Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê - Chương 32 - Chương 32
Ninh Tễ vừa dứt lời là xoay người rời đi.
Mấy ngày nay những
trưởng lão của tám môn phái lớn này luôn tìm phản đồ của phái Hư Diễn
báo thù không thành, vốn còn nghĩ dùng mộ Tổ Long lấy công chuộc tội.
Lúc này sau khi nghe Ninh Tễ nói thế, tâm tư bị vạch trần, trên mặt
không khỏi bỏng rát một trận.
Trong đại điện yên tĩnh.
Dù tâm tư của mọi người khác nhau, đều cảm thấy Sở Tẫn Tiêu giữ không nổi truyền thừa kia.
Nhưng lúc này chẳng có ai dám đắc tội kiếm tôn mà nói ra.
Nhất là… Hiện giờ độc của Ninh Tễ đã được giải, tu vi đã khôi phục trở lại thời kỳ hoàng kim.
Bộ dáng y cầm kiếm mấy năm hiện lên trước mắt.
Người từng được chứng kiến không khỏi rùng mình, mắt nhìn lẫn nhau, sau đó ngậm miệng lại.
Chuyện trong đại đường chỉ là một khúc nhạc đệm.
Những kẻ này lòng muông dạ thú.
Nhưng Ninh Tễ biết lúc này họ không dám ra tay trước mặt y.
Y khẽ giơ tay trái lên, nhận lấy áo choàng Tạ Phong đưa qua.
“Đi thôi.” Giọng Ninh Tễ trầm thấp.
“Vâng, tôn thượng.”
Tạ Phong cúi đầu đi theo sau.
……..
Sau khi Sở Tẫn Tiêu luyện thuật Liễm Tức xong, rốt cuộc cũng có thể thành thạo thu phóng biến về hình người.
Buổi sáng hắn chờ ngoài sân của sư tôn, nhưng không ngờ không những chờ được sư tôn, mà còn chờ được y trở về cùng Tạ Phong.
Thần sắc Sở Tẫn Tiêu giật mình, trông thấy thì thoáng dừng bước chân.
Hai người kia ở cùng một chỗ trông như là một đôi thầy trò thật sự.
Không như hắn, trông cứ như người ngoài.
Lòng hắn bỗng xuất hiện suy nghĩ này, lại vô cớ có hơi hoảng sợ, đôi mắt không khỏi sâu thẫm, siết chặt tay.
Tạ Phong cũng chú ý tới Sở Tẫn Tiêu.
Tuy vì chuyện phái Hư Diễn nên đại bỉ lần này không thể tiếp tục. Nhưng đánh cược giữa hai người vẫn còn.
Hắn ta khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.
Sở Tẫn Tiêu thu tâm trạng lại, nhìn về phía Ninh Tễ.
“Sư tôn.”
Hắn hành lễ, sau khi nghe sư tôn tiếp lời mới thu thần sắc trong mắt lại.
Sở Tẫn Tiêu nhìn người đứng phía sau sư tôn.
Không biết sao hắn ta lại ở đây.
Lòng hắn có chút không thoải mái, nhưng cũng chẳng thể hiện ra ngoài.
Ninh Tễ rất ít khi chú ý đến cảm xúc vi diệu của người khác, vậy nên vẫn không phát hiện mất mát trong mắt Sở Tẫn Tiêu.
Bây giờ thấy hắn khôi phục hình người, y khẽ gật đầu.
“Ngươi chăm chỉ đấy.”
Vốn dĩ lời này là khẳng định cho hắn.
Nhưng Sở Tẫn Tiêu nhìn người đứng phía sau sư tôn, hắn vui không nổi, chỉ siết chặt tay và lắc đầu.
Hắn do dự rồi hỏi:
“Sư tôn đi đâu vậy?”
Ninh Tễ còn chưa nói gì.
Tạ Phong ở phía sau đã nhịn không được lạnh lùng nói: “Đương nhiên là tôn
thượng đi giúp đệ xử lý mấy chuyện hóc búa khó giải quyết kia rồi.”
Sở Tẫn Tiêu nhận được truyền thừa trong mộ Tổ Long, hiện giờ ánh mắt ở khắp nơi đều nhìn chằm chằm điểm này.
Vốn dĩ hắn ta không vừa mắt Sở Tẫn Tiêu.
