Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính - Trịch Hải - Chương 39: Đảo Rồng
Truyện chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ chính chủ @middleofthesea_419
“Bây giờ người cảm thấy thế nào?” Thẩm Tu Viễn nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Mạnh Quân có hơi chút mê mang, chậm rãi lắc đầu.
Thẩm Tu Viễn nhíu mày nói: “Ta đây lập tức về thủy phủ đổi sang thân phận có Mộc linh căn, điều chế chút thuốc cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt, y mới bất chợt nhớ tới, nguy hiểm chưa hoàn toàn giải trừ, nơi này vẫn không phải là chỗ có thể ở lâu. Vừa nãy bởi vì lo lắng nam chính, lại kiêm tình huống phức tạp, y vốn không lo lắng để ý tới mấy thứ đấy.
Y không khỏi có chút gấp gáp: “Không được, hiện tại nghỉ ở chỗ này cũng không an toàn, ngươi cùng ta xuống đến thủy phủ…”
“Không cần.”
Mạnh Quân hiếm thấy mà cự tuyệt y.
Trọng tâm cơ thể đối phương phảng phất có chút không vững, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Thẩm Tu Viễn lắp bắp kinh hãi, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên đi đỡ.
Mạnh Quân lại thuận thế ôm lấy y, nhẹ giọng thở dài, dịu dàng cất giọng bên tai y: “Sư huynh, huynh cho ta ôm một chút, sẽ ổn thôi.”
Thẩm Tu Viễn:!!!
Khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ ửng, y tay chân luống cuống, lại có chút không dám động.
Mạnh Quân ôm y thật sự chặt, ngực dán ngực y, lẳng lặng đứng trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi buông lỏng y ra. Đối phương cười nhẹ với y một cái, đáy mắt thanh tỉnh, lại không có nửa vẻ máu me dọa người.
Mạnh Quân thấy Thẩm Tu Viễn vẫn có chút bất an, mỉm cười trấn an: “Sư huynh, tu sĩ Động Hư kỳ ‘Thuận Lòng Trời ‘ phái tới đối phó chúng ta lần này thất bại, nhất định nguyên khí đại thương. Viện binh sẽ không tới quá nhanh, chúng ta còn có thời gian, trước không cần gấp.”
Thẩm Tu Viễn thấy đối phương khôi phục sự bình tĩnh thường thấy, tim treo cao rốt cuộc buông xuống, gật đầu.
Mạnh Quân liếc hướng Thiên Trì, ánh mắt chuẩn xác nhắm trúng một tên Huyền Vũ Hợp Thể kỳ vì bị thương mà không thể thoát đi, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên: “Giờ không cần vội rời đi, ta có chút việc muốn hỏi.”
Khi vừa tới Tây Châu, hắn đã nghe người ta nói qua, “Thuận Lòng Trời” đang chuẩn bị cho tuyển chọn thiên địa cộng chủ. Nhưng tin tức liên quan quan trọng hơn chỉ có nhân tài đạt tới tu vi nhất định bên trong “Thuận Lòng Trời” biết. Vừa hay, nơi này có một tên Huyền Vũ Hợp Thể kỳ còn sống.
Hắn đi đến trước mặt Huyền Vũ kia, túm đối phương ra khỏi mai. Huyền Vũ tuy rằng hết sức suy yếu, lại đột nhiên mở ra mồm to đầy máu chuẩn bị cắn hắn, kết quả bị hắn dùng chủy thủ để ở trên cổ. Cảm giác lạnh lẽo vọt lên đỉnh đầu, đối phương nhất thời cũng không dám nhúc nhích.
“Hỏi ngươi vài ba chuyện. Nếu cố ý không trả lời hoặc nói dối, lập tức cắt bỏ cái đuôi trước, rồi lại một cánh tay, một cái chân tách rời đi.” Chủy thủ cắt nhẹ trên cổ đối phương, trên mặt hắn lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Dù sao tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không phải chết dễ dàng như vậy. Nếu vậy cũng chưa chết, còn có thể ném ngươi vào trong nước, chậm rãi hầm thành canh.”
Khí thế của tên Huyền Vũ kia rõ ràng yếu bớt, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.
Mạnh Quân hỏi: “Lần này các ngươi phái bao nhiêu người đi Trung Châu?”
Tên Huyền Vũ kia do dự một lát, vẫn do ngại lưỡi dao sắc bén trên cổ, không tình nguyện mà trả lời: “Thống lĩnh và thiếu tộc trưởng của chúng ta đều phải đi, người tộc Cổ Điêu lựa chọn đi theo chúng ta. Còn tộc Cửu Vĩ, bọn họ tính toán thoát ly ‘ Thuận Lòng Trời ‘, tự thân tham tuyển thiên địa cộng chủ.”
