Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm - Chương 25: Chim nhỏ thoát khỏi vỏ
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm
- Chương 25: Chim nhỏ thoát khỏi vỏ
Úc Bạch Hàm vỗ nhẹ lên bàn tay đang giữ chặt lấy cậu của Lục Hoán, càng thêm hứng thú, “Đừng xấu hổ mà, để tôi thưởng thức thần thái của bạn học Lục của chúng ta chút.”
Thần thái…
Bàn tay giữ lấy cậu càng chặt thêm, Lục Hoán đăm đăm nhìn Úc Bạch Hàm.
Hai người đang nhìn nhau, Tiết Cần bỗng nhiên “Ây” một tiếng, “Tìm được rồi!”
Vừa nói, ông vừa ấn mở video: “Tiểu Lục, đừng ngại, để bạn đời của em xem thử dáng vẻ của em năm đó.”
Video được mở lên, giọng nói lạnh lùng của Lục Hoán từ bên trong truyền ra: “Chào thầy cô và tất cả các bạn sinh viên. Tôi là Lục Hoán, đại diện cho tân sinh viên năm nay.”
Đến rồi! Úc Bạch Hàm nhanh lẹ xoay người qua nhìn.
Trên màn hình điện thoại di động, cậu trai mặc áo sơ mi trắng trông vừa tuấn tú vừa ngây ngô, dáng vẻ giống như một đoá hoa cao lãnh, không khác bây giờ là mấy.
Cậu âm thầm thưởng thức: Lục Hoán thế này không phải rất đẹp trai sao?
Úc Bạch Hàm mặc kệ bàn tay đang níu lấy cổ tay mình, tiến lại gần hơn một chút.
Video vẫn tiếp tục phát, Lục Hoán trên màn hình điện thoại nét mặt nghiêm nghị, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Hôm qua, chúng ta còn đổ mồ hôi trong phòng thi, hôm nay chúng ta đã như những con chim thoát khỏi vỏ trứng, rời khỏi sự che chở của cánh chim cha mẹ.”
Khoan đã, đồng tử Úc Bạch Hàm hơi rung lên: Chim nhỏ thoát khỏi vỏ trứng… Lục Hoán sao?
Bàn tay trên cổ tay cậu dần dần siết chặt. Cùng lúc đó, Lục Hoán trong video nhìn vào camera, ánh mắt kiên định:
“Tương lai, chúng ta càng phải mạnh mẽ hơn và hơn nữa. Thà khiến người khác phải ghen tị, cũng không để người khác phải thương hại.”
Khuôn mặt lạnh lùng đó rất nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ: “Đừng lấy thanh xuân ra làm món cược, bởi vì, bạn không thể thua.”
Úc Bạch Hàm tạm ngưng hít thở.
Cậu liếm đôi môi khô khốc, quay đầu nhìn Lục Hoán phía sau.
Bạn học Lục mười năm trước, thực sự là…
Lục Hoán đang rũ mắt nhìn xuống đất, môi mím thành một đường thẳng, vành tai nhuộm một màu hồng, còn có xu hướng bắt đầu lan rộng ra. Ánh mắt Úc Bạch Hàm dừng trên vành tai đỏ ửng của hắn, tim lại rung rinh.
Ầyy… Lục Hoán như thế này, thật là khiến người ta muốn bắt nạt ghê~.
Dường như hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của của cậu, Lục Hoán vội vàng ngước mắt lên, lại siết chặt bàn tay: “Đừng xem nữa, Tư Bạch Hàm!”
Úc Bạch Hàm nhẹ giọng an ủi, “Cái này cũng đâu có gì đâu, xem xong tôi thấy rất có động lực.”
Lục Hoán hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì, Tiết Cần bên cạnh bỗng vỗ lên người Úc Bạch Hàm, “Mau mau mau, sắp đến đoạn kinh điển nhất rồi!”
Úc Bạch Hàm: Còn có thứ kinh điển hơn nữa?
Cậu lập tức tặng cho Lục Hoán một ánh mắt trấn an, rồi lại chăm chú nhìn về phía video đã gần đi đến kết thúc.
Trên màn hình, viện trưởng viện Kinh tế cũng bước lên bục diễn thuyết.