Lúc này thấy hắn liên lụy tôn thượng, giọng điệu không khỏi kém đi một chút.
Sở Tẫn Tiêu thoáng ngẩn người.
Tạ Phong còn định nói gì đó, lúc này Ninh Tễ quay đầu lại nhìn hắn ta một cái: “Ngươi đi xuống đi.”
Ánh mắt y nhàn nhạt, chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa.
Tuy Tạ Phong có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể siết chặt kiếm, nhìn Sở Tẫn Tiêu thật sâu rồi xoay người rời đi.
Tiếng bước chân rời đi vang bên tai.
Sở Tẫn Tiêu không ngờ sư tôn thế mà đi giúp hắn…
Ninh Tễ nhìn hắn một cái, chỉ nói: “Nếu ta đã thu ngươi làm đồ đệ, chỉ cần trong phạm vi khả năng cho phép, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ngươi cứ chuyên tâm tu luyện đi.”
Y không nói gì thêm với Tạ Phong, giọng nói nhàn nhạt tựa ngày thường.
Trong lòng Sở Tẫn Tiêu mơ hồ hiểu được độ khó của chuyện lần này.
Đại bỉ Cửu Châu, đệ tử trẻ tuổi gần như bị lật đổ.
Nhưng chỉ có hắn đạt được truyền thừa.
—— Hắn không chỉ không chết, mà còn đạt được truyền thừa.
Đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội [1], không phải Sở Tẫn Tiêu không hiểu.
[1] 匹夫无罪怀璧其罪: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Lòng hắn thoáng khựng lại, cảm giác chua xót khi thấy sư tôn và Tạ Phong đi
cùng bị phẩy đi, nơi ngực chỉ cảm thấy một mảng ấm áp.
Hóa ra không phải là sư tôn ghét bỏ hắn.
Hắn nhìn đối phương, siết chặt tay.
Dù Ninh Tễ không nhạy bén, cũng phát hiện Sở Tẫn Tiêu có hơi sai sai.
Có điều y chẳng nói thêm gì, chỉ nói: “Mấy ngày nay ngươi cứ ở lại phủ Đông Hải, đừng tùy tiện đi lại nữa.”
Y dừng một chút, đầu ngón tay khựng lại: “Với cả.”
“—— Đừng tin tưởng bất kỳ ai.”
Ánh mắt y thoáng sẫm xuống.
“Sau khi hóa rồng, ngươi chính là dị loại.”
“Đừng tin tưởng bất kỳ ai.”
“Ngay cả ta, cũng có lúc không bảo vệ được cho ngươi.” Giọng Ninh Tễ lạnh xuống trong chớp mắt, xem như nhắc nhở hắn.
Con đường tu sĩ vốn gian khổ vô cùng.
Sở Tẫn Tiêu thân là chủ trong sách, đương nhiên không những không dễ dàng không ngớt mà còn gian nan khó khăn không thôi.
Thiếu niên bị diệt môn, thanh niên được truyền thừa của Tổ long, do đó trở
mặt thành thù với Tu Chân giới. Từng chuyện từng chuyện đều là chuyện
khổ.
Được những thứ này, ắt phải chịu càng nhiều.
Y nói xong thì thu tầm mắt lại: “Mau tăng tu vi lên đi.”
“Thời gian không chờ ngươi lâu đâu.”
Giọng y lãnh đạm, lại khiến Sở Tẫn Tiêu tỉnh táo lại.
Biết mình gây quá nhiều phiền phức cho sư tôn.
Nếu không phải do hắn quá yếu, thì bây giờ sư tôn sẽ không vì hắn mà chịu áp lực lớn như vậy.
Sở Tẫn Tiêu nghĩ vậy, trong lòng như có thứ gì đó chậm rãi bén rễ, hai mắt hắn đỏ rực trong nháy mắt, rồi lại bị hắn từ từ nén xuống.
“Sư tôn yên tâm, ta sẽ nỗ lực tu luyện.”
Khi ngẩng đầu, hắn trầm giọng nói.
……..
Sau khi Tạ Phong bị cho lui xuống, thì chờ ngoài sân.
Hai người nói chuyện cũng không lâu, chẳng mấy chốc Sở Tẫn Tiêu đã ra ngoài.
Tạ Phong nhíu mày.
