Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi - Chương 71: Trì huyện
Hắn chuyển ánh mắt sang Vân Thanh.
Về vị Vương phi này, hắn biết được tin tức cũng không tính là nhiều.
Trừ bỏ việc tân lộ cảnh nội Ninh Châu là do y cho người làm, thì tin đồn ấn tượng để người khác khắc sâu nhất là, y có tài Trạng Nguyên lại trước kỳ thi hội bị gả cho hoàng tộc.
Có điều Thôi Hồng đã ở kinh thành mấy năm, tất nhiên biết người mua chuộc danh tiếng chỗ nào cũng có, đối với đồn đãi như vậy cũng không để ý.
So với cái này, hắn càng cảm thấy hứng thú với tân lộ Ninh Châu hơn. Có điều cũng biết đây là bí mật Ninh Châu, sẽ không dễ dàng nói cho người ngoài là hắn.
Vân Thanh nói muốn bàn chuyện làm ăn với hắn đã khơi dậy một chút hứng thú trong lòng.
Làm hắn tò mò nhất là, người trong thiên hạ đều nói Hạ Trì đối với việc hôn nhân này cực kỳ bất mãn. Nhưng hiện tại xem ra, bá vương Hạ Trì này đối với Vân Thanh rõ ràng là cực kỳ coi trọng.
Rốt cuộc do Vương phi có bản lĩnh thật sự lớn, hay là… ánh mắt Thôi Hồng xẹt qua khuôn mặt Vân Thanh, bị sắc đẹp mê hoặc?
Hắn cười cười, trên mặt tràn đầy vẻ phóng khoáng được luyện ra từ việc lăn lê bò lết trong quân doanh: “Không biết Vương phi nói muốn làm ăn cái gì? Mạt tướng là một kẻ đại quê mùa, thật sự không thể tưởng được mình có vốn gì có thể làm ăn với Vương phi.”
Vân Thanh cũng không để ý đến đánh giá của hắn, nói thẳng: “Ta biết một loại phương pháp phơi muối, có thể nâng cao sản lượng muối. Yêu cầu nhân công so với phương pháp nấu muối hiện tại ít hơn mấy lần, không biết Thôi tướng quân có hứng thú không?”
Thôi Hồng vốn đang lười biếng đột nhiên ngồi thẳng dậy, lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm Vân Thanh bằng ánh mắt giống như chim ưng, sắc bén bên trong hàm chứa sự tìm tòi nghiên cứu.
Hạ Trì nhìn hắn nhíu mày, nhưng lại không nói gì thêm.
Vân Thanh không bị khí thế của hắn dọa sợ chút nào, chậm rãi tiếp tục nói: “Nếu tướng quân đã dám mua binh khí chỗ bọn ta, nghĩ thấy cũng không phải người bảo thủ. Nuôi quân tiêu phí rất lớn, nếu chúng ta cùng hợp tác phơi muối, vừa lúc có thể bổ sung lỗ hổng.”
Vân Thanh dừng một chút: “Các tướng sĩ doanh biên phòng sợ rằng đã thật lâu chưa ăn được bữa cơm no nhỉ? Bọn họ vì thủ vệ bờ biển Đại Du, ngăn cản cướp biển, quân lương lại bị cắt xén. Chẳng lẽ tướng quân cho rằng bọn họ đáng để chịu như vậy sao?”
Thôi Hồng lạnh lùng xùy một tiếng: “Vương phi vậy mà tìm hiểu rất kỹ.”
Vân Thanh nhìn hắn nói: “Bởi vì Trình gia quân cũng là như vậy, tướng quân cũng đã yêu cầu tự xuất tiền túi mua binh khí từ chúng ta, ta còn cần đi tìm hiểu thêm sao?”
Thôi Hồng ngẩn ra, hắn nhìn Vân Thanh, lại nhìn Hạ Trì, thu lại biểu tình trào phúng.
Vân Thanh thấy hắn như đang suy tư, cũng không mở miệng quấy rầy.
Thôi Hồng trầm ngâm một lúc lâu, Vân Thanh đang muốn cố gắng tiếp tục khuyên bảo, Thôi Hồng lại quay mặt nhìn bọn họ, gật đầu.
Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ là làm cái gì, cũng đều có quá trình chuẩn bị. Giai đoạn đầu cần rất nhiều tiền bạc, nhưng phơi muối lại khác, thật sự là một vốn bốn lời.
Có một số tiền như thế, đối với tình huống hiện tại của bọn họ mà nói là cực kỳ mấu chốt.
Vân Thanh cùng Hạ Trì liếc nhau, nếu không phải thất vọng với triều đình đến mức tận cùng, Thôi Hồng cũng sẽ không lựa chọn làm việc “bí quá hóa liều” này. Một khi đã như vậy, bọn họ mượn sức Thôi Hồng, tính khả thi cũng cao hơn vài phần.
