Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi - Chương 68: Phong Hòa
Ninh Châu đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Thụy Vương, cho dù có người biết y, chỉ cần vương phủ nói không phải, thì chính là không phải.
Sau khi theo Vân Thanh xử lý công việc trong vài ngày. Bạch Thầm Khê nhanh chóng nắm bắt được tình hình, tiếp nhận phần lớn công việc hàng ngày của Vân Thanh.
Vân Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, dành phần lớn thời gian và tinh lực để lên kế hoạch cho sự phát triển của Ninh Châu.
Tại buổi triều hội nhỏ, Vân Thanh chính thức giới thiệu Bạch Thầm Khê với mọi người. Mọi người đều hiểu rõ, nghe ý tứ của Vân Thanh, họ sẽ phải nghe theo sự sai sử của tên Bạch trường sử này từ nay về sau.
Phủ nha Ninh Châu trải qua hơn nửa năm chỉnh đốn thay máu, đại đa số quan viên hiện tại đều thập phần kính phục đối với Vân Thanh.
Tuy rằng thấy Bạch Thầm Khê tuổi trẻ, trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút bồn chồn. Nhưng bọn họ cũng biết, Vân Thanh nhìn như ôn hòa, kỳ thật hành động rất cứng cỏi, sự việc đã quyết định liền không thay đổi. Bởi vậy bên ngoài đều là bộ dáng vui vẻ tiếp thu.
Lý lịch phủ nha hiện giờ, già nhất chính là Tiền Hữu Tài cùng Giang Tịnh Bách. Vân Thanh trực tiếp tìm trường sử tuổi trẻ như vậy đè lên đầu hai người, những người còn lại đều trong tối ngoài sáng mà liếc nhìn sắc mặt hai người họ.
Tiền Hữu Tài cười hành lễ với Bạch Thầm Khê, ông tự biết năng lực chính mình, cũng không trông cậy vào việc được Vân Thanh nể trọng. Hơn nữa, ông từng giao dịch với Yến vương, căn bản không dám cầu cái gì xa vời.
Giang Đồng Tri còn lại ngẩn người, rất nhanh điều chỉnh tốt biểu tình, tiến lên hành lễ.
Chuyện này liền như vậy mà quyết định xong.
Thân phận Bạch Thầm Khê không thích hợp tiếp tục ở lại vương phủ. Vân Thanh kêu người mua tòa viện phụ cận vương phủ, thêm hạ nhân, cho y cư trú.
Chúng thần phủ nha đối với Bạch trường sử mới tới rất tò mò. Nhưng không bao lâu, Bạch Thầm Khê liền dùng năng lực bản thân, lần nữa nghiệm chứng cho mắt nhìn người của Vân Thanh.
Vân Thanh cho y quyền lực rất lớn, trừ bỏ yêu cầu của Vân Thanh, còn lại tất cả tấu thư đều chuyển giao đến chỗ y.
Mọi người vốn tưởng rằng y mới vừa tiếp nhận công việc cần một chút thời gian để thích nghi, nhưng y lại đưa ra những ý kiến khiến người ta không thể tìm ra một chút sai lầm nào.
Thậm chí Trần Nhạc Sinh cùng Giang đồng tri phụ trách chưởng quản phủ kho cãi cọ đến trước mặt y, y cũng có thể xử lý thỏa đáng.
Mọi người trong phủ nha đều ẩn ẩn không phục, nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối của y thì cũng không thể làm gì được.
Mà sau khi tiếp nhận sự vụ Ninh Châu, Bạch Thầm Khê lúc này mới biết, tiểu sư đệ của mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Y không có truy vấn bản lĩnh này của Vân Thanh từ đâu mà có, toàn tâm hòa nhập vào công việc.
Y tin tưởng, nếu có một ngày thiên hạ có thể có người dùng bản lĩnh chân chính như này thống trị. Y tất nhiên có thể thấy được ngày trời yên biển lặng,
…
Trần Nhạc Sinh đã bố trí xong toàn bộ sự vụ cày bừa vụ xuân. Trước mùng một tháng tư, lúa đã sớm được gieo trồng toàn bộ, loại lúa bình thường cũng đã chuẩn bị gieo giống.
Đang lúc này, phủ nha lại công bố phân bón mới.
