Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê - Chương 34 - Chương 34
Việc định tội Sở Tẫn Tiêu đã bị Ninh Tễ áp xuống đến khi tìm được người.
Thật ra Yểm Nhật cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ, có điều nhất định phải cho
Thiên Môn phủ một câu trả lời. Thế là hắn nhíu mày nói: “Ta hiểu ý của
Ninh Tễ chân quân, nhưng hiện giờ Sở Tẫn Tiêu mất tích không rõ nguyên
nhân cũng là điểm đáng ngờ.”
“Nếu như… hắn mãi không trở lại thì sao?”
Bây giờ tất cả chứng cứ đều khó mà có thể xác định.
Lời của hắn rất nghiêm túc, lông mày Ninh Tễ thoáng giãn ra.
“Ta sẽ tìm hắn về.”
Dừng một chút, y lại nói: “Trong vòng ba ngày, nếu Sở Tẫn Tiêu vẫn không xuất hiện, vậy thì bản tôn sẽ gánh vác việc này.”
Có y cam đoan.
Tuy Yểm Nhật chân quân vẫn cảm thấy không ổn, nhưng định ra thời hạn ba
ngày thì lại khác, cũng đành chờ đến ba ngày sau lại nói vậy.
Nghĩ thế, thần sắc hắn trở nên nghiêm túc, chuyển mắt dặn dò đệ tử phía sau.
“Phái thêm người đến trông coi biệt uyển, không được để bất kỳ kẻ nào lại gần.”
“Với lại, lệnh cho một đội dẫn người đi điều tra trong thành.”
“Bây giờ phủ Đông Hải phòng bị nghiêm ngặt, nếu thật sự là Sở Tẫn Tiêu, sau
khi hắn giết người nhất định cũng chẳng trốn được tới đâu.”
Hắn sắp xếp ngay trước mặt Ninh Tễ, nói đến cùng vẫn có chút nghi ngờ.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái, tay cầm kiếm thoáng dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Sắc trời âm u, Yểm Nhật chân quân muốn giải thích với Thiên Môn phủ nên đã đi trước.
Còn lại mấy người nghi ngờ Sở Tẫn Tiêu do dự không thôi.
Khi sắc trời chập tối, Tạ Dữ Khanh nhìn mưa to ngoài cửa sổ, chợt mở miệng hỏi: “Kiếm tôn thật sự tin tưởng Sở Tẫn Tiêu?”
Sấm sét phẫn nộ, sau tiếng “đùng đùng”, mưa như trút nước gột sạch vết máu, tạt lên bệ cửa sổ.
Trần thi [1] trong phòng nhuộm máu cả sân, vô cớ làm không khí ngột ngạt đi vài phần.
[1] 陈尸 (hay 陳屍): Thời xưa dùng để chỉ xác của những phạm nhân sau khi hành
hình bị phơi ngoài nắng chứ không được chôn cất. Ngày nay nghĩa vẫn thế, dùng để chỉ những cái xác bị phơi ngoài nắng, không có ai biết, hay
biết mà không thèm để ý cũng gọi là trần thi.
Ninh Tễ nâng mắt nhìn hắn: “Nếu ta không tin thì đã chẳng nói giúp hắn làm gì.”
Y cũng chưa bao giờ là người vì tình riêng mà thiên vị người khác, lần
này đứng dậy chống lại mọi ngôn luận chỉ vì y biết, Sở Tẫn Tiêu sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Dù là trong trạng thái máu điên mất khống chế, hắn cũng sẽ không làm thế.
Không nói đến miêu tả cách làm người của Sở Tẫn Tiêu trong sách, trong mười
mấy năm ở chung này, Ninh Tễ cũng đủ biết tính cách của hắn.
Hắn tình nguyện làm mình bị thương cũng sẽ không làm người khác bị thương.
Giọng y nhàn nhạt, nói đến đây thì thu tầm mắt lại:
“Đa tạ Tạ lâu chủ vừa rồi đã mở miệng giúp đỡ.”
Tạ Dữ Khanh ngồi trên xe lăn, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chẳng qua ta cũng chỉ là… tin tưởng kiếm tôn thôi.”
Hắn đứng bên cửa sổ, lam y thấm vài giọt mưa, tóc bạc như mây mù núi xuân, ánh mắt lại thản nhiên ôn hòa.
