Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm - Chương 18: Món quà nghiêm chỉnh (1)
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Nhân Vật Phản Diện Hung Ác Nham Hiểm
- Chương 18: Món quà nghiêm chỉnh (1)
Giọng hắn bình thản như chỉ là đang trần thuật, “Làm sao mà tôi cạnh tranh được với bác sĩ chuyên nghiệp chứ.”
“……”
Ồ ~ Bé cưng tủi thân nhưng bé cưng không nói?
Úc Bạch Hàm đành thu tay lại, lấy điện thoại ra, “Lời dặn của bác sĩ ban nãy tôi không nhớ rõ, bác sĩ Lục có thể nói lại cho tôi biết phải uống thuốc như thế nào được không?”
Bàn tay đang buông bên người của Lục Hoán khẽ giật giật, sau đó đút tay vào túi quần.
Một lát sau hắn mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm vang lên trên đỉnh đầu, Lục Hoán lần lượt lặp lại lời dặn của bác sĩ.
Úc Bạch Hàm gõ tất cả chúng lên ghi chú, chân thành khen, “Cảm ơn bác sĩ Lục, người chuyên nghiệp đúng là khác hẳn.”
Lục Hoán cười lạnh một tiếng, hạ mắt liếc qua, “Cậu đang dỗ con nít đấy à?”
Úc Bạch Hàm nhìn hắn, ánh mắt long lanh, “Vậy đã dỗ thành công chưa?”
Đáp lại cậu chỉ là một tiếng “Hừ”.
Úc Bạch Hàm bên này đã không còn vấn đề gì, Lục Hoán liền quay đầu chuẩn bị ra cửa.
Hai giây trước khi đẩy cửa ra hắn đột nhiên dừng bước, nói với Úc Bạch Hàm, “Cơm tối tôi sẽ bảo người mang lên cho cậu.”
Úc Bạch Hàm đang định bảo không cần, miệng vừa mở ra chớp nhoáng ngậm trở lại.
Cậu gật đầu, “Vâng, tất cả đều nghe bác sĩ Lục. Cẩn tuân lời dặn của bác sĩ.”
…
Thuốc của Chung Bỉnh Tê kê hiệu quả rất tốt.
Ba ngày sau Úc Bạch Hàm dần dần khoẻ trở lại.
Trong ba ngày này Lục Hoán vẫn như cũ bận rộn với công việc, chỉ là sau khi tan làm cũng sẽ dành ra chút thời gian tới “thăm khám” vài phút.
Hắn đứng ở cửa đánh giá, “Khí sắc trông cũng tạm.”
Úc Bạch Hàm vỗ tay, “Thế mà cũng bị anh nhìn ra được, bác sĩ Lục thật là giỏi quá đi!”
“… Ha hả.”
Lục Hoán tắm trong lời nịnh hót giả tạo của Úc Bạch Hàm đủ rồi, quay người rời khỏi phòng ngủ.
Sau ba ngày nhập vai, bệnh của Úc Bạch Hàm đã gần như khỏi hẳn.
Phùng quản gia lại mời Chung Bỉnh Tê tới tái khám.
Lúc người tới nhà, Úc Bạch Hàm đang ngồi ở phòng khách xem TV.
Trên TV đang chiếu một bộ phim cung đấu, đúng lúc chiếu đến cảnh Hoàng Thượng trúng phong hàn. Chúng phi tần ai nấy đều vắt óc thi triển kế sách, tranh quyền đoạt sủng. Cuối cùng chỉ có vị phi tần luôn ở lại ân cần túc trực bên cạnh Hoàng Thượng mới là người được thánh thượng xem trọng, hưởng vinh hoa độc sủng.
Úc Bạch Hàm theo dõi vô cùng hăng say, cứ cảm thấy tình tiết phim này thật là quen thuộc.
Giọng chú Phùng từ phía sau truyền đến: “Bác sĩ Chung đến rồi.”
Cậu quay đầu, trông thấy Phùng quản gia dẫn Chung Bỉnh Tê vào phòng khách.
Úc Bạch Hàm gật gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, cửa ban công phòng khách đã đột ngột bị đẩy ra. Lục Hoán bước vào phòng, lên tiếng chào hỏi, “Bác sĩ Chung.”
Hắn nói xong bèn ngồi xuống một bên sườn khác của sofa.
Chung Bỉnh Tê đáp, “Chào ngài Lục.”
Mọi người đều đã ngồi xuống, Chung Bỉnh Tê liền bắt đầu tái khám cho Úc Bạch Hàm.