Dù sao cũng là đồ dùng cho ruộng nương, rất nhiều người vẫn do dự không quyết, tính toán thiệt hơn.
Nhưng cũng có ngoại lệ, những người từ khi lãnh giống lúa mới đã không chút nghĩ ngợi. Bọn họ từ lúc bắt đầu đã lựa chọn tin tưởng Vương phi, liền đi hết con đường này tới cùng.
Đảo mắt đường xi măng ở Ninh Châu đã tu sửa hơn nửa năm, bởi vì được khởi công đồng thời, hiện tại đã sửa được hơn phân nửa rồi. Chỉ chờ cày bừa xong vụ xuân kết thúc, đã có thể xong hết những đoạn còn lại.
Nếu lúc trước chỉ có thôn dân tham gia tu lộ đối với chuyện này là có cảm thụ sâu nhất, cảm tạ Vân Thanh cho bọn họ một ngụm cơm ăn. Thì hiện tại, khi những con đường hoàn thành đã được sử dụng, các bá tánh liền cảm giác được sự tiện lợi của nó.
Dù cho bọn họ chỉ dùng nhân lực kéo xe đẩy tay, cũng tiết kiệm sức lực hơn so với đường đất.
Hơn nữa xe chở nước và xe ống nước được phổ biến. Trong khoảng thời gian ngắn, bá tánh các nơi tán tụng Vân Thanh không ngừng.
“Lâm đại nhân báo có thương hộ muốn lập bia sinh tử cho Vương gia Vương phi, việc này cần phải can thiệp chứ?”
Hôm nay hiếm có thời gian rảnh rỗi, Vân Thanh và Bạch Thầm Khê ở trong vườn hoa pha trà đối ẩm. Bạch Thầm Khê nhớ đến tấu chương vừa nhận được, liền đưa ra một câu hỏi.
Người dân tự phát làm thế, vốn là việc rất tốt để tích góp danh tiếng, nhưng tình huống đặc thù của Ninh Châu khiến y không thể không thận trọng đối đãi.
Vân Thanh đang dựa vào lan can bên hồ câu cá, nghe vậy buông thức ăn cho cá xuống, trầm ngâm nói: “Bảo Lâm Cẩn ra mặt khuyên can, những thương hộ đó bất quá là sợ đệ sau này tính sổ. Không bằng cho họ làm nhiều việc thiện, phát chút gạo thóc cho người dân nghèo khổ không có cơm ăn.”
Huống hồ, tuy Ninh Châu cách kinh thành xa xôi, nhưng cũng không nên quá mức ồn ào.
Theo thái độ của Thừa An Đế đối với công thần, ông ta sao có thể chịu được có người vì Hạ Trì lập bia sinh tử. Nếu một ngày nào đó truyền đến tai, họ nhất định sẽ trở thành cái đinh cái gai trong mắt ông ta.
Loại nguy hiểm này, tốt nhất là có thể tránh thì tránh.
Bạch Thầm Khê gật đầu: “Hiện tại không ít người dân đều nói Vương phi là tiên nhân từ trời xuống, thần nhìn thấy đúng là lời nói thật.”
Vân Thanh rải cho cá ăn, cười nói: “Sư huynh đừng trêu ghẹo đệ.”
Bạch Thầm Khê cười cười, giơ tay rót trà cho Vân Thanh, y nhìn những con cá đang há miệng ăn mồi trong hồ: “A Thanh, cá trong hồ của đệ dưỡng rất tốt.”
Vân Thanh nhìn những con cá béo ú trong hồ, trong mắt có chút ý cười. Không biết Hạ Trì đã nuôi chúng thế nào, y mới rời đi hơn một tháng, nhưng Hạ Trì đã nuôi cá thành như vậy.
Ánh mặt trời cuối xuân dịu dàng chiếu xuống, hai người vừa uống trà vừa bàn luận chính sự, A Thư đột nhiên từ bên ngoài chạy tới: “Thiếu gia, ngài xem ai tới!”
Vân Thanh quay đầu lại, đi theo sau A Thư là một thiếu nữ mặc váy áo màu xanh lơ, dung mạo thanh tú, dáng đi lại vô cùng tiêu sái.
Rõ ràng là Lê Phong Hòa đã mấy tháng không gặp.