Tạ Dữ Khanh không nói gì thêm, chỉ nói mình tin phán đoán của Ninh Tễ, trái lại khiến Ninh Tễ khẽ giật mình.
Sau khi tạnh mưa, y nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn lên tiếng nói: “Ta sẽ tìm được Sở Tẫn Tiêu.”
……..
Sở Tẫn Tiêu lần nữa tỉnh lại trong căn phòng tối om, ký ức tối qua ập đến, trong nháy mắt hắn không kịp phản ứng chuyện này là thế nào.
Mãi đến khi đau đớn nơi phần bụng bị xé rách làm hắn phục hồi tinh thần.
Tối qua.
Bôi thuốc, hôn mê…
Thuốc kia có vấn đề!
Con ngươi của hắn co lại, nghi ngờ tối qua trở nên rõ ràng.
—— Có người bỏ thuốc vào thuốc trị thương mà sư tôn cho hắn.
Vào giây phút Sở Tẫn Tiêu ngã xuống, hắn nắm chặt kiếm trong tay, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ không rõ.
Là ai?
Đến tột cùng người nọ muốn gì?
Lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, nhìn xung quanh muốn đứng dậy thì phát hiện vết thương ở bụng đã bị ăn mòn, căn bản là hắn không làm được.
Ngay lúc này chợt vang lên tiếng đẩy cửa, rốt cuộc cũng có người tới.
Ngoài cửa mưa to như trút nước, nhưng cách âm của căn phòng này cực kỳ tốt.
Nếu không phải cửa bị mở ra, Sở Tẫn Tiêu cũng không biết bên ngoài đang
mưa. Hắn che vết thương lại, từ bóng tối nhìn ra người mà mình không ngờ tới.
“Tô thần y?”
Hắn ngẩng đầu có chút ngạc nhiên, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
Sao Tô Phong Diễm lại ở đây?
Chiếc áo choàng được cởi xuống, Tô Phong Diễm vẫn là bộ dáng gầy gò tĩnh lặng, gã nhìn Sở Tẫn Tiêu rồi nhàn nhạt nói:
“Ngươi tỉnh rồi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Sở Tẫn Tiêu cũng không ngu, thuốc trị thương sư tôn cho
hắn bị bỏ thuốc, còn bắt hắn tới đây, hắn không cho rằng Tô Phong Diễm
không có bất kỳ mục đích nào.
Cảm giác cảnh giác khó hiểu đối với người này từ trước đến nay khiến Sở Tẫn Tiêu âm thầm siết chặt kiếm sau lưng.
Dương như Tô Phong Diễm không thấy động tác này của hắn, sau khi đi vào thì mở cửa sổ ra, đặt nến lên kỷ án.
“Vân Điền chết rồi.”
Sau khi làm xong hết thảy, gã bỗng nói một câu, khiến Sở Tẫn Tiêu có chút ngạc nhiên.
Trong phòng tĩnh lặng không nghe thấy tiếng gì.
Vân Điền, lúc đầu hắn không nhận ra cái tên này.
Mãi đến khi Tô Phong Diễm nói: “Sau khi kết đan, ngươi đã tẩu hỏa nhập ma,
đêm khuya mất khống chế giết chết Vân Điền trưởng lão của Thiên Môn phủ, sau đó chạy trốn tới nơi này.”
“A Sở, là ta đã cứu ngươi.”
Khi gã quay đầu nói câu cuối cùng, vốn dĩ tràn ngập ác ý.
Nhưng nhớ tới động tác ban ngày của Ninh Tễ, rốt cuộc trong lòng thoáng khựng lại, lại có chút tẻ nhạt mà chính mình cũng không rõ.
Ngươi giết Vân Điền.
Sở Tẫn Tiêu kinh ngạc trợn to hai mắt, đương nhiên hắn biết mình không thể nào làm ra chuyện này.
“Ngươi đang nói gì vậy?” Giọng hắn khàn khàn.
Tô Phong Diễm rũ mắt nói: “Ta nói, ngươi giết Vân Điền.”
“Nhân chứng vật chứng đều có, ai cũng tin cả.”
Gã lấy một lọ thuốc trị thương từ tay áo ra, lẳng lặng nhìn Sở Tẫn Tiêu.
Con ngươi Sở Tẫn Tiêu co lại.
“Ngươi hãm hại ta?”
Chuyện đã đến nước này rồi sao hắn có thể không nhìn ra ác ý trong mắt Tô Phong Diễm.
