một ly nước ấm đưa cho nàng: “Tỉnh rồi à?”
Ninh Lê nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt ướt át vẫn còn mờ sương: “Ngôn Mặc?”
Ngôn Mặc gật đầu: “Là tôi.”
Nàng dang tay về phía người đàn ông: “Ôm.”
Ngôn Mặc: “?”
Hắn đưa tay quơ quơ trước mắt Ninh Lê phát hiện ánh mắt nàng chuyển động rất chậm: “Cô còn say à?”
Ninh Lê kiên quyết đưa tay về phía hắn, bướng bỉnh nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe giống như một chú thỏ nhỏ đáng thương.
Một lúc sau, Ngôn Mặc cuối cùng cũng không chống cự nữa ngồi xuống cạnh giường, để Ninh Lê vươn tay ôm hắn.
Thân thể mềm mại ấm áp của cô gái áp sát vào người, đầu vùi vào hõm vai hắn, mái tóc đen cọ sát vào cổ, một cảm giác ngứa ngáy truyền vào đáy lòng hắn.
“Thật mát, thoải mái quá..”
Cô gái trong tay khẽ thở dài thỏa mãn.
Ngôn Mặc im lặng hồi lâu nhưng vòng tay ôm lấy eo cô gái sắp trượt xuống sau đó nhăn mày lại.
Nhiệt độ trên người nàng thật nóng, nhiệt độ này rất không bình thường.
Không phải bị sốt đó chứ?
Ngôn Mặc dùng mu bàn tay đặt lên trán nàng thử lại lần nữa, hình như không có vẻ gì là bị sốt cả?
Nhiệt độ nóng bỏng chỉ có trên cơ thể nàng.
Không biết qua bao lâu cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Ngôn Mặc miễn cưỡng kéo tay nàng ra khỏi cổ mình.
Cố gắng không để ý đến vẻ mặt uỷ khuất của Ninh Lê, Ngôn Mặc đứng dậy mở cửa sau đó bưng canh giải rượu đi vào.
Hắn đưa canh giải cho Ninh Lê: “Đến đây, uống đi.”
Ninh Lê tức giận quay mặt đi cự tuyệt: “Không uống.”
Ngôn Mặc: “…”
Hắn lười biếng cong môi: “Uống xong sẽ tiếp tục để cô ôm.”
Ninh Lê lập tứ quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Thật sao?”
“Thật sự.”
Ninh Lê dừng tức giận, nhanh chóng uống hết bát canh rồi lập tức hét lên đòi ôm.
Ngôn Mặc đưa tay về phía nàng ôm nàng vào lòng.
Hóa ra nàng ấy uống say sẽ trở thành một đứa bé thích làm nũng.
Ngôn Mặc nghĩ đến thường ngày Ninh Lê rất cảnh giác đối với hắn, so với yêu tinh bám người trong lòng ngực bây giờ hoàn toàn khác biệt.
“Chờ lúc tỉnh dậy phát hiện ra mình đã làm gì cô có tỏ ra khó chịu hay không?”
Ninh Lê không nghe rõ hắn nói gì, nàng tựa vào vai hắn mơ hồ nó: “Ngôn Mặc, anh so với trước đây hoàn toàn không giống nhau.”
Ánh mắt Ngôn Mặc khẽ động, sắc bén hỏi: “Trước kia, là bao lâu?”
“Đương nhiên là trong lúc quay phim”, Ninh Lê bĩu môi sau đó liệt kệ từng tội danh của hắn: “Sau khi quay xong, anh là người đầu tiên rời đi, là người đến muộn nhất cũng là người về sớm nhất. Tôi nói chuyện cùng anh, anh đều không để ý đến tôi.”
Cảnh diễn duy nhất của Ngôn Mặc và Ninh Lê từng diễn cùng nhau là cảnh hắn thay thế Trần Kỳ.
Hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Hạ Lạc Dao?”
“Ừm?”
Ninh Lê trả lời theo thói quen.
Ngôn Mặc hơi giật mình, ý cười hiện lên trong mắt.
