Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm - Chương 22: Yêu cầu gọi video
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm
- Chương 22: Yêu cầu gọi video
Cậu lại xoay người, một lần nữa đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, Chư Tấn còn đang đứng ở chỗ cũ ngơ ngác nhìn sang.
Ánh mắt lại chạm nhau, đồng tử hắn ta run rẩy dữ dội! Tầm mắt hắn dừng lại trên mặt Úc Bạch Hàm một giây, sau đó lướt tới phía dưới của Lục Hoán…
Úc Bạch Hàm mở miệng định giải thích, “Chúng tôi…”
Ánh mắt đối diện đột nhiên bị thu hồi, như là đã chịu phải cú sốc gì lớn lắm. Sau đó bỗng nghe Chư Tấn hét lớn, “Cái gì tôi cũng không biết!”
Dứt lời xoay người, kéo cửa chạy đi.
Bóng người trong tích tắc lao ra khỏi nhà vệ sinh, trong không gian chỉ còn lại Úc Bạch Hàm và Lục Hoán.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, “…”
Úc Bạch Hàm hắng hắng giọng, giả vờ bình tĩnh đi ra khỏi buồng vệ sinh, “Cũng chẳng biết tên đó nghĩ đi đâu nữa, đây là bên ngoài đó.”
Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh, “Ha.”
Úc Bạch Hàm tiếp tục lên án, “Nếu như có thật sự phát sinh chuyện gì, cũng phải để về phòng hẵng nói chứ.”
“…”
“Dơ bẩn quá, dám suy đoán linh tinh về sự thuần khiết của chúng ta như vậy.”
Lục Hoán giương mắt.
Gương trong phòng tắm phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của Úc Bạch Hàm, đôi lông mày thanh tú hơi nhướn lên, tràn đầy khinh thường, giống như một đoá sen sạch sẽ không dính bùn.
Hắn không nhịn được cắt ngang lời Úc Bạch Hàm, “Về thôi.”
Úc Bạch Hàm rũ mắt cười, rất thức thời mà ngậm miệng, “Ò.”
Cả hai rời khỏi nhà vệ sinh, đi tới bãi cỏ.
Úc Bạch Hàm hỏi, “Chư Tấn liệu có đi nói linh tinh với người khác không?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói thản nhiên, “Hắn không dám.”
Úc Bạch Hàm quay đầu, đối mặt với đường cong sườn mặt sắc bén của Lục Hoán, giữa khung cảnh ồn ào và náo nhiệt nơi này, khuôn mặt đó lại có một sự bình tĩnh và uy nghiêm đến lạ, trấn định như núi tuyết.
Trưởng thành, vững chãi, thập phần quyết đoán.
Cậu cất lời khen Lục Hoán, “Thật là thích dáng vẻ tự tin khí phách này của anh.”
Lục Hoán liếc xéo cậu, hừ nhẹ một tiếng.
Hai người xuyên qua đám đông trở lại ghế dài. Vừa tới nơi, Văn Lâu đã thò đầu qua: “Ban nãy anh Lục làm sao vậy?”
Lục Hoán không trả lời, Úc Bạch Hàm thay hắn giải thích: “Con người có ba việc gấp.”
Văn Lâu tức khắc cứng người, vậy việc gấp đó cũng tới đột ngột quá đấy.
Úc Bạch Hàm không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Văn Lâu, nhìn quanh quanh hỏi: “Chư Tấn đâu?”
“Mới quay về nói mấy câu với đồng phạm rồi lại vội đi rồi.” Tề Quyết ngẫm lại sắc mặt của Chư Tấn lúc đó, cố gắng mô tả lại, “Cứ như là bị nhiếp hồn vậy, như kiểu chậm một giây là sẽ bị diệt khẩu.”
… Đồng phạm.
Úc Bạch Hàm tặng cho cậu ta một ánh mắt khen ngợi.
Không hổ là Tề Đại Kim, vẫn cứ biết chọn từ đặt câu như vậy.