Viện trưởng cầm lấy cái micro còn lại, “Bạn học Lục Hoán là người có điểm thi đầu vào cao nhất của trường chúng ta năm nay, xin hỏi, bình thường em có phương pháp gì để khích lệ bản thân học tập hay không?”
Trong video, đôi mắt len láy của Lục Hoán rất chuẩn xác bắt được camera, “Không có phương pháp gì đặc biệt.”
“Hai bàn tay trắng, chính là lý do để tôi liều mạng.”
Úc Bạch Hàm hít sâu một hơi, “………!”
Vừa dứt lời, video cũng dừng lại.
Bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng ấy hiện lên mấy chữ: Đại diện tân sinh viên viện Kinh tế, Lục Hoán.
Video phát xong, văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Chỉ có Tiết Cần còn đang nói chuyện say sưa, “Thế nào, Tiểu Lục mười năm trước vẫn cứ là rất đẹp trai phải không?”
Sau một lúc lâu, Úc Bạch Hàm tìm lại được thanh âm của chính mình, “Vâng.”
Nói xong, cậu lại quay đầu nhìn Lục Hoán, không khỏi thở dài: “Lúc đó anh chắc phải tìm kiếm không ít nhỉ?”
Một nồi canh gà cho tâm hồn, đau đớn miệt mài.
Lục Hoán, “……”
Cặp mắt sâu hút kia để lộ ra thần sắc nặng nề.
Tiết Cần không chú ý tới vẻ mặt của Lục Hoán, cất điện thoại đi, nói với hắn, “Tiểu Lục, em có rảnh thì nhớ về thăm Viện trưởng của mình nữa, ông ấy cũng rất nhớ em.”
Trong giọng nói ôn hòa lộ ra vài phần buồn bã.
Không khí căng thẳng thoáng buông lỏng. Lục Hoán tựa như nhớ lại điều gì, mặt mày cũng ấm lại, “Vâng.”
Tiết Cần, “Hàng năm khi tân sinh viên nhập học, ông ấy cũng đều sẽ phát đoạn video này cho mấy đứa nó xem.”
Lục Hoán bỗng chốc giương mắt.
Úc Bạch Hàm:!
“………”
Văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh chết chóc.
Úc Bạch Hàm liếc nhìn Lục Hoán đang hơi cúi đầu, đối phương dường như đã ngưng tụ thành một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.
Cậu hé môi. Trong một khoảnh khắc, Úc Bạch Hàm cảm thấy ngôn ngữ cũng trở nên dư thừa vào lúc này.
Thật lâu sau, cậu mới vỗ vỗ mu bàn tay Lục Hoán, “Anh còn phải đi làm đúng không?”
Đi đi, rời khỏi cái chốn thị phi này đi.
“……” Bàn tay đang nắm lấy cậu hơi khựng lại, rồi sau đó buông ra, “Ừ.”
Tiết Cần xua xua tay, “Được rồi, em đi làm việc đi.”
Lục Hoán hít một hơi, sâu sắc mà nhìn Úc Bạch Hàm một cái, sau đó xoay bước nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Cửa vừa đóng, không khí lại trở về bình thường.
Tiết Cần lấy từ ngăn kéo ra một tờ thời khoá biểu, đưa cho Úc Bạch Hàm, “Đây là giờ học và lớp học của tôi, cứ đúng giờ tới nghe là được.”
“Cảm ơn viện trưởng Tiết.”
Úc Bạch Hàm trân trọng nhận lấy.
Đây chính là đồ vật mà bạn học Lục của chúng ta đã đùng tôn nghiêm để đổi về.
·
Từ khi cậu đi học, công việc của Lục Hoán cũng trở nên bận rộn hơn, ba ngày liên tục không về nhà ăn cơm.
Ban ngày Úc Bạch Hàm đến đại học C nghe giảng bài, tự học. Đến tối Hoa Ngũ đón cậu về nhà ăn cơm, cơm nước xong lại về phòng đọc sách. Thời gian hai người được chạm mặt nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trưa ngày thứ tư, Úc Bạch Hàm hẹn Tôn Dĩ Thanh cùng ăn cơm.
Tòa thí nghiệm của Đại học C cách Khoa Nghệ thuật không xa, hai người tìm một nhà ăn ngồi đối diện nhau, gọi mấy phần mì xào.
