Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất - Mộc Tử Nhất - Chương 48
Hạ Đông nhìn bộ dạng thu dọn đồ đạc ngăn nắp của Kỳ Thiệu Thành ở bên cạnh, ít nhất anh cũng hài lòng với cậu ta hơn một chút.
Hạ Đông: Không thể lại nghĩ nhiều.
Hạ Uyển ở trong phòng còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài, không khỏi ngồi dậy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy Hạ Đông và Kỳ Thiệu Thành lần lượt đi ra ngoài.
Sau đó Hạ Uyển yên tâm đi ngủ, không phải đại lão đi mà không chào là được.
Ngoài sân, cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông của Hạ Đông và Kỳ Thiệu Thành đang diễn ra.
Trên thực tế, cho dù Hạ Đông không cảnh báo, Kỳ Thiệu Thành cũng không có ý định để lộ tâm tư vào lúc này.
Dù sao người bạn nhỏ này tuổi cũng không lớn.
Nhưng vẫn phải khoanh vùng địa bàn trước, nếu bị người khác nhanh chân đến trước thì phải làm sao bây giờ.
Mặc dù Hạ Đông vẫn có chút ý kiến, nhưng có thể tin tưởng thân phận quân nhân cũng như nhân phẩm của Kỳ Thiệu Thành, bây giờ Kỳ Thiệu Thành đã tỏ thái độ, anh cũng sẽ không truy cứu nữa, đương nhiên, lần nói chuyện này em gái cũng sẽ không biết, trong lòng mấy người đàn ông bọn anh biết rõ là được. Điều anh hối hận nhất là trước khi Cố Quân rời đi, anh đã không đánh chết tên khốn đã lãng phí tình cảm này của em gái mình.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Kỳ Thiệu Thành kéo con cu li có sẵn này đến bưu điện. Anh có nhờ cô anh tìm một số đề kiểm tra và tài liệu của các trường trung học cơ sở trọng điểm ở thủ đô, vốn định tới giờ ăn trưa sẽ mang qua, nhưng anh không nghĩ tới nó lại quá nhiều, hiện tại tay anh yếu, không thể mang hết tới trong một lần.
Hạ Đông tới thật là đúng lúc.
Sau khi nghe nói phụ mang tài liệu cho mấy đứa em gái của mình, Hạ Đông đi theo Kỳ Thiệu Thành mà không than phiền.
Các bạn học nhỏ thức dậy sau giấc ngủ trưa và giật mình bởi hai chồng tài liệu được đặt trong phòng.
Hạ Uyển tùy ý lật xem, phát hiện số lượng kỳ thật cũng không tệ, nhưng bởi vì những tài liệu này chuẩn bị thành hai bản, có vẻ phi thường nhiều.
Kỳ Thiệu Thành đã gửi một bức thư cho Kỳ Nhàn Dung, kể cho bà nghe một cách chi tiết về Tống Hà, Tống Hà cũng nhờ Kỳ Nhàn Dung tìm tài liệu các câu hỏi thi tuyển sinh đại học của Bắc Kinh, lúc này vẫn là đề thi thống nhất toàn quốc.
Lúc trước, mối quan hệ chị em dâu của Kỳ Nhàn Dung và Lục Quỳnh Phương rất tốt, khi anh trai bà chuẩn bị ly hôn với chị dâu, bà đã thuyết phục anh trai rất lâu. Kỳ Thiệu Thành cũng đã sống chung với Kỳ Nhàn Dung trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi Kỳ Nhàn Dung kết hôn.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và dembuon
Cho nên Kỳ Nhàn Dung đối với cháu ngoại gái không có huyết thống là Tống Hà cũng có chút tâm lý bồi thường, vẫn là do anh trai bà có lỗi với chị dâu.
Tuy nhiên, Kỳ Nhàn Dung nghĩ rằng cô em gái mà Kỳ Thiệu Thành nhắc đến khi anh gọi cho bà về việc thi đại học nghe không giống như hỏi cho em gái ruột lắm.
Vì vậy, bà gửi luôn hai bản cho Kỳ Thiệu Thành.
Kỳ Thiệu Thành nhìn ba cô gái nhỏ, tài liệu chỉ có hai bản cũng cảm thấy xấu hổ, nói: “Ba em nếu dùng chung không tiện có thể chép thêm một bản.”
Lâm Thanh Thanh biết đội trưởng Kỳ nhất định là chuẩn bị cho hai người kia, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, cô và đội trưởng Kỳ cũng không thân nên chủ động nói: “Uyển Uyển và chị Tống Hà hai người dùng đi, để em chép thêm một bản nữa là được.”
Hạ Uyển muốn quàng tay qua vai Lâm Thanh Thanh, nhưng phát hiện hình như mình ôm không tới, lặng lẽ ôm lấy cánh tay của Lâm Thanh Thanh nói: “Đừng chép, lãng phí thời gian lắm, chúng ta xem chung cũng được. Có thể đem đáp án viết vào tập, như vậy còn có thể sử dụng lại thêm nhiều lần.”
Tống Hà đồng ý với đề nghị này, sự việc đã được giải quyết như vậy.
Tuy nhiên, đã quá muộn để sắp xếp tài liệu vào hôm nay, vì vậy ba người họ đành phải tới trường trước.
Trước khi đi, Hạ Đông dặn dò: “Hai đứa Uyển Uyển và Thanh Thanh sau khi tan học thì chờ anh ở đây, anh đi qua xưởng quần áo lấy vải xong thì chúng ta về cùng nhau.”
Hạ Uyển tính giơ tay làm thế OK nhưng đột nhiên nhận ra điều gì, ngượng ngùng hạ tay nói: “Dạ được.”
