Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm - Chương 21: Phản ứng nhanh chưa
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm
- Chương 21: Phản ứng nhanh chưa
Úc Bạch Hàn shock nhẹ. Khuôn mặt nhỏ bỗng ửng lên sắc vàng, sự cảnh giác chợt nhen nhúm trong lòng vài giây rồi vụt tắt.
Cậu hổ thẹn liếc mắt nhìn Lục Hoán: Cậu vừa hiểu lầm hắn rồi.
Lục Hoán có thể có ý xấu gì chứ?
Chỉ là muốn hào phóng tặng lại cho cậu một “món quà đáp lễ” mà thôi.
Úc Bạch Hàm lập tức thò tay ôm lấy hộp quà, còn giả vờ dè dặt: “… Như vậy không hay lắm thì phải?”
Bàn tay lại không chút do dự kéo hộp quà về, muốn mở nó ra.
Kéo kéo hai lần không kéo được, Úc Bạch Hàm nghi hoặc nhìn Lục Hoán:?
Cậu ngẩng đầu, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Lục Hoán. Nụ cười nơi khóe miệng ban nãy của đối phương đã biến mất, giờ phút này hắn đang trầm tư nhìn cậu, tay không buông hộp quà.
Úc Bạch Hàm ngượng ngùng liếc hắn, “Thích tới nỗi không nỡ buông vậy sao?”
Lục Hoán mím môi, “Cậu…”
“Thôi, đừng nói thêm gì nữa.” Úc Bạch Hàm để cho hắn cầm cái hộp luôn, thò tay lấy thắt lưng cùng kẹp áo bên trong ra, “Anh cứ cầm đi, bên dưới để tôi là được.”
Không biết câu nói nào lại chạm đến dây thần kinh của Lục Hoán.
Bắp đùi hắn dường như hơi căng lên, nhưng vẫn ngồi yên ở chỗ cũ.
Úc Bạch Hàm sột sột soạt soạt gỡ lớp giấy bọc bên ngoài ra, thoáng trông thấy động tĩnh của hắn, lên tiếng dỗ dành, “Đừng căng thẳng, thả lỏng chút.”
Trước mặt lại im lặng.
Sau đó Lục Hoán đột nhiên bật cười, “Ai căng thẳng? Tôi đang rất mong đợi.”
Úc Bạch Hàm giương mắt, dùng ánh mắt như nhìn người cùng chung chí hướng mà nhìn hắn, cười cười, “Tôi cũng vậy.”
“……”
Vài phút sau.
Chiếc áo khoác mặc lúc nửa đầu bữa tiệc được vắt lên mép giường, áo sơ mi bên trong đã được đổi thành một chiếc khác đơn giản hơn.
Lục Hoán đã đặt hộp quà xuống từ bao giờ, hai tay buông xuôi.
Úc Bạch Hàm ngồi ở mép giường, cho tiện quan sát.
Cậu duỗi tay ấn lên khoá kim loại, mím mím môi, hai mắt long lanh nhìn Lục Hoán. Không biết có phải do hoa hồng bên cạnh rực rỡ quá không, mà khiến cho hai má Úc Bạch Hàm cũng bị chiếu cho hồng theo.
Hoàn toàn là dáng vẻ hưng phấn của một người đang chuẩn bị đi tiêu huỷ quà tặng.
Úc Bạch Hàm báo trước, “Tôi làm nhé? Anh phối hợp chút.”
Lục Hoán xoa đầu mày, trấn áp nóng nảy trong lòng, lười sửa lại mấy cái lí do của cậu, “Tùy cậu.”
Áu ~ tùy cậu.
Tốt quá cơ, cậu thích tuỳ ý như vậy.
Úc Bạch Hàm rất không khách khí hoạt động tay.
Khoá kim loại vang lên hai tiếng lách cách, cái cũ được tháo ra đặt sang một bên. Úc Bạch Hàm khựng lại một giây, sau đó tiếp tục di chuyển ngón tay. Lớp vải vốn phẳng phiu đột nhiên mất đi sức kéo, đung đưa trước mắt cậu.
Úc Bạch Hàm bận rộn thay kẹp áo sơ mi cho Lục Hoán, ánh mắt nửa chừng không nhịn được phiêu sang một chỗ khác.