Tôn Dĩ Thanh lại đeo kính gọng đen vào, rất văn nhã cầm đũa lên, “Thật ra mấy năm nay anh Lục rất ít khi về trường cũ, không ngờ lần này lại còn đặc biệt đến một chuyến.”
Úc Bạch Hàm cảm thán, “Sau này có lẽ sẽ còn ít khi hơn.”
Tôn Dĩ Thanh, “Cái gì?”
Úc Bạch Hàm lắc đầu, “Không có gì.”
Vẫn là đừng nói với Tôn Dĩ Thanh thì hơn, để lại cho Lục Hoán một ít không gian sinh tồn.
Hai người ăn được một lát, Tôn Dĩ Thanh đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, anh Lục giúp cậu tìm viện trưởng Tiết, cậu đã bày tỏ cảm ơn gì anh ấy chưa?”
Úc Bạch Hàm ngậm một miệng mì, ngước mắt lên, “Hở?”
Giữa cậu với Lục Hoán, còn cần phải khách sáo như vậy sao?
Tôn Dĩ Thanh đẩy đẩy gọng kính, “Tuy rằng anh Lục ngoài miệng không nói gì, nhưng cậu mà bày tỏ một chút, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Úc Bạch Hàm suy tư:… Có lý.
Cậu nuốt đống mì xuống, khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy cậu cảm thấy, tôi nên bày tỏ thế nào thì mới tốt?”
Tôn Dĩ Thanh nhìn cậu mỉm cười.
Úc Bạch Hàm:?
Tiểu Tôn lại âm thầm cười cái gì đây?
…
Hai mươi phút sau, hai người xuất hiện tại một cửa hàng quà tặng trong khuôn viên trường.
Trong cửa hàng, rất nhiều các loại văn hoá phẩm được bày ra, đủ loại đủ màu, còn được ngay ngắn xếp theo từng danh mục. Nhân viên cửa hàng trông thấy hai người bọn họ vào cửa, lập tức chào đón, “Hai bạn muốn mua gì ạ?”
Tôn Dĩ Thanh nói, “Không có gì, cứ để chúng tôi tự xem.”
Úc Bạch Hàm theo cậu ta đi vào trong, “Mua quà ở đây ấy hả?”
“Ừ.” Tôn Dĩ Thanh đột nhiên ngừng nói.
Cậu ta quay lưng về phía Úc Bạch Hàm, lấy thứ gì đó trên kệ ra, sau đó xoay người đặt lên đầu cậu, leng keng leng keng.
Leng keng?
Úc Bạch Hàm giơ tay lên sờ, bỗng sờ phải hai cục lông xù.
Cậu:???
Bên cạnh đặt một chiếc gương, cậu nghiêng người nhìn, chỉ thấy trên đầu đột nhiên xuất hiện hai chiếc tai mèo lông xù màu đen, dưới tai còn có hai cái chuông.
Tai mèo màu đen hòa với mái tóc đen tuyền của cậu, trông giống như nó vốn dĩ là mọc lên từ đó.
Đồng tử Úc Bạch Hàm co rút, trông dâm quá thể.
Cậu kính sợ nhìn Tôn Dĩ Thanh, “Xin hỏi, đây là cái gì?”
Tôn Dĩ Thanh bình tĩnh nói, “Tai mèo, Lục Hoán hình như rất thích mèo.”
Úc Bạch Hàm gỡ tai mèo trên đầu xuống, nhìn kích thước của chiếc vòng, trầm ngâm, “Nhưng chu vi đầu của Lục Hoán…có vừa nổi không?”
Sẽ không siết lấy đầu hắn luôn đấy chứ?
Tôn Dĩ Thanh, “……”
Cậu ta uyển chuyển nhắc nhở, “Cậu có nhớ là ai phải bày tỏ cảm ơn không?”
Úc Bạch Hàm bừng tỉnh, ngượng ngùng nhéo nhéo cái chuông, “Thì ra là tôi.”
Tôn Dĩ Thanh bèn hất cằm, “Ừ, nhanh kêu người ta gói lại đi, thời gian nghỉ trưa sắp hết rồi.”
Úc Bạch Hàm do dự, “… Cậu chắc chắn là Lục Hoán thích kiểu này?”
“Tôi có lần nào tham mưu sai cho cậu chưa.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Tôn Dĩ Thanh tràn ngập chắn chắn.