—— Người bỏ thuốc vào thuốc trị thương là gã.
Gã biết hắn chẳng thể đề phòng sư tôn nên mới cố ý bỏ thuốc vào đồ của sư
tôn. Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu lạnh băng, siết chặt tay, không rõ rốt cuộc vì
sao người này phải hại hắn?
“Ta nhớ là chúng ta không có thù oán gì.”
Bị người hãm hại, thân bị thương nặng, cũng chẳng là gì như rơi vào hầm băng vào lúc này.
Vết thương đang thối rữa ở eo bụng vẫn còn chảy máu.
Trên đời này có rất ít thứ có thể làm Long tộc bị thương, hóa rồng vốn là
làm cơ thể càng thêm rắn chắc, nhưng vết thương này là do hắn tự tay xé
rách nên rất khó lành.
Sở Tẫn Tiêu nhịn đau nén lệ khí xuống đáy lòng, nhìn chằm chằm Tô Phong Diễm.
Không rõ vì sao.
Rõ ràng là hắn chưa bao giờ hại gã.
Ánh mắt như vậy khiến Tô Phong Diễm nhíu mày.
Đây là thứ gã muốn thấy… ánh mắt vốn nên có của Sở Tẫn Tiêu.
Căm hận, lệ khí, và u ám vô tận. Cũng như gã, hệt như quá khứ của gã.
Kẻ sống trong bùn, sao có thể vứt bỏ bản năng được.
Đây mới là bộ dáng mà hắn vốn nên có.
Gã vẫn luôn chờ bộ dáng này của Sở Tẫn Tiêu trở lại, thế nên đã ra tay một chút để ép hắn đi vào đường cùng.
Nhưng hôm nay thấy ánh mắt như vậy của hắn, cảm giác hưng phấn ngày xưa không còn nữa.
Dường như thiếu chút gì đó, đầu ngón tay Tô Phong Diễm thoáng khựng lại, không trả lời chất vấn của Sở Tẫn Tiêu.
“Bây giờ ngươi đã không thể trở về được nữa.”
“Chẳng thà làm cổ nhân [2] của ta còn tốt hơn.”
[2] 蛊人 (Cổ nhân): Từ cổ (蛊) chỉ mấy con cổ trùng, ai đọc cổ trang nhiều
chắc sẽ biết. Cũng tương đương như dược nhân (Người ‘được cấy’ thuốc vào người trở thành kẻ bách độc bất xâm và máu có thể trị được mọi loại
độc), cổ nhân là người ‘được cấy’ cổ (Mấy con nhộng có tác dụng khác
nhau được nuôi bằng máu người) vào người.
“Ít nhất… còn có thể làm sư tôn kia của ngươi yên lòng.”
Gã mặc thanh y, bộ dáng rũ mắt trông rất thanh tú khôi ngô, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn vô cùng.
Một con nhộng xuất hiện trên đầu ngón tay, Tô Phong Diễm ngắm nghía cổ trùng.
Hung hăng dùng lưỡi dao ma sát vết thương của Sở Tẫn Tiêu, sau khi đến gần thì nhàn nhạt nói:
“Ngươi đoán xem, bây giờ có mấy kẻ muốn ngươi quay về?”
Khoái cảm khiến Sở Tẫn Tiêu rơi xuống vực sâu sụt giảm rất nhiều, nhưng Tô
Phong Diễm vẫn không thay đổi chủ ý biến hắn thành cổ nhân.
Cổ trùng hung ác xé miệng vết thương của hắn ra, từng chút tiến vào da thịt Sở Tẫn Tiêu.
Con cổ trùng đó được cô đọng từ vạn loại kịch độc mà thành. Dù có cứng rắn như vảy rồng cũng dễ dàng bị xé như trở bàn tay.
Đau đớn bị ăn sống uống máu làm sắc mặt Sở Tẫn Tiêu trắng bệch.
Nhưng hiện tại hắn không nhúc nhích được.
Công hiệu của thuốc trước đó bôi lên vết thương vẫn chưa hết, khiến cả người hắn vô lực.
Máu tươi trước mắt một hồi biến đen, ngay lúc bị cổ trùng cắn xé, hắn đột nhiên siết chặt tay.
Lúc này, nghi hoặc không rõ vì sao Tô Phong Diễm muốn làm vậy hóa thành sát ý.
