Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây? - Chương 33: Sư tử nhỏ
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây?
- Chương 33: Sư tử nhỏ
“Cũng bình thường, cậu ta lớn như vậy rồi, tự sẽ biết chừng mực.” Lúc nói điều này, Lan Ngọc Dung trộm nhìn Trình Nhất Phàm.
Lúc Chu Văn Quang đi xem mắt nhờ cô làm bia đỡ đạn, Trình Nhất Phàm cũng ở đó, nói chung đã chứng kiến cảnh náo người loạn của hai người bọn họ, còn lên bài “dạy dỗ” cậu ta vì suýt làm cô động thai.
Chu Văn Quang ấy mà… Lúc đối mặt với Trình Nhất Phàm còn thỏ đế hơn cả cô.
Thế nên, có khi không giải quyết chuyện với người nhà của mình được thật…
Chỉ có điều, Lan Ngọc Dung đã lờ mờ cảm nhận được “thân mình toàn giấm” của Trình Nhất Phàm. Dù trong lòng có hơi lo lắng cho Chu Văn Quang, nhưng cũng âm thầm đè nén xuống.
Davis thấy cô liếc trộm Trình Nhất Phàm, mới nhận ra câu hỏi của mình quá riêng tư. Mặc dù thâm tâm anh đúng là muốn thử lòng Trình Nhất Phàm, nhưng cuối cùng vẫn đổi ý, nói lời an ủi: “Đúng vậy, tên tiểu tử kia kiểu gì cũng thoải mái hơn so với chúng ta, kể cả là bỏ trốn, thì cũng là cái dạng bỏ trốn đi chơi, chẳng vướng bận gì.”
Lan Ngọc Dung cũng thuận theo bỏ qua chủ đề này: “Hình như anh đang phàn nàn đi công tác không đủ dễ chịu nhỉ? Anh có muốn nâng cao tiêu chuẩn lên không?”
Davis không nhịn được cười: “Không cần đâu, tiêu chuẩn hiện tại của tôi đã là cao nhất rồi, tôi cũng không phải là người tham lam.”
Lan Ngọc Dung nhìn trộm Trình Nhất Phàm lần nữa, kết quả va trúng ánh mắt của anh. Trình Nhất Phàm nhìn cô, đôi lông mày cong cong, nở một nụ cười cưng chiều.
Anh dường như nhìn thấu sự bối rối nhỏ của cô, lại dường như chỉ đơn giản cười với cô.
Giang Hạo Phi và Chu Châu im lặng theo dõi cảnh chó mèo ngoe nguẩy của lão đại với vợ tương lai, tâm trạng có chút khó tả.
Hiện tại, xem ra đúng là vợ “tương lai” nhỉ… Sự thân mật giữa lão đại và Lan Ngọc Dung còn không bằng giữa cô ấy với nhân viên.
Dù sao, đó cũng là điều dễ hiểu.
Suy cho cùng… vẫn là kiểu duyên phận “phụng tử thành hôn” (*).
*Phụng tử thành hôn: Ý chỉ đám cưới chạy bầu.
Con đường theo đuổi vợ của lão đại… vẫn còn một chặng đường dài phía trước đây.
Sau bữa ăn, Trình Nhất Phàm hỏi Lan Ngọc Dung muốn quay lại công ty hay về nhà. Nếu muốn về nhà, anh sẵn sàng chở cô về.
Lan Ngọc Dung nói: “Tạm thời tôi chưa về đâu, buổi chiều còn có việc phải làm. Anh có công việc gì thì cứ đi giải quyết đi. Không cần nhất định phải theo thời gian của tôi.”
Trong bữa ăn, Bạch Yến Huỷ có nhắn tin báo ảnh chụp hôm qua đã hoàn thành, Lan Ngọc Dung dự định đi xem qua.
“Đừng để mình mệt mỏi quá.” Trình Nhất Phàm dặn dò cô.
“Ừ.” Lan Ngọc Dung nói, “Anh cũng vậy.”
Trình Nhất Phàm mỉm cười: “Tôi đang điều chỉnh lịch trình của mình.”
“Ngoan thế này, có cần tôi phát phiếu bé ngoan cho không?” Lan Ngọc Dung thấp giọng trêu chọc.
Lúc này, hai người cố ý tụt lại phía sau người khác, thì thầm nói chuyện lộ vẻ thân thiết.
“Phiếu bé ngoan như thế nào?” Trình Nhất Phàm lắng nghe đáp lời.
“Ừm… vẽ được không?” Là một nhà thiết kế, nét vẽ của Lan Ngọc Dung khá ổn.
“Được, để về nhà tôi tìm thời gian viết một chương trình nhỏ. Mỗi ngày nếu lịch trình bình thường, tôi có thể vào đó lấy phiếu bé ngoan.” Trình Nhất Phàm cười nói, “Cô vẽ giúp tôi một mẫu phiếu bé ngoan là được.”
Lan Ngọc Dung giơ ngón tay cái tỏ vẻ thán phục, “Biết lập trình quả là lợi hại.”
Trình Nhất Phàm bật cười, “Nếu cô muốn viết chương trình nhỏ nào thì nói với tôi. Mấy chương trình kiểu này rất đơn giản, bình thường viết nhiều, tôi có thể xử lý chúng cho cô.”
“Được rồi, đại thần, nếu cần tôi sẽ không khách sáo đâu.” Lan Ngọc Dung cũng vui vẻ cười.
Trình Nhất Phàm để Giang Hạo Phi cùng Chu Châu nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Còn Lan Ngọc Dung trở về công ty cùng Davis và Kevin.
“Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?” Bên trong thang máy, Davis nhìn Lan Ngọc Dung vẫn luôn cười trong gương hỏi.