Cậu còn đang bận tán thưởng, ánh mắt bỗng lướt tới Tôn Dĩ Thanh đang ngồi bên cạnh Tề Quyết. Trên khuôn mặt phong lưu ấy dường như hiếm có mà nở một nụ cười, sau đó lại nhấc tay, hớp một ngụm rượu.
Trông giống như một lời chúc mừng sau khi xong việc trở lại.
Úc Bạch Hàm chớp chớp mắt.
Tiểu Tôn cạy mồm không hé này, lại đang cười cái gì nữa?
…
Phần sau của bữa tiệc sẽ kéo dài suốt đêm.
Úc Bạch Hàm ở đó khoảng bốn mươi phút, thấy thời gian cũng không còn sớm, định trở về nghỉ ngơi.
Mấy người Tề Quyết còn đang ngồi chơi bài.
Úc Bạch Hàm sấn đến bên cạnh Lục Hoán, đè thấp giọng, “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ. Ở đây có phòng ngủ phụ không, tôi ngủ phòng nào?”
Giọng nói nhỏ nhẹ hoà lẫn với hơi thở, từng đợt từng đợt truyền tới bên tai.
Lục Hoán nghiêng đầu, dường như hơi khựng lại một giây mới trả lời: “Phòng cho khách rất nhiều, để Tần Luân dẫn cậu đi.”
“Tần Luân?”
Úc Bạch Hàm hỏi xong, cậu nhìn theo hướng Lục Hoán chỉ, liền trông thấy một bóng người cao lớn đang đứng thẳng ở phía bên kia sàn nhảy.
Xung quanh còn cả mấy thân tín khác cũng đang đứng, đều là vệ sĩ canh gác đêm nay.
Úc Bạch Hàm hổ thẹn: Chỉ lo hít hà Lục Hoán, chẳng kịp chú ý gì tới các anh em.
Cậu chào tạm biệt Ngũ kim bán sỉ, đi vòng qua sân nhảy tới tìm Tần Luân. Tần Luân hôm nay mặc đồ vệ sĩ, khoanh tay đứng ở rìa sân nhảy, trông là khiến cho người ta không dám làm gì lỗ mãng.
Úc Bạch Hàm đi tới, “Tần Luân, Lục Hoán kêu tôi đến tìm cậu, bảo cậu dẫn tôi về phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Tần Luân nhướn mày, quay đầu dẫn đường, “Đi thôi.”
…
Trang viên rất lớn.
Sau khi đi lên tầng hai của biệt thự, quẹo vài chỗ ngoặt, cậu vẫn chưa tới được phòng nghỉ.
Úc Bạch Hàm tiện hỏi thăm chuyện Tư gia luôn, “Nghe nói dạo này công việc cậu rất bận, bởi vì cái USB lần trước sao?”
Tần Luân gật đầu, “Ừa. Nhưng mà cũng không phải là bận lắm, sao thế, muốn hẹn chơi game à?”
Úc Bạch Hàm nghiêng đầu nhìn: Lục Hoán không phải nói Tần Luân rất bận, không có thời gian dẫn cậu đi thể dục sao?
Nhưng dù sao thì giờ cậu cũng đã tham gia Câu lạc bộ bắn cung rồi, cũng không còn cần người dẫn cậu đi tập nữa.
Úc Bạch Hàm thuận thế đồng ý, “Nếu cậu rảnh thì chơi.”
“Được.” Tần Luân nói xong, mặt lại tối sầm, “Nhưng cậu đừng có lại kéo cả ngài Lục theo đấy, tôi sắp sinh ra bóng ma tâm lý luôn rồi.”
“……” Úc Bạch Hàm bảo đảm, “Lần sau nhất định.”
·
Tần Luân đưa người tới phòng xong là rời đi ngay.
Úc Bạch Hàm cả người mệt mỏi, rửa mặt xong liền nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy đã là 9 giờ.
Đêm qua mở tiệc suốt đêm, bây giờ đa phần khách khứa đã về nhà rồi, phần còn lại ngủ lại trang viên, sẽ có người giúp việc lo liệu.
