Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất - Mộc Tử Nhất - Chương 50
Lần trước Kỳ Thiệu Thành tới cục, Trương Xảo Hồng đã chú ý tới anh, anh ấy đi rồi còn thấy tiếc nuối thật lâu, không ngờ tới có thể gặp được anh ấy một lần nữa, lần này cô ta nhất định phải nỗ lực tranh thủ một lần.
Trương Xảo Hồng cũng đã hỏi thăm qua ở trong cục, người giúp Kỳ Thiệu Thành thuê nhà nói anh ấy thuê nhà cho em gái nên ngày hôm qua nhìn thấy Tống Hà, cô ta cũng không bất ngờ lắm, thậm chí còn tỏ ra rất thân thiện với Tống Hà.
Chỉ là Trương Xảo Hồng không hiểu, tại sao mới một ngày không gặp mà từ một cô em gái lại biến thành ba cô rồi. Thậm chí mới gặp mặt một lần nhưng với giác quan thứ sau của phụ nữ, Trương Xảo Hồng đã cảm thấy thái độ của Kỳ Thiệu Thành với Hạ Uyển rất đặc biệt.
“Đội trưởng Kỳ, hai người này là?” Hỏi thăm một mình Hạ Uyển có vẻ kỳ, cho nên Trương Xảo Hồng trực tiếp hỏi thân phận của cả hai cô gái nhỏ.
Kỳ Thiệu Thành quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Uyển, trái tim của Hạ Uyển không thể giải thích được treo lơ lửng.
Tuy nhiên, Kỳ Thiệu Thành chỉ nhẹ nhàng giới thiệu: “Đây là Hạ Uyển, đây là Lâm Thanh Thanh.” Không đề cập tới thân phận của hai người, ngay sau đó không cho Trương Xảo Hồng cơ hội hỏi thêm, nói: “Hôm nay trong cục có chuyện gì sao?”
Trương Xảo Hồng chỉ hỏi thử, hỏi không ra kết quả cũng không quan tâm lắm, ánh mắt mong chờ nhìn Kỳ Thiệu Thành, nói: “Tôi đại diện trong cục tới hỏi thăm vết thương trên người anh như thế nào rồi?”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Trương Xảo Hồng là có dụng ý khác.
Trái tim của Hạ Uyển đột nhiên chùng xuống, sau đó nhìn vào sự tương tác giữa Kỳ Thiệu Thành và Trương Xảo Hồng, cảm thấy không vui. Đại móng heo, thật là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trương Xảo Hồng còn muốn nói chuyện thêm với Kỳ Thiệu Thành một chút, nhưng rõ ràng Kỳ Thiệu Thành không muốn tiếp tục, cô ta cũng không còn gì để nói bèn hỏi: “Đội trưởng Kỳ, anh mua vé xe về Thủ đô chưa?” Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Trương Xảo Hồng cũng coi như là không từ thủ đoạn.
Nhưng cô ta mẫn cảm phát hiện, những lời mình vừa nói ra làm không khí trong phòng thay đổi trong tích tắc, cô ta cảm giác giống như mình đã nói điều gì sai rồi, sau đó cuộc trò chuyện trở nên khó xử, Kỳ Thiệu Thành hoàn toàn không hề trả lời.
Trương Xảo Hồng cũng là người biết điều, khi nhìn thấy Hạ Uyển cô ta đã cảm thấy mình không có đất diễn, nhưng vẫn muốn cố gắng một lần. Nếu Kỳ Thiệu Thành không có ý đó, vậy thì quên đi, sau đó để Kỳ Thiệu Thành – người bị mình bán đứng ở lại, mình thì đi về.
Ngay cả Tống Hà cũng bị lời nói vừa rồi của Trương Xảo Hồng làm cho kinh ngạc, người ngoài vừa đi, cô liền vội vàng hỏi: “Anh, anh phải đi rồi ạ?” Người đang bối rối đến cả thay đổi xưng hô cũng không chú ý đến.