Mặc dù đại lão nói không có ai để ý tới, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Buổi tối về đến nhà, Hạ Uyển ngạc nhiên khi không thấy chị dâu thứ hai.
“Anh hai, chị dâu đâu?” Tim Hạ Uyển đập bùm bùm, không phải bị anh hai làm tức giận chạy về nhà mẹ đẻ rồi chứ.
Hạ Nam cười nói: “Chị dâu em vào thành phố để học cách làm thảm rồi.”
Những lời Hạ Uyển nói lần trước đã mang tới một vài ý tưởng cho Hạ Nam, tuy không có mời người tới dạy, bên đó họ đã đồng ý mức phí mà Hạ Nam đề xuất nhưng phải cử người đến học một thời gian, nên Hạ Nam đã để vợ của anh qua học.
Hạ Nam tự mình tìm nhà cho thuê ở trong thôn, thu xếp những thứ cần thiết để mở xưởng sản xuất thảm.
Từ khi Quốc gia cho phép, ban hành các văn bản được phép tự do mua bán vẫn luôn khuyến khích các cá nhân kinh doanh, nhưng vì ai cũng còn băn khoăn lo lắng nên người kinh doanh chưa nhiều, đặc biệt là các công nhân viên chức sẽ không từ bỏ công việc ổn định của mình để mạo hiểm kinh doanh.
Trong tình huống này, phải đợi cho đến khi các doanh nghiệp do chế độ cũ điều hành này đóng cửa và đình công, nhiều người sẽ buộc phải dấn thân vào con đường khởi nghiệp.
Tuy nhiên, các xưởng nhỏ như Hạ Đông Hạ Nam sẽ dễ dàng tìm được thị trường tốt hơn và có thể được coi là nghề tay trái của thôn nên cũng được hưởng các chính sách ưu đãi.
Vì vậy, các thủ tục cho nhà máy của Hạ Nam được hoàn thành rất nhanh chóng.
Hạ Hồng Vệ cũng biết Hạ Đông đang thiếu tài chính, ông không tỏ rõ thái độ bởi vì phải viết thư thương lượng với Hạ Bắc.
Quan hệ của bốn anh em nhà họ Hạ vẫn luôn tốt nên Hạ Bắc không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Vì vậy, sau bữa tối, Hạ Hồng Vệ nói với Hạ Đông: “Ba và mẹ con còn một ít tiền, tiền lương một năm của Hạ Bắc mẹ con giữ ở đây, con đều cầm lấy đi.”
Hạ Đông cau mày nói: “Cha, không cần, tự con lo được……”
“Không phải cho con, đây là ba và mẹ với em trai cho con mượn, lúc trả lại cũng phải trả tiền lãi.” Hạ Hồng Vệ đem tẩu thuốc gõ vài cái trên bàn, tiếp tục nói, “Tiền lương của em trai con để ở đây cũng không làm gì, con cần dùng tiền gấp thì cầm trước đi, tiểu Bắc đồng ý.”
Hạ Đông nắm chặt tay, nói: “Dạ, tới lúc đó con sẽ trả gấp đôi.”
“Con cho rằng chúng ta là cho vay nặng lãi hả?” Hạ Hồng Vệ khẩu xa tâm phật quát lớn.
Đó chỉ là tính toán của Hạ Đông, ngay cả khi có tiền từ cha mẹ và Hạ Bắc, cũng còn thiếu rất nhiều, nhà máy gốm sứ cần một phòng để nồi hơi đặc biệt và nhà xưởng, anh không chỉ cần mua thiết bị với quy mô lớn mà còn phải mua đất trong làng để xây dựng một ngôi nhà.
Hạ Uyển không ngờ Hạ Đông còn thiếu nhiều tiền như vậy, lúc chị dâu nói kiếm tiền phụ anh cả, cô còn tưởng không thiếu hụt nhiều.
Trong trường hợp này, Hạ Uyển suy nghĩ rồi hỏi: “Anh…… Không thì đến hợp tác xã tín dụng hỏi xem có thể vay tiền hay không?”
Hạ Uyển đã nhìn thấy tổ chức hợp tác xã tín dụng nông thôn trong thị trấn, nhưng nghĩ rằng công việc kinh doanh của Hạ Đông Hạ Nam không lớn lắm, nên không nghĩ tới phương diện này, chủ yếu là vì cô thực sự không biết về cơ sở vật chất phần cứng mà nhà máy gốm sứ cần.
Nghe vậy, Hạ Đông đầu tiên quan sát sắc mặt của Hạ Hồng Vệ, thấy ông tựa hồ không có ý phản đối, sau đó nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Hạ Hồng Vệ hút một hơi thuốc và hỏi: “Uyển Uyển, con nghe nói công đoàn tín dụng có thể cho vay ở đâu?”
Lúc này Hạ Uyển mới phát hiện việc thẳng thắn với Kỳ Thiệu Thành có chỗ tốt gì, có thể gánh tội dùm, lần này cô đã nghĩ ra cách đối phó trước khi đưa ra đề nghị, nói: “Thật ra con cũng là nói bừa, lần trước con có hỏi anh Kỳ về nước ngoài, anh ấy nói ở nước ngoài bất kỳ ngân hàng nào cũng cho người dân vay tiền.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, Hạ Uyển bèn giải thích thêm nói: “Ngân hàng là nơi tiết kiệm tiền giống như hợp tác xã tín dụng. Con nghĩ nếu nước ngoài có thể vay tiền, đất nước chúng ta cũng có thể có cho vay….”
Có sự tham gia của Kỳ Thiệu Thành, độ tin cậy của vấn đề đã tăng lên rất nhiều.
Hạ Hồng Vệ: “Đông Tử, ngày mai con đi thị trấn hỏi thăm xem, đừng vội ra quyết định. Trở về cung nhau thương lượng đã.”
Hạ Đông: “Dạ!”