Lực tay bỗng dưng nặng thêm!
Không hổ là thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết, cho dù lại nhìn một lần thì vẫn cứ là…
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên nhẹ, ngay sau đó, cổ tay cậu bị một bàn tay tóm lấy.
Úc Bạch Hàm lấy lại tinh thần, áy náy nhìn lên, “Có phải tôi kẹp hơi chặt quá rồi không?”
Con ngươi Lục Hoán âm trầm, ánh mắt dường như vẫn luôn dính chặt trên mặt cậu, “Cậu nói xem.”
“Xin lỗi, nghiệp vụ không được thuần thục cho lắm ~”
Úc Bạch Hàm nhanh chóng nới lỏng cho hắn.
Một lát sau, cậu kẹp xong kẹp áo sơ mi, thắt lại dây lưng cho Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm rất vừa lòng, đứng dậy nhìn “kiệt tác” mà mình vừa mới tạo ra. Cho đến khi Lục Hoán thản nhiên hỏi một câu: “Nhìn đủ chưa?”, cậu mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, “Anh có muốn đeo bao tay không?”
“Không cần.”
Lục Hoán hơi khom lưng, đậy nắp hộp lại.
Lúc hắn cúi người, áo sơ mi cũng theo đó mà giãn thẳng, từng nếp áo giống như bị thứ gì đó kéo vào nơi không thể nhìn thấy dưới eo.
Mặt Úc Bạch Hàm nóng bừng.
Tặng món quà này đúng là chẳng sai tí nào, biết ngay Tôn Dĩ Thanh là một người đáng tin mà.
Giờ đã thay xong quần áo, Lục Hoán lại chuẩn bị ra ngoài, tiếp tục tiếp đãi nửa trận sau.
Trước khi đi, hắn hỏi Úc Bạch Hàm, “Cậu đi không?”
Úc Bạch Hàm đuổi theo, “Đi chứ.”
Thế giới người trẻ tuổi, làm sao có thể thiếu đoá bọt sóng cậu đây được.
·
Tiệc đêm được tổ chức một nửa ở khu giải trí trong biệt thự, còn một nửa được tổ chức ở sân cỏ bể bơi phía sau trang viên.
Lục Hoán đi khắp nơi tiếp đón khách khứa, Úc Bạch Hàm mò ra sân cỏ phía sau tìm bốn đóa kim hoa.
Sân sau hiển nhiên là một đại dương sung sướng.
Bên cạnh bể bơi sang trọng còn thiết kế cả một quầy bar và một sàn nhảy, nghệ sĩ piano ngồi chơi đàn ở ngay cạnh. Dưới màn đêm, những chùm đèn được thắp sáng xung quanh bãi cỏ, chiếu lên ánh sáng rực rỡ cho toàn bộ sảnh tiệc ngoài trời.
Úc Bạch Hàm tìm một vòng ở giữa sân, ngay sau đó bắt được một quả đầu rất chi là chói mắt.
Vàng khè, vừa nhìn đã biết là Dương Tân Nguyên.
Cậu nhắm chuẩn cái đầu vàng, đi xuyên qua đám đông bước tới, quả nhiên tìm được đám người Ngũ Kim Bán Sỉ đang ngồi trên ghế sofa dài.
“Bạch Hàm!” Tề Quyết thấy Úc Bạch Hàm tới, vội kéo cậu ngồi xuống, “Cậu với anh Lục vừa mới làm gì đó?”
Úc Bạch Hàm ngồi xuống bên sườn sofa, “Đi tiêu hủy quà.”
Mấy ánh mắt đồng thời đi lạc lại đây. Tôn Dĩ Thanh xoa xoa đầu ngón tay, giống như chỉ là thuận miệng hỏi một câu, “Thế nào?”
Úc Bạch Hàm vừa lòng, “Tôi rất thích.”
Ngũ kim bán sỉ:?
Úc Bạch Hàm lấy lại tinh thần, nhanh chóng sửa lại, “Ý tôi là Lục Hoán cũng rất thích.” Cậu bổ sung, “Thích không nỡ buông.”
Cậu kéo hai lần mà cũng chẳng kéo về được.
