Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính - Vân Mộc Ngư - Chương 79 - Năm mươi bốn
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính - Vân Mộc Ngư
- Chương 79 - Năm mươi bốn
Khương Y Linh gật đầu: “Sao giờ này chưa ngủ? Đến tìm Tiểu Sơ à?”.
Chị họ đáp: “Con nói chuyện với em ấy một lát”.
Nói rồi, cô nhướng cao mày, gương mặt xinh đẹp làm biểu cảm nham nhở: “Mợ biết Tiểu Sơ có chuyện gì không?”.
“Chuyện gì?”, Khương Y Linh chẳng hiểu ra sao, “Con đừng dạy hư em, nó ngây thơ lắm”.
Chị họ bĩu môi mất hứng: “Con là người như vậy à?”.
Cô nói: “Con vừa dụ được nhóc nói ra. Tiểu Sơ có người mình thích rồi. Nói không chừng con sắp có em dâu”.
Khương Y Linh hết sức kinh ngạc: “Chính miệng nó nói với con?”.
Đứa con trai mà bà biết có vẻ không phải người như vậy.
“Đương nhiên là con gài nhóc nói ra”. Thấy vẻ mặt hoài nghi của Khương Y Linh, chị họ ấm ức: “Lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, con tuyệt đối không nhìn nhầm! Chắc chắn trăm phần trăm!”.
Khương Y Linh: “Tiểu Sơ vẫn còn nhỏ, con đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy vấn đề kia”.
Chị họ lầm bầm: “Hai mươi tuổi mà nhỏ gì nữa? Con trai của chị họ của cô con cũng hai mươi tuổi mà giờ có con rồi kìa”.
Khương Y Linh chọc trán cô: “Con chỉ biết so sánh người ta, con cũng mấp mé ba mươi mà sao chưa lấy chồng?”.
Lúc này chị họ mới ngừng phê bình: “Ôi mợ ơi con sai rồi. Tại con chưa gặp đúng người chứ bộ”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi tới cuối hành lang. Khương Y Linh sực nhớ một chuyện: “Mấy cuốn tiểu thuyết con cho mượn mợ đọc xong rồi. Mà trong đó có một cuốn kỳ lắm. Bùi Vân Thanh rốt cuộc là nam hay nữ? Tác giả thật bất cẩn, toàn lộn “cô” thành “cậu”, mợ đọc không quen”.
Vẻ mặt chị họ cứng đờ: “Bùi Vân Thanh gì ạ?”.
Đấy không phải nhân vật “thụ” trong tiểu thuyết đam mỹ mà cô thích nhất sao?!
Hahahaha, chắc là trùng tên họ thôi ấy mà…
Nhưng giây tiếp theo, hi vọng cuối cùng trong cô bị dập tắt hoàn toàn. Khương Y Linh nói: “Cuốn đó là người yêu ngọt ngào của giáo thảo gì gì đó, tên dài quá mợ không nhớ nổi. Văn phong khá hay, mợ đọc một đêm là xong”.
Tim chị họ như thắt lại. Trời má! Cmn thật luôn!
Thế quái nào cuốn đam mỹ cô quý như trân bảo lại bay đến chỗ mợ? Không lẽ lúc lấy sách sơ ý cầm nhầm?
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, quan trọng nhất là làm thế nào để lấp liếm qua chuyện. Bị gia đình biết cũng không thành vấn đề, nhưng họ mà biết cô lôi kéo mợ cùng đọc thể loại này, nhất định cô sẽ bị ba đánh chết!
Thế là chị họ giả ngu, cười hì hì đáp: “Vậy sao, con quên gần hết nội dung rồi, mợ thích là được. Con còn mấy cuốn khác hay lắm, không thì để con cho mợ mượn thêm vài cuốn?”.
Vậy là có thể đổi cuốn kia về ha?
Khương Y Linh trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Không cần đâu. Mợ vẫn chưa hiểu một số tình tiết trong quyển ấy, con để mợ đọc lại đã”.
Chị họ cả kinh, thế thì toi!
Đọc một lần không sao, đọc nhiều lần chắc chắn sẽ phát hiện. Cô bắt đầu luống cuống: “Mấy loại sách đó đọc thêm chỉ lãng phí thời gian thôi mợ ơi…”.
Khương Y Linh lẳng lặng nhìn cô. Đợi đối phương nói xong, bà khoanh tay lạnh lùng hỏi: “Còn không chịu thừa nhận?”.
Chị họ né tránh: “Con không hiểu mợ đang nói gì”.
Khương Y Linh: “Bình thường con đã sớm ríu rít bay nhảy, hôm nay thật bất thường, chẳng những không lôi kéo mợ thảo luận cốt truyện mà còn đề cử quyển khác… Nói đi, quyển sách đó có vấn đề gì?”.
