Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A - Lạc Tiểu Phái - Chương 96: Ngoại truyện 6
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A - Lạc Tiểu Phái
- Chương 96: Ngoại truyện 6
Cũng sắp đến giữa trưa, Lâm Thanh Hàn lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tiện, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn gọi liền vội vàng bắt máy, “Thanh Hàn? Có chuyện gì sao?”.
Lâm Thanh Hàn ở bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho chị? Em với Điềm Điềm nhớ chị, có thể đi gặp chị sao?”.
Thẩm Tiện suýt chút nữa bị Lâm Thanh Hàn làm cho sặc nước bọt, tuy rằng cô thừa nhận bản thân có cảm giác với Lâm Thanh Hàn, nhưng Lâm Thanh Hàn cũng quá chủ động rồi, cô có chút xấu hổ.
“Thanh Hàn, em đừng nói bậy, em muốn đến đây thì cứ đến, tôi kêu Phương Triết lái xe chở hai người đến đây, cậu ta đã đến nhà hai lần, em hẳn là biết cậu ta”. Thẩm Tiện dặn dò Lâm Thanh Hàn, hai tai vẫn còn chưa hết đỏ.
“Ừ, vậy em và Điềm Điềm lát nữa sẽ xuống lầu đợi, nhưng em không có nói bậy, em nhớ chị”. Giọng nói của Lâm Thanh Hàn rất nhẹ nhàng, lúc nói chuyện cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng đỏ lỗ tai của Thẩm Tiện, ý cười trên môi càng rõ ràng.
“Vậy, tôi biết rồi, tôi còn công việc phải làm, cúp máy trước”. Thẩm Tiện hoang mang bối rối tắt điện thoại, cầm ly nước uống ừng ực mấy hớp nước, lúc bấy giờ mới khiến cô hạ nhiệt độ xuống một chút, làm sao bây giờ? Cô hình như nói không lại Lâm Thanh Hàn?
Thẩm Tiện dùng điện thoại nội bộ gọi cho Phương Triết, kêu cậu ta vào phòng làm việc của cô, từ ngày hôm qua Phương Triết đã cảm thấy nơm nớp lo sợ, Thẩm Tiện chỉ kêu cậu ta vào phòng đã đủ dọa cậu ta đổ một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy hôm nay bản thân sẽ bị Boss cho cuốn gói về nhà.
Thẩm Tiện thắc mắc nhìn Phương Triết, mấy người thư ký của cô cô vẫn có chút hiểu biết, Phương Triết bình thường thích nói giỡn, trên mặt luôn mang theo ý cười, cho dù bình thường không dám nói giỡn với cô nhưng vẫn sẽ mỉm cười rạng rỡ, sao hôm nay cậu ta nhìn thấy cô liền đổ mồ hôi lạnh?
“Cậu làm sao vậy? Lau mồ hôi trước đi rồi tôi nói”.
“Vâng vâng, cảm ơn giám đốc, cảm ơn giám đốc”. Phương Triết hoảng loạn rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà để lau mồ hôi.
“Cậu đi đón người giúp tôi, hai người họ cậu đều gặp qua rồi, ở nhà tôi, cô gái tên là Lâm Thanh Hàn, còn bé con tên là Thẩm Điềm, bây giờ cậu đi đón hai người họ đến đây giúp tôi, đưa họ tới văn phòng tôi”. Thẩm Tiện nhẹ nhàng nói, cứ nghĩ đến việc Thanh Hàn và nhóc con muốn đến đây thì trong lòng Thẩm Tiện lại cảm thấy vui vẻ.
Nhưng Phương Triết lại không ổn lắm, cậu ta nghĩ rằng bản thân bị ảo giác, giám đốc kêu cậu ta đi đón vị tiểu thư kia và con gái cô ấy đến công ty??? Chẳng lẽ cậu ta đoán sai rồi, giám đốc không phải kim ốc tàng kiều?