Xem ra bên trong huyết mạch cao đẳng cũng không đoàn kết cho lắm.
Tuy rằng tộc Cửu Vĩ cũng là huyết mạch cao đẳng, nhưng thanh danh lại không lớn bằng Huyền Vũ, tác phong hành sự cũng không có kiêu ngạo như Huyền Vũ cùng Cổ Điêu. Nhưng xem xét từ chuyện này, dã tâm của đối phương cũng không nhỏ. Lựa chọn lập môn hộ khác tranh cử thiên địa cộng chủ, rõ ràng là muốn sau khi mọi chuyện thành công, làm tộc Cửu Vĩ trở thành huyết mạch tối cao trên mảnh đại lục này, hoàn toàn vứt bỏ hai tộc khác.
Tuy vậy, tộc Cửu Vĩ độc lập ra quân cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch báo thù của Mạnh Quân.
Mạnh Quân lại hỏi: “Lần này tham tuyển thiên địa cộng chủ yêu cầu điều kiện gì?”
“Có thế lực trải rộng ít nhất một châu.”
Mạnh Quân nhíu mày lại. Trước khi hắn rời khỏi đảo Rồng, tộc trưởng từng giải thích rằng thế lực “trải rộng ít nhất một thành”.
Sao lại thay đổi?
“Đến tột cùng là một châu hay một thành? Nếu nói dối, để ý hậu quả.” Mạnh Quân uy hiếp một cách nhẹ nhàng, bâng quơ, chủy thủ trong tay phát ra tia linh lực chói lọi.
Huyền Vũ đương nhiên không muốn chết thống khổ từng chút một như vậy, vì thế vẻ mặt đau khổ nói: “Thế lực một thành là điều kiện lần trước, lần này thật sự là thế lực một châu. Ngài hẳn biết, tuy ý chí thiên địa yêu cầu tuyển chọn thiên địa cộng chủ, nhưng trước khi vào bí cảnh dùng cho tuyển chọn còn có một cái chắn hình thành từ ý chí thế nhân.”
“Vào lần đầu tiên tuyển chọn thiên địa cộng chủ, chỉ cần có được thế lực trải rộng một thành thì sẽ có thể thông qua cái chắn vừa nói, tiến vào bí cảnh ở đằng sau. Nhưng lần này chúng ta thử qua, cần phải có được thế lực trải rộng một châu mới được. Bí cảnh còn chưa mở ra, cho dù ngài qua một thời gian mới đi Trung Châu cũng sẽ tới kịp.”
Thì ra là như vậy.
Mạnh Quân âm thầm suy nghĩ, hắn nhớ rõ trước khi xuất phát, tộc trưởng đã từng nói với hắn một cách ẩn ý, nếu quy tắc có đổi, kịp thời về đảo Rồng nói cho ông ấy. Tộc trưởng đa mưu túc trí, có khả năng đã sớm đoán trước đến tiêu chuẩn tuyển chọn sẽ đề cao hơn. Ngay cả trước đây hắn đi cướp đoạt vị trí thành chủ thành Bạch Lộ, cũng nhờ tộc trưởng từng kiến nghị.
Tuy rằng bây giờ vẫn còn thời gian, hắn còn kịp điều động thế lực dưới trướng mình, đưa đi phát huy ở thành trì khác ở Tây Châu, biến thế lực một thành thành thế lực một châu. Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của tộc trưởng, lại nhớ đến vảy ngược của cha mà hắn lấy được ở thành Bạch Lộ, hắn cảm thấy chính mình vẫn cần trở về một chuyến.
Mạnh Quân giải quyết dứt khoát, lưu loát mấy tên Huyền Vũ còn sót ở Thiên Trì, cũng để lại toàn thây cho bọn hắn.
Sau khi thu hồi vũ khí, hắn đi đến bên người Thẩm Tu Viễn, giải thích đơn giản một số chuyện trải qua, kế tiếp hỏi: “Sư huynh, ta tính toán về đảo Rồng một chuyến, huynh muốn trở về với ta không?”
Thẩm Tu Viễn gật đầu không cần nghĩ ngợi.
Mang nhiệm vụ đi xong cốt truyện hệ thống giao cho trong người, y đương nhiên muốn đi theo nam chính đi đảo Rồng.
Mạnh Quân nhìn y chăm chú một cái: “Được.”
Nội tâm có chút vui mừng bí ẩn, quả nhiên sư huynh rất quan tâm hắn.
Mạnh Quân mang theo sư huynh từ đường hầm không gian rời đi Thiên Trì. Vì tránh bị người “Thuận Lòng Trời” phát hiện, hắn dịch dung giản đơn một chút, ở bờ biển mua chiếc thuyền ra khơi. Dùng linh lực sử dụng thuyền đi rất nhanh, cũng không cần thủy thủ gì, một mình hắn có thể xử lý.
