Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây? - Chương 32: Sự sủng ái mới
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây?
- Chương 32: Sự sủng ái mới
Edit: Lá (Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)
Lan Ngọc Dung bỗng nhiên được ném cho một lời bộc bạch trực tiếp “chân thành” như vậy, có chút không nhịn được, trên mặt lộ ra một tia ửng hồng, cô vội quay mặt ra chỗ khác, ngoan ngoãn lên xe.
Khoé miệng Trình Nhất Phàm chúm chím, anh cũng không mong cô đáp lại lời vừa rồi. Công việc tài xế này, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô đã khiến anh đủ hài lòng mà tiếp tục.
“Đúng rồi, những chuyện liên quan cũng đã giao cho Kevin của Bộ phận Thiết kế Thời trang, hai người chắc là đã gặp qua rồi chứ?”, Lan Ngọc Dung hỏi.
Mấy ngày qua ở công ty, phần lớn thời gian của cô chủ yếu là gặp Davis, hôm qua coi như là lần đầu gặp mặt Kevin. Mà từ sau khi Lâm Nguyệt Chiếu đến Bộ phận Tài chính, cũng rất hiếm khi xuất hiện trước mặt cô.
Trái lại Lan Ngọc Dung không cảm thấy khác lạ, dù sao từ khi đến công ty cô cũng ít khi tiếp xúc với Lâm Nguyệt Chiếu, làm việc với cô ấy cũng không nhiều, hiện tại thì cô cũng đã dần quen với hai trợ lý Đồng Đồng và Bạch Yến Hủy.
Tuy nhiên… Lần hợp tác với Trình Nhất Phàm này, chung quy là nhờ Lâm Nguyệt Chiếu ở giữa chắp nối cho, vậy nên cô ấy hẳn đã có nhiều cơ hội để nói chuyện với Trình Nhất Phàm nhỉ?
Bọn họ vậy mà là tiền bối và hậu bối đó…
Trong lòng Lan Ngọc Dung có chút tâm tư như vậy, nhưng cô nhanh chóng kìm nén lại – đây là sự thật không thể thay đổi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Còn không bằng trân trọng khoảng thời gian ở bên Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm nghe thấy vậy thì lên tiếng: “Tôi vẫn chưa gặp anh ấy, mấy ngày nay phòng làm việc đang bận bịu chuyện trò chơi, hôm nay mới có thời gian để ngồi bàn bạc những chuyện liên quan đến công việc. Hơn nữa tôi cũng không phải nhân vật chính trong cuộc nói chuyện lần này, designer bên chúng tôi cũng sẽ đến Vĩnh Giai.”
“À, ra là vậy… Không sao, tôi cũng…” Lan Ngọc Dung suýt thì buột miệng nói – Tôi cũng không quen Kevin – may mà cô kịp sửa lại, “Tôi cũng có hứng thú, có thể ngồi nghe cùng không?”
“Tất nhiên là có thể, cô là kim chủ đại nhân mà.” Trình Nhất Phàm cười nói.
Phòng làm việc của Trình Nhất Phàm có tổng cộng hai designer.
Một người là cậu em trai nhút nhát đeo kính, tên là Giang Hạo Phi, dáng người rất gầy, cũng không quá cao, một mét bảy ba, có thể miễn cưỡng nói cao mét bảy lăm, mắt kính đeo rất dày, lúc nói chuyện có thói quen đỡ mắt kính, dễ căng thẳng. Nhưng chỉ cần đưa cho cậu ấy một cái bảng vẽ và bút vẽ, cậu ấy có thể làm ra một bản phác hoạ những nét đặc trưng của nhân vật, phong cách vẽ tranh cũng rất ổn định và được yêu thích.
Người còn lại là một cô gái ăn mặc theo lối unisex*, tên là Chu Châu, thuộc kiểu người trầm tính, tóc để còn ngắn hơn tóc của đàn ông. Áo dài quần dài, giày vải, đeo một chiếc ba lô trên vai, rất có dáng vẻ an tĩnh.
*Unisex (phong cách trung tính): Chỉ lối ăn mặc thích hợp cho cả nam và nữ.
Nước da của cô trắng ngần, khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày sắc sảo, kể cả khi không nói chuyện vẫn đem đến cho người ta cảm giác không dám tranh luận.