Thẩm Tiện nhìn Phương Triết ngây ngốc đứng đó, nhíu mày nói: “Cậu làm sao vậy? Đứng đó thất thần làm gì, chuyện tôi dặn cậu nghe rõ chưa?”.
Phương Triết lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu, “Cái này, giám đốc, cô muốn tôi từ cửa chính đưa bọn họ vào công ty?”.
Thẩm Tiện buồn cười nói: “Vô nghĩa, đường nhiên là từ cửa chính, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, mau đi đón người giúp tôi đi”. Thẩm Tiện nói, ném chìa khóa chiếc Maybach cho Phương Triết, không phải cô không có xe khác, mà tạm thời chỉ có chiếc xe này có ghế dành cho trẻ em.
“Vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay”. Phương Triết lau mồ hôi, vội vàng đi ra ngoài.
Phó Vũ Đồng thấy cậu ta vội vội vàng vàng thì hỏi: “Phương Triết, cậu làm gì mà gấp gáp vậy?”.
“Đi đón người giúp giám đốc, chờ người nọ tới đây cô liền hiểu, haiz, tôi đi đây, lát nữa cô sẽ biết, tôi không thể lắm mồm”. Cậu ta muốn nói lại không dám nói, nhưng ít nhất bây giờ cậu ta không cần lo lắng bản thân sẽ bị Thẩm Tiện đá ra khỏi công ty, bởi vì cậu ta sắp đưa người nọ tới công ty, vậy chuyện này không phải chỉ có duy nhất cậu ta biết, hơn nữa nhìn dáng vẻ của giám đốc rất bình tĩnh, giống như muốn công khai?
Lúc Phương Triết mở cửa ngồi vào trong xe Thẩm Tiện thì cậu ta ngây ngẩn cả người, lò xo hình heo con, gối bông hình con thỏ, con mèo, mấy thứ này hoàn toàn không phải phong cách của Boss, Boss chỉ muốn trong xe càng đơn giản càng tốt, sao có để đặt mấy vật trang trí này vào xe? Cậu ta thậm chí xuống xe xác nhận lại biển số xe lần nữa, chắc chắn bản thân không vào nhầm xe mới ngồi xuống thở dài, Phương Triết quyết định, chuyện không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi, lát nữa tốt nhất ít nói chuyện lại.
Lâm Thanh Hàn mặc bộ quần áo ngày hôm qua vừa mới mua, áo lông màu vàng nhạt đi kèm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, phía dưới là một chiếc quần len dạ, cuối cùng là một đôi ủng Martin, nhóc con được cô cho mặc bộ quần áo hình gấu trúc ngày hôm qua, trên đôi giày còn có hai cái lỗ tai gấu trúc, nhìn nhóc con liền cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Thấy thời gian cũng vừa lúc, Lâm Thanh Hàn cầm chìa khóa và điện thoại dẫn nhóc con ra khỏi nhà, ở dưới lầu đợi vài phút thì Phương Triết đã lái xe đến.
Nhóc con rất nhanh mắt, chiếc xe chạy từ đã nhìn ra xe Thẩm Tiện, chỉ vào xe nói với Lâm Thanh Hàn: “Xe của mommy, xe của mommy tới ~”.
Lâm Thanh Hàn mỉm cười bế nhóc con lên, “Đúng vậy, là xe của mommy tới”.
Phương Triết dừng xe, giả vờ bình tĩnh đi xuống xe, “Xin chào cô Lâm, chào bạn nhỏ, giám đốc Thẩm kêu tôi tới đón hai người”.
Lâm Thanh Hàn mỉm cười gật gật đầu, “Chào cậu, vậy bây giờ chúng ta đi đi”.
Nói xong thì thuần thục đặt nhóc con ngồi vào ghế trẻ em, đeo dây an toàn cho nhóc con, bản thân thì ngồi ở bên cạnh chăm nhóc con.
