Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây? - Chương 30: Hẹn hò
“Hả? Gì cơ?” Lan Ngọc Dung đặt bút xuống, tiếp tục xé bản thảo thiết kế này – cô vẫn chưa hài lòng.
Sau đó mới bất tri bất giác trả lời câu hỏi của Davis: “— À, không, đây là thiết kế cho bố tôi.”
Davis bừng tỉnh hiểu ra: “Ồ, hóa ra là thiết kế cho bác trai.”
Ngay khi Lan Ngọc Dung nhìn sang, Davis có chút chột dạ ngoảnh mặt đi, tự thấy khó hiểu về sự lúng túng kỳ lạ vừa rồi của mình.
“Hôm nay anh có bận không? Việc tôi giữ chân anh ở đây không làm chậm trễ công việc của anh chứ?” Lan Ngọc Dung cười hỏi.
“Không. Tôi đã sắp xếp tất cả rồi.” Davis quay lại, “Tôi đi sửa sang lại ba bộ váy kia, Tiểu Bạch tí nữa sẽ đưa ‘người mẫu’ đến.”
“Được, làm phiền rồi.”
Ba bà bầu mà Bạch Yến Hủy tìm được vừa hay đáp ứng các điều kiện của Lan Ngọc Dung – mang thai năm, bảy và chín tháng.
Nghĩ đến lúc Bạch Yến Hủy nói nguyên nhân với bọn họ, ngược lại ba người đều không cảm thấy kì quái.
Bọn họ thuộc các bộ phận khác nhau, đều nghe nói Lan Ngọc Dung mang thai, hôm nay được tận mắt chứng kiến, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nhân viên mang thai năm tháng là nhân viên của Bộ phận Nhân sự, tên là Lâm Dĩnh. Tóc buộc đuôi ngựa, dáng người cân đối. Cô nhận được một tin tức từ Trương Ngải Kỳ, rằng công ty sẽ cải thiện phúc lợi cho các bà mẹ mang thai, cả người vì vậy mà rất nhẹ nhõm, cộng thêm thời gian mang thai ngắn, trạng thái hiện tại đều rất tốt.
Cô nhân viên mang thai bảy tháng thuộc Bộ phận Thiết kế Trang sức, tên là Lộ An Na. Tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, ăn mặc đẹp, cao khoảng mét bảy, cao hơn so với mặt bằng chung của nữ giới. Người hơi gầy, chỉ có bụng nhô lên, tổng thể dáng người kiểm soát không tồi.
Nhân viên mang thai được chín tháng là nhân viên thuộc Bộ phận Tài chính, tên là Bành Tuyết. Cô ấy có khuôn mặt tròn, tóc dài ngang vai, hơi mập, bụng nhô cao, mặc quần áo rộng rãi, thoải mái. Vì cô sắp đến giai đoạn cần nghỉ ngơi, nên đợt này đến công ty chỉ để bàn giao công việc cho đồng nghiệp, không cần đi ra ngoài, vì thế cũng không cần trang điểm, nhưng cô ấy luôn nở một nụ cười trên môi, trông rất thân thiện.
Cả ba người đều có những đặc điểm riêng, tình trạng mang thai của họ cũng khác nhau, đó chính là điều mà Lan Ngọc Dung mong muốn.
Cô tươi cười đứng dậy: “Để ba người vất vả qua đây một chuyến, Yến Hủy đã nói qua cho mọi ngươi rồi chứ?”
Ba người gật đầu: “Đã nói qua.”
“Vậy nhờ mọi người qua phòng nghỉ thay quần áo một lát.”
“Được, Lan tổng.”
Davis và Lan Ngọc Dung đợi bên ngoài phòng chờ, tiếp tục tán gẫu: “Đợi lát nữa họ đến studio chụp ảnh, cô có đi không?”
“Tôi không, anh sắp xếp người đi cùng nhé.” Lan Ngọc Dung nói, “Yến Hủy hẳn đã hẹn được nhiếp ảnh gia và studio rồi chứ?”
“Ừ.”