Khoảng năm, sáu phút sau, anh thu hồi dụng cụ, cười cười, “Hồi phục cũng tương đối rồi đó, không cần uống thuốc nữa đâu.”
“Cảm ơn b….” Đầu lưỡi Úc Bạch Hàm lượn một vòng trong miệng, “anh Chung.”
Chung Bỉnh Tê ngẩn người, Lục Hoán đang ngồi ở một bên sườn khác của sofa cũng nhìn qua. Hai ánh mắt đồng thời dừng trên người cậu.
Úc Bạch Hàm, “Tôi có thể gọi anh như vậy chứ?”
Năng lực tiếp nhận của Chung Bỉnh Tê rất mạnh, “Đương nhiên có thể.”
Úc Bạch Hàm gật gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Xin lỗi Tiểu Chung, ba ngày nay anh không ở đây, đã có đồng nghiệp cùng cạnh tranh khác giật được chức vụ này.
Cậu nghĩ nghĩ bèn quay đầu nhìn Lục Hoán, trên mặt viết đầy hai chữ ân sủng.
Chung Bỉnh Tê cũng nhìn theo ánh mắt cậu:?
Cùng lúc đó, TV truyền đến tiếng hoàng thượng đang trêu đùa cùng sủng phi:
“Thật sự chỉ dành riêng cho thần thiếp sao?”
“Đó là đương nhiên, ái phi hài lòng rồi chứ.”
“……”
Lục Hoán cau mày, cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV đi, “Tư Bạch Hàm.”
Âm thanh vừa tắt, phòng khách lại rơi vào yên lặng.
Lục Hoán nói với Chung Bỉnh Tê, “Cậu khám lại một lần nữa cho cậu ta đi.”
Giọng điệu cứ như là đang cảm thấy cậu bệnh nặng chưa lành.
Úc Bạch Hàm liếc mắt nhìn Lục Hoán một cái, sau đó vươn cánh tay gầy gò trắng nõn về phía Chung Bỉnh Tê.
Nào, khám đi.
Đem báo cáo khoẻ mạnh của tôi ném cho Lục Hoán xem đi!
Chung Bỉnh Tê bật cười, đẩy tay Úc Bạch Hàm trở về, “Bệnh thì khỏi rồi, nhưng mà vẫn phải dặn dò cậu vài câu. Thể chất cậu tương đối yếu, nên rèn luyện nhiều hơn.”
Úc Bạch Hàm nói, “Chuyện nhỏ, mỗi ngày tôi đều uống một ly sữa bò.”
Kiên trì bồi bổ.
Chung Bỉnh Tê lắc đầu, “Chỉ uống một ly sữa bò sao mà đủ?”
Úc Bạch Hàm cân nhắc, “Vậy hai ly?”
Không thể nhiều thêm nữa đâu, nhiều nữa cậu uống không nổi.
“……” Khuôn mặt vẫn luôn treo sự ôn hoà của Chung Bỉnh Tê hiếm hoi mà nứt ra một vết, chuyên nghiệp mỉm chi, “Cần phải thể dục một chút, hiểu chưa?”
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ ngoài dự liệu, “A.”
Úc Bạch Hàm xấu hổ cười cười, “Ồ, ha ha.”
·
Phùng quản gia tiễn Chung Bỉnh Tê rời đi.
Úc Bạch Hàm nhìn Lục Hoán vẫn còn ngồi ở bên cạnh, mở miệng thỉnh cầu, “Huấn luyện viên Lục, dẫn tôi đi thể dục mấy bữa được không?”
Lục Hoán không lập tức trả lời, dường như đang suy nghĩ, “Dạo này tôi bận.”
Trông dáng vẻ không giống như đang viện cớ.
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ: Thời gian này quả thật Lục Hoán lại bận rồi, mấy nay cũng không thấy hắn lên phòng tập thể hình trên tầng.
Cậu rất thấu tình đạt lý, “Vậy tôi đi tìm Tần Luân.”
Lục Hoán nói, “Tần Luân cũng bận.”
Tần Luân cũng bận? Bận cùng Tư gia chiến đấu từ xa sao?
Úc Bạch Hàm đang định hỏi “Còn có anh em nào vẫn được trả lương mà đang rảnh rỗi không có việc gì làm không?”, thì chợt nghe Lục Hoán mở miệng.
“Cậu thích bắn cung phải không?”
“Đúng vậy.” Cậu nhìn Lục Hoán bằng ánh mắt chờ đợi tin lành.