Phương Triết vốn dĩ nói rất nhiều, nhưng bây giờ cậu ta một chữ cũng không dám nói, chỉ sợ bản thân biết quá nhiều.
Lâm Thanh Hàn cũng không làm khó Phương Triết, ngồi chơi cùng nhóc con một lúc, không lâu sau thì bọn họ đã đến công ty Thẩm Tiện.
Phương Triết giao xe cho nhân viên trước cửa, kêu bọn họ lái vào bãi đậu, sau đó dẫn Lâm Thanh Hàn và nhóc con đi vào tập đoàn Thẩm thị.
Bọn họ vừa mới đi vào công ty thì group chat trong công ty liền nổ tung.
“Má ơi, vừa rồi thư ký Phương lái xe của chủ tịch đi đón người, là một cô gái trẻ tuổi và một bạn nhỏ, bạn nhỏ đó hẳn là bốn năm tuổi, mặc quần áo hình gấu trúc rất là đáng yêu!”.
“Thư ký Phương tự mình lái xe đi đón? Vậy thân phận của người này hẳn là không đơn giản, mọi người nghĩ xem chủ tịch của chúng ta mấy năm nay có để ý ai tới vậy sao?”.
“Vậy người nọ là ai?”.
“Không biết”.
……
Phương Triết gõ gõ cửa phòng Thẩm Tiện, bên trong truyền ra giọng nói Thẩm Tiện, “Mời vào”.
Phương Triết vội vàng mở cửa, mời Lâm Thanh Hàn và nhóc con vào phòng.
Lúc mấy người Lâm Thanh Hàn đến, Thẩm Tiện còn đang bàn chuyện công việc với Phó Vũ Đồng, nhóc con nhìn thấy Thẩm Tiện thì lon ton chạy qua, “Mommy ôm một cái, Điềm Điềm nhớ mommy ~”. Nhóc con cọ cọ Thẩm Tiện làm nũng.
Thẩm Tiện ôm nhóc con vào lòng, nựng nựng khuôn mặt nhỏ, “Con nha, đồ xạo sự, chỉ biết nịnh mommy”.
“Không có, lời Điềm Điềm nói đều là sự thật, Điềm Điềm rất ngoan, mommy không tin có thể mẹ nha ~”.
Phó Vũ Đồng nghe nhóc con xưng hô với hai người thì cảm thấy kì lạ, có chút tò mò nhìn về phía Phương Triết, Phương Triết không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua Phó Vũ Đồng.
Lâm Thanh Hàn thấy Phó Vũ Đồng còn đang đứng đây, biết là Thẩm Tiện còn chưa bàn bạc công việc xong, vẫy tay về phía nhóc con: “Điềm Điềm, đến đây, mommy còn đang làm việc, để mommy làm việc trước”.
Nhóc con cũng rất nghe lời, “Ồ” một tiếng rồi ngoan ngoãn trượt xuống đùi Thẩm Tiện, một bé gấu trúc lon ton chạy qua chỗ Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện tiếp tục dặn dò Phó Vũ Đồng vài câu, sau đó nhìn Phương Triết nói: “Phương Triết, cậu giúp tôi chuẩn bị bữa trưa đi, cứ mua đồ ăn ở nhà hàng tôi thường ăn, đúng rồi, đừng mua đồ ăn có vị quá cay, nếu không Điềm Điềm không ăn được”.
“Vâng giám đốc, tôi sẽ kêu người đi chuẩn bị ngay”. Phương Triết vội vàng trả lời.
Phó Vũ Đồng và Phương Triết cùng nhau ra khỏi phòng, nhưng lần này người ngây ngốc là Phó Vũ Đồng, cô nhỏ giọng nói: “Vậy, giám đốc của chúng ta và cô Lâm có quan hệ gì?”.
“Cô từ từ giác ngộ đi, tôi không dám nói”. Phương Triết vội vàng chạy trốn.
