Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm - Chương 24: Để tôi chem chem
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm
- Chương 24: Để tôi chem chem
Ánh nắng từ cửa kính trong suốt phía sau chiếu tới, đáp trên đầu vai cậu, trông rất có phong thái.
Bảo vệ ngơ ngác đảo mắt nhìn hai người mấy vòng: Hở? Không phải là người giao cơm sao?
Ngón tay thon dài của Lục Hoán đặt trên chiếc đũa, hắn nhìn Úc Bạch Hàm hai giây, rồi lại thu hồi ánh mắt. Lời nói cứ xoay vần trong miệng, cuối cùng nhả ra một chữ, “Người nhà.”
Úc Bạch Hàm lệch mắt sang bên cạnh: Người nhà?
Một thân phận nhạt nhoà trong biển người nhạt nhoà, chẳng có tí đặc thù gì.
Cậu như có điều ám chỉ, “Ồ, ý Lục tổng là, một trong ngàn vạn người nhà của anh à?”
Lục Hoán không nhịn nổi, “Tôi lấy đâu ra ngàn vạn người nhà?”
“Đương nhiên do tôi sáng tạo cho anh rồi.”
Xem kìa, lại đãng trí nữa.
“……”
Không khí trong văn phòng có chút vi diệu, bảo vệ đứng chôn chân tại cửa, muốn đi lại chẳng dám đi.
Lục Hoán rũ mắt, im lặng một lát, đột nhiên cười nói, “Vậy Bạch Hàm của chúng ta muốn nghe tôi nói gì đây.”
Hắn nhìn sườn mặt của Úc Bạch Hàm, “Lục phu nhân?”
Úc Bạch Hàm nghe mà rung rinh trong lòng, khóe miệng cong lên một cách mãn nguyện.
Ầy, cũng đâu cần phải sến súa đến thế chứ ~
Ánh mắt Lục Hoán dừng ở khóe miệng cong cong của cậu, cũng nhếch môi, sau đó nói với bảo vệ đang hoá đá ở cửa, “Nghe thấy chưa? Đi xuống đi.”
“… Vâng, Lục tổng.”
Bảo vệ như lạc trong sương mù lướt ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, dáng ngồi của Úc Bạch Hàm lại trở nên èo uột.
Cậu chọt chọt sợi mì trong bát, vờ rụt rè: “Nói cái gì mà “Lục phu nhân” chứ, xấu hổ quá đi à…” Cậu vừa nói, mắt vừa long lanh sáng lên.
Lục Hoán nhìn thấu cậu, cũng phối hợp hỏi: “Ồ, vậy tôi nên nói thế nào?”
“Cứ nói tôi là chàng trai hoang dại của anh cũng được.”
“…”
Lục Hoán cúi đầu, gắp miếng trứng chần tròn vo lên, sắc mặt bình tĩnh, “Vậy gọi “Lục phu nhân” vẫn tốt hơn.”
Hai người còn chưa ăn xong bữa trưa, cửa văn phòng lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.
Diêu Tinh Nhiễm cầm máy tính bảng đẩy cửa đi vào. “Lục tổng, tôi đến báo cáo…” Cô nhìn bàn làm việc bỗng nhiều thêm một Úc Bạch Hàm, đột nhiên ngừng lời, nhanh chóng lui ra ngoài, “Không có gì ạ.”
“Quay lại đây.” Lục Hoán nhíu mày, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Diêu Tinh Nhiễm ngập ngừng liếc nhìn Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm bắt được ánh mắt của cô, “Có cần tôi tránh đi không? Có phải tôi quấy rầy đến công việc của hai người rồi không?”
“Không không không…” Diêu Tinh Nhiễm cuống quít lắc đầu. Là cô quấy rầy hai người mới đúng!
Cô lập tức nhanh chóng ngắn gọn báo cáo với Lục Hoán, chờ Lục Hoán gật đầu xong liền hoả tốc rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Diêu Tinh Nhiễm mới khẽ thở phào.
… Đường đột quá, tiểu yêu phi của Lục tổng tới rồi!
Cô nghĩ rồi lấy điện thoại ra, chuẩn bị lên nhóm “Chị em bát quái” chia sẻ tin tức.
Mở nhóm chat ra mới phát hiện, lượng tin nhắn bên trong đã lên tới 99+.
Thông tin “Lục phu nhân” tới đưa cơm cho Lục tổng phủ đầy màn hình.