Khụ khụ… ngực cũng rất phẳng nữa.
Lan Ngọc Dung thấy rằng trong số năm người ở phòng họp, bao gồm cả cô và Kevin, cũng chỉ có cô và Trình Nhất Phàm nói chuyện nhiều hơn một chút, Kevin và hai designer của bên kia, lúc nhìn sang, chỉ có vẻ mặt trầm lặng an tĩnh.
Cũng may đó chỉ là ảo giác của Lan Ngọc Dung mà thôi.
Khi nói đến các chủ đề chuyên môn, dù im lặng đến đâu, bọn họ cũng sẽ có mong muốn được phát biểu.
Hạo Phi và Chu Châu trò chuyện với Kevin một cách chậm rãi, trái lại cô và Trình Nhất Phàm, lời ít dần đi, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng bày tỏ ý kiến đề xuất của họ về một số quyết định quan trọng. Phần lớn thời gian thì hai người họ đều ngồi lắng nghe.
Lâm Nguyệt Chiếu vẫn không đến cuộc họp.
Lan Ngọc Dung nhận được tin là cô ấy sẽ đến thành phố bên cạnh để đàm phán về một thương vụ hợp tác kinh doanh mới, đã đặt vé xe, buổi chiều phải lên đường luôn.
Lan Ngọc Dung nghĩ, xem ra Lâm Nguyệt Chiếu thích ứng khá nhanh với Bộ phận Tài chính. Mỗi ngày đều bôn ba khắp chốn, cơ hội để cô gặp cô ấy dường như ít đi rất nhiều.
Trong cuộc thảo luận tiếp theo, Lan Ngọc Dung và Trình Nhất Phàm không tham gia nữa. Trực tiếp giao lại cho ba người kia, hai người đến một văn phòng khác, nói chuyện về trò chơi.
Không lâu sau, Davis cũng tới, là Lan Ngọc Dung mời đến.
“Hiệu quả của việc nhờ minh tinh tuyên truyền rất tốt, Davis, anh có thể tìm thêm ba đến năm minh tinh phù hợp để hỗ trợ tuyên truyền không? Phí tuyên truyền có thể trả như bình thường, đương nhiên nếu giảm đi được chút nào thì tốt chút ấy.” Lan Ngọc Dung cười nói.
Trình Nhất Phàm cũng nói: “Đúng vậy, lưu lượng truy cập do người nổi tiếng mang lại tốt hơn nhiều so với tiếp thị thông thường, Davis, nhờ anh cả đấy.”
Trong đầu Davis lướt qua một lượt những minh tinh phù hợp mà anh quen, gật đầu: “Vẫn còn một vài người thích hợp, trong đó có một cặp sắp kết hôn, hình mẫu cặp đôi có vẻ rất phù hợp với chủ đề ngọt ngào của trò chơi. Còn có hai người là tiểu thịt tươi có lưu lượng truy cập tương đối thấp, so với những người trước đó có lẽ sẽ không thu hút được nhiều…” Anh lo lắng nói, “Tôi sợ rằng trò chơi đã đạt đến trạng thái bão hòa… Tỷ lệ đầu tư – lợi nhuận sẽ không được tốt.”
Lan Ngọc Dung trước hết nói: “Tôi thấy không sao đâu, để cặp đôi tuyên truyền vẫn tốt hơn là một người, với cả lượng truy cập kém hơn một chút cũng không sao, chắc chắn là tốt hơn so với tuyên truyền thông thường. Về phần đầu tư – lợi nhuận, bây giờ còn quá sớm để nghĩ đến, trò chơi chỉ mới ra mắt chưa đầy một tháng, chắc chắn vẫn còn không gian để cải thiện. Cứ tiếp tục tuyên truyền, đừng dừng lại nhé.”
Những lời phía sau này, chính là nói với Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Ừm, bộ phận tiếp thị mà chúng tôi hợp tác cũng đang chăm chỉ làm việc, không ngừng quảng bá.” Anh bổ sung thêm, “Bây giờ có một số người trên các nền tảng trực tuyến cũng góp sức tuyên truyền, hiệu quả cũng không tệ. Chúng tôi đã phân tích qua, còn có thể kéo dài sức nóng này được một vài tháng nữa.”