Trong lòng Phó Vũ Đồng nói thầm, chả trách Boss nhà bọn họ không có cảm xúc với đàn ông, những người kia không biết đã đưa mấy cậu trai trẻ cho Boss bao nhiêu lần, Boss cơ bản là nhìn cũng không thèm đã trả hàng về, này là do bọn họ đưa nhầm rồi? Xu hướng của Boss là phụ nữ!
Phó Vũ Đồng cuối cùng đã biết tại sao hôm qua Phương Triết lại như ở trên mây, bởi vì hiện tại cô cũng có chút ngây ngốc.
Thẩm Tiện xử lý công việc xong rồi thì ngồi trên sô pha chơi cùng nhóc con, Lâm Thanh Hàn nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, “Điềm Điềm nói nhớ chị nên em và con đến đây, sẽ không làm phiền chị chứ?”. Lâm Thanh Hàn mỉm cười nói, nhướng mày nhìn Thẩm Tiện.
Lỗ tai Thẩm Tiện đỏ lên, Thanh Hàn lại ghẹo cô!
Chỉ một lát sau, Phương Triết đem bữa trưa đến cho ba người Thẩm Tiện, bây giờ cậu ta mới tạm an tâm, hiện tại không chỉ có một mình cậu ta biết chuyện này, Phó Vũ Đồng cũng biết.
Nhóc con ngồi ở đâu ăn đều ăn rất ngon miệng, một chén cơm nhỏ cùng tôm bóc vỏ, nhóc con nhồm nhoàm nhồm nhoàm ăn, chỉ một lát sau cái chén đã thấy đáy, nhóc con bây giờ nhìn rất giống một bé gấu trúc ôm cây trúc gặm, nhìn nhóc con ăn ngon miệng như vậy, Thẩm Tiện cũng ăn nhiều hơn thường ngày.
Ăn trưa xong, nhóc con ngồi không được bao lâu liền bắt đầu buồn ngủ, Thẩm Tiện buồn cười bế nhóc con lên, nói với Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, em có buồn ngủ không, muốn đi phòng nghỉ ngủ một lát không?”.
“Vị trí giống tối hôm qua?”. Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tiện.
“Không, không được, tôi còn có việc chưa làm xong, em ngủ cùng Điềm Điềm đi”. Lỗ tai Thẩm Tiện hơi đỏ lên, mở cửa phòng nghỉ cho Lâm Thanh Hàn và nhóc con đi vào.
Giống như nghĩ đến cái gì, Thẩm Tiện kêu Lâm Thanh Hàn lại, “Thanh Hàn, để tôi nhận dạng dấu vân tay cho em, lỡ tôi không có ở đây, em muốn vào phòng nghỉ ngơi cũng thuận tiện”.
Lâm Thanh Hàn rất thích thú nhìn chằm chằm Thẩm Tiện: “Chị muốn em sau này thường xuyên nghỉ ngơi ở đây? Chủ tịch Thẩm có tâm tư gì khó nói đúng không?”.
“Không có”. Thấy Lâm Thanh Hàn ngày càng dựa lại gần, Thẩm Tiện đỏ tai, hoảng loạn lui về phía sau một bước, “Tôi chỉ muốn thuận tiện thôi”.
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn Thẩm Tiện, “Được rồi, là vì thuận tiện thôi, đúng không?”.
Thẩm Tiện lúc này mới gật gật đầu, vội vàng để hệ thống nhận dạng vân tay Lâm Thanh Hàn, đỏ lỗ tai quay về chỗ ngồi, giả vờ ngồi làm việc.
Thấy Lâm Thanh Hàn đóng cửa phòng nghỉ lại Thẩm Tiện mới nhẹ nhàng thở ra, mở máy tính bắt đầu tìm kiếm, gõ mấy chữ “Tổng hợp nhanh kiến thức về đồng tính nữ” vào ô tìm kiếm, sau đó nhấn phím Enter.