Chị họ phiền não không thôi, nhưng lời nói dối đã nói ra, rút lại còn xấu hổ hơn gấp nhiều lần. Thế là cô vờ điếc không sợ súng: “Mợ nghĩ nhiều rồi…”
Chưa dứt lời, Khương Y Linh đã cắt ngang: “Con không muốn thì thôi, mợ lên mạng tra. Giờ trên mạng gì cũng có, thể nào cũng có thông tin quyển này”.
Chị họ hết chối nổi: “Đừng đừng đừng! Con nói cho mợ là được mà”.
Khương Y Linh nhìn cô chằm chằm.
Chị họ đột nhiên đỏ mặt, cố nén xấu hổ: “Thật ra quyển đó là… tiểu thuyết đam mỹ”.
“Đam mỹ?”, Khương Y Linh nhíu mày, “Là sao?”.
“E hèm… Này hơi khó giải thích, nhưng nói đơn giản thì là truyện về hai người đàn ông…”. Chị họ trộm ngó Khương Y Linh một cái, thấy đối phương vẫn bình thường mới tiếp tục: “…yêu nhau”.
Nhưng vẻ mặt Khương Y Linh điềm tĩnh ngoài dự đoán, còn hỏi lại: “Hai người đàn ông cũng có thể yêu đương? Yêu như thế nào?”.
Chị họ ấp úng: “Mợ đọc quyển đó rồi phải không? Bùi Vân Thanh là thụ, còn người tên Lục Doãn Phong là công”.
Khương Y Linh gật gù, tò mò hỏi: “Công thụ là sao?”.
“Ờm…”, chị họ khựng lại, “Cái này cũng phải nói hả mợ?”.
“Kêu con nói thì nói đi, đừng lề mề”.
Chị họ bất đắc dĩ nén xấu hổ giải thích một lần.
Khương Y Linh hiện vẻ suy tư, lẩm bẩm: “Chả trách hai đứa nhỏ cứ luôn ngủ chung, thì ra là vậy…”
“Hả?”, Chị họ không nghe rõ, “Mợ nói gì?”.
Khương Y Linh nhìn cô, làm biểu cảm nghiêm nghị: “Sau này bớt đọc mấy truyện đó lại. Cũng muộn rồi, con ngủ sớm đi”.
Chị họ: “…?”
Không phải chứ, mợ dùng xong thì trở mặt không nhận người à???
Khương Y Linh dứt lời liền quay người bước đi, để lại chị họ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nhưng nghĩ kỹ, cô phát hiện biểu hiện hôm nay của mợ rất lạ. Chưa kể thường xuyên thất thần, thậm chí biết kia là đam mỹ cũng không mắng mình!
Nếu là trước kia, bà không mắng té tát là may lắm rồi.
Cô suy nghĩ nát óc cũng chẳng ra nguyên nhân, đành gãi đầu đi về phòng ngủ.
Mạc Sơ Quyết về quê sáu ngày, những năm trước cậu từng ở lại lâu hơn nhưng chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhà như lần này.
Thậm chí đám bạn cùng thôn tới rủ cậu đi đốt pháo trượt tuyết, cậu cũng chẳng buồn đi, cả người héo hon như trái cà tím chìm trong sương giá.
Một ngày của Mạc Sơ Quyết trừ ăn với ngủ ra thì phần lớn thời gian đều dành để xem ba mẹ chơi bài. Xem hết mấy ngày, cậu cũng sắp học được.
Mỗi lần Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn chơi mạt chược với anh em bạn bè, cậu đều xách ghế ra ngồi kế bên, chừng nào buồn ngủ thì úp mặt vô gối ngủ, đáng yêu đến nỗi lòng người tan chảy.
Ngoại hình Mạc Sơ Quyết rất có cảm giác thiếu niên, răng trắng môi hồng, nhìn không giống người lớn. Nhiều họ hàng qua chơi mạt chược tưởng cậu cùng lắm chỉ là học sinh cấp ba nên luôn miệng hỏi “Tiểu Sơ vẫn chưa khai giảng à? XX nhà cô/chú ngày mai là vô học rồi đấy”.
Mỗi lần như thế, Khương Y Linh đều phải đứng ra giải thích: “Thằng bé lên đại học nên thời gian nhập học có phần muộn hơn”.
Ban ngày Mạc Sơ Quyết lờ đờ như cá chết, tối đến lại tỉnh như sáo.
Khương Y Linh mắng cậu là cú đêm, Mạc Sơ Quyết quấn chăn cười ngốc nghếch, chẳng buồn phản bác.
Chờ Khương Y Linh ra khỏi phòng ngủ, Mạc Sơ Quyết lôi điện thoại giấu trong chăn ra. Dụ Quy Tinh xuất hiện trên màn hình trong trang phục vest giày da, tràn đầy hơi thở cấm dục.
Cả ngày cậu chỉ mong chờ đến buổi tối, bởi lúc này Dụ Quy Tinh mới có thời gian cùng cậu gọi video. Hai người có thể trò chuyện rất lâu dù chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt vô nghĩa.
Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, ngày nào Dụ Quy Tinh cũng phải tăng ca đến tận khuya. Dẫu vậy, hắn vẫn dành ra hai tiếng để gọi video cho Mạc Sơ Quyết.
Ban đầu Mạc Sơ Quyết không muốn lắm. Bạn trai vất vả biết bao, cậu sao nỡ làm phiền đối phương. Nhưng Dụ Quy Tinh cứ mè nheo mãi: “Nói chuyện với em không mệt, cũng là nghỉ ngơi, một ngày không gặp em anh đã khó chịu”.
Lúc trước Mạc Sơ Quyết cảm thấy mấy lời sến súa này vừa gớm vừa mắc ói, nhưng không hiểu sao những lời thốt ra từ miệng Dụ Quy Tinh thì rất cảm động.
Có lẽ vì tính tình Dụ Quy Tinh thường trầm lặng và dè dặt, thế mà khi ở trước mặt cậu liền quay ngoắt 180 độ. Đây chính là kiểu quyến rũ tương phản.
Vì vậy cậu ngọt ngào đồng ý: “Được thôi, vậy ngày nào em cũng nói chuyện với anh. Thực ra em cũng nhớ anh lắm”.
Dù cách xa hàng trăm cây số nhưng hằng ngày hai người đều gọi video. Mấy hôm nay vẫn giữ tình nồng ý đượm.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, bất giác đã đến lúc ngắt máy. Mạc Sơ Quyết lưu luyến vẫy tay trước màn hình: “Mai gặp”.
“Đợi đã”, Dụ Quy Tinh gọi, “Chừng nào em về, anh cho người ra sân bay đón em”.
Ban đầu dự định mồng sáu, nay đã đến ngày mà bọn họ vẫn chưa có ý trở về, Dụ Quy Tinh mới không khỏi thắc mắc.
Mạc Sơ Quyết ôm má, có đôi chút phiền muộn: “Em vào học khá trễ, ba mẹ định ở thêm mấy ngày nữa”.
Dụ Quy Tinh hỏi: “Chú dì không cần đi làm à?”.
Mạc Sơ Quyết nhìn ra hắn đang sốt ruột, bình thường đối phương tuyệt đối không hỏi mấy câu thế này. “Chưa, mồng tám ba em mới đi, còn mẹ em dạo này rảnh rỗi”.
Dụ Quy Tinh nghe vậy thì im lặng, hồi lâu sau mới thở dài: “Muốn ôm em”.
Mạc Sơ Quyết cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn giả bộ “lạnh lùng”: “Ồ”.
Cậu không thể gấp gáp quấn lấy đối phương. Nghe trên mạng người ta bảo, giữa các cặp đôi nên duy trì cảm giác mới mẻ vừa phải, thỉnh thoảng sẽ cho một xíu thịt để giữ lấy người kia. Mặc dù cậu cũng không lo lắng Dụ Quy Tinh sẽ quay đi thích người khác cho lắm.
Dường như Dụ Quy Tinh đã nhìn thấu chút thủ đoạn vặt vãnh này, hắn khẽ cười: “Em ngủ sớm đi. Ngủ ngon”.
Mạc Sơ Quyết sững sờ, vậy là xong rồi?
Xem ra kế hoạch của cậu đã thất bại.
Cậu vẫy tay: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc quá khuya”.
Mạc Sơ Quyết cúp điện thoại rồi chui vào chăn, trong phòng có máy sưởi nên ngủ rất ấm áp, thiếu điều muốn đổ mồ hôi, mặt mũi đỏ lựng.
Chất lượng giấc ngủ của cậu luôn tốt, ngủ thẳng một giấc đến sáng mà không bị tỉnh giữa đêm.
Đợi đến khi Mạc Sơ Quyết lết xuống lầu ăn sáng, trong bếp chỉ còn lại vài cái sủi cảo. Hôm nào cậu cũng dậy muộn, người trong nhà đều đã quen rồi.
Nhưng hôm nay hơi khác biệt, đang ăn sáng, Khương Y Linh bỗng thông báo: “Con thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta về nhà”.
Mạc Sơ Quyết đang ngậm nửa miếng sủi cảo, nghe vậy ngơ ngác nhìn lên: “… Dạ?”.
Khương Y Linh giục: “Ăn nhanh lên, giờ mẹ đi sắp xếp quần áo, đồ con thì con tự dọn đi”.
Mạc Sơ Quyết vội nuốt ực miếng sủi cảo: “Bữa mẹ nói ở lại mấy hôm mà, sao đi sớm thế ạ?”.
Khương Y Linh: “Tiểu khu nhà mình quá cũ, họ bảo cần tu sửa đường ống nước, có thể cần xin chữ ký. Mình cứ về trước cho chắc, ở đây chơi cũng lâu rồi”.
“Ò”. Cậu còn tưởng Dụ Quy Tinh làm chứ. Cậu vẫn nhớ như in nụ cười đầy ẩn ý của đối phương tối hôm qua.