Hắn ta vốn không phải người xen vào chuyện của người khác, song tình thế xung quanh bây giờ của kiếm tôn quá căng thẳng.
Hắn không muốn Sở Tẫn Tiêu liên lụy kiếm tôn.
Tạ Phong không phải thằng ngốc chỉ biết luyện kiếm, hắn ta cũng biết suy tính không thua gì so với những kẻ tính toán.
Sau đại bỉ Cửu Châu lần này, chỉ e không chỉ Tu Chân giới mà đến Ngọc Thanh Tông cũng phải đổi trời.
Trước đây Giải Kiếm phong thuộc về ba đỉnh, trên người kiếm tôn có đầy thương tích, tu vi không dùng được, nên Yểm Nhật chân quân mới có thể khoan
nhượng với tuyên bố ai nấy đều khen ngợi kiếm tôn bên ngoài.
Chỉ vì Yểm Nhật biết, thân người nọ mang lửa độc, sẽ không tạo thành uy hiếp với mình.
Nhưng hiện giờ…
Lửa độc trên người kiếm tôn đã giải.
Một kiếm kinh trời Đông Hải, chỉ e bây giờ khắp Tu Chân giới đã lan truyền tin tức y đã khôi phục.
Kiếm bén lộ ra mũi nhọn, sao Yểm Nhật chân quân có thể ngồi yên được.
Lần này hắn muốn đến, chỉ e không chỉ vì muốn tiếp nhận chuyện phái Hư Diễn, mà còn vì kiếm tôn.
Tình thế đã đến nước nguy hiểm cận kề.
Kiếm tôn vốn đã bị người nghi kị, nếu còn phải bảo vệ Sở Tẫn Tiêu…
Tạ Phong có thể nghĩ đến đây, đương nhiên Sở Tẫn Tiêu cũng có thể nghĩ tới đó, huống chi vừa rồi còn có sư tôn còn chỉ điểm.
Hắn siết chặt kiếm.
Ra ngoài thấy Tạ Phong còn ở đây, ánh mắt hắn lạnh xuống, vẫn lên tiếng: “Ta sẽ không liên lụy sư tôn.”
Giọng điệu khi nói lời này của hắn rất chắc chắn.
Tạ Phong ngước mắt, cười nhạo một tiếng: “Chỉ mong đệ có thể làm được.”
Hiện giờ cả hai đều con nhỏ yếu, muốn lay chuyển những chưởng giáo phía trên thì nói dễ hơn là làm.
Có điều hắn ta khẽ chau mày, tuy ngoài miệng thì trào phúng Sở Tẫn Tiêu, nhưng lại cảm nhận được quyết tâm của đối phương.
Ánh mắt hai người chạm nhau, kiên định trong mắt Sở Tẫn Tiêu không kém hắn ta phần nào.
Thậm chí… còn muốn nhiều hơn một chút.
Có lẽ là do người nọ đã kích phát máu rồng.
Trong nháy mắt hắn ta vậy mà thấy được cảm giác kiên quyết khiến người ta run rẩy.
Sở Tẫn Tiêu cũng nhìn Tạ Phong.
Trông thấy lúc này hắn ta cầm kiếm đứng ở cửa, quần áo ướt nhẹp.
Trên thâm kiếm của hắn ta cũng có sương, chắc là đứng ở đây cả đêm.
Sở Tẫn Tiêu nhíu mày nói: “Ta sẽ bảo vệ cho sư tôn.”
“Nhưng huynh…” Giọng hắn lạnh xuống: “Tốt nhất là cách xa sư tôn một chút.”
Tạ Phong nghe vậy thì nhướng mày, hắn ta trào phúng: “Hình như lời này của Sở sư đệ sai rồi. Kiếm tôn cũng đâu phải của riêng một mình Sở sư đệ
đâu.”
“Sở sư đệ lấy tư cách gì để đuổi ta?”
Kể từ lúc kiếm tôn cứu hắn ta trong Quy Khư, Tạ Phong đã nhận định kiếm tôn.
Hiện giờ hắn ta không phải đệ tử Ngọc Thanh Tông, chỉ nhận một mình kiếm tôn.
Một câu này của hắn ta khiến Sở Tẫn Tiêu quay đầu lại, chậm rãi cau mày.
…….
Liên tiếp mấy ngày, Đông Hải đều sợ bóng sợ gió.