“Còn tưởng là cậu trai ship cơm nào đó chứ, thế mà lại là Lục phu nhân!”
“Tôi đã bảo mà, shipper nào mà lại đẹp trai thế được, thì ra là người yêu Lục tổng.”
“Trông như nào vậy mọi người, tò mò quá [ để tui chem chem ]”
“Vừa trắng vừa xinh, như kiểu mối tình đầu trong tưởng tượng ấy.”
Diêu Tinh Nhiễm hít sâu một hơi: Vừa đến công ty đã được chú ý thế rồi, không hổ là yêu phi…
Không phải, yêu hậu mới đúng!
“Yêu hậu một đời” Úc Bạch Hàm còn chưa biết gì về chuyện mình bị spam tên liên hoàn trong nhóm chat công ty của Lục Hoán.
Hai người đã ăn xong cơm trưa, đang cùng nhau dọn bát đũa để vào trong cặp lồng.
Lục Hoán hỏi, “Giờ cậu về nhà sao?”
Úc Bạch Hàm rất nuông chiều người bệnh, “Nếu anh lưu luyến tôi, tôi có thể ở lại đây cùng anh.”
“…” Lục Hoán tự động bỏ qua giọng điệu thông cảm của cậu, “Buổi chiều tôi còn có chút việc, không ở công ty.”
Úc Bạch Hàm đã hiểu, “Thế tôi về nhà vậy.”
…
Về đến nhà, trong đầu cậu vẫn còn suy nghĩ về chuyện “Lục Hoán rốt cuộc có mắc căn bệnh đau dạ dày mà bao tổng tài mắc phải không”, nên dứt khoát gọi cho Chung Bỉnh Tê.
Úc Bạch Hàm cân nhắc: Đợi Lục Hoán về nhà phải cho hắn làm kiểm tra sức khoẻ ngay mới được.
Không nghe bá tổng quật cường, chỉ dùng báo cáo chẩn bệnh nói chuyện.
Vì vậy, buổi tối khi Lục Hoán về đến nhà, liền nghe thấy tiếng Úc Bạch Hàm và Chung Bỉnh Tê nói chuyện trong phòng khách:
“Anh nói xem, dựa theo định luật bảo tồn, nếu như tôi bỏ mấy quả chà là đỏ với kỷ tử vào rượu của Lục Hoán, có thể bù trừ lẫn nhau, triệt tiêu vấn đề đau dạ dày hay không?”
“Có khả năng sẽ sinh ra vấn đề mới là Lục tổng không muốn ăn gì nữa.”
Lục Hoán, “……”
Hắn bước vài bước xuyên qua hành lang tiến vào phòng khách, nhìn hai người đang cùng nhau nghiên cứu bản thiết kế trên bàn trà, “Mấy người đang làm gì đây?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa phòng khách.
Chung Bỉnh Tê lập tức đứng dậy, cười chào hỏi, “Ngài Lục.”
Úc Bạch Hàm vẫy tay, “Cuối cùng anh cũng về rồi, mau cùng anh Chung lên lầu kiểm tra chút xem trong người có vấn đề gì không.”
Lục Hoán cười lạnh, “Tôi có vấn đề?”
Úc Bạch Hàm kéo hắn đi lên tầng, an ủi nói: “Đừng giấu bệnh sợ thầy, cũng có khả năng là anh toàn thân khoẻ mạnh mà.”
“…… Ha.”
Tầng trên của biệt thự Lục gia có phòng kiểm tra sức khoẻ riêng.
Mười phút sau, Lục Hoán đã đứng trước đống thiết bị kiểm tra. Hắn còn chưa kịp thay âu phục, cả người đã bị lôi vào quy trình.
Úc Bạch Hàm chỉ vào cái dạ dày của Lục Hoán, quay đầu nói với Chung Bỉnh Tê, “Đặc biệt là chỗ này, kiểm tra cẩn thận chút.”
Ngón tay chạm vào một nơi vừa ấm áp vừa đàn hồi, cơ bắp dưới đầu ngón tay dường như bỗng run lên, sau đó tay bị nắm lấy một cái “bộp”.
“Tư Bạch Hàm!”
Úc Bạch Hàm quay đầu, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Lục Hoán.
Cậu thu tay về, nhẹ giọng nói, “Đừng kích động, lát nữa còn phải đo huyết áp với nhịp tim nữa.”
Lục Hoán, “……”
Người qua đường – Chung Bỉnh Tê, “……”
Sau khi kiểm tra xong, một nửa kết quả có thể đọc ra ngay tại chỗ.