Mấy người trước mặt tức khắc thở phào:
“Tôi đã bảo…”
“Đúng không, anh Lục sao có thể không thích quà cậu tặng được?”
Văn Lâu tò mò, “Cho nên rốt cục là cậu tặng anh ấy cái gì “da” vậy?”
Úc Bạch Hàm, “Thì chính là…”
Lời vừa đến miệng đã bị cắt ngang.
Tề Quyết lấy cánh tay huých nhẹ Văn Lâu, ý bảo cậu ta câm miệng, “Còn hỏi nữa! Anh Lục thích hoang dại, vậy chắc chắn là… da…”
Môi hắn mấp máy, không tiếng động phun ra một chữ “roi”. (皮鞭:roi da)
Úc Bạch Hàm nheo mắt:?
Đang nói cái lời không đứng đắn gì đâu.
Văn Lâu trưng ra vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng xua tay, “Không hỏi nữa không hỏi nữa.”
Chưa kịp đợi Úc Bạch Hàm tẩy trắng ô danh cho bản thân, ánh mắt Tề Quyết bỗng nhiên hướng về phía trước, cau mày lại.
Úc Bạch Hàm nhìn theo ánh mắt cậu ta, chỉ thấy vài tên nam nữ đang đi về phía bọn họ bên này. Trong đó có một thanh niên cũng đúng lúc cùng chạm mắt với cậu, sau đó hắn ta còn khinh miệt mà nhếch miệng.
Úc Bạch Hàm quay đầu hỏi Tề Quyết, “Hắn đang làm gì vậy?”
Trông y như Long Vương mồm méo vậy.
Tề Quyết bất bình tức giận, “Chính là mấy người bọn họ! Lúc ở tiệc rượu dám nói anh Lục không để ý cậu. Còn nói là bởi vì cậu không lấy được quà ra, anh Lục mới kéo cậu đi dạy dỗ một trận!”
Trong lòng Úc Bạch Hàm hơi ngứa, “….. Dạy dỗ?”
Với thầy Lục của bọn họ, rồi đeo bao tay, cái kiểu đó ấy hả?
Tề Quyết kể chuyện được non nửa thì dừng, bỗng nhiên nhớ tới hai người này đam mê cosplay, “……”
Trong lúc nói chuyện, mấy người phía trước đã tới gần ghế dài.
Lúc đi ngang qua trước mặt Úc Bạch Hàm, “Long Vương mồm méo” đột nhiên dừng lại, ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen.
Úc Bạch Hàm mặc cho hắn ta đánh giá, duy trì tư thái “Bông hoa trắng của nhà họ Tư”, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tề Quyết, “Vị này là?”
Tề Quyết đảo mắt nhìn lướt qua, “Đây là Chư…”
Úc Bạch Hàm bình tĩnh cắt lời, “Tôi biết, tôi đang hỏi tên cơ.”
Ngũ kim bán sỉ:……
Long Vương mồm méo:……
Tề Quyết, “Công tử Chư gia, Chư Tấn.”
Úc Bạch Hàm bừng tỉnh, “Là do tôi hiểu lầm.”
Chư Tấn như là vừa mới chịu phải nhục nhã kinh thiên động địa, buột miệng nói, “Bình hoa dùng để liên hôn thương mại, chưa hiểu sự đời cũng phải thôi!”
“Này!” Mấy người Tề Quyết nhíu mày, lập tức đứng dậy, “Cậu nói gì đấy?”
Một người trong đám đối diện huých huých Chư Tấn, dường như có điều kiêng kị. Chư Tấn lại trừng mắt liếc Úc Bạch Hàm một cái, mới xoay người cùng mấy người khác rời đi.
Tiếng thảo luận sau lưng cũng dần dần nhạt theo:
“Cứ coi như Lục Hoán không vừa ý cậu ta, cũng còn có Tư gia…”
“Há, đã đẩy đi làm con tốt liên hôn thương mại rồi, mấy người cứ tưởng là Tư gia coi cậu ta như bảo bối thật à?”
Úc Bạch Hàm: Câu này nói trúng chân tướng rồi đó.