Sát ý trần trụi hiện lên, tràn ngập đau đớn.
Cảnh tượng máu chảy đầm đìa khiến gân xanh trên trán Sở Tẫn Tiêu giật giật.
Gương mặt xinh đẹp thanh tú u ám không rõ.
Tô Phong Diễm bỗng dừng dao nhìn hắn.
Ánh mắt trong cảnh tượng như vậy khiến gã nhớ tới hình ảnh mà gã chôn sâu trong ký ức.
—— Ninh Tễ.
Không hiểu sao gã nhớ tới Ninh Tễ.
Khi đó Ninh Tễ vẫn chưa giải lửa độc, thân chịu giày vò nên tìm đến gã.
Vì từng mượn cớ xem bệnh cho Sở Tẫn Tiêu mà thôi miên hắn. Nên khi ấy Tô
Phong Diễm lập tức biết người này là người trong lòng của Sở Tẫn Tiêu.
Trong trí nhớ của gã, người nọ khoác sương lạnh [3] bước vào, hình như cũng giống như hiện giờ vậy.
[3] 寒露 (Hàn lộ): Hàn lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc,
Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ý nghĩa của tiết khí này đối với vùng
Trung Hoa cổ đại là mát mẻ.
Tô Phong Diễm nhớ tới màu môi tái nhợt của Ninh Tễ vì bị lửa độc quấy nhiễu đêm đó.
Mồ hôi trên trán rơi xuống, đôi tay cầm kiếm bắt đầu từ nơi khớp xương bắt đầu từng chút nhuộm đỏ, cuối cùng lại… cau chặt mày.
“Ta sẽ giết chết ngươi!”
Sở Tẫn Tiêu bỗng mở mắt nói.
Hai mắt hắn đã dựng thụ đồng [4] đỏ tươi, dục vọng khát máu của loài thú đủ để khiến người thường phát run.
[4] 竖瞳 (Thụ đồng): Mắt có con ngươi dựng thẳng như cây kim.
Tô Phong Diễm thấy vừa rồi mình mất cảm giác này thì không khỏi nhíu mày.
Sở Tẫn Tiêu cố sức ấn lỗ máu trên bụng ngăn cổ trùng lại, gã thu ánh mắt
lại nhàn nhạt nói: “Không cổ nhân nào có thể cắn trả chủ nhân được đâu.”
……..
Ninh Tễ biết Sở Tẫn Tiêu sẽ không vô cớ biến mất. Sau khi rời khỏi biệt uyển mà Vân Điền bỏ mình, đầu tiên là y đến phòng Sở Tẫn Tiêu.
Đồ vật xung quanh đều trật tự ngăn nắp, duy chỉ có trên bàn là lộn xộn.
Trên giường dính chút máu, Ninh Tễ ngửi ra đây là mùi máu rồng. Có điều hình như còn có thêm mùi thuốc.
Y cau mày nhìn sang bên cạnh, nhưng trên bàn lại chẳng có lọ thuốc nào. Bố trí của cả căn phòng hệt như… chuẩn bị cho bỏ trốn.
Đôi mắt Ninh Tễ thoáng dừng lại, cảm giác hoài nghi vẫn không tiêu tan.
Chính vào lúc này, bình hoa ngoài cửa lạch cạch phát ra âm thanh.
Ai?
Y đột nhiên quay đầu lại thì một quả trứng rơi xuống.
Sau khi thấy rõ quả trứng, lông mày Ninh Tễ khựng lại.
Khổng Linh cũng không còn cách nào khác, ngày ấy sau khi Sở Tẫn Tiêu độ kiếp
hóa rồng vừa hay hay là lúc nguyên thân ở Yêu giới của hắn lờ mờ có dấu
hiệu thức tỉnh.
Theo lý mà nói nếu trong kỳ động dục mà không theo đuổi được bạn đời thì nguyên thể sẽ không thức tỉnh được.
Nhưng lần này không biết vì sao lại thế, bản thân vừa nhúc nhích đã thức tỉnh sớm hơn dự liệu rất nhiều, ngay cả chính Khổng Linh cũng hoảng sợ.
Lo đã xảy ra chuyện, hắn thừa dịp lúc mọi người dời lực chú ý lên trời, lặng lẽ rời đi một khoảng thời gian.
Nghĩ xử lý chuyện ở Yêu giới xong sẽ lại đến tìm A Sở.