Lục Hoán ngồi trên sô pha, hơi cúi đầu, góc độ này làm cho sống mũi hắn trông càng cao thẳng. Lông mi đen dài, ngón tay thon thả lướt lướt trên màn hình di động, không biết lướt tới cái gì lại đột nhiên khựng lại.
“Câu lạc bộ bắn cung ở đại học C rất nổi tiếng. Tôn Dĩ Thanh đang học tiến sĩ ở đại học C, xem vòng bạn bè của cậu ta có vẻ cũng có quen biết với người trong câu lạc bộ, bảo cậu ta dẫn cậu đến đó cũng được.”
Hai mắt Úc Bạch Hàm sáng lên, còn có cái kiểu tiện nghi này sao?
Cậu vẫn nhớ rõ Tôn Dĩ Thanh: Người này rất không tồi.
Mặc dù ở bữa tiệc lần trước cậu ta không có cảm giác tồn tại mấy, nhưng rất là biết kiếm chuyện cho cậu.
Vừa nhìn đã biết là kiểu người luôn âm thầm làm chuyện lớn, rất tốt.
Cậu vui vẻ chấp nhận, “Vậy thì tuyệt ~”
…
Ngày hôm sau, Úc Bạch Hàm tới đại học C tìm Tôn Dĩ Thanh.
Đại học C là trường đại học đứng số một số hai khu vực phía Tây Nam, đặc biệt chuyên ngành tài chính của Đại học C được xếp vào hàng tốt nhất cả nước.
Lái xe từ Lục gia đến khu giảng dạy chính của trường mất khoảng bốn mươi phút, khi Úc Bạch Hàm đến nơi, Tôn Dĩ Thanh đã đợi sẵn ở cổng trường. Cậu ta mặc một bộ quần áo đơn giản, còn đeo một cặp kính gọng đen.
Hoàn toàn khác với lần ở bữa tiệc hôm trước, trông rất ra dáng học giả.
“Để anh đợi lâu rồi phải không?” Úc Bạch Hàm đi theo cậu ta vào trường.
“Không sao.” Tôn Dĩ Thanh khá kiệm lời, mở miệng là kiểu thanh niên nghiêm túc, nói ít hiểu nhiều.
Nhưng mà lần trước cũng chính là dùng cái miệng này, bảo cậu ngồi lên đùi Lục Hoán.
Khu giảng dạy chính của đại học C rất lớn, từ cổng trường đến câu lạc bộ còn phải đi cả một đoạn đường dài.
Trưa hè trời nóng, nắng gắt, Tôn Dĩ Thanh dẫn cậu đi dọc theo con đường có bóng râm vòng qua tháp chuông. Từ tháp chuông đi lên phía trước chính là bức tường vinh danh*, dán đầy ảnh cựu sinh viên.
Úc Bạch Hàm tuỳ ý đảo mắt nhìn vài cái, bước chân đột nhiên khựng lại.
Cậu quay đầu ghé lại gần, nghiêng người nhìn bức ảnh nổi bật nhất ở hàng đầu tiên trên tường vinh danh… Khuôn mặt tuấn mỹ, mày rậm mắt sáng. Khi đối diện với máy ảnh, biểu cảm người ấy vừa thờ ơ vừa lạnh nhạt, lộ ra một cỗ cảm giác xa lạ.
Rừng rực một đoá hoa cao lãnh, hot boy, nam thần vườn trường.
Cũng chính là người chồng đá kê chân của cậu.
Úc Bạch Hàm tỉ mỉ thưởng thức, “Lục Hoán cũng từng là sinh viên đại học C sao?”
Tôn Dĩ Thanh đứng phía sau cậu, “Ừm, anh Lục học ngành tài chính, là cựu sinh viên danh dự của trường đại học C. Ảnh của anh ấy cũng đã treo trên tường này được mấy năm rồi.”
Ầuu ~ Vậy thì bạn học Lục của chúng ta quả thật là giỏi nhắm nhuôn ấy.
Phải chụp ảnh lại khen hắn thôi.
Úc Bạch Hàm lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh gửi cho Lục Hoán.
【 Your 】: Tôi được diện kiến tôn dung* của anh trên tường nè. [hình ảnh]
*Tôn dung: Chỉ vẻ ngoài cao quý, thường sử dụng cho các đối tượng như Phật, các vị thần, vua chúa.
Tôn Dĩ Thanh hạ mắt, liếc thấy ba chữ “diện kiến tôn dung”:….