Sự thật chứng minh, thân thể Lục Hoán rất tốt, dạ dày cũng không có vấn đề gì lớn. Chung Bỉnh Tê dặn dò vài câu xong bèn trở về nhà mình.
Trong phòng kiểm tra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Úc Bạch Hàm lên tiếng trước, “Anh không sao, tôi rất vui.”
Lục Hoán nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi mới chậm rãi áp chế cục tức trong lòng xuống, “Nếu thấy ở trong nhà chán quá, cậu có thể tìm chuyện gì đó để làm.”
Làm gì cũng được.
Chỉ cần đừng làm kẻ gây hoạ nữa.
Úc Bạch Hàm tiếp nhận kiến nghị, “Vậy để tôi suy nghĩ thử xem.”
…
Chỉ là, Lục Hoán kêu cậu tìm chút chuyện để làm, nhưng cậu tạm thời cũng chưa nghĩ ra nên làm gì.
Ngày hôm sau, cậu lại đến CLB bắn cung.
Mấy ngày liền không tới, hôm nay Úc Bạch Hàm vừa vào cửa, liền trông thấy một mũi tên bay xẹt qua trước mắt, cắm trúng hồng tâm.
Cậu vỗ tay, buột miệng thốt lên, “Tên đẹp!”
Mới vừa dứt lời, quay đầu đã mặt đối mặt với Trịnh Tung đang cầm cung.
“…”
“…”
Trịnh Tung trưng ra vẻ mặt khó coi, “Cậu đá đểu tôi?”
Úc Bạch Hàm cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, “Đang khen cậu mà.”
Trịnh Tung không buồn tin, “Hừ! Đừng tưởng cậu là… ai đó của đàn anh Lục thì tôi sẽ sợ cậu.”
Nói xong bèn lùi về sau năm sáu mét, cầm cung nhanh chân rời đi.
Úc Bạch Hàm, “……”
Trịnh Tung vừa đi, Hà Việt đã từ đầu bên kia đi tới, vui vẻ chào hỏi: “Cậu đến rồi à! Bọn tôi đang huấn luyện.”
“Huấn luyện?” Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn xung quanh, hôm nay người đến CLB đúng là đông hơn ngày thường nhiều.
“Ừa, mấy ngày nữa có giải thi đấu.” Hà Việt nói xong, lại tiếc nuối mà nhìn cậu, “Thật ra với thực lực của cậu, thì dư sức trở thành đội viên chính thức. Đáng tiếc cậu lại không phải sinh viên đại học C, không thể dự thi.”
Úc Bạch Hàm cũng có chút tiếc nuối.
Trước kia cậu cũng từng muốn được tham gia thi đấu, nhưng CLB của trường cậu không đủ tư cách đăng ký.
Cậu liếc mắt nhìn ra bên ngoài: Ánh nắng ngoài kia thật rực rỡ, cây cối xanh um. Giọng nói tràn đầy năng lượng của các thành viên câu lạc bộ hòa với tiếng mũi tên chạm bia đầy hỗn loạn, là sự hồn nhiên và tươi mới chỉ thuộc về riêng cuộc sống đại học.
Úc Bạch Hàm suy tư, “Vậy thì tôi có thể thi vào trường của mấy người?”
“… Cái gì?” Hà Việt không nghe rõ.
Úc Bạch Hàm đã thu hồi ánh mắt, nóng lòng lên kế hoạch, “Để tôi thử thi lên nghiên cứu sinh ở đại học C thử xem. Vừa hay hôm qua Lục Hoán cũng bảo tôi kiếm chuyện gì đó để làm.”
Hà Việt bị ý tưởng bất thình lình nảy ra này của cậu làm chấn động mất một giây, sau đó lại cảm thán, “Đàn anh Lục quan tâm cậu thật đấy, còn sợ cậu ở nhà chán.”
Úc Bạch Hàm ngượng ngùng cười, “Quan tâm lẫn nhau.”
Phần thưởng cho ngày hôm qua cậu đã quá mức quan tâm hắn.
·
Tối hôm đó sau khi về đến nhà, Úc Bạch Hàm nói với Lục Hoán về kế hoạch thi vào đại học C.
Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý phản kích sau khi bị nghi ngờ, nhưng Lục Hoán nghe xong, thế mà lại nhẹ nhàng thở hắt ra, “Được.”
Úc Bạch Hàm, “?”