Không biết Lục Hoán mấy giờ mới về phòng nghỉ ngơi.
Úc Bạch Hàm vừa xuống lầu liền nhìn thấy Lục Hoán, hắn đã thay một bộ đồ khác. Bóng lưng thẳng đứng giữa đám đông, đang dặn dò mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Thiếu gia Bạch Hàm dậy rồi ạ.” Chú Phùng ngẩng đầu chào hỏi.
Lục Hoán cũng quay người qua, nhìn về phía Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm hỏi, “Bây giờ về nhà luôn hả?”
Lục Hoán, “Ừ.”
Úc Bạch Hàm lại nhắc nhở, “Nhớ mang cả… “bộ” quà tôi tặng cho anh đấy.”
Một chữ “bộ” nhẹ nhàng đáp trong câu nói, nháy mắt thắp sáng mấy hình ảnh phong phú trong ký ức tối qua.
Lục Hoán khẽ mím môi mỏng, “Biết rồi.”
Úc Bạch Hàm vừa lòng: Vậy mới đúng chứ, phải quý trọng tâm ý của cậu.
…
Từ trang viên về tới biệt thự Lục gia đã là giữa trưa.
Chắc là tối qua Lục Hoán không được ngủ nghê gì, ăn xong cơm trưa liền lên lầu nghỉ ngơi.
Úc Bạch Hàm cũng về phòng. Mới vừa đóng cửa, lại nhận được điện thoại của Kiều Vân. Dạo gần đây Hoắc Minh bận chuyện đánh lén Tư Diên Đình, tiệc sinh nhật hôm qua của Lục Hoán ông ấy cũng không tới tham dự.
Nhưng không sao cả.
Đánh lén Tư Diên Đình chính là món quà lớn nhất dành cho Lục Hoán rồi.
Úc Bạch Hàm ấn nghe, Kiều Vân đầu tiên là nói câu chúc mừng, rồi lại hỏi cậu bữa tiệc tối hôm qua thế nào.
Lòng cậu ngập tràn hồi ức, “Rất phong phú.”
Mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Lục Hoán, đều không bị lãng phí.
“Vậy thì tốt.” Kiều Vân cười nói: “Lão Hoắc đã chọn quà mừng cho Tiểu Lục rồi, lần trước con nói trà rất ngon, nhân tiện cũng bảo người đưa qua cho hai đứa luôn.”
Úc Bạch Hàm vui vẻ, “Cảm ơn dì Vân, đợi khi nào rảnh con sẽ đến thăm dì.”
Kiều Vân suy nghĩ một chút, “Vậy chiều ngày kia đi.”
“…”
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ, “Cũng được ạ.”
Những lời xã giao lịch sự biến thành một thỏa thuận được cả hai bên đồng tình trong năm giây.
Sau khi cúp điện thoại, Úc Bạch Hàm xuống lầu nhờ chú Phùng chuẩn bị một chút quà, đợi ngày kia đến thăm “mẹ kết nghĩa” và “bốn anh em song sinh” ở Hoắc gia.
·
Tới ngày hẹn, Úc Bạch Hàm ăn cơm trưa xong, Hoa Ngũ đưa cậu tới biệt viện Hoắc gia.
Úc Bạch Hàm ngựa quen đường cũ đi theo quản gia vào hậu viện, cũng chính là nơi mà Lục Hoán và Hoắc Minh đã cùng nhau chơi cờ trong ngày đầu tiên gặp mặt.
Cậu tới rồi mới phát hiện, Hoắc Minh thế mà cũng ở nhà.
Hoắc Minh nhìn cậu, vẫy tay cười, “Vừa hay chiều nay rảnh rỗi, nghe Kiều Vân nói con sẽ tới, nên ta cũng ở nhà.”
Úc Bạch Hàm vui vẻ vỗ tay, “Gia đình chúng ta lại được tụ hội, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà!”