Hôm nay vừa lại đây thì trùng hợp gặp được Ninh Tễ mà mấy ngày nay hắn vẫn luôn trốn tránh.
Trong phòng Sở Tẫn Tiêu quá mức tĩnh lặng, như đã xảy ra chuyện gì đó. Khổng
Linh Vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nên vì kinh ngạc mà tạo ra tiếng
động.
Mắt thấy Ninh Tễ sắp nhìn sang đây, lòng hắn hồi hộp nhiều chút.
Lúc này Khổng Linh đang trong hình người, nỗi sợ bị phát hiện khiến đầu óc hắn đình chỉ hoạt động.
Giật mình lập tức biến thành trứng.
Sau đó Ninh Tễ quay đầu thì thấy cảnh tượng một quả trứng rơi xuống.
Là quả trứng đã biến mất sau khi theo y từ Ngọc Thanh Tông đến đây.
Trông thấy đồ vật quen thuộc, lạnh lẽo nơi đáy mắt Ninh Tễ mới phai nhạt đi đôi chút.
Xem ra mấy ngày nay quả trứng này không ở chỗ y, hóa ra là ở chỗ Sở Tẫn Tiêu.
Y tưởng Sở Tẫn Tiêu thu lưu trứng này nên cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ là khi nó rơi xuống thì thu mắt lại, cầm nó lên.
Sau khi Khổng Linh biến thành trứng thì im như thóc, sợ bị nhìn ra gì đó.
Hắn ngừng thở, không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn thả linh thức ra
nhưng lại không dám, chỉ đành suy đoán trong lòng.
Mãi đến khi được một đôi tay bế lên.
Đã rất lâu rồi đôi tay ấy không bế hắn.
Khổng Linh vốn cho rằng mình sẽ chán ghét như ban đầu, ai ngờ hắn lại sửng sốt một chút, chỉ có hơi không được tự nhiên.
Dù đã giải lửa độc, nhưng tay của Ninh Tễ vẫn rất lạnh.
Y khẽ vuốt ve thân trứng, rũ mắt hỏi: “Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn ở đây?”
Thấy có vấn đề muốn hỏi mình, lúc này Khổng Linh mới yên tâm thả linh thức ra.
Đầu tiên là hắn gật đầu, sau đó lại lắc lắc.
Một sợi linh khí gãi lòng bàn tay, có hơi ngứa.
Ninh Tễ đeo mặt nạ khẽ cau mày đến khó phát hiện.
“Đêm qua ngươi cũng ở đây?”
Lần này Khổng Linh lắc lắc đầu.
Đêm qua?
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì à?
Nương theo ánh mắt của Ninh Tễ, hắn mới chú ý tới vết máu trên giường, nháy mắt kinh ngạc trợn to hai mắt.
Ninh Tễ vốn tưởng rằng có thể trứng này biết được gì đó, xem ra lại phải thất vọng rồi.
Y khẽ híp mắt, đầu ngón tay dừng lại trên quả trứng ấm áp, nhiệt độ quen thuộc khiến Ninh Tễ có chút thả lỏng.
Hồi lâu không thấy trứng nhanh trí tỏa nhiệt, y liếc nhìn nó, vốn định thu tầm mắt lại.
Một làn gió thổi qua, ánh mắt ghim lại tại một chỗ.
—— Góc bàn.
Vừa rồi vì quả trứng này rơi xuống. Cửa sổ bị mở ra, một làn gió lạnh thổi vào, trái lại lộ ra lớp bụi ẩn dưới góc bàn.
Trong lớp bụi, lại chút bột phấn rất nhỏ.
Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, khom lưng xuống.
Khổng Linh cũng thấy bột phấn này, có hơi kỳ lạ thứ này là cái gì. Thì thấy
Ninh Tễ vê bột phấn, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bỗng cau mày.
Thứ
mà y sai người đưa cho Sở Tẫn Tiêu tối qua chính là Linh Tán mà y có
được trong bí cảnh thuở thiếu thời. Trước đó chính bản thân y đã từng
dùng và rất quen thuộc với mùi của Linh Tán, nhưng nó tuyệt đối không có mùi thế này.
Có người đã đánh tráo thuốc của y.
Nếu không phải vừa hay có gió thổi qua thì có lẽ Ninh Tễ cũng chẳng nhận ra.