Các tu sĩ chấp pháp điều tra từng nhà.
Lâu Nguy Yến một thân hồng y đội đấu lạp ngồi trong quán.
Trước mặt hắn ta là một bát mì Dương Xuân nóng hổi.
“Khách quan cứ từ từ dùng nhé.” Ông chủ đặt bát mì xuống rồi xoay người rời đi.
Lâu Nguy Yến cầm lấy đôi đũa, thái độ không còn sắc bén như trước.
Tùy tùng Ma tộc đi cùng cảnh giác quan sát xung quanh.
Trông thấy sau khi ma tôn cầm đũa ngà voi lên, bàn phía sau mình thoáng truyền đến tiếng nghị luận.
“Này, mấy đệ tử chấp pháp đó lại đến nữa à?”
“Vẫn chưa tìm được nữa hả?”
Những người ở quán mì này cũng chỉ là người qua đường, thấy thế thì không khỏi lộ vẻ mệt mỏi.
Tùy tùng đứng một bên, bỗng có một con bồ câu bay lại đậu trên tay.
Gã mở ra đọc, sau đó thấp giọng thì thầm bên tai ma tôn mấy câu.
“Nội bộ Ngọc Thanh Tông sinh hiềm khích, Yểm Nhật chân quân đã đến Đông Hải.”
Đây là tin tức sáng này thám tử vừa cung cấp.
“Tôn thượng, quả là không ngoài dự đoán của ngài.”
“Nội bộ Ngọc Thanh Tông cũng chẳng phải kiên cố không gì phá vỡ nổi.”
Vốn dĩ gã chúc mừng mưu kế của ma tôn thành công, ai ngờ Lâu Nguy Yến lại nhăn mày.
Ban đầu hắn ta đã gài một cái bẫy.
Không giống với phái Hư Diễn ngu xuẩn muốn đạt được truyền thừa, mục đích của Lâu Nguy Yến vẫn luôn rất rõ ràng, thứ hắn ta muốn chưa bao giờ là mộ
Tổ Long.
Hợp tác với Tịnh Hư, chẳng qua cũng chỉ là vì mấy kẻ đó mang truyền thừa ra ngoài.
Đây mới là mục đích của hắn ta.
Nên lúc trước hắn ta vẫn luôn đi theo bọn Ninh Tễ mà mãi vẫn không ra tay.
Thậm chí hắn ta còn chẳng làm gì để thấy Sở Tẫn Tiêu kế thừa mộ Tổ Long.
Một miếng bánh đủ chia cho mấy người, kẻ bành trướng ham muốn mới là kẻ đáng sợ nhất.
Truyền thừa của Tổ long thượng cổ có sức mê hoặc rất lớn, đủ để kích phát các danh môn chính phái đó lục đục nội bộ.
Đó mới là cơ hội của Ma tộc.
Có điều… Chuyện duy nhất ngoài dự kiến của Lâu Nguy Yến chính là cuối
cùng Tổ long tặng Long đan cho Ninh Tễ, bảo y giải trừ lửa độc.
Vốn dĩ Ninh Tễ đứng ngoài chuyện này, nhưng hiện giờ một khi y khôi phục…
Tuy Lâu Nguy Yến muốn quang minh chính đại chiến đấu với y một trận.
Nhưng nghĩ tới cục diện mà mình sắp gặp phải vì người nọ khôi phục tu vi, vẫn khẽ nhíu mày.
Hắn ta không nói lời nào, tùy tùng lập tức cho rằng mình đã nói sai chỗ nào đó. Lúc này tuy nghi hoặc, nhưng cũng chỉ đành ngậm miệng không dám lên tiếng, rồi cẩn thận nhìn ma tôn.
Nghe tiếng bước chân điều tra phía sau rời đi.
Lâu Nguy Yến rũ mắt, qua hồi lâu mới lẩm bẩm: “Người như Ninh Tễ, làm gì có ai không kiêng dè.”
Song, cũng chính vì nguyên nhân ấy.
Mà hắn ta mới muốn y trở thành đối thủ của mình.
…….
Ninh Tễ đang tĩnh tọa trong phòng, như thể cảm nhận được gì đó, bỗng cau mày. Y ngẩng đầu lên thì một ma khí xuất hiện.