Thẩm Tiện cảm thấy có rất nhiều việc mà bản thân không hiểu rõ, vẫn nên tranh thủ thời gian học tập một chút!
Thẩm Tiện thích thú mà nhìn tài liệu học tập cả buổi trưa, cái gì mà công thụ, 1 0, bây giờ cô đã hiểu hết, nhưng mà, giữa cô và Thanh Hàn thì ai làm công đây?
Note: Bên Trung thì công là 1, thụ là 0
Thẩm Tiện đỏ mặt, vội vàng lắc lắc đầu, cô suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Còn chưa đâu vào đâu mà.
2 giờ chiều, Phó Vũ Đồng dẫn một cô gái vào văn phòng Thẩm Tiện, nói là giám đốc Vương – người muốn hợp tác với Thẩm thị trong một dự án bất động sản đưa người lại đây.
Thẩm Tiện có chút nhức đầu, cô đã từng hợp tác giám đốc Vương, tính tình rất được, chất lượng công trình cũng rất tốt, rõ ràng là người có thực lực, làm theo quy trình bình thường thì cô cũng sẽ có khuynh hướng chọn công ty bọn họ, nhưng người này luôn thích đưa người cho cô, lần trước hợp tác hết lần này đến lần khác đều đưa mấy người mẫu nam đến trước mặt cô, chắc là chuyện cô dẫn Thanh Hàn và nhóc con đi mua quần áo đã bị lan truyền, bây giờ thì hay rồi, người này bắt đầu đưa em gái xinh đẹp này đến trước mặt cô.
Thẩm Tiện đau đầu, cô gái nhẹ giọng thì thầm mấy câu với cô, Thẩm Tiện nổi da gà, đang chuẩn bị kêu người đến đưa người này đi thì Lâm Thanh Hàn đẩy cửa phòng bước ra.
Em gái xinh đẹp cũng không ngờ rằng trong phòng nghỉ của Thẩm Tiện còn có một chị gái xinh đẹp, ngây người một lúc.
Lâm Thanh Hàn nhìn cô gái kia một cái, cười khẽ đi đến chỗ Thẩm Tiện, “Chà, chủ tịch Thẩm thật có phúc nha, trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay?”.
*Note: hồng kỳ ý chỉ vợ ở nhà, cờ màu ý chỉ tình nhân ở ngoài, cả câu trên có ý là người này vừa có vợ vừa có tình nhân nhưng quan hệ vợ chồng, tình nhân đều rất hòa thuận =))))
“Không có, Thanh Hàn, này không phải, cô ấy là do người khác kêu tới, tôi đang định kêu Phương Triết lại đây đưa cô ấy đi ra ngoài”. Thẩm Tiện hoảng sợ tới mức ăn nói lắp bắp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Tiểu Phượng Hoàng – A Lạc Lạc
4. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================
Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Thẩm Tiện thì phụt cười một tiếng, không tiếp tục làm khó người này, đi đến trước mặt cô gái kia, nói: “Chào cô, tôi là vợ của giám đốc Thẩm, con của chúng tôi đã được năm tuổi, cô cũng thấy rồi, chúng tôi rất ân ái, chỉ sợ là cô không có cơ hội”.
Cô gái kia giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, “Lỡ như giám đốc Thẩm thích xinh đẹp trẻ tuổi thì sao?”.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào cô gái kia, nói: “Cái này thì tôi vẫn có chút tự tin, Thẩm Tiện chỉ thích mỗi mình tôi, chị ấy là một người rất chuyên nhất trong tình cảm, lúc chúng tôi đơn độc ở bên nhau, chị ấy luôn thích trêu chọc mà hôn tai tôi, em gái, không cần biết là ai kêu em tới, quay về nói với người đó, Thẩm Tiện đã là hoa có chủ, người khác không có đường chen vào, đừng tốn công”.
Thẩm Tiện che trán, cầm điện thoại gọi cho Phương Triết, Phương Triết dẫn theo mấy người trợ lý đến mời cô gái kia ra ngoài.