Kiều Vân cũng vui vẻ vỗ tay, “Đúng á!”
Hoắc Minh ha ha cười, khoát tay bảo quản gia bưng trà và điểm tâm lên. Trong sân cảnh đẹp tao nhã, ba người bắt đầu thoải mái trò chuyện giữa hương trà thoang thoảng.
Hàn huyên một lát, Kiều Vân ôm ba đứa con trai của Hoắc gia tới.
Mấy anh em đã lâu không gặp, lúc này đều thân thiết mà bò tới bò lui trên người Úc Bạch Hàm.
Căn phòng bỗng tràn ngập không khí vui vẻ.
Úc Bạch Hàm ôm anh hai, thở dài nói: “Tiếc là Lục Hoán bận quá, nếu không hôm nay cả nhà chúng ta lại được đoàn tụ.”
Hoắc Minh tỏ vẻ thấu hiểu: “Nhắc đến cũng phải cảm ơn tiểu Lục nhà con, cậu ấy đều tập trung hết hoả lực của anh cả con về phía mình, tiện cho ta thi triển quyền cước. Nếu việc thành rồi, ta nhất định cũng sẽ có quà đáp lễ.”
Úc Bạch Hàm khiêm tốn nói, “Cảm ơn chú Hoắc, thực ra cũng không nhiều hỏa lực lắm đâu.”
Đại bộ phận đều chuyển đến chỗ Suy tam nhi rồi.
Cũng không biết Suy tam nhi giờ thế nào rồi, cái chân què đã khỏi chưa.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy quản gia vội vã chạy xuyên qua hành lang tới đây, dừng bước ở ngoài cửa.
“Hoắc lão gia, tam thiếu gia Tư gia tới thăm.”
Úc Bạch Hàm:?
Có thể là cậu biết một số thuật triệu hồi bằng thần thức gì gì đó?
Kiểu Vân liếc nhìn Úc Bạch Hàm.
Hoắc Minh cũng cau mày, nói với Úc Bạch Hàm: “Ta không biết hôm nay anh ba của con cũng tới, nghe nói dạo này quan hệ của hắn với anh cả con khá căng thẳng, chuyện này là thật sao?”
Úc Bạch Hàm gật đầu, thẳng thắn nói, “Mưa máu gió tanh.”
Kiều Vân kinh ngạc, “Ghê gớm đến thế à?”
“Cũng thường thôi, còn gãy cả chân.” Úc Bạch Hàm nói rồi lấy điện thoại ra, hào phóng chia sẻ, “Con còn quay video lại nè, lát nữa lập nhóm chat nha?”
Hai người đối diện:……
Một lát sau, Kiều Vân xoa đầu Úc Bạch Hàm, “Nhất định là hắn đối xử với con không tốt.”
Nếu không sao trông cậu lại như kiểu có thù hằn sâu sắc với hắn thế kia.
Úc Bạch Hàm rất thức thời mà dựa vào bàn tay của người mẹ hiền từ bên cạnh.
Hoắc Minh quay đầu bảo quản gia dẫn người vào, tiếp theo nói với hai người trong phòng, “Kiều Vân, bà mang chuộ… các con trai xuống trước đi. Bạch Hàm, con cũng tránh mặt đi một lát.”
Sau lần tạm biệt ở bãi biển, đã lâu lắm không gặp lại.
Úc Bạch Hàm rất là nhớ Suy tam nhi.
Cậu không đành lòng bỏ lỡ vở tuồng này, nhìn Hoắc Minh, hỏi thử, “Con có thể chỉ tránh mặt một nửa không?”
Hoắc Minh, Kiều Vân:?
…
Nửa phút sau, Úc Bạch Hàm đi vào căn phòng nhỏ phía sau phòng.
Cửa phòng trong là cửa kéo kiểu cũ, nằm chéo về phía chỗ ngồi trong nhà chính, chỉ có một khe cửa rộng bằng ngón tay, nên từ bên ngoài không dễ phát hiện.