Đêm khuya biển rộng, gió biển ẩm ướt, ánh sao sáng ngời. Bất kể Thẩm Tu Viễn dùng bao nhiêu chú trừ thủy, đều rửa không sạch hơi nước lạnh băng dính dính trên người.
Nhân lúc Mạnh Quân đang chèo thuyền, y đưa lưng về phía nam chính, làm bộ đang ngắm cá biển trong nước, kỳ thật lặng lẽ nhấc ống tay áo lên quan sát. Chỉ thấy đồ đằng trên cánh tay cực kỳ rõ ràng, áo choàng này đã là Giao Nhân thuần huyết.
Vậy giao châu đâu?
Y nhìn chăm chú vào mặt biển, dựa theo cách diễn khóc tiêu chuẩn hồi trước, không tiếng động chảy nước mắt vài lần. Nhưng nước mắt tích tới trong lòng bàn tay, lại không có biến thành giao châu màu trắng tròn trịa.
【 Ký chủ, do đã qua mấy vạn năm, cho dù hiện tại ngài đã là Giao Nhân thuần huyết, nhưng thể chất vẫn có khác biệt với Giao Nhân cổ xưa nha ~ Bởi vậy, điều kiện để ngài có được giao châu là “Vì chuyện vui/buồn mãnh liệt mà rơi nước mắt”. Giao châu ký chủ có thể đạt được chỉ có một viên, nhưng sau khi đạt được giao châu, mỗi một lần rơi lệ đều có tỷ lệ kích phát trân châu bình thường rơi xuống. 】
Thẩm Tu Viễn: 【…】
Xem ra nếu muốn đạt được giao châu, y còn cần phải rơi vào tình cảnh thật sự vui buồn quá độ, chỉ bằng vào diễn khóc là không được. Viên giao châu có thể cứu mạng trong truyền thuyết này thật đúng là khả ngộ bất khả cầu (*).
(*): ẩn dụ những điều tốt chỉ cần kiên nhẫn chờ sẽ đến.
Chuyện giao châu hiện giờ không vội, y nuốt nước mắt lại vô trong, thuận tiện nhẹ nhàng hít thở, cảm nhận hương gió biển lan tỏa trong mũi.
Cố tình vào lúc này, một trận gió đêm ướt lạnh thổi qua, cả người y giật mình một cái, không tự chủ được mà hắt xì.
Mạnh Quân nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại hỏi y: “Lạnh?”
Thẩm Tu Viễn xoay người lại, đi đến ngồi xuống bên người nam chính, thẹn thùng giấu giếm nói: “Có một chút.”
Gió đêm xác thật rất lạnh, cho dù ban ngày nam chính bắt cá biển làm canh cá cho y, nhiệt lượng tích góp trong thân thể hiện tại cũng bị tiêu hao rồi.
Mạnh Quân nhàn nhạt nói: “Ta không cần ngủ, huynh có thể dựa vào ta.”
Thẩm Tu Viễn do dự một lát, ngồi đến cách đối phương một chút. Mạnh Quân phủ thêm quần áo cho y, y dựa vào đầu vai đối phương, nhắm mắt lại, bên tai chỉ có âm thanh từng trận gió cùng bọt sóng đập trên nham thạch, không bao lâu đã có chút mệt mỏi.
Chờ đến khi Thẩm Tu Viễn ngủ, Mạnh Quân lặng lẽ kéo đối phương vào trong lòng ngực.
Ánh mặt trời sáng dần, thuyền của bọn họ thả neo ở một vùng biển dày đặc sương mù gần đó.
Thời điểm Thẩm Tu Viễn mở mắt, phát hiện chính mình đã lăn vào trong lòng ngực Mạnh Quân, vừa lúc có thể thấy cằm đối phương. Y cuống quít đứng dậy, đối diện ánh mắt Mạnh Quân, thế nhưng không tự chủ được mà cảm thấy mặt hơi nóng.
Mạnh Quân lại dường như không có việc gì nói: “Ở gần đảo Rồng phụ cận có một pháp trận cấu thành từ sương mù, dùng thuyền không qua được. Chỉ có ta biến thành nguyên hình mới có thể chở huynh qua đó.”
Hắn chớp chớp mắt, dò hỏi: “Sư huynh, huynh sợ không?”
Trong đó ẩn hai tầng hàm ý: Có sợ nguyên hình của hắn, cùng với sợ hãi cưỡi ở trên lưng hắn hay không.
Cưỡi, cưỡi rồng?
Thẩm Tu Viễn lập tức bị chuyện này hấp dẫn lực chú ý. Y nghiêm túc suy nghĩ, cười nói: “Không sợ.”