Tiểu Méo, tôi ủng hộ cậu đi vạch trần khuôn mặt đạo đức giả của nhà họ Tư.
“Đừng nghe hắn nói nhảm.” Tề Quyết ngồi xuống, tức giận mắng: “Mắt chó nhìn người thấp*.”
* 狗眼看人低: Nghĩa là không coi ai ra gì.
“Đúng thế!” Văn Lâu giận run cả người, vung tay đập bàn nghe “rầm” một tiếng, quát lớn về phía sàn nhảy, “Bọn họ thì hiểu cái đếch gì! Bọn họ không thể biết giường nước là bởi vì sao…”
Đám đông bốn phía chợt nghe được động tĩnh, đồng loạt quay đầu.
Đồng tử Úc Bạch Hàm co rút.
Không, các người cũng không biết…
Tề Quyết cùng Dương Tân Nguyên đã nhanh tay lẹ mắt bịt kín cái miệng không não của Văn Lâu lại: Đủ rồi, mau câm!
·
Sau một hồi “tiếp xúc chân tay” loạn xạ, Văn Lâu đang trong cơn xúc động rốt cuộc cũng bị ấn ngồi trở về ghế.
Úc Bạch Hàm khó hiểu, “Tôi từng đắc tội tên Chư gì đó ấy à?”
Cái xưng hô nửa chừng kia làm Bốn đóa kim hoa vui mừng liếc mắt. Tôn Dĩ Thanh lời ít ý nhiều, “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.*”
* 匹夫无罪,怀璧其罪 – pǐ fū wú zuì,huái bì qí zuì (thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. – wp hoasinhanhca.)
“Tôi hoài cái gì?”
Đến đây nào, khen tôi đi.
Là do cậu tài hoa? Xinh đẹp? Hay là do cậu có một linh hồn tươi sáng?
“Lục Hoán.”
“……”
Tay Úc Bạch Hàm vô thức chạm vào bụng mình. (hoài thai)
Khoé miệng bốn đóa kim hoa đồng thời giật giật, vội vàng giải thích cho cậu.
Đại khái là nói mấy người đó gió chiều nào theo chiều ấy, níu cao đạp thấp, hiện tại Lục Hoán đương lúc nổi bật nhất, bọn họ ai cũng muốn bám lấy hắn. Vốn đã ghen ghét Úc Bạch Hàm vì liên hôn mà leo lên được Lục gia, giờ thấy cậu “không được yêu thích”, nên nhân cơ hội dẫm một cái.
“Bọn họ không chiếm được, thì người khác cũng đừng hòng đụng đến. Hiểu chưa?”
Úc Bạch Hàm đã hiểu, cậu bất đắc dĩ nói, “Đều là do Lục Hoán chiêu ong dụ bướm, cái đồ yêu tinh mê hoặc người này.”
Ngũ kim bán sỉ, “……”
Đang nói chuyện, cậu bỗng trông thấy một bóng người đang bước tới từ đầu bên kia.
Bóng người ấy cao lớn đĩnh bạt, đi dưới bóng đêm nhập nhoè, ánh đèn mờ ảo, vô cùng quyến rũ.
Úc Bạch Hàm lập tức ngồi thẳng người: Tiểu yêu tinh của cậu tới rồi.
Lục yêu tinh đến, Tề Quyết lập tức dịch mông chuyển chỗ. Úc Bạch Hàm ngồi ở một bên sườn của ghế dài, Lục Hoán cũng ngồi ở một bên sườn khác, mặt đối mặt với cậu.
“Anh Lục tới rồi!” Mọi người cất tiếng chào hắn.
“Ừm.” Lục Hoán bình thản đáp.
Rõ ràng mới từ chỗ tổ chức tiệc trở về, mà hắn hoàn toàn chẳng hòa nhập với bầu không khí sôi động ở đây lấy một chút, ánh mắt như đáy vực sâu, lạnh lùng rét buốt.
Úc Bạch Hàm tập trung nhìn, con ngươi đen láy kia dường như đang xoay tròn: Hắc hóa is loading…
Là do cậu bị ảo giác hả?
“Lục Hoán.” Úc Bạch Hàm gọi một tiếng, thuận lợi kéo ánh mắt đối diện qua, “Anh mới đi chơi ma sói về à?”