Nhưng sau khi tia ma khí kia vào phòng thì lập tức tiêu tan, chỉ để lại một câu.
“Hi vọng ước định của chúng ta vẫn còn hiệu nghiệm.”
Ước định.
Những lời này khiến Ninh Tễ có hơi ngờ vực, gần như ngay lập tức y nghĩ tới Lâu Nguy Yến.
Là hắn ta?
Lật tờ giấy đó lại, quả nhiên là một từ Lâu.
Lâu Nguy Yến không muốn trước khi hai người so tài, Ninh Tễ đã chết trong nội đấu của chính đạo nên mới cố ý nhắc nhở y.
Sau khi biết người đưa tờ giấy là ai, thần sắc của Ninh Tễ thoáng dừng lại.
Người này quả là hệt như trong nguyên tác nói.
Suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất.
Đọc xong, y đặt mảnh giấy lên ngọn nến rồi đốt sạch.
Ngày hôm sau, quả nhiên Yểm Nhật chân quân đã đến.
Hắn thân là tông chủ của Ngọc Thanh Tông, tuy đã tuyên bố sẽ không xuất đầu lộ diện, nhưng lại là chủ tông môn đứng đầu Cửu Châu.
Mọi người đều đứng dậy ra ngoài nghênh đón Ninh Tễ.
Bầu không khí giữa hai người cũng không vì Ninh Tễ khôi phục mà thay đổi.
“Nghe nói kiếm tôn đã khôi phục rồi?” Sau khi hàn huyên với mọi người.
Yểm Nhật chân quân nhìn về phía kiếm khách bạch y khoác áo choàng một bên, ngước mắt hỏi.
Ánh mắt của mọi người như có như không lặng lẽ nhìn hai người.
Ninh Tễ cũng không có gì ngoài ý muốn với Yểm Nhật chân quân, chỉ nhàn nhạt nói: “Bây giờ chỉ may mắn khắc chế được mà thôi.”
Y mắc lửa độc đã lâu, thuốc và kim châm vẫn luôn không cứu nổi y, bây giờ lại… may mắn khắc chế được.
Ánh mắt Yểm Nhật chân quân sầm xuống, lại cười nói: “Hà tất gì kiếm tôn lại khiêm tốn thế.”
“Một kiếm giết chết ba tu sĩ Nguyên Anh của Đông Hải, dù bản tôn ở Ngọc Thanh Tông xa xôi cũng có thể nghe được.”
“Việc lần này ít nhiều gì cũng là nhờ ngươi trấn giữ ở Đông Hải, nếu không
chỉ e là âm mưu của những phản đồ cấu kết với Ma tộc đó đã thực hiện
được rồi.”
Hắn chân thành nhìn Ninh Tễ.
Mấy vị trưởng lão của các môn phái khác đang quan sát thấy thế không hỏi có hơi thất vọng.
Ninh Tễ thấy vậy cũng nhìn hắn một cái.
“Chuyện thuộc bổn phận của ta thôi.”
Đối với tâm tư của của Yểm Nhật, vốn dĩ Ninh Tễ cũng không ngoài ý muốn lắm.
Huống chi y đã sớm biết cốt truyện từ trước.
Chuyện này y đã rõ từ lâu, có điều y hiểu Yểm Nhật hơn những gì người khác tưởng, nên mới vô cùng bình tĩnh.
Dù có thế nào thì Yểm Nhật cũng không cách nào xuống tay với y ngay được,
nếu chỉ vì tu vi của y khôi phục mà có hiềm khích thì ở Tu Chân giới,
chính y cũng không có nơi nương thân.
Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt của Ninh Tễ vẫn không đổi.
Lúc trước y không vì lửa độc mà oán hận, bây giờ cũng sẽ không vì tu vi trở lại mà khinh cuồng.
Yểm Nhân vốn nghe lời đồn xong lo y sẽ thay đổi thái độ, lúc này lại bình tĩnh lại.
Giữa hai người không xảy ra chuyện gì. Tô Phong Diễm ở một bên thấy thế, ánh mắt sầm xuống một chút, ý cười trên miệng trở nên lạnh lùng.
Ninh Tễ nói chuyện với Yểm Nhật chân quân xong, bỗng quay đầu lại.
“Tô thần y cũng đến?” Giọng y lãnh đạm, có chút trầm thấp.