Kỳ thật trước đây hắn cũng đoán được đại khái nhưng chưa xác định chắc chắn, lần này thật sự đã xác nhận.
Thì ra lúc say nàng ấy sẽ tự bán mình đi như vậy.
Hắn đưa tay chạm vào đầu Ninh Lê, sau đó ghé sát vào tay nàng trầm giọng dỗ dành: “Vậy em* còn bất mãn gì nữa không?”
“Đương nhiên là có! Lần nào Dương đạo cũng chỉ phê bình mình tôi không phê bình anh!” Giọng điệu Ninh Lê buồn buồn, do dự nói: “Tôi biết diễn xuất của tôi không bằng anh nhưng tôi cũng rất khổ sở, áp lực đặc biệt đặc biệt lớn, anh không biết cũng không quan tâm.”
Ngôn Mặc cụp mắt im lặng lắng nghe không ngắt lời nàng.
Lúc đó hắn vừa trải qua biến cố, Vân Tử Sâm bị tai nạn xe đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cha hắn cũng bị bệnh, công việc kinh doanh của Vân thị chồng chất không người phê duyệt, hắn buộc phải tiếp quản công ty tất nhiên không có thời gian quan tâm đến người khác.
Vì vậy, sau khi quay xong bộ phim cuối cùng hắn quyệt định rời khỏi giới giải trí quay về quản lý công ty.
“Trước kia tôi rất thích anh, anh là mục tiêu phấn đấu của tôi chính là anh căn bản không để tôi vào mắt..”
Càng nói giọng Ninh Lê càng trở nên buồn bả, cuối cùng dứt khoát vùi vào lòng hắn bắt đầu khóc.
Ngôn Mặc đành phải dùng một tay lấy khắn giấy lau nước mắt cho nàng, trầm giọng dỗ dành: “Đừng khóc, từ nay về sau tôi sẽ quan tâm đến em, chỉ quan tâm mình em, được không?”
“Tôi không muốn anh quan tâm.” Ninh Lê vội vàng từ chối hai tay ôm chặt cổ hắn gần như treo trên người hắn.
Ngôn Mặc: “…”
Hắn cảm thấy mình đang trải qua một cuộc khảo nghiệm vô nhân đạo, chỉ có thể nói rằng thật may mắn khi người ở đây là hắn chứ không phải ai khác.
“Đợi em tỉnh lại nếu nói với tôi là em không nhớ, tôi sẽ không bỏ qua cho em.”
Ninh Lê vẫn đang lặng lẽ nức nở, nghe được lời này cũng không quên lên tiếng phản bác: “Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi hiện tại đã tỉnh rồi.”
Ngôn Mặc có chút buồn cười: “Tôi không hiểu biết bằng người say?”
“Tôi không say, tôi có thể uống rất nhiều!”
Ninh Lê rất không phục, “Người khác nói tôi ngàn chén không say!”
Ngôn Mặc cuối cùng cũng lau hết nước mắt trên mặt nàng, lau xong còn không quên nhéo má cô: “Đại tiểu thư, hôm nay em uống bao nhiêu rồi?”
Ninh Lê lập tức hất tay hắn ra sau đó cũng đưa tay nhéo khuôn mặt hắn.
Chỉ là ánh mắt nàng rơi vào khuôn mắt hoàn mỹ của hắn, bàn tay đáng véo mặt hắn dần dần thả lòng, Ninh Lê có chút nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại đẹp trai như vậy?”
Ngôn Mặc thản nhiên cười: “Gen di truyền tốt.”
“Vì cái gì tôi không có gen tốt vậy?” Ninh Lê vuốt ve lông mày hắn sờ sờ sống mũi thẳng tắp, quai hàm góc cạnh hoàn hảo cuối cùng dừng lại trên môi người đàn ông: “Những cái này đều là thật sao?”
“Tất nhiên là thật.”
“Tôi muốn nhìn kỹ hơn.”
Nói xong, Ninh Lê lập tức tiến lại gần một chút.
