Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh - Thanh Tôn - Chương 27: Nhào về phía Tinh Linh Vương
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh - Thanh Tôn
- Chương 27: Nhào về phía Tinh Linh Vương
Nhìn thấy sương mù dày đặc, Thư Lê nắm chặt tay, hai mắt rưng rưng.
Thật tốt quá! Chư thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.
Rất nhanh, dưới tàng cây xảy ra một trận hỗn chiến, đoàn hắc kỵ sĩ dưới sự tác động của sương mù đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, chém giết lẫn nhau.
Thư Lê theo bản năng che mũi lại, sợ bản thân hít phải cũng sẽ trở nên mất lý trí.
Chỉ là trước khi bịt mũi thì cậu cũng đã hít không ít sương mù, đến giờ vẫn chưa thấy bị gì. Cậu quay đầu nhìn đám chim con bên cạnh, đứa nào trông cũng rất bình thường.
Xem ra sương mù chỉ ảnh hưởng tới người đến từ bên ngoài.
Thư Lê thả tay xuống, thấp thỏm chờ đợi, trong lòng đọc thầm tên của các thần, cảm ơn sự phù hộ của họ.
Khung cảnh dưới tàng cây ngày càng trở nên hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết đáng sợ không ngừng vang lên, đột nhiên, một giọng nói âm u hét lớn:”Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Đây chỉ là trò vặt vãnh của Tinh Linh Vương mà thôi!”.
Thư Lê căng thẳng, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Tên hắc kỵ sĩ kia đang nói cái gì mà giọng điệu lại đáng sợ và tràn ngập tàn ác đến thế?
Dưới tàng cây loáng thoáng truyền tới một giọng nói dễ nghe, ngay sau đó, sương mù cũng đột nhiên biến mất.
Thư Lê kinh hoảng tột cùng, bàn tay nắm chặt lấy thành tổ chim, không màng tới sự ngăn cản của chim béo mà thò đầu nhìn xuống.
Sau đó….
Cậu nhìn thấy một vầng sáng.
Một vầng sáng ấm áp, mông lung, mờ ảo, thuần khiết hơn cả ánh trăng sáng.
Khi ánh sáng di chuyển, bóng tối đều phải nhường đường cho nó, biến mất không một tiếng động.
Thư Lê không thể tin nổi mà mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt vào vầng sáng kia. Hoặc là nói, là nhìn tinh linh tóc vàng ngồi trên con thú một sừng đang tự mang hiệu ứng phát sáng.
Cho dù đang ở cách đó hơn 20m, cho dù là nhìn từ trên xuống dưới thì Thư Lê vẫn thấy rõ dáng vẻ của đối phương.
Là Tinh Linh Vương!
Cậu lấy đôi mắt Carslan* này của mình ra thề, cậu tuyệt đối không nhìn nhầm. Vị tinh linh tóc vàng hoàn mỹ như thiên thần cưỡi thú một sừng, toàn thân toả ra hơi thở tao nhã này chính là Tinh Linh Vương mà cậu từng gặp trong ngày đầu tiên chào đời.
(*Bắt nguồn từ câu nói “Đôi mắt to tròn Carslan” của Thái Y Lâm khiến cho thương hiệu này trở nên nổi tiếng, sau đó cư dân mạng bắt đầu dùng nó để khen ngợi một đôi mắt đẹp)
Thư Lê vui mừng khôn xiết, trái tim đập “bình bịch” trong lồng ngực, đầu óc nóng lên, nhất thời quên mất tình cảnh của bản thân, vội vã dang cánh bay về phía Tinh Linh Vương.
Nhưng khi cậu vừa mới nhảy ra khỏi tổ chim thì đã bị chim béo ngậm lại.
“Ế?”.
Thư Lê dại ra.
Chim béo nhanh chóng ngậm cậu về tổ, dùng hai cánh bọc lại, trách cứ “gru gru” mấy tiếng.
Thư Lê áp vào lớp lông chim mềm mại, đầu óc nóng lên dần dần lạnh xuống, trong lòng nghĩ tới mà sợ.
Thiếu chút nữa thì quên mất, phía dưới vẫn còn hắc kỵ sĩ nữa mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Bản thân hiện tại chỉ là một bé con yếu đuối, không khéo lại kéo chân sau của Tinh Linh Vương thì sao?
May là chim béo lý trí hơn cậu nên đã ngậm cậu lại.
“Cảm….cảm ơn”. Thư Lê đỏ bừng mặt, nói lời cảm ơn với chim béo.
“Gru gru”. Chim béo dùng cái mỏ màu đỏ khẽ chạm vào đầu bé con để trấn an.
Đợi đó, Tinh Linh Vương sẽ xử lý hết đám ngoại lai tà ác dám xâm nhập vào nơi này.
Không phải chờ lâu.
Thư Lê đếm thầm trong lòng đến giây thứ 20, dưới tàng cây đã không còn động tĩnh gì nữa. Khi đếm tới giây thứ 30, một giọng nói ấm áp vang lên.