Một phương hướng tuyên truyền mới đã được quyết định, những vấn đề xung quanh cũng đã giải quyết xong, Lan Ngọc Dung đại diện, mời mọi người đi ăn trưa.
Lần này Kevin và Davis cũng đi.
Trong bữa tối, cái tính ít nói của cả ba người đều được thể hiện ra. Giang Hạo Phi căn bản chẳng nói lời nào, chỉ gật đầu cười, cúi đầu yên lặng ăn cơm, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chu Châu và Kevin thì tốt hơn, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, đặc biệt đứng đắn nghiêm túc, người khác sẽ cảm thấy hơi lạnh lùng, nhưng bọn họ hình như lại không nghĩ vậy.
Tuy không thấy thèm ăn, nhưng với tư cách là người chủ trương, Lan Ngọc Dung cũng cố gắng mời mọi người dùng bữa, hai người còn lại thì phụ trách kéo bầu không khí đi lên.
Vậy nên… chủ yếu là Davis và Trình Nhất Phàm nói chuyện.
“Tôi nghe nói Trình tổng từng là một tuyển thủ thể thao điện tử?” Davis tò mò hỏi.
Giang Hạo Phi và Chu Châu đều căng thẳng nhìn Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm bình tĩnh cười nói: “Đúng vậy, lúc đó mới chỉ là sinh viên năm nhất, đam mê chơi game, khi tôi phát hiện ra là một người chơi thể thao điện tử thì lúc nào cũng có thể chơi game, thì liền đi ngay.”
Davis cười nhận xét: “Còn trẻ còn lông bông mà.”
“Haha, thật ra thì… cũng vì kiếm được nhiều tiền hơn.” Trình Nhất Phàm nói.
Davis nói: “Biết nghĩ cách kiếm tiềm là rất tốt đấy. Vậy… tại sao sau này anh không chơi nữa?”
“Tốc độ tay không theo kịp người trẻ nữa, nên lui về sau thôi.” Trình Nhất Phàm lời ít ý nhiều.
“Nhưng mà, có vẻ như anh rất thích game, luôn làm những việc liên quan như vậy, hiện tại cũng là phát triển trò chơi.”
“Ừm, tự tay mình xây dựng nên một đế chế, có nhiều người tham gia, lại có nhiều người yêu thích, thật sự là một điều rất đáng để hạnh phúc.” Trình Nhất Phàm nói, sau đó lại khen Davis, “Anh cũng đâu hề tầm thường, tôi nghe nói anh là người đàn ông có thể kiếm nhiều tiền nhất ở Vĩnh Giai, bái phục bái phục.”
Davis cười to: “Không, tôi sắp bị thay thế rồi.”
Trình Nhất Phàm nhướng mày nghi hoặc: “Ồ?” Anh đưa mắt nhìn sang Kevin ngồi bên cạnh.
Chẳng lẽ sẽ là vị này?
Ít nói, giấu nghề, quả thực là có thể.
Kevin lặng lẽ nhìn anh, vẻ mặt dửng dưng.
Davis cười híp mắt, rót cho Trình Nhất Phàm một ly: “Sau này người kiếm được nhiều tiền nhất cho Lan tổng, tôi sợ chính là anh đó.”
Trình Nhất Phàm ngơ ngác trong phút chốc, sau đó cười khiêm tốn nói: “Nào có nào có, còn thua kém còn thua kém. Các anh mới là chính thất…”
Lan Ngọc Dung vừa nghe xong: “…”
Chờ đã, tại sao từ “chính thất” lại xuất hiện ở đây? Cô mở hậu cung lúc nào mà chính cô cũng không biết vậy?
Trình Nhất Phàm dứt lời: “… nhân viên chính thức của Vĩnh Giai.”
Lan Ngọc Dung: “…”
Ánh mắt của người nào đó “vô tình” liếc qua, Lan Ngọc Dung mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, ngồi thẳng lưng, làm bộ như vừa rồi không nghĩ tới chuyện gì.
Davis cười nói: “Nhưng anh mới là người Lan tổng thích bỏ tiền ra đầu tư.”