Y khẽ cau mày, gói Linh Tán này lại, chuẩn bị cho người đi điều tra.
Khổng Linh nhìn động tác của y, thấy Ninh Tễ rũ mắt chuẩn bị rời đi, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
Mà hắn đột nhiên nóng lên muốn hấp dẫn sự chú ý của y.
Ninh Tễ quay đầu nhìn trứng, nghĩ tới hiện tại Sở Tẫn Tiêu không có ở đây, khẽ cau mày, rốt cuộc vẫn đem quả trứng này theo.
Ngày hôm sau, Tạ Dữ Khanh vừa ra khỏi cửa thì gặp phải Ninh Tễ.
“Tạ lâu chủ.”
Ninh Tễ chủ động mở miệng: “Ta có chuyện muốn tìm ngươi.” Giọng y nhàn nhạt, vừa dứt lời thì Tạ Dữ Khanh trông thấy đồ vật trong tay y.
Ninh Tễ lấy đồ ra, cau mày đưa cho hắn.
“Đây là thứ mà ta phát hiện trong phòng Sở Tẫn Tiêu, Tạ lâu chủ có thể giúp ta giám định đây là gì không?”
Màu môi y tái nhợt, thoạt nhìn như cả đêm không ngủ, chỉ là do đeo mặt nạ quỷ nên chẳng nhìn ra được gì.
Hiếm khi Tạ Dữ Khanh có chút không thoải mái, thậm chí… còn có xíu ý kiến với Sở Tẫn Tiêu.
Có điều, hắn vẫn nhận lấy gói bột phấn kia.
Sau khi cúi đầu dùng linh khí điều tra một phen, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
“Đây là thuốc khắc chế yêu vật. Yêu tộc có tu vì càng cao thì càng hiệu nghiệm.”
“Nếu đổ máu, hậu quả khó mà lường được.”
Thuốc Khắc Yêu đặt trong Linh Tán trị thương, nếu không phải trước đó y từng nhìn thấy thì chỉ e cũng sẽ không nhận ra.
“Kiếm tôn, đây là…?” Hắn khẽ chau mày.
Ninh Tễ bỗng siết chặt tay.
Quả nhiên.
“Linh Tán đó là ta cho hắn.”
Y vẫn luôn cho rằng sau khi hóa rồng Sở Tẫn Tiêu sẽ không dễ bị tính kế như vậy nữa, vì khi ấy tu vi của hắn không tồi.
Hóa ra là bắt tay vào đồ của y.
Sắc mặt y chùng xuống.
Tạ Dữ Khanh hỏi: “Trong lòng kiếm tôn đã có thủ phạm rồi?”
Hắn nhìn sắc mặt Ninh Tễ là biết y đã nghĩ ra.
Ninh Tễ siết chặt kiếm, nhàn nhạt nói: “Chỉ là phỏng đoán thôi, chưa có bằng chứng.”
Bên kia, Tô Phong Diễm đã rời đi.
Sở Tẫn Tiêu nhìn ngoài cửa, biết ở chỗ này càng lâu thì hắn càng bất lợi.
Không biết Tô Phong Diễm đã thả thứ gì vào vết thương của hắn, hắn kiểm tra
vài lần, nhưng thứ đó đã biến mất ngay sau cơn đau lúc đầu.
Nhưng thứ này lại khiến Sở Tẫn Tiêu ẩn ẩn kiêng dè.
Vân Điền bị giết, Tô Phong Diễm ngụy trang hãm hại hắn.
Chỉ sợ mục đích đều vì sư tôn.
Nếu sư tôn đứng về phía hắn…
Lòng hắn run lên, lập tức có ngay đáp án.
—— Sư tôn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Không, hắn không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Sở Tẫn Tiêu che vết thương lại, lảo đảo đứng lên, kết quả vừa đi ra tới cửa thì như bị thứ gì thiêu đốt, thần thức đau đớn.
Sau khi để lại vật Khắc Yêu ngoài phòng, Tô Phong Diễm rời đi, Sở Tẫn Tiêu cũng không cách nào bước qua cửa phòng nửa bước.
Gã đã sớm đoán được hết thảy.
Đầu ngón tay Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại. Hít một hơi khí lạnh, sau khi
nhìn nhìn đồ vật ngoài phòng thì chậm rãi siết chặt tay.
Ngay sau đó hắn cắn răng hóa thành rồng, đâm sầm về phía kết giới.