“Bí – mật!” Lan Ngọc Dung đắc ý hếch cằm, sau đó nháy mắt với Davis rồi ra khỏi thang máy trước.
Davis đi theo cô, bất lực lắc đầu.
“Đúng rồi, tôi phải đi tìm chị Trương một lát. Gần đây công việc chồng chất, không đủ trợ lý, tôi cần tuyển người.” Anh quay sang hỏi Kevin: “Kevin, anh có cần không? Bộ phận anh tiếp nhận trò chơi xong chắc hẳn công việc liên quan rất bộn bề nhỉ?”
Kevin nhẹ nhướng mắt sau tròng kính, bình tĩnh nói: “Tôi đã đăng ký từ lâu rồi.”
Davis ngạc nhiên: “Được đấy Kevin, thao tác nhanh gọn đó.”
“Nếu như anh cần thì đi sớm đi, gần đây tuyển dụng áp lực cũng không nhỏ. Xong sớm, về sớm.” Kevin nhắc nhở.
“Cũng đúng, vậy tôi đi trước.” Davis phất phất tay, vội vàng đi thẳng đến khu văn phòng.
Kevin đưa Lan Ngọc Dung đến cửa văn phòng, hỏi: “Có phải cô muốn thảo luận về ảnh người mẫu cho quần áo bà bầu không?”
“Ừ, chúng ta cùng đi.” Lan Ngọc Dung nói, “Nhưng phải chờ Davis một lát, anh muốn đợi ở văn phòng của tôi, hay là về phòng chờ?”
“Để tôi về xử lý công việc một lúc rồi quay lại.”
“Được.” Lan Ngọc Dung nhìn đồng hồ, “Vậy… nửa tiếng sau gặp.”
“Ừ.”
Sau khi Kevin rời đi, Lan Ngọc Dung nói với Bạch Yến Huỷ: “Yến Huỷ, nửa giờ nữa chị sẽ có cuộc họp với Davis và Kevin về ảnh chụp người mẫu cho đồ bà bầu, em giúp chị sắp xếp nhé.”
“Được, Lan tổng.” Bạch Yến Huỷ ghi lại, bắt đầu đặt phòng họp, tạo file của bản thiết kế mô phỏng trên máy tính và kết nối nó với màn hình TV lớn trong phòng họp trước.
Mười phút sau, Bạch Yến Huỷ gõ cửa và bước vào văn phòng của tổng giám đốc, thông báo với Lan Ngọc Dung rằng mọi thứ đã sẵn sàng.
“Cám ơn.” Lan Ngọc Dung lại hỏi, “Hiện tại công việc em làm có quá sức không? Nguyệt Chiếu đến bộ phận Tài chính, rất nhiều việc đổ lên đầu em với Đồng Đồng nhỉ?”
Bạch Yến Huỷ gật đầu: “Hiện tại vẫn ổn ạ. Nhưng…” Cô cân nhắc nói, “Kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu, triển lãm truyện tranh ở nhiều nơi cũng sẽ thường xuyên được tổ chức, và có lẽ sẽ kéo dài từ kỳ nghỉ hè đến lễ Quốc khánh. Chúng ta hợp tác với phòng làm việc của Trình tổng trong dự án trò chơi, đến lúc đó là bên ta hay bên Trình tổng họ trực tiếp xúc tiến quảng cáo của các triển lãm đó ạ? Nếu như chị có quyết định thì nói cho em nhé, để em có thể thu xếp trước.”
“Được.” Lan Ngọc Dung gật đầu, “Chuyện này thật sự phải chuẩn bị xong xuôi trước. Còn chuyện gì hiện tại chưa nghĩ ra cách xử lý nữa?”
“Chị Trương báo rằng đã soạn thảo một mẫu hợp đồng mới và thông báo phúc lợi cho công ty, cần chị xem qua có chỗ nào cần sửa đổi hay điều chỉnh không. Nếu không thì nhờ chị ký duyệt giúp.” Bạch Yến Huỷ báo cáo lần lượt với Lan Ngọc Dung, “Có cần tìm người mẫu cho trang phục bà bầu trước không ạ? Hay tạm thời cứ tìm trong công ty trước?”
“Ừ, được rồi, chị sẽ xem qua hợp đồng và thông báo ngay. Đừng vội tìm mẫu cho trang phục bà bầu, hiện tại cũng chỉ có ba mẫu trang phục thôi…” Lan Ngọc Dung cân nhắc, hỏi, “Công ty có nhiều phụ nữ mang thai không?”
“Hôm trước em có thống kê qua, tổng cộng có bảy người.” Bạch Yến Huỷ nói, “Cũng có thể còn những nhân viên chưa báo cáo.”
“Ừm… không sao, em có thể nói chuyện với họ trước, xem họ có đồng ý làm người mẫu hay không, sẽ không tốn thời gian của họ, nếu vượt quá thời gian làm việc thì tính vào tiền tăng ca, rồi các khoản phí người mẫu khác cũng sẽ được tính vào.” Lan Ngọc Dung nói, “Giống như ngày hôm qua vậy. Nếu họ thích quần áo mẫu, có thể tặng cho họ.”
“Được, Lan tổng, em hiểu rồi.”
Hiện tại, Lan Ngọc Dung và Bạch Yến Huỷ đã xử lý xong các đầu việc trọng yếu và khẩn cấp nhất, sau đó cũng gần đến giờ họp.
Davis và Kevin đến tìm cô rồi cùng đến phòng họp.
Trên màn hình TV lớn trong phòng hội nghị, trang phục bà bầu chụp ngày hôm qua đang được phát lần lượt.
Ba bà mẹ mang thai có những đặc điểm riêng, hiệu ứng họ chụp ra cũng khác nhau.
Nhưng không có vấn đề gì, điều đó khiến những bộ trang phục này trông thật và đẹp hơn nhiều.