Cậu nghiêng người sấn lại gần hắn, cẩn thận nghiền ngẫm, “Trông anh có vẻ rất ủng hộ tôi.”
“Học hành là chuyện tốt, sao lại không ủng hộ.” Lục Hoán đẩy đống tài liệu và sách trên mặt bàn sang một bên, mở máy tính ra, “Muốn thi chuyên ngành gì, đã nghĩ xong chưa.”
Úc Bạch Hàm ngó lên mặt bàn.
Quá ghê gớm, cả đống tài liệu với hợp đồng cả trăm triệu đồng thế mà cũng bị gạt sang một bên.
Hắn phải ủng hộ việc học của cậu đến cỡ nào chứ!
Trang web chính thức của đại học C được mở ra trên màn hình, Lục Hoán thậm chí còn tích cực giúp cậu lướt trang với tốc độ vừa phải nhất. Úc Bạch Hàm vô cùng hưởng thụ sự chu đáo của hắn, quét mắt một vòng, quyết định chọn chuyên ngành tiếng Trung.
Cái này đi.
Học giỏi tiếng Trung Quốc, đi khắp thiên hạ đều không phải sợ.
Lục Hoán ừ một tiếng, gửi tin nhắn cho Phàn Lâm đi chuẩn bị mấy tài liệu và sách vở cần dùng.
Úc Bạch Hàm ngại ngùng, “Tôi tự học ở nhà sao? Hay là sẽ có một tổ hợp gia sư mà tổng tài nào cũng có đến dạy tôi?”
Lục Hoán thế mà gật đầu thật, “Có.”
Úc Bạch Hàm:?
Lục Hoán nhìn hắn, “Sáng mai tôi đưa cậu đến viện Văn học đại học C, tìm một giảng viên cho cậu học ké.”
…
Lục Hoán là nhân vật truyền kỳ trong số những cựu sinh viên viện Kinh tế của đại học C.
Úc Bạch Hàm không ngờ truyền kỳ của hắn còn có thể lan đến cả viện Văn học.
Sáng sớm hôm sau, cậu đi theo Lục Hoán đến Đại học C, hai người đi bộ xuyên qua hơn phân nửa khuôn viên trường, hướng về phía viện Văn học.
“Sao anh lại quen giảng viên viện Văn Học vậy?”
“Sinh viên danh dự, viện trưởng của viện nào cũng sẽ quen mặt.”
Úc Bạch Hàm kinh ngạc cảm thán, “Bạn học Lục của chúng ta thật là giỏi quá đi mất!”
Lục Hoán liếc mắt nhìn cậu.
Hai người vừa lúc đi ngang qua tháp chuông, bên cạnh chính là bức tường vinh danh lần trước từng thấy. Úc Bạch Hàm kêu Lục Hoán dừng lại, kéo hắn đến bên cạnh chụp ảnh, “Đừng nhúc nhích, để tôi chụp cho anh một tấm.”
Gân xanh trên trán Lục Hoán giật giật, “Đừng có chụp như thế.”
Úc Bạch Hàm đã giơ điện thoại lên, dỗ dành hắn, “Không sao, anh chụp kiểu gì cũng siêu đẹp trai.”
Tách, ảnh chụp rơi vào album.
Úc Bạch Hàm chụp xong, cúi đầu xem thử: Tấm ảnh chân dung trên tường vinh danh được chụp rất rõ nét, Lục Hoán đứng bên cạnh cũng rất đẹp trai.
Chỉ có điều…
Cậu nhìn tấm lưới kẻ ngang trên trần tường danh dự.
Nắng sớm chiếu nghiêng về đây, xuyên qua tấm lưới, đổ bóng lên người Lục Hoán. Lọt vào trong camera, trông cứ như đang chụp ảnh vào tù.
Lục Hoán cũng nghiêng đầu qua nhìn thử.
Xem xong liền trầm mặc.
Đầu ngón tay Úc Bạch Hàm giật giật, “…… Cũng được mà, phong cách ngây thơ tù tội*.”
*Tác giả chơi chữ: 纯狱风 (chún yù), nghe giống với 纯欲风 (chún yù) (vừa ngây thơ vừa sexy) – phong cách đang hot bên TQ dạo này.
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, “Xóa đi.”
Úc Bạch Hàm ngoan ngoãn xóa ảnh, sau đó cất điện thoại, “Mau đi thôi, chỗ này không thích hợp để chụp ảnh.”
“Ha.”