Nháy mắt da thịt trên người bong tróc, thần thức đau đớn ngã xuống dưới, Sở Tẫn Tiêu cắn răng thử lần nữa.
Một lần không được thì thử lần thứ hai.
Lần thứ hai không được thì lần thứ ba.
Mỗi lần đâm sầm vào kết giới, vảy trên người hắn lập tức tróc ra một phần, nhưng Sở Tẫn Tiêu không từ bỏ…
Trong lòng hắn nghĩ tới tên của người kia, ánh mắt lần nữa trở nên kiên định.
……..
Liên tiếp hai ngày, tuy Ninh Tễ đã biết là ai làm nhưng y vẫn không tìm thấy Sở Tẫn Tiêu.
Y vuốt ve trứng, rũ mắt thử dùng thuật Sưu Thần, nhưng cách hao phí tinh lực này lại khiến khóe môi dần Ninh Tễ chảy máu.
Vẫn không tìm thấy.
Hàng mi dài run rẩy, ngón tay bắt đầu lạnh dần.
Khổng Linh vốn muốn A Sở. Thấy sắc môi y tái nhợt, lòng không khỏi có chút không thoải mái.
Cảm giác đột ngột không thoải mái này chính hắn cũng không giải thích được.
Thôi, không nghĩ nữa, việc cấp bách bây giờ là tìm được A Sở rồi nói tiếp. Lòng hắn tự nói vậy với mình.
Ninh Tễ siết chặt tay sắc mặt lạnh lùng, y vừa định tiếp tục thì bỗng như thấy gì đó, mở mắt ra.
Thì không biết từ khi nào, trước mặt xuất hiện một bóng người quen quen.
Lâu Nguy Yến một thân áo bào đỏ, tóc xõa chưa từng buộc phát quan xuất hiện.
Tối nay hắn ta không mời mà đến, còn chưa mở miệng thì thấy vết máu trên khóe môi Ninh Tễ.
Không khỏi nói: “Ngươi Sưu Hồn?”
Ninh Tễ nâng mắt nhìn hắn ta, không nói gì.
Mặt nạ quỷ lành lạnh, dưới ánh trăng, y còn lãnh đạm hơn đáy biển vài phần.
“Ma tôn đến đây có chuyện gì?”
Nơi này là phủ Đông Hải, đương nhiên là y không thể chung sống hòa bình với hắn ta như ở dưới đáy biển được.
Lâu Nguy Yến khẽ chau mày, chuyện xảy ra mấy ngày nay hắn ta đều biết, thậm chí còn có chút lửa cháy thêm dầu, mục đích là để châm ngòi quan hệ
giữa Ninh Tễ và các môn phái còn lại của Cửu Châu.
Nhưng hiện giờ thấy y vì tiểu đồ đệ kia, thậm chí về sau còn tổn hao công sức, hắn ta có chút hụt hẫng.
“Ngươi Sưu Hồn vì hắn?”
“Hắn quan trọng với ngươi như vậy ư?”
Giọng điệu của Lâu Nguy Yến hiếm khi có chút nghi hoặc.
Ninh Tễ không hiểu vì sao người này lại quan tâm cái này, Sở Tẫn Tiêu có
quan trọng hay không thì đâu có liên quan gì tới hắn ta.
Huống chi, y chỉ đang làm chuyện nên làm, hôm nay dù ai bị hãm hại y cũng sẽ ra tay.
Song, không cần phải nói mấy lời này với Lâu Nguy Yến làm gì, y chỉ thu tay lại, nén khó chịu trong lòng xuống.
“Bây giờ cả phủ Đông Hải đều đang truy bắt Ma tộc, nếu những người còn lại
biết ma tôn tự chui đầu vào lưới, chỉ e là sẽ rất vui mừng.”
Giọng y lạnh băng, sau khi kịp phản ứng lại mình xem vào chuyện của người
khác, Lâu Nguy Yến lấy lại tinh thần giễu cợt cười nói: “Bọn họ không
phải đối thủ của ta.”
Hắn ta nhìn Ninh Tễ.
“Ta nói rồi, đối thủ của ta là ngươi.”
“Đợi khi vết thương của ngươi lành, ta sẽ đến tìm người so tài.”
Giọng điệu hắn ta khinh thường, nhìn sắc trời, có hơi đáng tiếc.