Úc Bạch Hàm bên này còn đang tiếp tục khen.
【 Your 】: Bạn học Lục giỏi quá đi mất thôi. [ Tui cho bạn một cái vỗ tay bay lên trời nở hoa ]
Tôn Dĩ Thanh lại hạ mắt một lần nữa, liếc đến ba chữ “Bạn học Lục”:………
Lục Hoán vẫn chưa trả lời tin nhắn, Úc Bạch Hàm đành tạm thời cất điện thoại, gọi Tôn Dĩ Thanh dường như còn chưa hoàn hồn bên cạnh, “Đi thôi.”
Tôn Dĩ Thanh di chuyển bước chân, “Ừm”.
Hai người tiếp tục đi về phía câu lạc bộ.
Úc Bạch Hàm thuận miệng hỏi: “Vậy chuyên ngành của anh là gì?”
Dù sao cũng là người thừa kế gia sản hàng tỉ đô…
Vậy hẳn là tài chính? Quản lý? Xã hội học?
Tôn Dĩ Thanh, “Tôi nghiên cứu tế bào thần kinh.”
Úc Bạch Hàm quay đầu:?
Tôn Dĩ Thanh đẩy đẩy gọng kính, “Lúc sáng mới giật được một bộ não ở bệnh viện về, chờ lát nữa đưa cậu đến CLB xong, tôi còn phải về phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.”
Úc Bạch Hàm:……
Cậu hơi cảnh giác, “Hợp pháp không vậy?”
Tôn Dĩ Thanh chợt dừng bước, vẻ mặt đứng đắn mà nhìn cậu.
Đối mắt vài giây, Úc Bạch Hàm áy náy hoàn hồn, “Xin lỗi, tôi có chút PTSD.”
Cũng đúng, không phải tất cả mọi người đều lấy đầu óc của người khác ra làm bừa.
Cậu lại hỏi, “Vậy anh có biết về thôi miên không?”
Tôn Dĩ Thanh liếc mắt nhìn cậu, “Không biết. Nhưng tôi có quen bạn bè trong mảng này, sao vậy?”
Úc Bạch Hàm khẽ cười, “Hỏi bừa thôi.”
Để sau này còn tìm người tư vấn một chút.
Xem có thể khiến anh trai khùng điên của cậu tự cảm nhận hậu quả do hắn ta gây ra hay không.
…
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hai người rất nhanh đã tới cửa câu lạc bộ.
CLB bắn cung đại học C rất nổi tiếng, vì vậy sân bắn hiển nhiên rộng rãi sạch sẽ, trang thiết bị cũng rất đầy đủ.
Mới tới cửa đã nghe được tiếng nói chuyện của thành viên câu lạc bộ vọng ra từ bên trong.
Chắc là Tôn Dĩ Thanh đã nói qua với người ở đây từ trước, Úc Bạch Hàm theo cậu ta tiến vào, liền thấy Tôn Dĩ Thanh hướng về phía trong vẫy vẫy tay. Sau đó một nữ sinh cao gầy quay đầu lại, trông thấy bọn họ bèn đi qua, “Đến rồi hả?”
Tôn Dĩ Thanh gật đầu giới thiệu, “Đây là chủ nhiệm câu lạc bộ bắn cung, Hà Việt. Cũng là thiên kim Hà gia.”
“Cái gì thiên kim với chả không thiên kim.” Hà Việt cười cười, duỗi tay về phía Úc Bạch Hàm, “Gọi tên của tôi hoặc gọi chủ nhiệm là được rồi.”
Úc Bạch Hàm cũng duỗi tay sang, bắt tay cô, “Bạch Hàm.”
Hà Việt khen, “Họ hay!”
Úc Bạch Hàm:….
Cô khen xong, lại quay đầu chặn họng Tôn Dĩ Thanh còn đang muốn nói lại thôi, “Được rồi, cậu bận gì thì bận đi! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bạn cậu.”
“Được, cảm ơn.” Tôn Dĩ Thanh nói rồi liếc mắt nhìn Úc Bạch Hàm, “Tôi đi trước, cậu nói một tiếng với anh Lục nhé.”
“Ừa, tôi sẽ nhắn Wechat cho anh ấy.”
Tôn Dĩ Thanh vừa đi, Hà Việt liền dẫn Úc Bạch Hàm tới sân tập.