Lục Hoán nhìn hắn, “Cái gì.”
“Ánh mắt anh ấy, nhìn như muốn giết người.”
“……”
Lục Hoán đột nhiên cười nhẹ, “Cậu nhìn nhầm rồi.”
Úc Bạch Hàm định thần nhìn lại, quả nhiên thấy ánh mắt Lục Hoán rất bình thản, vòng tròn loading xoay xoay đã biến mất không dấu vết.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, “Chắc là do có ánh đèn chiếu vào mắt anh.”
Lục Hoán mím môi, “Chắc thế.”
Hai người đang nhìn nhau, Tề Quyết bên cạnh đột nhiên vỗ bàn, “Anh Lục, anh đúng là nên giết người!”
Cậu ta nói xong bắt đầu oang oang miệng tố cáo, trần thuật lại chuyện Chư Tấn khiêu khích cho Lục Hoán, còn không quên châm lửa thổi gió, thêm mắm dặm muối.
Một tay Lục Hoán đặt trên bàn, rũ mắt nghe.
Úc Bạch Hàm nhìn hắn, ánh mắt vô thức lượn từ khuôn mặt đẹp trai kia xuống giữa eo và chân của đối phương.
Ở nơi eo là chiếc thắt lưng cậu tặng, dưới chiếc quần âu nghiêm chỉnh là chiếc kẹp áo cậu tự tay cài.
Cứ như vậy, ngồi dưới ánh đèn, trong đám đông.
Ngoại trừ cậu, không một ai có thể nhìn thấy.
Úc Bạch Hàm đang lén lút thưởng thức, khoé mắt bỗng nhiên phát giác có một ánh mắt từ nơi khác phóng tới.
Cậu quay đầu, mặt đối mặt với Tôn Dĩ Thanh.
Tôn Dĩ Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nhìn cậu vài giây rồi quay đầu, nhấp một ngụm rượu, cứ như ánh mắt ban nãy chỉ là vô tình.
Úc Bạch Hàm, “……”
Đậu, hình như bị bắt tại trận rồi.
Mặt cậu đỏ rồi lại vàng, cũng nâng tay hớp một hớp rượu.
…
Tề Quyết ở đối diện đã tố cáo đến nỗi miệng khô lưỡi khô, vừa xúc động vừa phẫn nộ, đập cái bàn ầm ầm, rung cả trời.
Tiếng động lớn đến nỗi đám người Chư Tấn cách đó không xa cũng phải quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Lục Hoán, khuôn mặt của Chư Tấn chợt đông cứng lại. Hắn ta đứng tại chỗ ngây ra một hồi, sau đó cầm một ly rượu đi tới, “Ngài Lục.”
Úc Bạch Hàm lẳng lặng nghiên cứu gương mặt thứ hai của hắn ta.
Chư Tấn dừng lại trước mặt Lục Hoán, rồi lại liếc nhìn Úc Bạch Hàm. Có lẽ là thấy hai người ngồi ở hai đầu đối diện nhau, vẻ mặt đang căng thẳng cũng thả lỏng, “Vừa rồi tôi và bạn của Lục tổng có chút tranh cãi nhỏ, tôi tới xem như bồi tội vậy.”
Bốn đóa kim hoa đều trưng ra vẻ mặt “Hờ hờ”.
Úc Bạch Hàm giống như một đóa hoa trắng nhỏ ngồi trong góc, ánh mắt dời đến khuôn mặt lạnh lùng cao quý của Lục Hoán.
Cậu vui thầm trong lòng.
Tên nịnh bợ Chư Tấn đến lấy lòng Lục Hoán kia, khẳng định không thể tưởng được.
Bên dưới của Lục Hoán còn đang mang đồ vật do chính tay cậu đeo đấy.
Chư Tấn vẫn duy trì động tác kính rượu.
Lục Hoán ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ hơi nhướn mi, “Tôi không có rượu.”
Sắc mặt Chư Tấn nhất thời không giữ được nét bình tĩnh.
Bầu không khí giằng co một lát, Văn Lâu ở bên cạnh xoay tròn mắt mấy vòng, đột nhiên nói, “Bạch Hàm có nè, anh Lục uống của Bạch Hàm đi!”