Cậu vừa điều chỉnh tư thế, vừa âm thầm quan sát, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, lộc cộc lộc cộc.
Úc Bạch Hàm: Lộc cộc?
Cậu bám vào khe cửa, đôi mắt đen láy sắp rớt cả ra ngoài.
Tư Nguy dừng ở bục cửa, chống gậy chào Hoắc Minh, “Ngài Hoắc.”
Ánh mắt Úc Bạch Hàm rơi xuống chiếc nạng.
Ồ, lộc cộc.
Chống nạng cũng nhịn không được phải chạy đến chỗ Hoắc lão một phen, xem ra là nằm trên giường bệnh lại bị Tư Diên Đình đâm một đao.
Cũng đúng, thiệp mời sinh nhật Lục Hoán có lẽ đã bị Tư Diên Đình vò ra vết nhăn rồi.
Còn không nhân lúc bệnh tật giật lấy mệnh của hắn, vậy không phải anh trai khùng điên.
Hai người bên ngoài đã bắt đầu nói chuyện.
Úc Bạch Hàm lắng nghe một lúc: Chẳng qua là Tư Nguy đấu không lại anh cả hắn, biết Hoắc Minh có hứng thú với dự án Tư Diên Đình đang thực hiện, liền muốn mượn chuyện này để ôm đùi Hoắc Minh.
Chả có gì mới mẻ.
Cậu dựa vào khung cửa, nghe mà thấy mệt lây.
Đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói chần chừ của quản gia, “Hoắc lão gia… Đại thiếu gia Tư gia cũng tới.”
Ngoài cửa nhất thời trở nên yên tĩnh.
Úc Bạch Hàm tỉnh táo ngay tức thì, suýt chút nữa cười ra tiếng!
Hôm nay không hổ là ngày tốt thiên thời địa lợi nhân hoà – nhà cậu hội tụ, Tư gia cũng hội tụ. Trong không khí gia đình sum vầy như vậy, sao có thể thiếu mất sự tham gia của bạn học Lục nhà cậu?
Úc Bạch Hàm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Hoán.
【 Your 】: ddddd!
【 Your 】: Dừng ngay công việc trong tay lại, tôi livestream cho anh xem cái này.
Chưa kịp đợi được tin nhắn hồi âm của Lục Hoán, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, nhưng cũng rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đó lại dừng lại.
Tiếp theo là một mảnh yên lặng như chết.
Úc Bạch Hàm nhanh nhẹn ló bên ngoài nghiên cứu.
Qua khe cửa, hai anh em Tư Diên Đình và Tư Nguy một đứng một ngồi, im lặng nhìn nhau.
Chứng thực một đống nồi cậu và Lục Hoán đội cho Tư Nguy.
— Mau nhìn đi, hắn đang cố thông đồng với người khác sau lưng anh đó Tư Diên Đình.
Úc Bạch Hàm không ngờ vở kịch này lại phát triển xuất sắc như vậy, đương lúc cậu đang cảm xúc dâng trào xem kịch, Lục Hoán đã trả lời lại.
【 Cá 】: Livestream gì?
【 Your 】: “Anh em bất hoà”.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng nói nguy hiểm của Tư Diên Đình, “Lão tam…”
Úc Bạch Hàm nhanh chóng ấn gọi video cho Lục Hoán.
【 Your 】: [ Yêu cầu gọi video ]
【 Cá 】: [ Cuộc gọi video đã được kết nối ]
Cậu đổi sang sử dụng camera sau, tắt âm thanh, thò camera ra khe cửa.
Màn hình điện thoại đối diện với cậu, Úc Bạch Hàm liếc mắt nhìn thoáng qua.
Phần màn hình lớn là khuôn mặt của Lục Hoán, phần màn hình nhỏ là khung cảnh bên ngoài.
Lúc này Lục Hoán đang ở văn phòng, dùng máy tính để gọi video. Camera bắt lấy nửa người trên đang mặc âu phục của hắn, sau lưng là cửa sổ sát đất to rộng sáng bừng.