Lê Phong Hòa cười tươi bước lên hành lễ: “Biểu ca, người ca muốn ta đã mang đến đây.”
Nàng liếc mắt nhìn Bạch Thầm Khê, có chút do dự nói: “Bạch đại ca?”
Lần trước gặp Bạch Thầm Khê khi nàng mới chín tuổi. Nếu không phải nàng có trí nhớ tốt, Bạch Thầm Khê lại thực sự phong tư xuất chúng, hiện tại chỉ sợ đã quên.
Bạch Thầm Khê gật đầu cười cười, nghe nàng xưng hô với Vân Thanh liền đoán được thân phận của nàng. Y phỏng đoán hai người có việc muốn nói, liền trực tiếp đứng dậy cáo từ.
Thấy Lê Phong Hòa lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Vân Thanh nói: “Việc này nói ra thì rất dài, đợi chút thời gian ta sẽ giải thích với muội.”
Lê Phong Hòa đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy, gật gật đầu không hỏi nhiều, ngược lại nhắc tới chính sự: “Biểu ca nhờ cha tìm người, muội đã dẫn lại đây, biểu ca muốn làm gì?”
Vân Thanh không trả lời ngay, mà dẫn nàng vào nhà kho, mở rương đựng bông và vải bông cho nàng xem.
Lê Phong Hòa nhìn thấy bông thì vốn có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy vải bông thì trong mắt lại sáng ngời.
Nàng xách váy ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ vải bông.
Cảm giác mềm mại hoàn toàn khác biệt với vải bố khiến nàng chấn động. Nàng lấy khăn lau tay cho sạch, lại cẩn thận chạm vào quan sát.
Vân Thanh cũng không thúc giục, đứng bên cạnh chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Lê Phong Hòa mới ngẩng đầu lên hỏi: “Biểu ca, vải bố này là làm như thế nào?”
Vân Thanh dùng cằm chỉ chỉ bên cạnh bông: “Là dùng thứ này dệt thành.”
Lê Phong Hòa lập tức đưa tay duỗi về phía bông, cẩn thận xem xét.
Vân Thanh nói đại khái một lần quy trình dệt vải, sau đó nói: “Ta đã cho người trồng bông, mùa thu là có thể thu hoạch.”
Lê Phong Hòa đem bông thả lại vào rương, đứng dậy nhìn về phía Vân Thanh. Nàng biết Vân Thanh sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này với nàng, ngập ngừng đáp: “Biểu ca là muốn cho Lê gia buôn bán vải bông này sao?”
Dựa theo cách nói của Vân Thanh, loại vải bông này chi phí cao hơn vải bố, nhưng lại thấp hơn rất nhiều so với tơ lụa.
Vải bông cảm giác tốt hơn xa so với vải bố thô, so với vải bố tế cũng tốt hơn một mảng lớn. Nhất định sẽ được người dân bình thường hoan nghênh, tuyệt đối không lo không bán được.
Lê gia có buôn bán dệt vải, có nguồn tiêu thụ sẵn có, vì vậy phản ứng đầu tiên của nàng đó là Vân Thanh muốn cho Lê gia đến hỗ trợ.
Vân Thanh lại lắc đầu: “Ta không nghĩ để Lê gia liên lụy quá sâu vào Ninh Châu, quá dốc vốn vào, đối với Lê gia không an toàn.”
Lê Phong Hòa im lặng, nghe rõ ý của Vân Thanh.
Trước kia nàng và cha đưa lúa giống đến Ninh Châu kỳ thực đã có suy đoán, chỉ là không nghĩ tới Vân Thanh sẽ đem chuyện này bày ra trên mặt bàn nói với nàng.
Nhưng nếu không tính toán để Lê gia đến buôn bán loại vải bông này, vậy kêu nàng đến xem loại bông này để làm cái gì chứ?
Vân Thanh không úp úp mở mở, trực tiếp hỏi: “Nếu ta nói muốn mời muội tới làm, muội có bằng lòng hay không?”
Lê Phong Hòa ngốc ngốc, lặp lại nói: “Để cho muội tới làm?”
Thấy Vân Thanh gật đầu, nàng mới phản ứng lại, giật mình trừng lớn đôi mắt, ngực tâm cũng kịch liệt nhảy lên.