Úc Bạch Hàm nhìn Văn Lâu với ánh mắt tán thưởng.
Cũng thật là phải có cậu. Cùng uống một ly, không phải sẽ tức chết đồ chó này hay sao?
Cùng lúc đó, Lục Hoán cũng nhìn về phía cậu. Úc Bạch Hàm đẩy cốc về phía hắn, “Anh muốn không?”
Nhưng mà cậu vừa mới phun một hạt chanh vào ly, cũng không biết Lục Hoán có để ý không…
Sau vài giây, một cánh tay duỗi ra, cầm lấy ly rượu trên mặt bàn.
Úc Bạch Hàm đẩy chiếc ly ra cách cậu không xa, lúc Lục Hoán nhận ly rượu, hắn nghiêng người đứng dậy, áo sơ mi phẳng phiu ôm sát lấy lưng. Hắn cầm ly rượu lên, cúi đầu nhấp một ngụm, lông mày bỗng nhiên cau lại.
Lục Hoán ngừng động tác.
Mọi ánh mắt nghi hoặc đều đổ dồn về phía hắn, có chuyện gì vậy?
Úc Bạch Hàm căng thẳng: Chẳng lẽ là phát hiện hạt chanh mình nhả ra rồi sao.
Nhưng rất nhanh liền thấy Lục Hoán đặt ly rượu xuống, chỉ có điều bắp đùi hơi giật giật.
Một phỏng đoán còn đáng sợ hơn cả việc hắn phát hiện ra hạt chanh nảy lên trong đầu Úc Bạch Hàm.
Chẳng lẽ là cái kẹp áo bị tuột…
Cậu hơi chột dạ, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Lục Hoán.”
Lục Hoán đang chìm trong trầm tư quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nặng nề.
“……”
Rồi, xác nhận. Chính là kẹp áo sơ mi bị tuột.
Đối mắt hai giây, Lục Hoán bình tĩnh thu hồi ánh mắt. Mặc kệ Chư Tấn đang đứng trước mặt, quay đầu đi về hướng biệt thự.
Úc Bạch Hàm nhanh lẹ đứng dậy đuổi theo.
Hai bóng người lần lượt biến mất ở cửa biệt thự, chỉ để lại mấy người trên ghế dài hai mắt nhìn nhau.
Nửa phút sau, chiếc bàn yên tĩnh đột nhiên rơi xuống một tiếng cười khẩy.
Chư Tấn nhìn chén rượu chưa hề được đụng tới, nghiền ngẫm cái nhíu mày kia của Lục Hoán, “Không phải rõ ràng là không muốn uống chung ly sao?”
Dương Tân Nguyên phản bác, “Chắc chắn là có nguyên nhân khác, bọn họ cực kỳ ân ái!” Lần nào cũng làm hắn chua lòm.
Chư Tấn định tiếp tục chế nhạo theo bản năng, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt kiên quyết của Dương Tân Nguyên, hắn ta đột nhiên có chút không chắc chắn lắm.
Nếu, nếu đó là sự thật thì sao…
Lúc này, người vẫn luôn không mở miệng – Tôn Dĩ Thanh đột nhiên lên tiếng, “Cần chi phải hao tổn tâm tư thăm dò người khác như vậy, cậu cứ đi theo mà nhìn không phải nhanh hơn à.”
Lòng Chư Tấn căng thẳng, nhìn theo hướng hai người Úc Bạch Hàm vừa rời đi.
Do dự một lúc, hắn vẫn xoay người bước theo.
Hắn ta đã đắc tội “Tư Bạch Hàm”, phải bảo đảm Lục Hoán thật sự không thích cậu, hắn mới có thể yên tâm.
·
Từ thảm cỏ đi vào biệt thự không tới mười mét, có một cái nhà vệ sinh.
Lục Hoán bước vào, đi thẳng đến gian cuối cùng. Úc Bạch Hàm cũng đi theo sau, “Bị tuột rồi phải không?”
Bàn tay đang nắm lấy nắm đấm cửa chợt căng cứng, gân xanh nổi cả lên.
Lục Hoán quay đầu lại, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị. Hắn cười lạnh, “Cậu nói xem.”