Sau khi thay váy mới, ba mẹ bầu bước ra, Davis nói: “Rất may là đều chọn chất liệu co giãn, vóc dáng của ba người họ khá khác nhau, nhưng đều có thể mặc được”.
“Ừ, trước mắt cũng chỉ là đồ mẫu, sau này có thể tùy theo từng dáng người khác nhau mà tinh chỉnh thêm nữa.”
Chiếc váy mà Lâm Dĩnh đang mặc là một chiếc váy có dây đeo màu hồng, phần eo được chiết lại, sau đó váy được kéo dài ra, có trang trí thắt lưng, rất phù hợp với tâm lý của phụ nữ trước khi mang thai và những cô gái nhỏ, cho thấy sự chuyển giao giữa thiếu nữ và bà mẹ mang thai.
Lộ An Na thì mặc một chiếc váy màu trắng, từ xương quai xanh đến bụng được trải dài bằng một đường nút áo, được thiết kế đặc biệt để khép eo vào phần bụng phình ra, sau đó buông thõng xuống, còn hơi hở một bên vai, vừa thời trang lại thanh lịch.
Còn váy Bành Tuyết mặc thì được thiết kế như một chiếc váy dạ hội, với màu mơ, yếm hỗ trợ ngực và eo, phần váy phía dưới được tạo dáng theo kiểu xếp ly.
Nói tóm lại, ba người mặc ba cái váy, so với trước đó đều dễ thấy được sự thay đổi rõ rệt về ngoại hình của các cô ấy, trông cũng đẹp hơn nữa.
Kevin vừa hay lúc này chạy tới họp, nhìn thấy bộ quần áo mới của ba bà bầu, anh cũng lộ ra ánh mắt hài lòng: “Lan tổng, cô thiết kế được đấy.”
“Cảm ơn.” Lan Ngọc Dung nhìn anh.
Kevin đeo một cặp kính không gọng, còn có một chuỗi dây màu trắng bạc rủ xuống một bên mặt, điều này càng làm tăng thêm mấy phần cấm dục trên khuôn mặt lãnh đạm của anh.
Hóa ra Kevin trông như thế này…
Tuy nhiên, “Kevin” chỉ là nghệ danh mà anh lấy, anh ấy vẫn là người Trung Quốc, không phải là người mang nhiều dòng máu.
*Từ giờ, mình sẽ chuyển Khải Văn thành Kevin nhé mọi người ơi, các chương trước mình sẽ sửa dần lại sau. Đọc đến đây mới nhận ra mình edit sai tên người ta hức hức.
Anh tạo ra cho người ta cảm giác rằng anh là người làm việc rất nghiêm túc, nhưng sẽ có hơi cứng nhắc, hoặc là cố chấp với hiện thực, ngược lại sẽ bỏ lỡ nhiều thú vui và các mối quan hệ xã giao.
Có lẽ nào, chính tính cách của anh ấy đã khiến Bộ phận Thiết kế Thời trang thua kém Bộ phận Dịch vụ Người mẫu Ngôi sao chăng?
Lan Ngọc Dung suy đoán, nhưng không nhiều lời, trước hết cô nói với ba mẹ bầu đang thử đồ: “Sau khi chụp xong, ba cái váy này chia ra cho mọi người mặc. Ngoài ra, chi phí người mẫu cũng sẽ trả cho mọi người vào cuối ngày, vất vả rồi.”
“Cảm ơn Lan tổng.” Ba người lấy quần áo mình đã thay ra trước đó, theo Bạch Yến Hủy đến studio để bắt đầu chụp ảnh.
Lan Ngọc Dung liếc nhìn Kevin, rồi lại nhìn Davis, bắt đầu thảo luận về khả năng thiết kế và sản xuất quần áo sau khi mang thai.
Cô bày tỏ một số ý kiến của mình về phụ nữ và bà mẹ mang thai tại nơi làm việc hoặc trong cuộc sống, đồng thời cũng nói với hai người về chuyện công ty sẽ cải thiện phúc lợi cho nhân viên nữ, đồng thời lắng nghe những đề xuất của họ.