Nàng từ nhỏ nghe được lời nói nhiều nhất là “Ngươi phải gả theo chồng, học gì cũng vô dụng.”
Khi nàng lớn lên một chút, lại có người nói nàng cả ngày ra ngoài không gả được.
Sau đó nàng tiếp quản cửa hàng, làm tốt hơn rất nhiều người, lại thường nghe người ta nói “Một nữ nhi thì biết gì”, “Vận khí tốt thôi”, “Ai biết có phải nàng tự mình mua hay không”.
“……”
Nàng nghe qua quá nhiều lời chửi bới, biết rõ những người đó đối với nàng có thành kiến nên không ủng hộ.
Chỉ có cha mẹ và tổ phụ là bất đồng, còn có biểu ca từ nhỏ lớn lên cùng nàng, bọn họ sẽ dung túng nàng, cũng sẽ cổ vũ tán thành nàng.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày Vân Thanh sẽ đem chuyện lớn như vậy giao cho nàng.
Lê Phong Hòa chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ ngực xông lên đỉnh đầu, hướng đến hốc mắt nàng.
Nàng nặng nề gật đầu: “Muội nguyện ý! Biểu ca yên tâm, muội tất nhiên sẽ không làm ca thất vọng.”
Biểu tình nàng kiên định, nói ra những lời này trong mắt cũng như phát ra ánh sáng lập loè.
So với sự dung túng sủng ái của trưởng bối trong nhà, sự tin tưởng này càng làm cho nàng cảm xúc mênh mông, cõi lòng đầy nhiệt huyết.
Vân Thanh cười nói: “Biểu ca chờ Phong Hòa của chúng ta trở thành thương nhân vải bông lớn nhất thiên hạ.”
……
Trong núi Dữ huyện, Hạ Trì mở ra lá thư vừa nhận được.
Hắn vừa mở ra, nháy mắt liền không thể kìm nén nổi nụ cười.
Trên giấy là một bức tranh nhỏ, Vân Thanh ngồi bên cạnh lan can cho cá ăn. Trong hồ con cá nào cũng đều tròn vo, trên mặt Vân Thanh dường như có chút nghi hoặc, động tác cho cá ăn cũng có chút do dự.
Hạ Trì gần như trong khoảnh khắc liền tưởng tượng ra bộ dáng của Vân Thanh. Hắn duỗi tay sờ sờ mặt người trong tranh, trong lòng một tầng lại một tầng nỗi nhớ nổi lên như gợn sóng.
“Vương gia, việc ngài giao cho tiểu nhân đã làm tốt, thỉnh Vương gia xem qua.”
Ngoài phòng có người bẩm báo, là Chu Võ.
Hạ Trì thu hồi thư, biểu tình cũng khôi phục thành dáng vẻ lạnh nhạt bình thường.
Sau khi hắn đến nơi này, một bên chỉnh đốn huấn luyện tân binh. Một bên đem binh khí trước kia ông ngoại cùng cữu cữu muốn làm nói cho Chu Võ, bảo Chu Võ thử làm ra.
Những binh khí này đều do hai vị Trình tướng quân sinh ra linh cảm trong quá trình giao chiến với Diên quân. Hiện tại sau khi Hạ Trì biết có khả năng sẽ đối mặt với Diên quân, tất nhiên muốn thử làm.
Chu Võ trải qua hai tháng thực hành, đối với cách rót thép đã vô cùng thành thạo. Thời gian này hắn đều đang nghiên cứu cách tô thép mà Vân Thanh đã dạy, tính toán cải tiến một chút phương pháp để sử dụng cho hiện tại.
Hắn đối với Vân Thanh là bội phục không thể nói nên lời, mà Hạ Trì và Vân Thanh đồng lòng, thái độ đối với Hạ Trì cũng càng tốt hơn trước.
Hạ Trì bảo hắn rèn binh khí, hắn cẩn thận nghiên cứu, rồi thử làm lần đầu tiên, sau đó mang đến cho Hạ Trì xem.
Cách đó không xa sơn cốc, tiếng thao luyện của các tướng sĩ truyền đến tai hắn.
Chu Võ nhìn thanh đao trong tay đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, không biết binh khí hắn rèn cuối cùng sẽ chém về phía ai.