Trình Nhất Phàm: “…” Anh cười nhẹ, “Vậy có phải tôi đã đoạt đi sự sủng ái dành cho các anh rồi không?”
Hai người nhìn nhau, cùng cười và cụng ly. Mấy người họ không nói chuyện hay ăn uống câu nệ theo quy củ, mỗi người đều chọn đồ uống mà họ muốn.
Lan Ngọc Dung cảm thấy hai người ở bên cạnh hình như tâng nhau đến toé khói rồi, nhưng cả hai đều đang vui vẻ, cô sợ mọi người lúng túng, vội vàng bổ sung một câu: “Sao mà trí tưởng tượng phong phú như vậy? Tưởng đang diễn kịch sao? Còn sủng cũ sủng mới, tôi đây không dám đâu. Còn phải nhờ mọi người làm việc chăm chỉ giúp tôi kiếm thêm tiền đó.”
“Chà, giờ cô thành một kẻ yêu tiền rồi đấy nhỉ.” Davis nói.
“Trước kia tôi không yêu tiền sao?”
“Trước đây à…” Davis như muốn ám chỉ điều gì đó, “Trước đây cô có vẻ thích những anh chàng đẹp trai hơn.”
Lan Ngọc Dung xấu hổ, nguyên chủ đúng là thích soái ca hơn, thích đi với Chu Văn Quang đến quán bar tìm kiếm thú vui, nhưng mà…
“Bây giờ tôi cũng thích mà, tiền lẫn trai đẹp tôi đều thích.”
Davis khẽ nheo mắt lại. Chợt hỏi: “Vậy… tôi với Trình tổng, ai đẹp trai hơn?”
Lan Ngọc Dung: “…”
Trình Nhất Phàm cũng híp mắt cười nhìn cô, như thể thực sự tò mò về câu hỏi này.
Trực giác mách bảo Lan Ngọc Dung câu hỏi này không dễ trả lời, vì vậy dứt khoát kéo Kevin xuống nước: “Đẹp trai nhất thì là Kevin rồi.”
Người vừa được xướng tên đang thái miếng bít tết, nghe thấy lời nói đó, anh dừng động tác lại, nghiêm túc ngẩng đầu, nói với Lan Ngọc Dung, “Quá khen rồi. Cảm ơn.”
Những người khác không nhịn được cười.
Davis và Trình Nhất Phàm cũng không nói gì thêm về vấn đề này nữa.
Lan Ngọc Dung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, gần đây lão Chu đang bận rộn chuyện gì vậy, lâu lắm rồi không thấy tin tức của cậu ấy.” Lan Ngọc Dung chuyển chủ đề.
“Tôi cũng không để ý lắm, hình như đi ngao du rồi, còn không phải nhờ Chu lão gia sắp xếp cho cậu ta đi xem mắt sao? Sau đó cậu ấy về nhà làm loạn một trận, bị nhốt hai ngày, cũng may ông anh trai đã đưa cho cậu ấy hộ chiếu và chút tiền bay ra nước ngoài lánh nạn. Tránh để Chu lão gia lại sắp xếp cho cậu ấy một cuộc đính hôn nữa.” Davis kể lại, anh cũng vừa mới liên lạc với Chu Văn Quang lúc trở về nước, từ đó đến giờ đều rất bận, nên cũng không để tâm nhiều.
Hai ngày trước hình như có lướt qua bức hình Chu Văn Quang đi du lịch trong một nhóm nào đó.
Khi nào đi chơi tên tiểu tử này cũng sẽ đăng bài lưới chín ảnh*, hận không thể đăng nhiều lần mỗi ngày, cho nên anh đã chặn cậu ta luôn.
Lan Ngọc Dung rất kinh ngạc: “Đã thăng cấp thành đính hôn luôn rồi sao?”
“Có vẻ như Chu lão gia rất hài lòng với một cô gái, gia thế cũng không tầm thường, nếu hai nhà họ kết thành thông gia, kinh doanh buôn bán cũng sẽ thuận lợi hơn.”
“Thật là…” Lan Ngọc Dung cau mày, lần trước Chu Văn Quang nói đã giải quyết xong, chẳng lẽ là gạt cô sao?
Davis hỏi, “Cô có vẻ lo lắng nhỉ?”
– —
Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003