“Hôm qua, tôi với Kevin có xem xét việc mở thêm một dự án mới là chụp ảnh bà mẹ mang thai.” Davis nói, “Mặc dù chúng ta chủ yếu thiết kế quần áo, nhưng hiện tại nhiều bà bầu thích chụp ảnh khi mang thai. Chúng ta lại có cả trang phục cho bà bầu lẫn nhiếp ảnh gia. Vậy nên xây dựng thêm hạng mục chụp ảnh cho bà bầu, cũng không khó lắm.”
Lan Ngọc Dung cẩn thận lắng nghe lời đề nghị của Davis.
Anh nói thêm: “Ngoài ra, các bà mẹ mang thai đến quay video hoặc chụp ảnh làm kỷ niệm có thể trở thành người mẫu của chúng ta trong ngày hôm đó.”
Lan Ngọc Dung gật đầu: “Ý kiến này không tệ. Nếu chúng ta thực sự muốn xây dựng một chuyên mục chụp ảnh, vậy cũng nên cân nhắc việc xây dựng một trang web quần áo bà bầu. Từ đó, biến quần áo bà bầu thành một thương hiệu hoàn toàn.”
“Tôi cũng đã cân nhắc qua, nhưng có một điểm khiến quần áo bà bầu khác với các loại quần áo khác. Mẫu mã của các loại quần áo khác về cơ bản có thể sửa được, nhưng trang phục bà bầu còn tùy thuộc vào tình trạng thai nghén của mẹ bầu, không thể sửa được mẫu mã. Người mẫu cũng không thể cố định, thỉnh thoảng cần thay đổi mẹ bầu.” Kevin nói, “Tất nhiên, tốc độ tung ra trang phục mới có thể chậm hơn loại trang phục khác, hoặc tập trung trong một khoảng thời gian, chẳng hạn như toàn bộ thai kỳ của một số bà mẹ mang thai.”
Davis nói: “Đây không phải là vấn đề lớn. Chúng ta có thể thử các thương hiệu cao cấp trước, sau đó từ từ mở thêm showroow bán hàng. Bên này tôi có tài nguyên để chia sẻ.”
Lan Ngọc Dung cũng gật đầu đồng tình.
“Được, vậy tôi sẽ tiếp tục tuyển người theo kế hoạch này?” Kevin hỏi.
Lan Ngọc Dung đồng ý: “Được, vất vả rồi. Nhưng anh có thời gian làm không? Hiện tại anh cũng đang có không ít việc phải làm nhỉ.”
“Có thể. Mùa tốt nghiệp đang đến gần, tài năng mới trong xã hội cũng không ít.” Kevin tính toán trong lòng, “Có thể xem xét các đội trẻ có liên quan đến trò chơi. Họ sẽ quan tâm hơn.”
Davis nói: “Có gì tôi sẽ giới thiệu tài nguyên cho anh.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
“Về việc xây dựng trang web quần áo…” Lan Ngọc Dung mỉm cười, nghĩ đến ai đó, “Anh có thể nhờ Trình Nhất Phàm giới thiệu một nhóm để giúp đỡ. Anh ấy chắc chắn biết rất nhiều kỹ sư IT.”
“Liệu có thể trực tiếp thuê phòng làm việc của họ luôn được không?” Davis nói.
“Bây giờ là thời gian quan trọng để bảo trì trò chơi, sợ rằng họ sẽ không giúp được…” Lan Ngọc Dung dừng một chút, nói, “Để tối nay tôi hỏi anh ấy thử xem sao.”
Tối nay?
Davis nhìn cô, rồi thu hồi tầm mắt.
Nhắc mới nhớ, buổi sáng cô ấy cũng xuất hiện cùng Trình Nhất Phàm.
Chẳng lẽ… hai người bọn họ… sống chung?
Ở một góc khác, Kevin liên tục gõ điện thoại di động, ghi lại những điểm chính của cuộc họp.
Đúng là kiểu – tai không nghe lời đàm tiếu, tâm chỉ một mực chú trọng đến công việc.
Davis chống cằm lên mu bàn tay, đầu óc có chút lơ đãng.
Sau khi thảo luận về vấn đề trang phục cho bà bầu, ba người họ thở phào nhẹ nhõm.
Kevin nói với Lan Ngọc Dung: “Tới đây, tôi sẽ lập báo cáo ngân sách. Khoản đầu tư ban đầu cho một đợt tuyển dụng và đội ngũ mới có quy mô lớn như thế này không phải là số tiền nhỏ.”
Lan Ngọc Dung gật đầu: “Được, vẫn là anh nghĩ chu đáo. Tôi sẽ thông báo cho Bộ phận Tài chính, yêu cầu họ dự trữ đủ tiền cho anh sử dụng.”
Cô thầm nghĩ, may mà mình đã trả lại công quỹ, nếu không kiểu gì lúc này cũng sẽ thấy xấu hổ.
Cả Kevin và Davis đã quay về phòng làm việc của mình, Lan Ngọc Dung cũng có thời gian để kiểm tra email mà Trương Ngải Kỳ gửi.
Trong đó chứa các mẫu tài liệu như hợp đồng cải thiện hệ thống phúc lợi của công ty.
Tại điều đầu tiên của phần thay đổi hướng dẫn tuyển dụng, Trương Ngải Kỳ viết rằng, không được phép hỏi ứng viên những câu hỏi không thân thiện hoặc thậm chí là ngầm phân biệt giới tính.
Thứ hai, công ty sẽ tăng quyền lợi và hoàn trả tiền khám thai sản cho nhân viên đang mang thai của công ty. Trong thời gian nghỉ sinh, những nhân viên này cũng sẽ có lương cố định, không phải lương tối thiểu mà được trả bằng 80% lương gốc.