Ngôn Mặc cụp mắt xuống nhìn nàng chằm chằm nhìn đến khuôn mặt say rượu của Ninh Lê có chút bối rối, ngón tay mềm mại nhéo nhéo mặt hắn.
Tò mò như vậy sao?
Ninh Lê dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn hắn, đuôi mắt đỏ do say rượu càng tăng thêm vẻ quyến rũ, nàng nghiêm túc nhìn đến mức hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã gần đến sắp vượt ranh giới bình thường.
Hắn chỉ cần cúi đầu là có thể dễ dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng và mềm mại kia.
Ngôn Mặc theo bản năng ôm chặt eo Ninh Lê, yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, đôi mắt hắn âm u đến dọa người, đáy lòng hỗn loạn tựa như sóng to gió lớn.
Nhưng giây tiếp theo, Ninh Lê nghiêng đầu dựa vào vai người đàn ông sau đó hơi thở trở nên đều đều.
Nàng đã ngủ mất.
Ngôn Mặc giật mình, không hiểu sao cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Hắn đặt Ninh Lê trở lại trên giường, đắp chăn cho nàng rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình trong gương, ánh mắt Ngôn Mặc có chút tối tăm không rõ ràng.
Nếu bầu không khí vừa rồi tiếp tục có lẽ hắn thực sự không thể kiềm chế được bản thân mình có làm gì đó hay không.
Hắn bước ra khỏi phòng tắm nhìn Ninh Lê đang ngủ say hồi lâu ròi lấy di động ra gọi cho trợ lý Trương: “Trợ lý Trương, giúp tôi xử lý một việc.”
* * *
Ninh Lê tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, nàng đưa tay đỡ trán, cố gắng mở mắt mới phát hiện mình đang ở trong phòng khách sạn.
Tấm rèm được kéo chặt để che đi ánh sáng bên ngoài nhưng một tia sáng chói chang vẫn xuyên vào trong.
Nàng vô thức nhìn quần áo trên người mình, may mắn thay bộ quần áo đã mặc hôm qua vẫn nguyên vẹn nằm trên người nàng, hình như trước khi ngất đi nàng đã nhìn thấy Ngôn Mặc, chẳng lẽ là hắn đưa nàng về phòng?
【 Tiểu lục, kể cho tôi nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua. 】
Hệ thống yên tĩnh đến bất thường, không nói một lời nào.
【 Tiểu Lục? 】
Vẫn không có hồi âm.
Ninh Lê chậm rãi xuống giường đi đến bàn, trên bàn có một cái bát in logo khách sạn, Ninh Lê lập tức đoán đây là canh giải rượu do khách sạn mang đến.
Lúc này cánh cửa nhẹ nhàng ‘cạch’ một tiếng mở ra, Ninh Lê quay đầu nhìn lại, là Ngôn Mặc, hắn đi vào từ bên ngoài trên tay còn cầm theo đồ ăn.
“Em tỉnh rồi à?” Ngôn Mặc thấy nàng đã xuống giường liền đặt bát cháo vừa mua lên bàn, “Em thấy thế nào rồi, đầu còn choáng váng không?”
Ninh Lê lắc đầu nhìn thấy mí mắt dưới Ngôn Mặc hơi xanh, thăm dò hỏi: “Anh cả đêm không ngủ?”
Ngôn Mặc gật đầu.
Ninh Lê không ngờ suốt đêm lại làm phiền người khác chăm sóc như vậy, nàng có chút ngại ngùng nói: “Làm phiền anh rồi.”
Nghe vậy Ngôn Mặc quay đầu đánh giá nàng, đột nhiên hỏi: “Em không nhớ tối quan sau khi bất tỉnh đã có chuyện gì xảy ra?”
(*) đổi xưng hô một chút nha, chương này hai anh chị phát đường nhưng mà muốn xem họ yêu nhau thì còn xa.
* À mà còn một chuyện nữa mình quên nói mất, từ chương 17 trở về sau là mình tự đặt tên chương nha. Không phải tác giả đặt đâu.