Yểm Nhật chân quân thoáng ngây người, quay đầu thì thấy ánh mắt của Ninh Tễ đang nhìn Tô Phong Diễm, bèn giải thích: “Tô thần y nghe nói Đông Hải
xảy ra chuyện, lo là sẽ có người bị thương nên mới đến đây cùng ta.”
Tên tuổi thần y này của Tô Phong Diễm có thể sử dụng thật lâu.
Ninh Tễ nhìn gã một cái thật sâu, rũ mắt nén sát y trong mắt xuống.
Yểm Nhật không biết giữa hai người có xích mích, nên cười cười giới thiệu vài câu.
……..
Vì chuyện truyền thừa của Tổ long nên mấy ngày nay Sở Tẫn Tiêu đóng cửa không ra ngoài.
Khổng Linh ở chỗ này mấy ngày, không khỏi thoáng nhíu mày, có hơi kỳ lạ đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn thần sắc của Sở Tẫn Tiêu, nhìn A Sở điên cuồng tu luyện suốt mấy
ngày nay, không biết sao lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Ninh
Tễ.
Suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra.
Sau khi Khổng Linh nhận ra mình lại lần nữa nhắc tới Ninh Tễ thì không khỏi nhíu mày, lại có hơi bực bội.
Bóng dáng của người nọ lại hiện lên trong đầu.
Nghĩ tới phản ứng của người nọ lúc Tạ Dữ Khanh nói đến thúc tình, Khổng Linh cau mày gạt hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí.
Thôi thôi, không nghĩ nữa.
Hắn quật cường trông coi giới hạn của mình, không đi làm trứng cho Ninh Tễ nữa.
Mấy ngày liên tiếp Khổng Linh đều kiềm nén bản thân.
Ninh Tễ cũng không thèm để ý đến quả trứng đột nhiên biến mất kia.
Trước khi y đi Quy Khư thì không nói, sau này nếu không phải người hầu hỏi
thì suýt chút nữa y cũng đã quên mất quả trứng kia rồi.
“Kiếm tôn.”
“Ơ, hình như mấy ngày nay không thấy quả trứng cạnh ngài đâu nữa thì phải?”
Người hầu của phủ Đông Hải trước đó bị bắt điều tra rõ ràng đã được thả ra, dọn dẹp phòng ốc xong thì có hơi ngạc nhiên.
Ninh Tễ đang nghĩ gì đó thì bị ngắt ngang, ngẩng đầu nhìn người hầu.
Nghe người hầu nói thế, y thoáng dừng lại rồi thản nhiên nói: “Có lẽ tự mình ấp nở ra nên đi mất rồi.”
Cái này cũng có thể lắm.
Người hầu dọn bàn xong thì chuẩn bị đi đun nước nóng.
Ai ngờ lúc này Ninh Tễ lại đột nhiên nói: “Tô Phong Diễm.”
Lời này của y rất đột ngột, người hầu kia sửng sốt một chút, có hơi ngạc nhiên.
“Kiếm tôn đang nói gì thế?”
Nhưng vừa dứt lời, ngay sau đó mũi kiếm đã kề ngay trên cổ.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Giọng nói ấy buốt lạnh đến tận xương, chất chứa sát ý cắt da cắt thịt.
Ninh Tễ ngước mắt nhìn tên người hầu kia, hiển nhiên là tin tưởng phán đoán của mình.
Quả nhiên ngay sau câu nói này, biểu tình ngạc nhiên của người hầu lập tức tiêu tán, bắt đầu cứng đờ như rối gỗ.
Ninh Tễ ngẩng đầu lên thì thấy một người mặc Tấn bào xuất hiện ngoài cửa.
Sắc mặt Tô Phong Diễm tái nhợt, lại cười nói: “Ta còn tưởng rằng kiếm tôn sẽ trực tiếp chém đứt đầu của hắn đấy.”
Người hầu kia đã chết từ lâu, chưa được một ngày đã bị Tổ Phong Diễm làm thành Rối Quỷ.
Sau khi Ninh Tễ khôi phục tu vi, chỉ liếc mắt một cái thôi là đã có thể nhìn ra.
“Xem ra quả nhiên là kiếm tôn chán ghét ta nhất.” Tô Phong Diễm nhàn nhạt nói.
Sương đen tiêu tán.