Tòa nhà viện Văn học nằm ở phía Tây của trường, khu hành chính và khu giảng dạy được ngăn cách bởi một con đường lớn rộng rãi rợp bóng cây.
Lục Hoán trực tiếp dẫn Úc Bạch Hàm đến tầng ba.
Hắn dừng lại trước cửa phòng viện trưởng, đưa tay gõ cửa. Một giọng nam trung niên ôn hoà từ bên trong truyền ra: “Mời vào.”
Đẩy cửa vào, một căn phòng sạch sẽ sáng loáng đập vào mắt.
Đứng ở bên cạnh bàn làm việc chính là viện trưởng Tiết Cần, ông mặc một chiếc áo cài cúc ngắn tay kiểu Hoa, cả người toát ra vẻ phong độ trí thức. Vừa trông thấy Lục Hoán, Tiết Cần nở nụ cười để lộ ra mấy nếp nhăn, “Đã lâu không gặp, đúng là hiếm thấy em về lại trường cũ.”
Lục Hoán gật gật đầu, “Viện trưởng Tiết.”
Tiết Cần lại nhìn về phía Úc Bạch Hàm, “Đây là người mà em nhờ tôi hướng dẫn hả?”
Úc Bạch Hàm chào hỏi, “Chào viện trưởng Tiết, em là Bạch Hàm.”
Tiết Cần vỗ tay, “Họ hay!”
Lục Hoán, “……”
Úc Bạch Hàm: Đây là họ hàng của Hà Việt sao?
Lục Hoán không nhịn được lên tiếng giải thích, “Họ Tư, Tư Bạch Hàm.”
Động tác vỗ tay của Tiết Cần khựng lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người hai vòng, sau đó trừng lớn, “Họ Tư…… Tiểu Lục, có phải là người đã kết hôn với em…”
Lục Hoán bình tĩnh, “Vâng.”
Tiết Cần hít một hơi, “Tôi đ… đi, bất ngờ thật.”
Úc Bạch Hàm nghi hoặc nhìn ông mấy giây:
Là ảo giác sao, sao cậu cảm thấy hai chữ đầu tiên lại là “Tôi đệt”.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Tiết Cần thích ứng rất nhanh. Ông vỗ vỗ vai Úc Bạch Hàm, lại khôi phục dáng vẻ văn nhã. “Chuyên ngành em chọn vừa hay cũng là do tôi dạy, em có thể đến lớp bất cứ lúc nào. Nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi, còn có thể vượt qua kỳ thi hay không là tùy thuộc vào em!”
Úc Bạch Hàm gật đầu: “Em đã biết ạ, cảm ơn viện trưởng Tiết.”
Lục Hoán cũng nói câu cảm ơn, thấy thời gian không còn sớm nữa bèn chuẩn bị rời trường đến công ty. Tiết Cần xua xua tay, cũng không giữ hắn, “Em đi đi.”
Khi bóng người thẳng tắp đi tới cửa, Tiết Cần đột nhiên “Ây” một tiếng, “Đúng rồi…”.
Ông lấy điện thoại ra, vô cùng hưng phấn nói với Úc Bạch Hàm, “Chắc em còn chưa xem video năm đó khi Lục Hoán nhập học, đại diện cho tân sinh viên lên bục phát biểu nhỉ?”
Bóng người đang mở cửa đột ngột khựng lại.
Úc Bạch Hàm đứng đưa lưng về phía cửa nên không để ý thấy, cậu cũng hứng thú bừng bừng mà nói, “Để em chem chem?”
Tiết Cần thuần thục mở thanh tìm kiếm ra, “Rất kinh điển, chờ chút.”
Hở? Kinh điển đến cỡ nào?
Nhưng mà cũng đúng thôi, bạn học Lục của chúng ta làm gì cũng là đỉnh của chóp nhun ~.
Úc Bạch Hàm đang cosplay rái cá biển xoa xoa tay, chợt nghe phía sau vang lên mấy tiếng bước chân. Sau đó cổ tay bị siết chặt lấy, một lực kéo rất mạnh kéo cho cậu gần như ngã vào trong lồng ngực người nọ.
Úc Bạch Hàm lảo đảo ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt hơi căng thẳng của Lục Hoán.
Cậu nghi hoặc, “Anh sao vậy?”
Lục Hoán mím môi nhìn cậu, siết chặt tay, “Đừng xem.”
Nói xong còn giấu đầu lòi đuôi bổ sung một câu, “Chẳng có gì hay.”