Lâu Nguy Yến cho rằng tối nay Ninh Tễ bị thương thì sẽ không thể so tài với hắn ta.
Ai biết tựa như nghĩ tới gì đó, Ninh Tễ chợt nói: “Trong tay ma tôn có pháp bảo nào có thể tìm người được không?”
Y không tìm thấy Sở Tẫn Tiêu, vốn có hơi thất vọng.
Lúc này Lâu Nguy Yến đến đây, y lại vừa hay nhớ tới trong nguyên tác.
—— Gương Sưu Thiên của Ma tộc.
Nghe nói tấm gương đó có thể xuyên cổ kim, tất nhiên tìm người sẽ thuận tiện hơn hiện tại rất nhiều.
Nói đến đây, Lâu Nguy Yến biết ý của y ngay.
Hắn ta khẽ nheo mắt, đối diện với người đeo mặt nạ, bỗng nhướng mày nói:
“Được, chỉ cần kiếm tôn thắng ta, ta cho ngươi mượn gương Sưu Thiên một
lần thì có làm sao?”
“Nhưng ngươi có chắc là ngươi thật sự không sao không?”
Hắn ta thấy vừa rồi người này vì Sưu Hồn mà hộc máu, khẽ nhíu mày.
Lông mày Ninh Tễ thoáng khựng lại, đầu ngón tay rời khỏi quả trứng trên người, ngẩng đầu lên và lãnh đạm hỏi:
“Nếu ma tôn đã hiếu kỳ, vậy thử một lần là biết.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Lâu Nguy Yến cũng nghiêm túc hẳn lên.
……..
Một canh giờ sau, Lâu Nguy Yến thu tay lại, cảm thấy vui sướng vô cùng.
Hắn vốn lo ra tay với Ninh Tễ sẽ không đã, nhưng không ngờ rằng chỉ một kiếm thôi, người nọ đã vào trạng thái.
Không có Sở Tẫn Tiêu, không có chín môn phái lớn gì sất.
Người nọ chính là kiếm khách trời sinh.
Bất cứ lúc nào trong lòng y cũng chỉ có kiếm.
Hai người giao chiến, lúc này Lâu Nguy Yến mới lau đi vết máu trên mặt, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Hắn ta chỉ cảm thấy đã lâu rồi mình chưa từng vui sướng như vậy.
“Cho.”
“Gương Sưu Thiên này cho ngươi mượn dùng một chút đó.” Hắn ta ném đồ cho Ninh Tễ.
Ninh Tễ cau mày nhận lấy, nghe thấy hắn ta nói: “Nhỏ một giọt máu của ngươi vào đi.”
Lục soát tâm cảnh căn cứ vào những người mà y từng gặp, đương nhiên là cần máu tươi.
Ninh Tễ không chút do dự, sau khi thu kiếm về thì cắt một đường trên ngón tay.
Sắc mặt y vốn nhàn nhạt, nhưng khi mũi kiếm lạnh băng xẹt qua lòng bàn tay, chút cảm giác ngưa ngứa lập tức tập kích.
Sau đó vết thương thật nhỏ nóng lên, y thầm giật mình trong lòng, chậm rãi cau mày.
Vốn dĩ Lâu Nguy Yến đang ôm tay đứng chờ, thấy Ninh Tễ dừng lại thì không khỏi có chút khó hiểu.
Trên gương Sưu Thiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một giọt tựa hạt châu bị gương hấp thu.
Nương theo ngón tay bị cắt một đường nhỏ, ngay vào lúc này, cảm giác lửa lòng đã nén lần nữa xuất hiện, lòng như bị con kiếm nhẹ nhàng cắn lấy.
Cảm giác này đột ngột tới, hàng mi dài run rẩy, Ninh Tễ không thể không cưỡng ép kiềm chế.
Lâu Nguy Yến thấy nhịp thở của y không đúng, có hơi là lạ.
Nâng mắt lên lại chỉ thấy kiếm tôn đeo mặt khẽ khép mi lại, như đang kiềm chế gì đó.
“Ngươi…”
Hắn ta vừa định nói gì đó thì thấy Ninh Tễ như đè nén nó xuống.
“Ta không sao.”
Y trầm giọng nói.
Biểu tình Lâu Nguy Yến chợt khựng lại.
Lại thấy khi y rũ mắt, trên môi không biết vì sao… nhuộm một màu đỏ thắm.