Ngoài ra, doanh nghiệp còn có dự định sau này thuê riêng một bác sĩ có kỹ năng y học xuất sắc đến công ty thăm khám. Nếu phụ nữ mang thai xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì cũng không đến mức luống cuống, người mẫu hoặc nhân viên công ty cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.
Giờ làm việc của các bà mẹ mang thai sẽ được điều chỉnh. Đồng thời, công ty còn có thể cung cấp các bữa ăn dinh dưỡng trong thời gian mang thai.
Không chỉ vậy, các bà mẹ mang thai cũng được khuyến khích làm người mẫu bán thời gian trong công ty để có thêm thu nhập.
Ngoài các phúc lợi dành cho phụ nữ mang thai, những phụ nữ khác cũng có những phúc lợi riêng. Giả như nếu thời kỳ kinh nguyệt thực sự khó chịu, họ có thể nghỉ ngơi hoặc xin làm việc tại nhà.
Nói chung, những gì Trương Ngải Kỳ tính đến đã là rất toàn diện.
Lan Ngọc Dung rất ngưỡng mộ sau khi xem xong.
Cô gọi cho Trương Ngải Kỳ thông qua đường dây nội bộ của công ty: “Chị Trương, bản demo chị làm rất tốt, mọi khía cạnh đều đã cân nhắc, cứ theo vậy mà tiến hành nhé.”
Trương Ngải Kỳ vẫn còn lo lắng: “Lan tổng, cô có chắc muốn giữ lại tất cả không? Để như vậy… rất có thể sẽ có người lợi dụng sơ hở mà hưởng thụ những phúc lợi này.”
“Những người lợi dụng sơ hở dù sao cũng là thiểu số, không cần vì số ít mà đối xử tệ với đa số. Tôi tin rằng nếu đối xử chân thành với mọi người, đối phương sẽ đáp lại tấm chân tình của tôi.” Lan Ngọc Dung nghĩ đến Niếp Vi Vi và cười nói: “Niếp Vi Vi của Bộ phận Thiết kế trang sức là ví dụ điển hình nhất. Nếu cô ấy cứ giấu giếm việc mình có thai, chẳng phải công ty cũng chịu thiệt sao? Nhưng cô ấy đã không làm thế mà nói cho tôi biết sự thật.”
Trương Ngải Kỳ im lặng. Quả thực, sự cố của Niếp Vi Vi rất bất ngờ, nhưng cô ấy cũng rất thành thật.
Lan Ngọc Dung đặc biệt dặn dò một câu: “Đúng rồi, hình như cô ấy ốm nghén rất nặng, chị Trương là người từng trải, có kinh nghiệm gì có thể truyền lại cho cô ấy không? Mặc dù tôi cũng đang mang thai, nhưng tôi không có nhiều phản ứng, cũng không có nhiều kinh nghiệm…”
Trương Ngải Kỳ trả lời: “Tôi biết một bác sĩ lớn tuổi người Trung, khi tôi mang thai đứa con đầu bị nôn mửa dữ dội, ông ấy đã giúp tôi kiểm soát nó. Có gì để tôi giới thiệu cho Vi Vi.”
Lan Ngọc Dung thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, thật sự cám ơn chị Trương.”
“Lan tổng khách khí quá.” Trương Ngải Kỳ hỏi nàng: “Lan tổng có cần không? Để tôi cũng giới thiệu cho cô?”
“Được đó, hai ngày nay tôi ăn không thấy ngon. Có thời gian sẽ đi xem sao.”
“Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô sau.”
“Cảm ơn nhiều.”
Cuối cùng, Lan Ngọc Dung còn dặn dò Trương Ngải Kỳ: “Chị Trương, đừng quên phúc lợi cho bên nam giới nhé. Nếu không bọn họ sẽ thấy bất công mất. Haha.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ bổ sung. Sở thích của đàn ông trong công ty chúng ta chủ yếu là quần áo. Mỗi lần ra mắt một bộ trang phục mới sẽ tuỳ tình hình mà tặng một bộ thích hợp cho từng người.”
“Được, vậy chị xem lại các phúc lợi khác. Sau đó chị trực tiếp đưa ra quyết định là được, không cần cho tôi xem nữa, tôi tin tưởng chị.” Lan Ngọc Dung nói.
Trương Ngải Kỳ tỏ ý đã hiểu: “Được, vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa ra quyết định luôn.”
Sau khi Lan Ngọc Dung giải quyết chuyện này, tâm tình như nở hoa.
Năng lực của cô có hạn, vậy nên hiện tại có thể làm được gì cho mọi người, thì nhất định sẽ làm.
Khi mọi người làm việc trong một môi trường thoải mái, tâm trạng sẽ tốt hơn, hiệu suất công việc cũng theo đó mà tăng lên.
Có qua có lại chính là kết quả tốt nhất.
Bảo bảo trong bụng cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô, cũng đạp tới đạp lui, như thể đang cùng tận hưởng niềm vui với mẹ nó.
Lan Ngọc Dung đứng dậy, đi lại xung quanh văn phòng một lúc, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Lần này không thấy Niếp Vi Vi, có lẽ là quá giờ ăn, cô ấy đã sớm nôn rồi…
Lan Ngọc Dung trở lại văn phòng, cầm điện thoại lên và tìm kiếm thông tin liên lạc của Niếp Vi Vi trong nhóm Vĩnh Giai.
Trong khi ấy, Niếp Vi Vi đã tìm thấy cô trước, gửi cho cô lời mời kết bạn.
Sau khi Lan Ngọc Dung chấp nhận lời mời, cô nhận được tin nhắn của Niếp Vi Vi…
Niếp Vi Vi: Lan tổng, chị Trương giới thiệu cho em một bác sĩ người Trung có thâm niên, nói rằng chị hỏi giúp em, cảm ơn chị.