Úc Bạch Hàm bớt chút thời gian thưởng thức: Thật là bổ mắt quá đi.
Thưởng thức xong lại tiếp tục dính lấy khe cửa, thích thú cùng Lục Hoán theo dõi hiện trường đấu đá nội bộ.
Tư Diên Đình hẳn là cũng là tới tìm Hoắc lão đàm phán, dùng cái hạng mục trong tay kia.
Ngầm đấu hơn nửa tháng, hai anh em chắc cũng không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Sấm sét bị chôn vùi đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ vào lúc này, hai người bất chấp còn đang ở nhà Hoắc Minh, trực tiếp xé mặt nhau.
Tư Diên Đình vốn còn muốn duy trì chiếc mặt nạ ôn tồn lễ độ, nhưng Tư Nguy trong khoảng thời gian này bị anh ta chỉnh đến mức không thể chịu nổi, đã vậy chân còn què luôn. Hắn không kìm được tính khí nóng nảy của mình, nhặt chiếc nạng lên ném vào người Tư Diên Đình.
Khóe miệng Hoắc Minh giật giật, ông cầm bộ ấm trà quý giá của mình dịch khỏi chỗ ngồi.
Bên ngoài trời đã tối đen, một mảnh hỗn loạn.
Mãi cho đến khi Kiều Vân nghe thấy động tĩnh chạy tới, kêu vệ sĩ trong nhà tách hai người ra, hài kịch mới dừng lại.
Úc Bạch Hàm hơi tiếc nuối: Chỉ thiếu chút nữa thôi là cái nạng của Suy tam nhi có thể đáp lên khuôn mặt văn nhã bại hoại kia của Tư Diên Đình rồi.
Mắt thấy hài kịch bên ngoài cơ bản đã kết thúc, cậu bèn tiến lại gần điện thoại hơn, chuyển camera trở lại góc nhìn của mình.
Màn hình lật lại, đột nhiên chiếu vào một cần cổ mảnh khảnh, còn có cả một cái cằm nhỏ nhắn.
Úc Bạch Hàm điều chỉnh màn hình, cầm điện thoại ra xa hơn chút, không tiếng động mà cười với Lục Hoán, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, dùng khẩu hình hỏi: “Đẹp mắt không?”
Ánh mắt Lục Hoán dường như dừng ở trên mặt cậu một giây rồi mới rời đi, cằm hơi nâng lên.
Di động không bật âm thanh, Úc Bạch Hàm mơ hồ đọc được một câu từ nét mặt hắn: Ừ.
Có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào, vệ sĩ đang khiêng hai anh em nhà họ Tư đi. Cái chân què của Tư Nguy có vẻ càng què thêm, nhưng cú quăng quật đầu tiên của hắn khá là đẹp.
Như cái búa của Thor vậy, đập trúng cánh tay của Tư Diên Đình.
Sau khi hai bóng người kia biến mất, Úc Bạch Hàm mới mở lớn âm lượng điện thoại, nói với Lục Hoán: “Tôi đi ra ngoài xem thử chút, lát nữa gọi lại cho anh nha.”
Lục Hoán gật đầu, “Được.”
Mấy người giúp việc bên ngoài đang dọn dẹp đống lộn xộn.
Úc Bạch Hàm mở cửa bước ra ngoài, đối mặt với Kiều Vân đang đau đầu và Hoắc Minh không nói nên lời.
Kiều Vân nhìn thấy Úc Bạch Hàm, biểu tình dịu đi một chút, “Đây là lần đầu tiên có người ngoài đánh nhau trong nhà, hai anh của con, thật là…”
Úc Bạch Hàm, “Anh ba đúng là khá nóng tính.”
Hoắc Minh nói, “Nóng tính cũng là một phần, người ta lúc bị ép tới mức sắp phát điên, lễ tiết lý trí gì cũng chẳng buồn màng nữa.”
Úc Bạch Hàm cảm thấy vô cùng có lý.