Cô giới thiệu Úc Bạch Hàm với các thành viên trong CLB, mọi người chào hỏi nhau xong, Hà Việt lại đưa Úc Bạch Hàm đi lấy dụng cụ, vừa đi vừa hơi tò mò hỏi, “Đúng rồi, hai người vừa nhắc đến “anh Lục”, là chỉ Lục Hoán sao?”
Đúng lúc Úc Bạch Hàm đang nhắn Wechat cho Lục Hoán, “Ừm.”
【 Your 】: “Báo cáo đội trưởng Lục, tôi đã đến chiến trường thành công.”
Hà Việt đột nhiên vô cùng kích động, “Cậu quen Lục Hoán luôn á!”
Âm cuối còn cố tình kéo dài ra, khiến Úc Bạch Hàm giật mình đến độ suýt chút nữa ấn nhầm vào sticker <nơi này đã không còn việc của anh nữa> gửi cho Lục Hoán.
Cậu bình ổn tinh thần, “Lục Hoán thì làm sao vậy?”
Đừng có nói là hắn ở sau lưng cậu gây hoạ gì đó nha.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Lục Hoán trả lời tin nhắn rồi.
【 Cá 】: Nghiêm túc tập luyện, đừng có gây hoạ.
Úc Bạch Hàm cúi đầu đọc tin nhắn, “……”
Tốt nhất là anh cũng vậy.
Hà Việt thở dài, “Anh ấy rất nổi tiếng ở Đại học C, mà không chỉ ở Đại học C đâu, trong toàn bộ giới thượng lưu luôn ấy chứ. Ngay cả cha tôi cũng rất thích Lục Hoán. Năm đó, ông ấy vẫn luôn hy vọng rằng tôi với Lục Hoán…”
Úc Bạch Hàm tức thì lia mắt sang.
Hà Việt, “… Tôi sẽ học hỏi với Lục Hoán nhiều hơn. Trở thành một người giống như Lục Hoán ấy, vừa ưu tú, độc lập, khiêm tốn lại còn dịu dàng.”
“……”
Úc Bạch Hàm lại trở về làm cơn gió xuân ấm áp.
Cậu gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, Lục Hoán quả thật là người đẹp tâm thiện.”
Hà Việt lập tức thân thiết mà vỗ vỗ vai cậu, “Xem ra cậu cũng rất thích Lục Hoán, vậy cậu với cha tôi chính là người cùng sở thích đấy.”
“……”
Được thôi, người cùng sở thích.
Úc Bạch Hàm thích ứng rất nhanh, “Có rảnh thì hẹn nhau “gặp mặt*” cái nha.”
*Úc Bạch Hàm dùng 面基, một từ ngữ mạng sử dụng để chỉ việc gặp mặt giữa các cặp đồng tính.
Hà Việt sảng khoái, “Chủ ý này hay!”
Hai người trao đổi xong rồi, Úc Bạch Hàm mới cúi đầu trả lời tin nhắn ban nãy của Lục Hoán.
【 Your 】: Sao mà có chuyện đó được. [ vô cùng ngoan ngoãn ngồi yên]
·
Hôm nay câu lạc bộ không có nhiều người tới tập, thành viên xem chừng cũng khá nhàn rỗi.
Hà Việt đã đáp ứng Tôn Dĩ Thanh phải chăm sóc Úc Bạch Hàm cẩn thận, lúc này cứ nhất nhất phải đi bên cạnh cậu, cẩn thận hướng dẫn, “Lát nữa phải cầm như thế này, nếu không sẽ bị rộp tay.”
Úc Bạch Hàm thuần thục thực hiện xong một cái tư thế khai cung, quay đầu cười với cô, “Cảm ơn, tôi cũng có biết một chút.”
Cậu nói xong nín thở, nhíu mày, môi mỏng nhạt màu hơi mím mím. Ánh mắt vốn đang tuỳ ý bỗng trở nên chuyên chú đến lạ thường, cậu ngừng vài giây, sau đó ngón tay trắng gầy chợt buông lỏng.
Sau đó, dưới con mắt kinh ngạc của Hà Việt, một mũi tên xuyên qua không trung——
Xoẹt! Trúng ngay hồng tâm.
Tiếng trò chuyện nhỏ vụn trong sân bắn im bặt, tất cả các thành viên có mặt đều nhìn về phía Úc Bạch Hàm. Xung quanh bỗng có chút yên tĩnh, Úc Bạch Hàm đặt cung xuống, thở ra một hơi.
Vẫn là loại cung thi đấu này quen tay hơn.