Lan Ngọc Dung: Không có gì. Hai ngày nay em đã đỡ chưa? Một mình kiên cường gánh vác thôi là không đủ, em vẫn nên đi gặp bác sĩ.
Niếp Vi Vi: Vâng, cuối tuần này em sẽ đi.
Lan Ngọc Dung: Chúc em sớm vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé.
Niếp Vi Vi: Cảm ơn Lan tổng.
Một giờ trước khi tan làm, Trương Ngải Kỳ thuộc bộ phận nhân sự của Vĩnh Giai đã gửi email đến hộp thư của từng nhân viên trong công ty, thông báo về hợp đồng công ty mới nhất của Vĩnh Giai. Các hạng mục công việc cần chú ý và phúc lợi đã thu hút toàn bộ sự chú ý của nhân viên.
Có thể nói là náo động ngay trong chốc lát.
Hầu như ai cũng bàn về quy định mới và phúc lợi.
“Lan tổng không phải vì bản thân mang thai nên mới sửa đổi quy định của công ty đấy chứ?”
“Tôi nghĩ chín mươi chín phần trăm là vì nguyên nhân này.”
“Tôi thấy Lan tổng thay đổi rất nhiều, trước đây cao cao tại thượng, làm sao có thể quan tâm đến phúc lợi của đám nhân viên văn phòng bình thường như chúng ta?”
“Thật ra, nếu nghĩ kỹ lại, phúc lợi của Vĩnh Giai trong hai năm trước đó cũng rất tốt.”
“Giờ Vĩnh Giai còn vô cùng quan tâm đến phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ mang thai, chuyện này thật tốt quá.”
“Sao thế? Cô tính mang thai à?”
“Thật ra, vợ chồng tôi cũng có bàn bạc qua với nhau. Chúng tôi đã kết hôn được ba năm, thế giới giữa hai người cũng không thay đổi nhiều…”
“Phúc lợi đưa ra quả là đúng lúc… Vậy là tôi sẽ được hỗ trợ đầy đủ rồi.”
“Tôi thấy là, thông báo phúc lợi này không ổn – nếu mà vậy, số phụ nữ mang thai trong công ty nhất định sẽ tăng lên. Lúc đó ấy mà, công việc trong tay họ sẽ được chia ra, và chúng ta sẽ là những người nhận lấy “may mắn” đó.” Cũng có người nghĩ như vậy.
“Thôi nào, giờ tỷ lệ kết hôn và sinh con đều rất thấp, cho dù phúc lợi tốt như vậy, cũng có rất nhiều người không muốn sinh con đâu. Hai năm gần đây, số gia đình không có con ngày càng nhiều. Mà họ cũng không thiếu chút tiền phúc lợi đó.”
“Đúng đấy. Chỉ là…” Có người nói bình tĩnh, “Điều này lại rất tốt với những ai muốn mang thai mà lại không dám – không phải lo bị ép nghỉ việc, không phải lo không thoải mái khi làm việc. Có chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ ở đây, chắc chắn họ cũng sẽ vui vẻ làm việc dù đã mang bầu.”
“Cô nói cũng có lý…”
…
…
(Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)
Lan Ngọc Dung không tham gia nhiều vào cuộc thảo luận trong công ty. Nhưng, việc cô đồng ý với những thay đổi đã cho thấy cô sẵn sàng nhận lấy những lời bàn luận này.
Còn những cuộc thảo luận đó… có thể là những lời khen, cũng có thể là những đồn đoán không tốt.
Lòng người khó đoán. Mỗi người lớn lên trong môi trường sống khác nhau, tiếp xúc với những con người, sự việc khác nhau. Vậy nên, quan điểm sống và giá trị của mỗi người cũng sẽ tự nhiên khác nhau.
Nếu có thể chấp nhận sự khác biệt của nhau thì quá tốt, còn nếu không thì tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của nhau.
Đối diện với cùng một vấn đề, Lan Ngọc Dung cho rằng, mọi người có thể có những quan điểm khác nhau. Nhưng nếu muốn ép người khác thay đổi giá trị quan của họ, đó sẽ là một chuyện rất khó khăn và cũng khiến người ta không thoải mái.
Vì vậy… người ta mới thích tìm những người có cùng giá trị quan để làm bạn, làm người yêu…
Thay vì đi tranh cãi với những người bất đồng quan điểm với mình, vừa vô ích lại lãng phí thời gian quý báu của nhau.
Ở công ty, Lan Ngọc Dung đã vẽ một nửa bản thảo thiết kế cho trang phục tặng bố. Cô vẫn chưa hài lòng, nhưng cũng không quá chú tâm.
Có lẽ vì trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều rất bận rộn, nên cảm hứng thiết kế ít nhiều kém đi. Cô cần nghỉ ngơi lấy lại sức trước khi tiếp tục thiết kế.
Cũng may hiện tại, bố cô chưa cần gấp bộ quần áo này.
Cô nghĩ đến lời hứa với Trình Nhất Phàm, bèn tìm một cuốn sổ trắng, mở bừa một trang, rồi vẽ một bông hồng nhỏ.
Đối với một chuyên viên thiết kế như Lan Ngọc Dung, không khó để vẽ ra một bông hồng này. Cái khó là làm thế nào để Trình Nhất Phàm nghĩ về cô ngay khi thấy nó.
Khi Lan Ngọc Dung nhận ra suy nghĩ bâng quơ của mình, cô không nhịn được mà nở một nụ cười xấu xa.
Khiến người ta xao xuyến cũng cần có kỹ năng đó.