Y không sợ độ cao. Ngay cả việc nguyên hình của nam chính là thần thú Thanh Long, y sớm đã chuẩn bị tâm lý, hẳn là sẽ không sợ hãi. Thậm chí Thẩm Tu Viễn còn có chút nóng lòng muốn thử, rốt cuộc y còn chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng chân chính, nói chi tới cưỡi rồng.
Thuyền dần dần tiếp cận khu vực tràn ngập sương mù kia, Mạnh Quân bên buông mỏ neo ở một khối đá ngầm chắc chắn.
Thẩm Tu Viễn cảm thấy hứng thú mà nhìn chăm chú vào đối phương. Ánh mắt như vậy làm Mạnh Quân nhớ tới tiểu sư đệ học kiếm với hắn ở Thiên Linh Sơn, trên mặt hắn hơi đỏ lên, bay lên trời, biến trở về nguyên hình.
Đó là một con rồng thật xinh đẹp, mạnh mẽ uy mãnh, sừng hươu mắt hoàn, cổ rắn bụng thon, móng vuốt sắc nhọn như ẩn như hiện trong sương mù dày đặc, cưỡi sương mù đạp mây, xoay quanh với đá ngầm trên không.
Cho dù Thẩm Tu Viễn từng nhìn thấy vô số con rồng ở trong ảnh, khi y tưởng tượng bộ dáng Thanh Long ở trong đầu, cũng cứ cảm thấy thiếu chút cái gì. Mà khi Thanh Long này thật sự xuất hiện ở trước mặt y, y lại cảm thấy hiển nhiên, hình tượng như vậy nên thuộc về nam chính.
Thanh Long trông hung mãnh kia hướng y cúi đầu, ý bảo y đi lên.
Thẩm Tu Viễn thật cẩn thận ngồi xuống trên lưng đối phương, nhịn không được sờ soạng một chút vảy phần cổ đối phương, vảy vô cùng cứng cáp, sờ lên trơn trơn. Đối phương hình như cảm thấy có chút ngứa, co rúm lại một chút, dùng âm thanh trong trẻo bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, ngồi yên.”
Thẩm Tu Viễn nghe lời ngồi ngoan ngoãn xong, Thanh Long bay lên trời, dọc theo lộ tuyến riêng của trận pháp nào đó, thành thạo xuyên qua sương mù. Qua nửa nén hương, cuối cùng bọn họ đã tới một tòa hải đảo không lớn.
Chung quanh hải đảo có mấy chục thủ vệ canh gác, tuổi thoạt nhìn lớn hơn Mạnh Quân rất nhiều, nhưng tu vi lại chỉ có tầm Kim Đan kỳ. Bọn họ nắm đao kiếm, đang tuần tra hết sức cảnh giác.
Nhìn thấy Thanh Long kia xuất hiện ngang trời, trong mắt nhóm thủ vệ hiện lên niềm vui ngỡ ngàng, có người còn buột miệng thốt ra: “Thiếu thống lĩnh!”
“Thiếu thống lĩnh đã trở lại, mau đi nói cho tộc trưởng bọn họ!”
Một thủ vệ hướng chạy tới phía sau đảo, thông tri tộc nhân khác bên trong. Không bao lâu, trong đảo liền mơ hồ truyền đến càng nhiều thanh âm hết đợt này đến đợt khác, thậm chí còn có tiếng bước chân chạy tới bên này.
Mạnh Quân xoay quanh ở tầng trời thấp, thẳng đến khi Thẩm Tu Viễn từ trên lưng hắn an toàn xuống đất thì mới biến về hình người.
Đối mặt thủ vệ và một ít tộc nhân vây quanh, hắn dẫn đầu giới thiệu Thẩm Tu Viễn: “Đây là sư huynh của ta.” Lúc sau mới trả lời nghi vấn về lộ tuyến trở về đảo mấy thủ vệ đề ra, ngữ khí vẫn bình thản.
Sau khi xác nhận không có khác thường, những thủ vệ đó hành lễ nói: “Hoan nghênh thiếu thống lĩnh!”
Thẩm Tu Viễn cười nhẹ mà nhìn đối phương.
Trong cuốn sách chưa từng nhắc tới, y cũng chưa bao giờ nghĩ đến, đối phương còn có thân phận như vậy ở trong tộc.
Mạnh Quân mặt có tí hồng. Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rất lễ phép vươn tay về phía Thẩm Tu Viễn: “Sư huynh, đi vào cùng ta nào.”
Bên trong hải đảo, các tộc nhân nghe tiếng từ trong sơn động ra tới thấy thế, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Thiếu thống lĩnh của bọn họ, mang theo một mỹ nhân dường như bước ra từ tranh vẽ, đã trở lại.