Cây cung ở chỗ Tề Quyết kia, chắc nên đặt một cái tên khác: “quả tạ”.
Hà Việt bên này sửng sốt một lúc lâu, sau khi lấy lại tinh thần không nhịn được vỗ lên vai Úc Bạch Hàm một cái, kinh ngạc cảm thán, “Giỏi quá đi! Tôi còn tưởng cậu chỉ tới chơi chơi thôi chứ.”
Úc Bạch Hàm giơ tay gạt tóc mái đã sắp chọc vào mắt trên trán, khẽ cười nói: “Đừng lớn tiếng như vậy.”
Cậu bày ra dáng vẻ vừa khiêm tốn vừa dịu dàng, “Hãy nhỏ giọng khen tôi thôi.”
“…”
……
Khi trở về Lục gia trời đã tối.
Úc Bạch Hàm ngồi ăn cơm bên cạnh Lục Hoán, hôm nay cậu tiêu hao nhiều năng lượng, ăn xong một bát lại thêm một bát nữa. Lúc bát cơm thứ hai đặt lên bàn, Lục Hoán đảo mắt sang, hỏi cậu.
“Câu lạc bộ thế nào, không gây sự chứ.”
“Cũng khá tốt.” Úc Bạch Hàm đang định nói không có gây sự, đột nhiên nhớ tới chuyện “”Gặp mặt” người cùng sở thích” kia, cậu liền buông đũa, tiêm cho Lục Hoán một mũi đề kháng trước, “Tôi mới quen được một người bạn, là fan boy của anh đó.”
Lục Hoán bình thản, “Ừ.”
Úc Bạch Hàm, “Lần sau mà có thấy, tôi chỉ cho anh xem.”
Lục Hoán thuận miệng đáp một tiếng, dáng vẻ không chút hứng thú, “Nói sau.”
Úc Bạch Hàm sâu sắc mà nhìn hắn: Đợi nhìn thấy rồi anh nhất định sẽ không nói vậy nữa đâu.
…
Ăn cơm xong, Úc Bạch Hàm lên tầng nghỉ ngơi.
Cậu vừa mới về phòng ngủ liền đã nhận được tin nhắn Wechat của Tề Quyết.
【 Tề Quyết 】: Hình như anh Lục trượt tay xoá kết bạn với tôi rồi, cậu nói với anh ấy một tiếng giúp tôi nhé? [ánh mắt mong đợi]
Lúc này Úc Bạch Hàm mới nhớ ra, cậu còn chưa kịp xóa cái bình luận kia của Tề Quyết.
Từ phương xa, Úc Bạch Hàm âm thầm gửi cho Tề Quyết một ánh mắt từ ái: Đứa nhỏ ngốc, đó là anh ấy chặn anh rồi.
【 Your 】: Tôi sẽ tận lực.
【 Tề Quyết 】: Tận lực cái gì??
Đương nhiên là tận lực kết thúc thời gian ở tù có thời hạn của anh.
Bây giờ cậu nằm trên giường nệm bằng phẳng êm ái, lại lười không muốn ra cửa đi tìm Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm gửi một cái tin nhắn thoại cho Lục Hoán, “Lục Hoán, Tề Quyết bảo anh kết bạn lại với cậu ta đó.”
Tin nhắn gửi đi, không ai trả lời lại.
Cách một phút, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Úc Bạch Hàm chỉ nhấc nửa người trên dậy, đối diện với ánh mắt của Lục Hoán đang đứng trước cửa:?
Lục Hoán cầm điện thoại, “Ở nhà mà gửi WeChat cái gì?”
“Tôi không muốn nhúc nhích.”
“Bác sĩ Chung mới dặn cậu phải thể dục nhiều hơn, giờ ngay cả khoảng cách 10 mét cậu cũng lười không đi nổi?”
Đáy mắt Úc Bạch Hàm phát ra một tia chỉ trích, “Gì mà “bác sĩ Chung”? Ở chỗ này của tôi, chỉ có “bác sĩ Lục” mà thôi.”
“………” Lục Hoán hít sâu một hơi, giơ tay đè lại chân mày, “Được, “bác sĩ Lục” bảo cậu đi nhiều thêm vài bước.”
Úc Bạch Hàm lập tức đứng dậy, tươi cười nhìn hắn, “Cẩn tuân lời dặn của bác sĩ.”
*Tường vinh danh: Dùng để tôn vinh các cá nhân/ tập thể có thành tích xuất sắc, hoặc có đóng góp lớn cho trường.