Lâm Thanh Hàn đi đến bên cạnh Thẩm Tiện, dựa người vào bàn làm việc của Thẩm Tiện, mỉm cười nói: “Chủ tịch Thẩm biểu hiện bình tĩnh như vậy, xem ra những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra nha?”.
Thẩm Tiện vội vàng xua xua tay, giải thích: “Không phải, Thanh Hàn, tôi cũng không muốn xảy ra những chuyện này, lần nào tôi cũng kêu người mời bọn họ ra ngoài, tôi và bọn họ thật sự không có gì, thư ký của tôi có thể làm chứng”.
Lâm Thanh Hàn cảm thấy bộ dạng vội vàng giải thích của Thẩm Tiện có chút đáng yêu, dựa người vào bàn làm việc của Thẩm Tiện, bắt đầu cười.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn cười thì bắt đầu buồn bực, bộ dạng này của cô cũng căng thẳng quá mức cần thiết rồi rồi? Dù gì cũng là chủ tịch một công ty, tại sao gặp chuyện liên quan tới Thanh Hàn liền bắt đầu rụt rè lo sợ?
Để lấy lại thể diện chủ tịch, Thẩm Tiện ho nhẹ một tiếng, “Thanh Hàn chỉ biết trêu chọc tôi, hơn nữa, vừa rồi em cũng chỉ nói bừa thôi! Tôi thích hôn tai em lúc nào? Rõ ràng là chưa hôn bao giờ”. Thẩm Tiện nói những lời này chỉ để làm Lâm Thanh Hàn xấu hổ, ai kêu em ấy luôn thích trêu chọc cô.
Nhưng Lâm Thanh Hàn lại hoàn toàn không đi theo kịch bản của Thẩm Tiện, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tiện, cúi người xuống, một tay chống lên ghế Thẩm Tiện, giam Thẩm Tiện vào giữa cô và ghế dựa, Thẩm Tiện hoảng sợ ngồi đó, động cũng không dám động.
Lâm Thanh Hàn cố ý đưa mặt sát vào vành tai Thẩm Tiện, “Chị muốn hôn?”.
Lúc cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Thẩm Tiện khiến cho vành tai vốn đã hơi đỏ lên lại càng đỏ hơn.
Nói xong, Lâm Thanh Hàn còn cố vén tóc mái ra phía sau vành tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn xinh đẹp, Thẩm Tiện nhìn lỗ tai Lâm Thanh Hàn, không tự giác mà nuốt nước bọt, miệng thì nói ngược lại: “Tôi không muốn hôn tai em, em đừng nói bậy”.
Lâm Thanh Hàn lại không để ý Thẩm Tiện phản bác, nhướng mày nhìn Thẩm Tiện, tiếp tục nói: “Được rồi, em biết chị ở công ty nên xấu hổ, đợi tối về nhà rồi cho chị hôn”.
Nghe Lâm Thanh Hàn nói xong câu đó thì Thẩm Tiện đỏ bừng cả khuôn mặt, Lâm Thanh Hàn thấy bản thân trêu chọc đủ rồi, sợ tiếp tục nữa thì tiểu bạch thỏ tên Thẩm Tiện sẽ không chịu nổi, thoáng lùi về phía sau một chút.
Thẩm Tiện lúc bấy giờ mới có đủ không gian để đứng dậy, giả vờ đi rót nước uống, nhưng thật ra là quay lưng lại với Lâm Thanh Hàn để hít sâu mấy hơi, vừa nãy Lâm Thanh Hàn dựa vào gần như vậy, cô thở cũng không dám thở, đều tại Thanh Hàn, cứ nói mấy lời kỳ quái để trêu chọc cô, đặc biệt là sau khi dùng cả buổi trưa để xem xong “Tổng hợp nhanh kiến thức về đồng tính nữ”, Thẩm Tiện càng cảm thấy xấu hổ.