Cô nhanh chóng có cảm hứng để tạo ra “đạo cụ quyến rũ”. Ngọc Dung lật sang trang tiếp theo và vẽ một chú sư tử nhỏ đáng yêu — mang khuôn mặt của Trình Nhất Phàm. Thêm một cái đuôi nữa. Sau đó, trên đuôi của phiên bản sư tử Trình Nhất Phàm, cô vẽ một bông hoa hồng nhỏ.
Sau khi vẽ xong, Lan Ngọc Dung đặt bút xuống, dựa vào lưng ghế cầm quyển vở lên thưởng thức.
Càng nhìn càng cảm thấy sư tử nhỏ thật đáng yêu, Lan Ngọc Dung thậm chí còn cho đứa bé trong bụng xem: “Thế nào? Hai đứa có thấy giống không?”
Cục cưng đáp lại bằng cách đá nhẹ một cái.
Lan Ngọc Dung vuốt ve phần bị đá, hít một hơi thật sâu: “Á — đá nhẹ chút đi bé con.”
Tiểu tử này có vẻ rất khoẻ nhỉ.
Lan Ngọc Dung thay đổi tư thế một chút, một tay vuốt be bụng, tay kia cầm bút tiếp tục vẽ — lần này cô thêm hai bé sư tử nhỏ hơn bên cạnh — nhưng chỉ nhìn thấy phía sau của bọn chúng, ngụ ý rằng hai đứa bé vẫn còn trong bụng cô.
Sau khi vẽ xong, Lan Ngọc Dung ngắm nghía một hồi, rồi lại lắc đầu.
Việc thêm hai hình vẽ như vậy chỉ là ý tưởng thoáng qua thôi. Nếu để Trình Nhất Phàm thấy, sẽ không ổn lắm.
—— Cứ như cố ý khoe ra đứa trẻ, lại như cố tình dùng đứa trẻ để dụ dỗ người khác.
Cô không muốn giữa hai người xảy ra hiểu lầm như vậy.
Vì vậy, cô quyết định vẽ lại một phiên bản sư tử nhỏ của Trình Nhất Phàm.
Chỉ có Trình Nhất Phàm, chú sư tử nhỏ độc nhất vô nhị.
Sau đó, cô vẽ bông hoa nhỏ ở đầu thay vì đuôi như lúc nãy, trông như một bông hoa hồng cỡ lớn bao quanh đầu con sư tử nhỏ, trông rất ngộ nghĩnh.
Cô nhìn vào vở vẽ, không ngừng mỉm cười.
Sau khi chụp ngẫu nhiên vài bức ảnh và lưu chúng lại, Lan Ngọc Dung đóng cuốn vở, đứng dậy vận động.
Kế hoạch công việc hôm nay đã hoàn thành, không còn việc gì phải làm, cũng đã đến lúc cô nên về nhà.
Không biết Trình Nhất Phàm có đến đón cô không…
Khi tạm biệt sau bữa trưa, Trình Nhất Phàm dường như có ý muốn đón cô.
Hmm… Hay gọi điện hỏi thử nhỉ?
Hoặc, gửi tin nhắn cũng được?
Lan Ngọc Dung vừa đi ra ngoài vừa chống eo suy nghĩ.
Dù sao, trước khi tan làm, cô vẫn phải đi vệ sinh một lần nữa.
Mới vừa ra khỏi văn phòng của mình, Đồng Đồng ở phòng trợ lý bên ngoài đứng dậy nói với cô: “Lan tổng, tiếp tân nói có Giang tiên sinh muốn gặp chị.”
Nụ cười của Lan Ngọc Dung, nghe thấy vậy thì cứng đờ, cứ thế tắt ngúm.
Cô cau mày — Giang? Giang Hàn Mặc?
Anh ta đến đây làm gì?
Không lẽ anh ta vẫn chưa từ bỏ? Muốn bám víu lấy cô?
Điều này không hợp lý tí nào.
Đáng ra anh ta không nên xuất hiện ở đây mới đúng, dù sao cô cũng không dây dưa với anh ta nữa, tự động rời xa anh ta… Tại sao bây giờ lại ngược lại, muốn quấy rầy cô…
Nụ cười trên mặt Lan Ngọc Dung thay đổi rõ ràng đến mức Đồng Đồng cũng nhìn ra, cô ngập ngừng nói: “Hay để em nhờ quầy lễ tân ngăn anh ta lại? Cứ nói là chị không có ở đây.”
Lan Ngọc Dung gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, Đồng Đồng áy náy nói: “Quầy lễ tân nói anh ta kiên quyết đợi ở cửa, bao giờ gặp được chị mới đi.”
Lan Ngọc Dung hít một hơi thật sâu, kiểm soát lại cảm xúc: “Chị hiểu rồi.”
Dù sao cô cũng phải đi vệ sinh, nếu không đi vệ sinh thì cũng cần về nhà.
Có thể tránh vài ba lần nhưng cũng chẳng tránh được cả đời.
Tốt hơn là đi xem, rốt cuộc anh ta muốn tìm mình làm gì.
Vả lại trong sách anh ta là nam chính, cũng không đến mức sẽ làm điều gì khó coi trước mặt mọi người.
Hơn nữa, theo suy đoán của cô, khả năng lớn nhất mà Giang Hàn Mặc tìm đến lúc này, chính là chuyện đầu tư.
Có lẽ, sự xuất hiện của cô đã khiến “nữ phụ Lan Ngọc Dung” đi một con đường khác, đưa ra những quyết định khác. Vì vậy, số tiền ban đầu dùng để cứu mạng Giang Hàn Mặc đã biến mất, hướng đi của anh ta cũng tự nhiên mà thay đổi…
Lan Ngọc Dung đi đến khu tiếp tân, Giang Hàn Mặc đang đợi ngoài cửa kính nhìn thấy cô, mắt liền sáng lên, đang định bước vào cửa thì thang máy bên ngoài chậm rãi mở ra, phát ra tiếng “Ding”.