Davis bày tỏ không có ý kiến gì, đây là một điểm xuất phát tốt, có thể phát triển.
Kevin thì nghiêm túc nói: “Ý tưởng này rất tốt, nhưng nó có thể gây tổn hại đến lợi ích của công ty. Sẽ không thể có lợi nhuận trong ngắn hạn. Ngoài ra còn có thể ảnh hưởng đến việc sản xuất trang phục liên quan đến << Quyến luyến chi giao >>.”
“Nếu như tôi nhất quyết muốn làm như vậy thì sao?” Lan Ngọc Dung nhìn anh, vẻ mặt kiên định.
Kevin cụp mắt xuống, im lặng một lúc, đổi lời: “Vậy thì nghe Lan tổng. Tôi sẽ cố gắng để bộ phận giữ cân đối giữa việc thiết kế quần áo thai sản và thiết kế trang phục liên quan đến trò chơi.”
Davis ở bên cạnh vạch trần anh: “Lúc tôi nói riêng với anh, anh đã bảo như vậy rất tốt.”
“Thực sự rất tốt, nhưng bộ phận của tôi không tạo ra nhiều doanh thu cho công ty, nếu nhất định sẽ đưa vốn vào, thì cần phải thấy rõ được lợi ích.” Anh quay sang Lan Ngọc Dung, “Lan tổng chịu lo nghĩ cùng chúng tôi như vậy, đúng là hiếm thấy, tôi rất bội phục đó.”
Lan Ngọc Dung có chút ngượng ngùng trước lời khen ngợi nghiêm túc của anh, cô xoa xoa gò má, thấp giọng nói: “Thật ra thì tôi cũng muốn kiếm tiền…”
Davis không nhịn được bật cười.
Kevin gật đầu: “Hiểu, hiểu.”
Nét cười trên miệng Davis càng đậm hơn.
Kevin cau mày nhìn anh. Anh dứt khoát mở miệng cười to, tiện tay vỗ lên bả vai của Kevin: “Cậu đúng là cậu…”
Kevin phủi tay Davis khỏi vai mình.
“Tóm lại là, những chuyện này giao cho hai anh, sau này thỉnh thoảng tôi cũng sẽ vẽ một số bản thảo thiết kế cho các anh, để hai người phải vất vả rồi.” Lan Ngọc Dung chân thành nói.
Kevin và Davis tỏ ý đã hiểu.
“Vậy nhờ hai người nhé, lát nữa tôi về rồi, có cần tôi làm gì không?” Lan Ngọc Dung hỏi.
Cả hai cùng lắc đầu. Sau đó Davis khoác vai Kevin, chào tạm biệt cô: “Chúng tôi đi xem qua buổi chụp hình đây.”
“Được, cám ơn.” Lan Ngọc Dung đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Cô xem thời gian, đã gần ba giờ rưỡi, liền thu dọn đồ đạc, cầm lấy vài bộ quần áo cá nhân, chuẩn bị về nhà.
Trương Ngải Kỳ vẫn chưa tìm được tài xế thích hợp cho cô, nên hai ngày nay cô vẫn tự mình lái xe.
Tuy nhiên, hiện tại cô vẫn có thể ứng phó được, ngược lại cũng không gấp.
Sau khi về đến nhà, dì Trần mang đến cho cô một cái bánh pudding xoài: “Buổi trưa chưa ăn hết phải không? Ăn bánh pudding đi.”
Lan Ngọc Dung hai mắt sáng lên: “Cám ơn dì Trần, cháu rất thích, vừa nhìn đã muốn chảy nước miếng rồi.”
Cô vứt túi xách và bọc quần áo lớn lên sô pha, cầm lấy bánh pudding bắt đầu ăn, vị xoài đậm đà, ngon vô cùng.
Cô ăn đến mức đôi lông mày cong lên: “Ngon quá ạ ~”
“Trong bếp còn hai cái nữa, nhưng đừng tham ăn. Để một lúc nữa rồi ăn tiếp.”