Cuối cùng cũng nghe được em gái gọi anh trai, Kỳ Thiệu Thành có chút vui mừng nói: “Ừm, anh đặt vé xe lửa vào thứ tư rồi.”
Tống Hà cũng chú ý tới xưng hô của mình hồi nãy, cô cũng không ngại ngùng sửa lại, thật ra trong lòng cô đã sớm xem Kỳ Thiệu Thành là anh trai.
Chỉ là……
“Thứ tư?” Tống Hà nhíu nhíu mày nói, “Nhanh như vậy sao?”
“Ùm, trong đội yêu cầu, nếu như em có chuyện gì có thể liên hệ với anh, anh sẽ để lại địa chỉ và điện thoại cho em.” Có thể ở lại trấn Võ Dương lâu như vậy, Kỳ Thiệu Thành đã rất hài lòng.
Tống Hà đã nói với Kỳ Thiệu Thành rất nhiều chuyện, nhưng từ lúc Hạ Uyển nghe thấy tin tức này cũng chưa nói một tiếng nào.
Ánh mắt của Kỳ Thiệu Thành vẫn luôn dán trên người Hạ Uyển, Tống Hà hiếm được một lần làm em gái tri kỷ, không hề ngăn cản bọn họ, thậm chí còn kéo Lâm Thanh Thanh đi để hai người họ có không gian riêng.
Thật bất ngờ, Hạ Uyển cũng đi theo.
Hạ Uyển rõ ràng là không muốn nói chuyện với Kỳ Thiệu Thành, Tống Hà chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiệu Thành.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này xảy ra bất ngờ, toàn bộ bữa tối trở nên vô cùng im lặng.
Nhưng nên đi học vẫn phải đi, tiết tự học buổi tối cũng không thể nghỉ.
Lần này Tống Hà lo lắng cho Hạ Uyển nhiều hơn, Tống Hà cảm nhận rõ tâm tư của Hạ Uyển với Kỳ Thiệu Thành còn rõ ràng hơn cả Hạ Uyển, ngày hôm đó cô hỏi Hạ Uyển có phải muốn thổ lộ hay không, cô mới phát hiện, cô bé này đối với chuyện tình cảm còn có chút ngây thơ. Vốn dĩ cô cảm thấy như vậy cũng khá tốt, không ngờ hôm nay lại có hai kích thích lớn liên tiếp như vậy.
Thật bất ngờ, tình trạng học tập của Hạ Uyển không có bị ảnh hưởng.
Mà Tống Hà càng lo lắng hơn khi nhìn Hạ Uyển đang hăng say viết bài.
Mặt khác, Hạ Uyển luôn bình tĩnh dù ở trường hay trên đường về nhà, nhưng khi về nhà cô không nói chuyện với Kỳ Thiệu Thành.
Kỳ Thiệu Thành đột nhiên muốn nói rõ ràng mọi chuyện, nghĩ đến thái độ của Hạ Đông hai ngày trước, chỉ có thể nói vả mặt tới nhanh như cơn lốc.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và dembuon
Tâm tư hôm nay của Hạ Uyển anh không hiểu lắm, tức giận cũng không hẳn vì trông rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng là không được vui, anh không biết là vì Trương Xảo Hồng hay là bởi vì mình phải đi mà không vui, hoặc là bởi vì mình đi mà không nói trước nên cô mới không vui?
Thật ra Hạ Uyển cũng không biết mình đang là gì, chỉ là cô cảm thấy chuyện đại lão phải rời khỏi còn khiến cô buồn hơn so với tưởng tượng của mình.
Trời cũng không còn sớm, Kỳ Thiệu Thành chuẩn bị ra về, trước khi đi còn nhìn Hạ Uyển một cái, bởi vì có quá nhiều người, vẫn không nói lời nào. Bản thân anh không có vấn đề gì, nhưng anh không thể đoán được thái độ của Hạ Uyển.
“Uyển Uyển, chị đi trải mùng mền, em ra khoá cửa nha?” Tống Hà nỗ lực một lần cuối cùng, thử hỏi.