Một người đàn ông cao lớn lười biếng đứng bên trong — đó là Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm đến đón cô tan làm!
Trong lòng Lan Ngọc Dung tràn đầy cảm xúc hỗn độn, phức tạp vạn phần, xong rồi xong rồi, lại sắp xảy ra một trận chiến cho mà xem!
Lần này có thể giả vờ đau bụng qua mắt được nữa không?
Tim Lan Ngọc Dung đập nhanh hơn, đầy khẩn trương.
Nhưng cô nhanh chóng buộc bản thân bình tĩnh trở lại.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Có trốn tránh thì cũng vô dụng. Bây giờ cô chính là Lan Ngọc Dung trong cuốn sách, không thể trở về thế giới trước đây, chỉ có thể tiếp tục tiến bước.
Nếu cô đã quyết tâm tránh xa Giang Hàn Mặc, vậy thì dù cho đối phương có tiến lại gần, cô cũng phải thể hiện rõ ràng quan điểm của mình. Không được trốn tránh.
Việc lảng tránh và mập mờ sẽ dễ khiến người ta có thêm hy vọng.
—— Tất nhiên, thái độ của cô trong vài lần trước đây, đều rất kiên định.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với Giang Hàn Mặc, anh ta lại trở nên chần chừ và trì hoãn.
Hay, đây là một cách khác thể hiện sự cố chấp của anh ta?
Dù lần này có Trình Nhất Phàm ở đó, dù có thể sẽ xảy ra một trận chiến kinh khủng, nhưng cô không thể “giả vờ đau bụng” để qua mắt được.
Điều này sẽ chỉ khiến Trình Nhất Phàm lo lắng thêm cho cô.
Hơn nữa, cô đã quyết định theo đuổi Trình Nhất Phàm, vậy thì càng phải từ chối “người yêu cũ giả danh” trước mặt “người yêu chưa chính thức”.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lan Ngọc Dung đã sẵn sàng đối mặt với trận chiến kinh khủng.
Nhưng khi nhìn ra, cô mới thấy cả hai người vẫn đứng yên ở ngoài chưa vào trong.
Lan Ngọc Dung ngẩn người – chẳng lẽ hai người họ quen nhau?
Trình Nhất Phàm còn chưa ra khỏi thang máy, hết thời gian chờ, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Anh định thần lại, giơ tay ấn nút mở cửa, thang máy lại từ từ mở ra.
Giang Hàn Mặc cũng vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Khoé miệng Trình Nhất Phàm nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Anh bước ra khỏi thang máy, ánh mắt rời khỏi Giang Hàn Mặc, sau đó nhìn thấy Lan Ngọc Dung ở bên kia cửa kính.
Trình Nhất Phàm hơi sững sờ, nụ cười giễu cợt biến thành dịu dàng. Anh bước lên phía trước, cửa kính từ từ mở ra mời anh bước vào.
“Cô biết tôi sẽ đến sao? Cố ý ra đây để gặp tôi?” Trình Nhất Phàm cười nói.
Lan Ngọc Dung lắc đầu, ánh mắt cô hướng ra bên ngoài.
Trình Nhất Phàm khẽ nhíu mày: “Tìm anh ta?”
Lan Ngọc Dung thu hồi tầm mắt, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Trình Nhất Phàm, gật đầu: “Ừ.”
Sắc mặt Trình Nhất Phàm hơi thay đổi, nhưng cuối cùng không nói gì, khoé miệng khẽ giật: “Có cần tôi tránh đi không?”
Giang Hàn Mặc cũng đi theo, tiếng bước chân đến gần.
Lan Ngọc Dung kiên định nói: “Không cần.” Cô giơ tay, nắm lấy cánh tay Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm hơi nghiêng đầu, đôi mắt lướt qua gò má của Lan Ngọc Dung, trong lòng có chút hiểu ra.
Anh hướng ánh mắt về Giang Hàn Mặc phía sau.
Giang Hàn Mặc so với anh còn kinh ngạc hơn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ: “Hai người…”
Lan Ngọc Dung cười ngọt ngào: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, Trình Nhất Phàm. Anh yêu, đây là…”
Trình Nhất Phàm tiếp lời cô, nở nụ cười tinh nghịch: “Giang Hàn Mặc.”
Giang Hàn Mặc giận dữ nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạn, trai, của, cô?”
Lan Ngọc Dung định gật đầu, Trình Nhất Phàm chợt bừng tỉnh, nói: “À, không phải.” Anh nghiêm túc nói: “Không phải bạn trai.”
Giang Hàn Mặc lộ ra biểu cảm ‘quả nhiên đúng như vậy’. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của anh ta cứng đờ lại.
Bởi vì Trình Nhất Phàm đã sửa lại: “Em yêu, thật ra là ‘chồng’ mới đúng.”
Vừa sửa sai, anh vừa nhìn Lan Ngọc Dung đầy cưng chiều, vòng tay qua eo Lan Ngọc Dung, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên bụng cô: “Bảo bảo chắc chắn muốn gọi anh là ba ba hơn đấy.”
Lan Ngọc Dung lập tức nhận được tín hiệu, dựa vào vòng tay anh với vẻ mặt ngại ngùng, “Anh còn chưa cầu hôn em đâu.”
“Cầu hôn, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt, còn phải cho em bất ngờ chứ.” Trình Nhất Phàm nói.
Giang Hàn Mặc nhìn hai người ân ân ái ái, tâm tình phức tạp, lồng ngực phập phồng, giọng nói đầy châm biếm: “Đứa nhỏ là của anh?”
Trình Nhất Phàm ánh mắt sắc bén đáp lại: “Dĩ nhiên.”