Chỉ là chuyện này không thể nóng vội, cần phải từ từ mưu tính.
Nếu đã xác nhận đạt được hợp tác, kế đó cần tiến hành trao đổi chi tiết hơn.
Vân Thanh nói: “Ta sẽ mang theo xi măng cùng tướng quân đi Nhạc Châu, xây ao muối, chỉ lại phương pháp phơi muối và tinh chế muối cho người của tướng quân, sau đó sẽ rời đi.”
Thôi Hồng cũng không nghi ngờ phương pháp của Vân Thanh. Hắn tin Vân Thanh không có lừa người, hơn nữa nếu Vân Thanh có thể tu lộ thành ra như vậy, thì tất nhiên y có những bản lĩnh mà người bình thường không thể có được —
Hiện tại, hắn đã có thể xác định rằng việc tu sửa con đường là do Vân Thanh làm. Những nghi ngờ của hắn cũng đã có câu trả lời. Hạ Trì có thể yên tâm giao toàn bộ công việc này cho Vân Thanh, tất nhiên đã xem Vân Thanh như một trọng thần dưới trướng.
Thôi Hồng nhướng mày: “Chia lợi…”
Vân Thanh nói: “Chia đôi, mỗi năm Ninh Châu sẽ cung cấp một đám vũ khí cho các ngươi.”
Thôi Hồng vốn đang tưởng sẽ tranh cãi nữa, lại nghe được giao binh khí mỗi năm. Binh khí tốt như vậy đối với bọn họ chính là dụ hoặc cực kỳ lớn, hắn nghiến răng, gật đầu đáp ứng.
Vân Thanh đã sớm cho người chuẩn bị tốt xi măng, bảo người đưa tới trước tiên.
Hai người thương nghị, rồi cũng ở Quách Độ huyện nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Ngày mai liền khởi hành đi Nhạc Châu trước.
Nói xong chính sự, Thôi Hồng cáo lui đi an bài, nội đường nhất thời im lặng không tiếng động.
Hai người xa nhau hơn hai tháng, vừa mới gặp nhau được mười ngày, lại phải chia xa, nói không khổ sở là không có khả năng.
Vân Thanh đang muốn nói chuyện, lại thấy Hạ Trì từ trong tay áo lấy ra một cái nỏ nhỏ tinh xảo tự chế, đứng dậy đến trước mặt Vân Thanh. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vân Thanh, hắn nắm lấy cánh tay giúp y mang vào.
Vân Thanh từng gặp nỏ tiễn dùng trong quân, so với cái này lớn hơn rất nhiều. Thời đại này ám khí phát triển cũng không rộng rãi, Vân Thanh chưa bao giờ gặp qua có người dùng nỏ bỏ vào tay áo như vậy.
Thần sắc y vừa động, hai ngày trước trên tay Hạ Trì xuất hiện vài miệng vết thương rất nhỏ, cơ hồ cũng tìm được nguyên nhân rồi.
Vân Thanh sờ sờ tay áo nỏ, bộ phận mộc chế được mài giũa đến cực kỳ bóng loáng, không hề làm xước da chút nào: “Đây là tự Vương gia làm sao?”
Hạ Trì đáp: “Nỏ tiễn trong quân quá lớn, bổn vương suy nghĩ nếu làm nhỏ một chút không chừng có thể giấu vào trong tay áo. A Thanh không biết võ công, phải có vũ khí phòng thân ta mới càng an tâm.”
Đám người Chu Võ chỉ biết làm nghề của mình, sẽ không làm ra loại vũ khí này. Sau khi hắn có ý tưởng nhất thời không tìm thấy người thích hợp, liền tự mình làm. Thời gian này hắn vẫn luôn mãi giũa điều chỉnh, hôm qua mới làm xong, cũng may còn kịp.”
“Tốt rồi.” Hạ Trì đem tay áo Vân Thanh buông xuống, phát hiện hoàn toàn không nhìn ra dị trạng. Trong mắt hắn lộ ra vẻ hài lòng, vươn tay với Vân Thanh: “Đi, đi hậu viện luyện tập một chút.”
Vân Thanh nhìn tay Hạ Trì, miệng vết thương nhỏ trên tay đã kết vảy bóc ra, để lại vài vết sẹo màu đỏ. Y nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó mới đặt tay mình lên.
……
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Vân Thanh tỉnh lại Hạ Trì vẫn còn ngủ.
Y nhìn tuấn nhan Hạ Trì, duỗi tay sờ sờ lông mày đen nhánh của hắn. Mi cốt Hạ Trì từ khi sinh ra đã ưu việt, nhắm hai mắt lại khí thế cũng không hề giảm đi. Tay Vân Thanh nhẹ nhàng xẹt qua cái mũi cao thẳng của hắn, sắp rơi xuống trên môi lại bị bắt được.