Ninh Tễ quay đầu lại, không chút che giấu sự chán ghét của mình.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Sắc mặt Tô Phong Diễm vẫn như thường, nom dáng vẻ thì có lẽ thương thế đã
khỏi. Thanh y của gã dưới tàng cây khẽ giương lên, thần sắc lại ôn hòa.
“Tại hạ nghe nói kiếm tôn đã giải được lửa độc nên mới cố ý đến đây chúc mừng.”
“Xem ra kiếm tôn không thích Rối Quỷ này lắm.”
Mang người chế thành Rối Quỷ tới đây để chúc mừng, loại chuyện này cũng chỉ có Tô Phong Diễm mới làm ra được.
Sát ý trên người Ninh Tễ càng sâu, Tô Phong Diễm lại nở nụ cười với y
“Hôm nay ta đến đây là để giảng hòa với kiếm tôn.”
Sự điên cuồng trong tâm ma ngày trước của gã hiện rõ trước mắt.
Hai từ giảng hòa, nghe dưới Rối Quỷ còn buồn cười hơn.
Ninh Tễ rũ mắt trào phúng nói: “Ta tu hành đã nhiều năm, nhưng chưa từng gặp được ai trơ tráo không biết xấu hổ như Tô thần y.”
Tô Phong Diễm nén bóng tối sâu thẳm xuống đáy mắt, cười nói: “Hình như cũng chỉ có kiếm tôn mới biết bộ mặt thật của ta.”
“Lần này Phong Diễm và Yểm Nhật chân quân cùng nhau tới đây là để trợ giúp kiếm tôn.”
“E là chúng ta còn phải ở chung một khoảng thời gian.”
“Nên ta mới tới đây chào hỏi trước.”
“Dù sao ta và kiếm tôn cũng đã… lâu rồi không gặp.”
Trong lời nói của gã có ám chỉ gì đó.
Thật ra Tô Phong Diễm có hơi tò mò Ninh Tễ đã giải độc của Hòa Kỳ Lân như
thế nào. Y trúng độc mấy chục năm, vẫn luôn không có cách nào trị tận
gốc.
Chỉ xuống mộ Tổ Long một chuyến thôi mà đã trị hết…
Ánh mắt gã lập lòe.
Lòng tò mò đối với người này và thân phận tình địch của Ninh Tễ khiến lòng gã như bị mèo cào, có hơi ngứa.
Tô Phong Diễm rũ mắt cười khẽ.
Ninh Tễ lại vô cảm lạnh lùng.
Nghe gã nói thế, Ninh Tễ không khỏi ngẩng đầu nhìn gã một cái.
Tô Phong Diễm biết y giết người sẽ không kiêng dè bất cứ thứ gì, huống chi lần này chỉ là một con rối, nên lúc này y mới thản nhiên như thế.
Ninh Tễ chỉ liếc mắt thôi đã biết gã nghĩ gì.
Y không có hứng thú với chuyện tiêu diệt một con rối.
Ngay khi Tô Phong Diễm cho rằng y sẽ chẳng nói gì, Ninh Tễ mới nhàn nhạt
nói: “Chỉ mong Tô thần y vĩnh viễn có thể cẩn thận như thế.”
Tô Phong Diễm biết, câu tiếp theo của y chắc chắn sẽ là.
—— Nếu không lần sau, gã nhất định sẽ chết dưới tay y.
Chính như thế lại càng khiến gã hưng phấn.
Gã khẽ nhướng mày, đối diện với đôi mắt lạnh như băng của người nọ, cảm giác run rẩy trong tâm ma lần nữa xuất hiện.
Đầu ngón tay Tô Phong Diễm thoáng khựng lại, trong lòng ngứa ngáy nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
“Ta sẽ.”
Sắc trời dần tối, tiếng chuông trong đại đường vang lên.
Trước khi đi gã không quên nhắc Ninh Tễ.
“Đúng rồi, ta quên nói với kiếm tôn. Trước khi đến Đông Hải, đã có sáu môn
phái đề nghị muốn giao Sở Tẫn Tiêu ra, chiếm mộ Tổ Long trên người hắn
rồi đấy.”
Tô Phong Diễm cười cười thu tầm mắt lại.
Đúng là gã thích Sở Tẫn Tiêu, nhưng thích của gã không giống với người khác.