Hạ Uyển không nói gì, chỉ là yên lặng gật đầu.
Hạ Uyển lặng lẽ đi phía trước, Kỳ Thiệu Thành theo đằng sau.
Tới cổng lớn, Kỳ Thiệu Thành vòng qua Hạ Uyển, quay người lại dùng tay vỗ nhẹ đầu Hạ Uyển, nói: “Anh đi đây.”
Hạ Uyển nghe được chữ ‘ đi ‘ này, lập tức hai mắt đỏ lên, vẫn không nói chuyện, chỉ là nắm lấy góc áo Kỳ Thiệu Thành.
Màn đêm che đi đôi mắt đỏ hoe của Hạ Uyển, Kỳ Thiệu Thành nghĩ rằng Hạ Uyển muốn nói gì đó, kiên nhẫn đợi trong chốc lát, kết quả Hạ Uyển vẫn không chịu nói.
Kỳ Thiệu Thành phải mở miệng nói trước: “Em……”
Không nghĩ tới Hạ Uyển cũng đồng thời mở miệng: “Anh……”
“Em nói trước.” Kỳ Thiệu Thành ga lăng nói.
Hạ Uyển nhỏ giọng nói: “Anh trước đi.”
Lúc này, Kỳ Thiệu Thành mới nghe ra giọng Hạ Uyển có chút nghẹn ngào, anh thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa khoé mắt của Hạ Uyển, Hạ Uyển cũng không có trốn.
Kỳ Thiệu Thành hơi khuỵu gối, nhìn thẳng vào mắt Hạ Uyển.
Hạ Uyển thấy không rõ biểu cảm trên khuôn mặt Kỳ Thiệu Thành, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng anh ấy đang chăm chú nhìn mình.
Kỳ Thiệu Thành không có thu tay lại, mà nhẹ nhàng chọt chọt má lúm đồng tiền của Hạ Uyển, từ lâu anh đã sớm muốn làm như vậy.
Ngón tay vừa chạm vào má lúm, Kỳ Thiệu Thành nghiêm túc hỏi: “Người bạn nhỏ, anh có thể chờ em lớn lên được không?”
Trái tim Hạ Uyển bắt đầu đập nhanh hơn, cô cảm thấy nóng ran từ vành tai đến má, giống như đã hiểu ý của Kỳ Thiệu Thành, lại giống như chưa hiểu.
“Chờ em lớn lên là có ý gì?” Hạ Uyển thầm nói.
“Vậy anh nói thẳng luôn nha, chờ em tốt nghiệp, anh có thể đến nhà em hỏi cưới em không?” Kỳ Thiệu Thành mắt mang ý cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong mắt tất cả đều là hình bóng cô.
“Chờ em đủ tuổi, ít nhất muốn phải đủ mười tám……” Hạ Uyển xấu hổ cúi đầu, lại nhìn Thích Thiếu Thành, mặc dù không nhìn thấy gì.
“Được, vậy chờ em đủ mười tám……” trong giọng nói Kỳ Thiệu Thành không giấu được ý cười.
“Còn em thì sao? Vừa nãy em muốn nói gì?” Kỳ Thiệu Thành thấy Hạ Uyển không nói tiếp, chủ động mở miệng hỏi.
“Không có gì, cũng đã khuya, em phải đi ngủ.”
Kỳ Thiệu Thành biết Hạ Uyển ngượng ngùng, cũng không cản cô, phối hợp nói: “Được, ngày mai gặp.”
Hạ Uyển không đáp lại những lời này, cô xoay người, đóng cửa chạy vào trong.
Kỳ Thiệu Thành đã có được cô dâu của mình tương lai của mình, tâm tình hết sức vui sướng.
Những lời Hạ Uyển muốn nói. Cô không thể suy nghĩ lại nữa, cô kéo chăn lên che lại đầu.
Thật ra lúc ấy Hạ Uyển muốn nói, anh có thể chờ em lớn lên được không.