Hạ Trì nắm tay y chạm chạm môi mình, mở đôi mắt sáng ra.
Hắn nhìn nắng sớm mờ nhạt chạm lên khuôn mặt dịu dàng của Vân Thanh, ngước mặt lên hôn lên lông mày, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng là đôi môi y.
Hắn hôn đến cực kỳ dịu dàng, sau khi kết thúc, hắn nhìn Vân Thanh chăm chứ: “Vương phi, nhất định phải bình an trở về.”
Vân Thanh xoa xoa khóe mắt hắn, nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Hạ Trì đưa Vân Thanh ra khỏi thành, hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn thương đội đi xa. Sau một lúc lâu, hắn mới ghìm cương ngựa, quay đầu ngựa chạy nhanh về hướng Phong Ninh.
Thị vệ phía sau cũng đánh ngựa đuổi theo, vó ngựa tung tro bụi lên, đoàn người thực mau đã biến mất ở cuối con đường.
—
Trì huyện nằm ở cuối phía nam Nhạc Châu, một cái huyện bao quát một phần ba đường bờ biển Nhạc Châu.
Còn lại hai phần ba bờ biển đại bộ phận hoặc là hiểm trở, hoặc là gần bờ biển có nhiều đá ngầm, hình thành lá chắn thiên nhiên.
Bờ biển bên này của Trì huyện thích hợp nhất để dừng chân, vì vậy doanh biên phòng được xây dựng ở đây. Các địa phương khác chỉ đặt các trạm canh gác. Nếu bảo vệ được tuyến phòng thủ của Trì huyện, thì có thể ngăn chặn được những đợt tấn công của bọn cướp biển lớn.
Vân Thanh vừa xuống xe ngựa, liền nghe thấy hơi thở ẩm ướt của gió biển thổi tới.
Có thể thấy rằng Nhạc Châu giàu có hơn so với Ninh Châu, nhưng đó cũng chỉ là một trong những nơi giàu có nhất trong số những nơi nghèo đói. Hàng năm phải chịu sự quấy nhiễu của bọn cướp biển, thì có thể giàu có đến đâu?
Trì huyện càng là tuyến đầu bị bọn cướp biển đánh sâu vào, vì vậy nhiều năm qua dân cư bản địa nơi này đã di tản đi hết. Hiện tại những người còn ở lại Trì huyện cơ bản đều là người nhà của tướng sĩ doanh biên phòng, nhà cửa không thể gọi là rách nát, nhưng cũng thấp bé cũ kỹ.
Thôi Hồng sai người chỉnh lý lại binh khí, lại sai cấp dưới dẫn Vân Thanh đến phòng đã được sắp xếp sẵn, lúc này mới quay lại nói với Vân Thanh: “Lê công tử, mời.”
Thân phận thật sự của Vân Thanh không tiện xuất hiện ở đây, vì vậy y dùng tên giả Lê Trừng Chi. Thôi Hồng liền gọi Lê công tử cho tương xứng.
Vân Thanh gật đầu, nhìn nhìn phủ tướng quân cao lớn, rồi theo Thôi Hồng đi vào.
Phủ tướng quân được trang trí đến cực kỳ đơn giản, tiền viện có một cái sân tập, bên cạnh là kệ binh khí bày vũ khí, đều là bộ dáng thường xuyên sử dụng.
Thôi Hồng sai người dẫn Vân Thanh đi khách viện. Lần này ra ngoài, y chỉ dẫn theo hai mươi thị vệ. Dù sao cũng là ở địa bàn của Thôi Hồng, là nơi trọng yếu về quân sự, mang theo nhiều người cũng không thích hợp.
Một đường phong trần, Vân Thanh sau khi dùng cơm tối không bao lâu liền rửa mặt nghỉ ngơi. Có lẽ là ở địa phương không quen thuộc, y ngủ cũng không an ổn.
Y từ cảnh trong mơ hỗn loạn tỉnh lại, phát hiện bên ngoài có ánh lửa đong đưa, tiếng ồn ào xa xa truyền vào sân, vô cớ khiến người ta sinh ra bất an.
“Đông —— đông ——”
Tiếng trống vang lên, từng tiếng như đập vào màng nhĩ, ngực Vân Thanh theo nhịp trống nặng nề mà nhảy lên, y đứng dậy thắp đèn, khoác áo ngoài đẩy cửa ra.
Tiếng trống và tiếng ồn ào càng thêm rõ ràng hướng về phía Vân Thanh, y thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng kêu.
Thị vệ canh giữ ở ngoài cửa chắp tay bẩm: “Vương phi, bọn cướp biển tập kích ban đêm, Thôi tướng quân đã dẫn người đi nghênh chiến.”
Vân Thanh nhìn về phía thành lâu cách đó không xa, ánh lửa sáng ngời thấy rõ khí thế bất diệt.