Gã thích người nọ, nhưng lại chỉ muốn phá hủy hắn.
Thân cận cũng chỉ là bề ngoài thôi.
Vậy nên bây giờ lúc Sở Tẫn Tiêu là cái đích cho mọi người chỉ trích, gã
không ngại duỗi tay đẩy hắn một cái, để hắn ngã xuống càng nhanh.
Đến lúc đó làm thành cổ nhân sẽ càng tuyệt vời hơn.
Gã nói xong thì biến mất tại chỗ.
Ninh Tễ khẽ cau mày, có chút ghê tởm với niềm yêu thích như thế.
Sau khi Tô Phong Diễm rời khỏi, y rũ mắt thiêu cháy đồ vật mà gã từng chạm vào, lúc sau mới thu tầm mắt lại.
Có điều ở điểm này Tô Phong Diễm nói không hề sai. Chuyện mộ Tổ Long là bí mật ở bên ngoài, nhưng trong chín môn phái lớn thì đã sớm truyền khắp
nơi.
Tuy lúc này mọi người đã bị Ninh Tễ chèn ép, nhưng làm gì có ai không muốn truyền thừa của mộ Tổ Long.
Không lâu nữa, cuối cùng chuyện này không thể áp chế được nữa. Xem ra phải nghĩ cách khác.
Y nghĩ như thế.
Nhìn thanh kiếm trong tay, lại không quá lo lắng.
Mọi khi trúng lửa độc, tu vi bị áp chế, đó đã là điểm thấp nhất kể từ khi y tu đạo tới nay.
Lúc ấy y không lùi, bây giờ sẽ càng không.
……..
Mấy ngày sau, quả như lời Tô Phong Diễm nói.
Hai người bọn họ phải cùng làm việc với nhau.
Mối quan hệ của giữa phái Hư Diễn và Ma tộc vẫn luôn bị điều tra, nhưng lại tra ra được trên môn phái khác.
Thế mà có không ít những tông môn nhỏ cạnh Đông Hải đều có quan hệ với Ma tộc.
Ninh Tễ khẽ cau mày, nhìn đệ tử đang bị thẩm vấn phía dưới.
Những người bị bắt đều như bị hạ thuật pháp, không nói một chữ nào.
“Thưa kiếm tôn, hỏi không ra.” Phụ trách tra hỏi đệ tử lắc đầu nói.
Nếu thật sự không có cách nào ép hỏi, vậy thì chỉ có thể dùng thuật Sưu Hồn.
Đệ tử kia xin chỉ thị.
Tô Phong Diễm với thân phận thần y đương nhiên là cười như không cười không đồng ý loại thuật pháp làm trái với tự nhiên này.
Gã dừng một chút rồi nói: “Tốt nhất là ngươi nên hỏi lại kiếm tôn.”
Ánh mắt gã dời về phía bạch y nhân đang ngồi.
Ninh Tễ rũ mắt định nói gì đó, lại bỗng bị cảm giác khô nóng tập kích.
Cảm giác khô nóng này đã chẳng còn xa lạ gì.
Y khẽ cau mày, biết Long đan lại bắt đầu quấy phá.
Đuôi mắt y ửng đỏ.
Ninh Tễ cưỡng ép nén xuống, sau đó điềm nhiên như không buông tay ra, giọng lạnh băng:
“Sưu hồn.”
Dưới mặt nạ màu băng nhiễm màu sắc dục, trong mắt lại lãnh đạm một mảng.
Loại tương phản tột độ ấy cũng không có ai nhìn thấy.
—— Ngoại trừ Tô Phong Diễm.
Gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Ninh Tễ.
Khi nhìn thấy y nhắm mắt lại rồi mở ra, không biết sao gã cảm thấy có một tia kỳ lạ.
Mắt người nọ như băng lạnh, nhưng màu môi lại có hơi tươi tắn.
Ánh mắt gã sầm xuống, khẽ híp mắt, mãi đến lúc này sắc trời bên ngoài bỗng trở nên âm u.
Một đường sấm sét lóe lên, bỗng đánh xuống Kiếp Vân màu tím.
Mọi người bị Kiếp Vân dọa cho giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, nhìn ra ngoài chậm rãi cau mày.
Dị tượng kết đan?
Sở Tẫn Tiêu sắp kết đan?