Vài giây sau, Úc Bạch Hàm quay mặt đi, cầm theo tai mèo đến quầy thu ngân.
Cũng đúng, phải tin tưởng tiểu Tôn!
Lúc tính tiền, cậu tiện tay gửi cho Lục Hoán một cái tin nhắn.
【 Your 】: Kính coong! Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?
【 Cá 】: Tối nay có tiệc xã giao.
【 Your 】: Khi nào thì anh về? [ ánh mắt trông mong ]
【 Cá 】: Phải khuya, có việc?
【 Your 】: Tôi chuẩn bị quà cảm ơn cho anh ~
Úc Bạch Hàm đang gửi tin nhắn, chợt nghe tiếng cô gái thu ngân nhắc nhở, “Bạn học, quét mã thanh toán ở đây giúp mình.”
Cậu đành thoát khung trò truyện trước, trả tiền xong cầm lấy đôi tai mèo. Lúc đưa đồ, cô gái đối diện nhìn chằm chằm vào tai mèo, rồi lại nhìn sang cậu, mặt bỗng nhiên hồng hồng.
Úc Bạch Hàm:?
Cô gái này cũng nghiện mèo à?
Tôn Dĩ Thanh ở bên cạnh nở một nụ cười đầy mưu lược.
Lấy quà xong xuôi, điện thoại Úc Bạch Hàm rung lên, Lục Hoán đã trả lời tin nhắn.
【 Cá 】: Lần sau đi, không thì để ở phòng khách.
Úc Bạch Hàm híp mắt: Không tích cực nhận quà, tư tưởng có vấn đề.
Tôn Dĩ Thanh thoáng nhìn vẻ mặt cậu, “Là anh Lục à? Anh ấy nói thế nào.”
Úc Bạch Hàm cất điện thoại, “Tối nay anh ấy về muộn, chắc là không ký nhận quà được.”
Tôn Dĩ Thanh nhướn mày, nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa.
·
Tạm biệt Tôn Dĩ Thanh, buổi chiều Úc Bạch Hàm ngồi ở thư viện một lát, trời vừa sâm sẩm tối đã bị Hoa Ngũ đón về biệt thự Lục gia.
Lục Hoán quả nhiên không về ăn tối.
Úc Bạch Hàm hỏi chú Phùng, “Hôm nay Lục Hoán sẽ về muộn lắm ạ?”
Chú Phùng gật đầu, “Hình như mười một mười hai giờ mới về. Thiếu gia Bạch Hàm không cần đợi ngài Lục đâu, cứ đi nghỉ sớm đi ạ.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Lúc này mới khoảng bảy giờ, Úc Bạch Hàm lên lầu tắm rửa, như thường lệ kiểm tra lịch học rồi mới mở sách vở ra học bài.
Mai là thứ năm, tiết của Tiết Cần là tiết đầu tiên của buổi sáng.
Khoan đã, tiết đầu tiên?
Đã lâu không học đại học, Úc Bạch Hàm lúc này mới muộn màng nhận ra: Tiết đầu tiên hình như bắt đầu lúc 8 giờ!
Cậu hít nhẹ một hơi, thấy thứ sáu cũng là tiết một và tiết hai.
Nhất thời, Úc Bạch Hàm nhìn tờ thời khoá biểu, vô cùng trầm mặc.
Chẳng trách hôm qua Tiết Cần nói với cậu, sẽ giúp cậu đăng ký riêng một phòng ký túc xá trong trường, nếu muốn có thể vào đó ở. Nếu không dựa vào khoảng cách từ Lục gia đến đại học C, hai ngày này chưa tới 6 giờ cậu đã phải rời giường.
Nhân lúc thời gian đang còn sớm, Úc Bạch Hàm lanh lẹ đứng dậy thu dọn hành lý.
Cậu sắp xếp đồ xong rồi nhắn tin cho Hoa Ngũ, lúc xuống lầu đúng lúc gặp phải chú Phùng.
Phùng quản gia nhìn thấy hành lý trên tay cậu, đồng tử chấn động! Bốn chữ “Kiều thê chạy trốn” sinh động hiện lên. Ông thất thanh la lớn, “Thiếu gia Bạch Hàm… Ngài đây là muốn đi đâu hả trời!”
Úc Bạch Hàm, “……”
Xem kìa, lại suy nghĩ nhiều rồi?