“Vâng ~ Buổi tối cháu sẽ mang theo.” Lan Ngọc Dung nói, thấy dì Trần cười híp mắt nhìn sang, cô cũng cười giải thích, “Tối nay có hẹn với Trình Nhất Phàm. Anh ấy nói sẽ cho cháu đi ăn lẩu.”
“Được, vậy chúc hai đứa có một bữa tối ngon miệng nhé.” Dì Trần suy nghĩ, sau này ở nhà bà cũng có thể thử làm một nồi lẩu.
“Vâng!” Lan Ngọc Dung ngồi xuống rồi dựa lưng vào ghế sô pha, gác chân lên bàn trà nhỏ, vừa ăn bánh pudding vừa mong chờ buổi tối đến.
Dì Trần cầm cái túi bọc lớn lên cho cô: “Đây là cái gì vậy?”
“À, là quần áo cháu mới thiết kế cho cháu, vừa vặn dùng được hai tháng này. Quần áo trong phòng cháu đều không vừa nữa, mà mua bên ngoài lại không thích đó dì.”
Dì Trần khen ngợi: “Tự mình thiết kế quả nhiên rất lợi hại, dì đi treo nó lên cho cháu nhé.”
“Được ạ ~”
Lan Ngọc Dung nhìn xuống bộ đồ mà cô đang mặc, nở một nụ cười thỏa mãn.
Không biết Trình Nhất Phàm có phát hiện ra cô đã thay quần áo mới không nhỉ?
Lan Ngọc Dung ngáp một cái: “Dì Trần, cháu đi ngủ một lát. Nếu năm giờ cháu không dậy, nhờ dì gọi cháu nhé.”
“Ừ, đi ngủ đi.”
Có lẽ là trong lòng chờ mong, chưa đến năm giờ Lan Ngọc Dung đã tỉnh.
Cô ôm gối nằm nghiêng, một chân gác trên gối một chân kê xuống dưới, vừa kê được bụng nên sẽ không cảm thấy quá nặng nề.
*Đại khái có lẽ cái gối và tư thế nằm là như này:
Cô thay đổi tư thế nằm, cầm điện thoại lên xem giờ.
Bốn giờ năm mươi.
Khá đúng lúc.
Hai tiểu tử trong bụng cũng đã thức giấc, ở trong bụng cô nhúc nhích mấy cái.
Cô đưa tay ra an ủi, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đi hẹn hò với ba, các con có phải cũng rất hào hứng không?”
Sau vài phút trò chuyện với bảo bảo, bọn chúng yên tĩnh lại, Lan Ngọc Dung đi rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, mặc lại chiếc váy mới.
Mới vừa ngồi xuống ghế sô pha, cô liền nhận được một cuộc gọi từ Trình Nhất Phàm.
“Tôi đang ở trước cửa nhà cô. Có thể vào không?”
Lan Ngọc Dung đứng dậy đi về phía cửa ra vào: “Có thể, mời vào.”
Trình Nhất Phàm một tay xách hai hộp thức ăn và bát đũa, đi ngang qua sân, đến trước mặt Lan Ngọc Dung.
Anh cũng mặc quần áo mới, vẫn để một túm nhỏ phía sau, mang theo mấy phần phóng túng nghịch ngợm: “Đồ tôi mang theo có phải trông rất buồn cười không?”
Lan Ngọc Dung không nhịn được mà cười: “Có một chút, vào đi.”
Dì Trần nghe thấy tiếng, đi tới nhận lấy hộp đựng thức ăn, mang vào phòng bếp.
Lan Ngọc Dung mời anh vào, mang bánh pudding để trong tủ lạnh ra cho anh: “Này, đặc biệt phần cho anh đấy.”
Trình Nhất Phàm nhẹ nhàng thở ra: “Vinh hạnh của tôi.” Ánh mắt anh nán lại trên người Lan Ngọc Dung, thấp giọng nói: “Hôm nay cô mặc bộ váy này rất đẹp.”
“Cám ơn.”
– —
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com