Một người sắp bị ép phát điên, một người điên từ trước đến giờ, không đánh nhau mới là lạ.
Đại khái là thanh tịnh đã lâu, đây là lần đầu tiên trong nhà bị náo loạn như vậy, Kiều Vân mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Úc Bạch Hàm tinh ý duỗi ra tay giúp đỡ: “Dì Vân, để con mát xa cho dì nhé? Kỹ thuật của con không tồi đâu, Lục Hoán thử nghiệm xong cũng nói là tốt lắm.”
Kiều Vân không nhịn được nở nụ cười.
Hoắc Minh cũng bật cười, “Trong nhà có máy mát xa. Kiều Vân, bà đi mát xa rồi xông hơi cái đi, cứ mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn kia. Bạch Hàm cũng cùng đi đi, xem như thư giãn.”
Kiều Vân đáp lời, “Tôi thấy được đó.”
Úc Bạch Hàm cũng không khách khí, “Cái này hay~”
Biệt viện Hoắc gia xây ở trên núi, môi trường sinh thái xung quanh vô cùng tuyệt vời, là nơi hai vợ chồng Hoắc Minh dưỡng sinh.
Trong nhà có phòng xông hơi và phòng mát-xa chân, thỉnh thoảng Hoắc Minh cũng dùng để tiếp đãi bạn bè.
Do đó, trong phòng thay đồ luôn có yukata và quần áo mát-xa để xông hơi.
Úc Bạch Hàm đi thay một bộ áo tắm.
Bạn của Hoắc Minh đa phần đều là những người đàn ông cao to trưởng thành, kích thước của áo choàng tắm được chuẩn bị ở đây cũng đều là size lớn.
Cậu tìm cỡ nhỏ nhất mặc thử, nhưng trông vẫn hơi thùng thình.
Úc Bạch Hàm thay áo choàng tắm, thắt chặt đai lưng, đang định cất quần áo đã thay vào tủ thì nhìn thấy điện thoại di động nằm ở một bên.
Từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ, còn chưa có nhắn tin cho Lục Hoán nữa.
Cậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên khẽ cười rồi cầm lấy di động.
【 Your 】: ddddd!
【 Your 】: Dừng ngay công việc trong tay lại, tôi livestream cho anh xem cái này.
Gửi xong tin nhắn, cậu trực tiếp gọi video qua luôn.
…
Tập đoàn Lục thị, văn phòng tổng giám đốc.
Lục Hoán đang ngồi sau máy tính, trước mặt hắn là Phàn Lâm và Diêu Tinh Nhiễm đang báo cáo công việc.
Trên màn hình máy tính, cái tên quen thuộc bỗng sáng lên.
Lục Hoán di chuyển chuột, nhấp vào hộp thoại, trên màn hình hiện ra hai cái tin nhắn y hệt như mấy chục phút trước.
Hắn hơi nhíu mày, Tư gia lại xảy ra chuyện gì nữa sao?
Suy nghĩ một lát, Lục Hoán vẫn là yêu cầu Phàn Lâm tạm dừng báo cáo, ấn đồng ý yêu cầu gọi video.
Màn hình sáng lên, khuôn mặt của Úc Bạch Hàm đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Lục Hoán giật mình, hô hấp có chút đình trệ.
Áo choàng tắm của đối phương rộng thùng thình, để lộ chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp. Nhận ra cuộc gọi đã được kết nối, Úc Bạch Hàm ngay lập tức nhìn lên.
Đôi mắt đen của cậu sáng lên, khóe miệng cong cong, “Bác sĩ Lục…”
Một bàn tay nhanh như chớp đóng máy tính lại, rầm!
Lục Hoán rũ mắt định thần hai giây, nhìn hai người Phàn Lâm và Diêu Tinh Nhiễm đang không hiểu mô tê gì trước mặt, nói, “Hai người ra ngoài trước đi.”
Thích cái cách Bạch Hàm làm gì cũng nhớ đến anh Lục quá huhu. Tui rất là yêu ?