Giang Hàn Mặc cười khẩy: “À! Hơn một tháng trước cô ta cũng nói với tôi như vậy.”
Trình Nhất Phàm con ngươi hơi co lại, nhưng khuôn mặt vẫn đầy bình tĩnh: “Vậy à? Có lẽ là anh nhớ lầm rồi.”
Giang Hàn Mặc: “Anh chắc chắn đứa trẻ là của anh?”
Trình Nhất Phàm: “Đúng vậy. Tôi chắc chắn đứa trẻ là của tôi.”
Giang Hàn Mặc: “Tự tin mù quáng không đem lại kết quả tốt đẹp đâu. Tôi khuyên anh nên xét nghiệm ADN…”
“Không đến lượt anh bận tâm.” Đôi mắt Trình Nhất Phàm ánh lên tia chế nhạo, “Còn tôi thì thấy rằng, loại đàn ông sau khi chia tay mà vẫn lan truyền tin đồn về bạn gái cũ thì nên đi xét nghiệm lại lương tâm xem sao.”
Giang Hàn Mặc: “Anh…” Anh ta nhìn Lan Ngọc Dung ở trong lòng Trình Nhất Phàm, thấy cô không có ý định nói chuyện với mình, cuối cùng anh ta cười mỉa mai, “Cho tới bây giờ cũng chẳng có thời gian vui vẻ, bạn gái cũ? Chia tay? Cô ta lan truyền tin đồn về tôi cũng chẳng kém gì. Anh cẩn thận có khi bị lừa mà không biết đấy.”
“Ồ? Không có thời gian vui vẻ? Vậy mà anh vừa tranh con với tôi? Anh có ý gì?” Trình Nhất Phàm ánh mắt sắc bén, “À, suýt nữa tôi quên mất Giang ‘Đại thần’ đây là một ‘thiên tài’ thích chiếm đồ của người khác thành của mình.”
Giang Hàn Mặc bị anh chặn mõm không nói nên lời.
Trình Nhất Phàm nói tiếp: “Kiểu gì cũng đều do anh nói, trắng đen gì anh cũng tự nhận. Tham lam quá không tốt đâu, Giang ‘Đại thần’.”
Giang Hàn Mặc sắc mặt tái nhợt, rõ ràng không thể cãi lại Trình Nhất Phàm.
Cuối cùng anh ta nhìn Lan Ngọc Dung.
Lan Ngọc Dung bình tĩnh nhìn anh ta: “Giang tiên sinh, tôi nghĩ rằng tôi đã nói rõ với anh về mối quan hệ của chúng ta. Xin anh đừng làm phiền tôi… và chồng tôi.”
Giang Hàn Mặc nghe thấy lời này yên lặng trong chốc lát, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, quay người rời đi.
Trình Nhất Phàm từ từ buông Lan Ngọc Dung ra.
Lan Ngọc Dung cũng từ từ thoát khỏi vòng tay anh, liếc mắt nhìn đám nhân viên ngoài hành lang, tâm tình phức tạp vạn phần.
—— Giang Hàn Mặc đến không đúng lúc chút nào, sắp đến giờ tan tầm mà lại ầm ĩ như vậy, kiểu này chắc chắn mọi người trong công ty đều đã biết chuyện riêng của cô.
Nhưng cô không sợ hãi.
Dù sao cô cũng đã được định trước sẽ gánh chịu những “nguyên tội” (*) này.
(*) nguyên tội: ý ở đây là các việc sai lầm của Lan Ngọc Dung nguyên chủ trong sách.
Nhưng Trình Nhất Phàm thì khác.
Trình Nhất Phàm bị cô làm liên lụy.
Không biết sẽ bị đồn thành gì.
May mắn là, hầu hết những yếu tố bất lợi đều liên quan đến cô, về cơ bản, người bị đồn nhiều nhất chắc chắn là cô.
Ví dụ như cô lợi dụng đứa trẻ để uy hiếp người đàn ông theo đuổi mình, và những điều tương tự…
Hoặc nói rằng, cô một chân đạp hai thuyền, dù sao thì nguyên chủ đã rất múa trống khua chiêng khi theo đuổi Giang Hàn Mặc… Mà hiện tại, cô lại gọi Trình Nhất Phàm là chồng ngay trước mặt Giang Hàn Mặc.
Trình Nhất Phàm nhiều nhất sẽ bị người ta nghĩ rằng không đủ thông minh, không nhìn rõ loại “phụ nữ rắn độc” như cô…
Giang Hàn Mặc có lẽ sẽ được người ta đồng cảm với tình cảnh “miễn cưỡng làm cha” của anh ta…
Lan Ngọc Dung trên mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
Lúc Trình Nhất Phàm buông cô ra, cô có chút sợ Trình Nhất Phàm sẽ “buông tay” cô.
Lan Ngọc Dung dè dặt nhìn Trình Nhất Phàm, muốn từ biểu cảm của anh ấy nhìn ra điều gì đó.
Trình Nhất Phàm híp mắt che đi vẻ mặt, không nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng quay người, chuẩn bị bước đi.
Tay Lan Ngọc Dung nhanh hơn não, nắm lấy tay áo anh.
Trình Nhất Phàm dừng lại, quay đầu sang một bên, như thể đang chờ đợi, nhưng vẻ mặt của anh ấy có chút sững sờ.
Cô chậm rãi buông tay áo anh ra, vốn muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói điều gì.
Vừa rồi, trong cuộc nói chuyện giữa Trình Nhất Phàm và Giang Hàn Mặc, có rất nhiều lời cô nghe không hiểu, chuyện vướng mắc giữa ba người bọn họ, có lẽ phức tạp hơn cô tưởng tượng.
Cô có thể nói gì với Trình Nhất Phàm đây?
Một lời “xin lỗi” liệu có đủ không?
(Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)