Úc Bạch Hàm áy náy, “Tôi cũng là lần đầu tiên đeo cho người khác, không được thuần thục cho lắm.”
“……”
Sau vài giây, cái lạnh toả ra từ trên người hắn giảm đi một chút.
Lục Hoán nhắm mắt lại, “Bỏ đi, cài lại.”
Úc Bạch Hàm nhân lúc hắn nhắm mắt, vô cùng mượt mà nghiêng người lẻn vào phòng vệ sinh, ghé vào tay hắn đóng cửa lại, “Việc này không nên chậm trễ, mau làm thôi.”
Lục Hoán trợn mắt:?
Hắn hít sâu một hơi, “Ý tôi là tôi tự kẹp.”
Úc Bạch Hàm tôn trọng nguyện vọng cá nhân của hắn, hơi lui về phía sau một bước, “Vậy anh kẹp đi, vừa hay để tôi quan sát xem làm như thế nào mới đúng.”
“Cậu muốn xem ở đây?”
“Tôi là đang thực hiện dịch vụ sau khi bán hàng.”
Úc Bạch Hàm nói xong liền động viên: “Đừng ngại, lần đầu tiên cũng là tôi giúp anh kẹp mà, có cái gì mà không thể thẳng thắn với nhau chứ.”
“……” Lục Hoán trừng mắt nhìn cậu.
Sau đó cúi đầu, một lần nữa kẹp chiếc kẹp áo sơ mi lên.
Ngón tay thon dài bắt đầu di chuyển, dưới ánh đèn tạo ra những bóng sáng lập loè, chồng điệp lên nhau.
Úc Bạch Hàm ôm tâm thái học hỏi, xem tới nỗi khuôn mặt nhỏ ngập một màu vàng.
“Thu lại ánh mắt đó của cậu đi.” Lục Hoán chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Đây là bản tính thường tình của loài người, anh nên hiểu cho tôi.”
“Bản tính thường tình của loài người?”
Úc Bạch Hàm dạy hắn phép hoán đổi: “Anh thử tưởng tượng xem, nếu đổi lại là tôi đang đứng trước mặt anh, cài chiếc kẹp áo sơ mi anh đưa cho tôi…”
Ngón tay đột nhiên khựng lại, Lục Hoán đột nhiên giương mắt, “Câm miệng.”
Úc Bạch Hàm mím đôi môi nhợt nhạt.
Xem kìa, á khẩu không trả lời được chứ gì.
Quần áo một lần nữa được mặc vào chỉnh tề, tiếng khoá kim loại lách cách vang lên trong gian phòng nhỏ.
Lục Hoán buông tay, nói với Úc Bạch Hàm đang đứng chặn ở cửa: “Ra ngoài đi.”
“Ừa.” Úc Bạch Hàm xoay người, mở cửa phòng vệ sinh.
Khi cánh cửa mở ra một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, cậu đột nhiên trông thấy Chư Tấn đang đứng ở ngoài.
Chư Tấn dường như bị sốc tại chỗ, mặt cũng dại ra.
Úc Bạch Hàm tức khắc dừng bước chân. Hai người nhìn nhau một giây, giọng nói trầm thấp của Lục Hoán truyền đến từ sau cánh cửa khép hờ, “Sao lại…”
Cậu vội vàng xoay người đẩy Lục Hoán vào trong phòng vệ sinh, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại!
Phòng nhỏ một lần nữa được đóng lại, ánh sáng lành lạnh hắt xuống.
Lục Hoán hạ mắt, “Cậu làm gì vậy?”
Úc Bạch Hàm meo meo thầm thì, “Chư Tấn đang ở bên ngoài, tôi với hắn ta vừa chạm mắt nhau.”
“……”
“Thấy tôi phản ứng nhanh không? Thanh danh của anh đã được bảo toàn.”
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Lục Hoán nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời trước mắt, nhẹ giọng nói: “Cậu không cảm thấy thế này càng kỳ quái sao?”
Úc Bạch Hàm, “…”
*Màu vàng: Bên Trung hay dùng màu vàng để chỉ mấy chuyện dâm tà, vd:搞黄色,黄片,vvv