Trông thì như một lão quản gia vô cùng khuôn phép, sau lưng cũng không biết đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết cẩu huyết rồi nữa.
Cậu giải thích, “Ngày mai với ngày kia có tiết sớm, cháu đến ký túc xá trường ở hai ngày.”
Phùng thúc nhẹ nhàng thở ra, “Cuối tuần sẽ về chứ?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” Úc Bạch Hàm vừa thay giày vừa nói, lại dừng một chút, quay đầu dặn dò Phùng thúc vài câu, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Chiếc xe riêng phóng khỏi cổng nhà họ Lục, nhanh chóng hòa vào màn đêm mờ ảo.
….
Ở một đầu khác, tập đoàn Lục thị, trước cửa thang máy tầng cao nhất.
Lục Hoán mặc âu phục, đứng thẳng lưng, bên cạnh là Phàn Lâm đang báo cáo lịch trình buổi tối cho hắn.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Lục Hoán lấy ra xem.
【 Tôn Dĩ Thanh 】: Anh Lục, về nhà chưa?
Lục Hoán nhíu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
【 Lục Hoán 】: Chưa, có việc?.
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
【 Tôn Dĩ Thanh 】: Bạch Hàm tỉ mỉ chọn quà cho anh, mà anh lại không về?
【 Lục Hoán 】: Buổi tối có tiệc xã giao, lúc khác nhận.
Hắn gửi tin nhắn xong, thang máy vừa lúc “tinh” một tiếng dừng lại trước mặt. Cánh cửa mở ra, Lục Hoán bước đôi chân dài vào trong.
Điện thoại lại rung lên.
【 Tôn Dĩ Thanh 】: Mau đi nhận đi, em xem rồi, đáng yêu cực. [ đẩy kính một cách triết học ]
Ánh mắt Lục Hoán dừng giữa hàng chữ ngắn ngủi này, lông mày hơi nhíu lại.
Tôn Dĩ Thanh xem rồi?
【 Lục Hoán 】: Là cái gì.
【 Tôn Dĩ Thanh 】: Tai mèo, còn gắn chuông nhỏ nữa.
【 Lục Hoán 】:?
Tinh! Cửa thang máy mở ra, dừng lại ở tầng hầm đỗ xe.
Phàn Lâm ở bên cạnh ấn nút mở cửa, nhìn Lục Hoán đang trừng mắt với cái điện thoại không nhúc nhích: “Ngài Lục, chúng ta đến gara rồi.”
Lục Hoán giật giật đầu ngón tay, sau đó cất điện thoại, bước ra khỏi cửa.
Hai người ngồi lên xe, Phàn Lâm lái xe rời khỏi gara. Cảnh đêm sáng rực lướt ngang qua cửa sổ, Lục Hoán nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trầm tư mấy giây, sau đó đột nhiên nói: “Tiệc tối hoãn đi.”
“Về nhà.”
…
Khi trở lại Lục gia đã là gần 9 giờ.
Khi Lục Hoán đi vào phòng khách, Phùng quản gia trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, “Sao ngài về sớm vậy ạ? Chẳng phải ngài dặn là phải đến khuya…”
“Tạm thời hủy.” Lục Hoán nói rồi đi lên cầu thang, “Cậu ấy còn đang học?”
Phùng thúc cứng người, “Không ạ, thiếu gia Bạch Hàm dọn đến ký túc xá rồi.”
Bước chân lên lầu bỗng khựng lại, Lục Hoán quay đầu:?
Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, đột nhiên có một cảm giác áp bức không thể giải thích được toả ra.
Chú Phùng do dự vài giây, cuối cùng vẫn dè dặt truyền lại lời của Úc Bạch Hàm ban nãy, “Là thế này, thưa ngài. Thiếu gia Bạch Hàm nói là……”
Lục Hoán mím môi, “Nói cái gì.”
Phùng thúc nhìn nét mặt của Lục Hoán, bắt chước giọng điệu Úc Bạch Hàm, “Cậu ấy nói, cậu ấy phải rời khỏi cánh chim che chở của ngài.”
Lục Hoán hơi sững người.
Phùng thúc dang rộng hai tay, “Cậu ấy hôm nay, chính là chim nhỏ đã thoát khỏi vỏ trứng~”
“………”