“Sperion, ta tới đón em về nhà”.
Giọng nói của người đàn ông tựa như tiếng trời, khiến cơ thể Thư Lê run lên, linh hồn cũng phải rung động vì nó.
Cậu chui ra khỏi bụng chim, gấp gáp mà thò người ra nhìn xuống.
Tinh linh tóc vàng ngưỡng khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, vươn tay về phía cậu.
Thư Lê ngơ ngẩn nhìn hắn, viền mắt không tự chủ mà rưng rưng nước mắt. Lo lắng hãi hùng cả đêm, thiếu chút nữa thì đi chầu ông bà, trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy lại nhìn thấy Tinh Linh Vương, cậu phảng phất như gặp được người thân, nỗi tủi hờn to lớn trong lòng tức khắc trào dâng.
“Oà—-“.
Cậu cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, lập tức lao ra khỏi tổ chim, vội vã đập cánh nhào về phía Tinh Linh Vương, nước mắt tung bay.
Lần này, chim béo không còn ngăn cản cậu mà chỉ cố gắng chỉnh thẳng tổ chim xiêu vẹo lên.
Thư Lê bay từ độ cao hơn 20m xuống, hai cánh đập “phành phạch, phành phạch”. Bay một hồi lâu, phát hiện chỉ mới xuống được gần 10m, tâm trạng xúc động khi nhìn thấy Tinh Linh Vương cũng đột nhiên giảm phân nửa, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Trong tình huống bình thường, không phải cậu nên lập tức, ngay và luôn nhào vào lòng Tinh Linh Vương chờ được an ủi sao?
Cơ mà……cậu bay nãy giờ mà khoảng cách với Tinh Linh Vương vẫn còn hẳn một đoạn lớn.
Nước mắt tung bay đột nhiên ngưng bặt.
Không giống với tưởng tượng của cậu lắm nha!
Tinh Linh Vương vẫn cứ vươn tay, biểu cảm không chút thay đổi, ánh mắt dịu dàng như nước.
Thư Lê nhắm mắt lại, bất chấp tất cả mà thu cánh, dứt khoát để cơ thể rơi tự do xuống.
Tốc độ……thế mà còn nhanh hơn lúc cậu tự bay.
Thư Lê xấu hổ che mặt.
Tủi thân? Cảm động?
Đều không còn gì cả.
Giờ khắc này, cậu chỉ muốn lẳng lặng chui xuống hố, đắp một lớp đất thật dày, an yên mà đi vào giấc ngủ.
Oa huhuhu mất mặt quá đi mất!
Bé con yêu tinh tóc vàng như hòn đá nhỏ rơi thẳng xuống, xẹt qua đầu ngón tay của Tinh Linh Vương, ngã nhào xuống đất.
Tinh Linh Vương:……
Thấy tiểu yêu tinh sắp lọt vào thảm cỏ, Tinh Linh Vương khẽ giật ngón tay, một luồng sáng dịu nhẹ nhanh chóng bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cậu.
Thư Lê cảm thấy bản thân đã ngừng rơi xuống, cậu buông đôi tay đang che mặt ra, mơ màng mở to mắt, kinh ngạc phát hiện chính mình đang nằm trong một quả cầu ánh sáng.
É?
Cậu ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy một cái đầu ngựa siêu lớn!
Trên đầu nó mọc ra một cái sừng dài nhọn hình xoắn ốc.
Đây là…..thú một sừng!
“Khì, khì~”.
Thư Lê còn đang dại ra, thú một sừng đã nhe răng với cậu.
Đối diện với hàm răng thú trắng và đều tăm tắp, Thư Lê nhất thời sợ hãi, ấn tượng tốt đẹp về thú một sừng cũng có một chút xíu thay đổi.
May là cậu và thú một sừng không phải đối mặt với nhau quá lâu, quả cầu ánh sáng lững lờ trôi lên, bay về phía Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương xoè tay, bé con lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn.
Một lần nữa đối diện với Tinh Linh Vương, Thư Lê chớp đôi mắt màu lục nhạt, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa bối rối. Hai tay luống cuống nắm lấy góc áo, cố gắng nhớ lại lễ nghi mà Elsa đã dạy.
Ví dụ, khi nhìn thấy Tinh Linh Vương thì phải hành lễ cấp cao nhất.
Cậu khép chân, dáng đứng thẳng tắp, vụng về nhấc tay phải áp lên ngực trái, khom lưng cúi đầu, lắp bắp nói:”Cảm….cảm ơn Vương tôn quý…..đã cứu em, em xin được ca ngợi ngài mỗi ngày!”.
Tinh Linh Vương mỉm cười, hỏi khẽ:”Em có bị thương không?”.
Thư Lê hành lễ xong thì đứng dậy, nghe thấy Tinh Linh Vương hỏi vậy thì lắc đầu như trống bỏi, chỉ cành cây trên cao rồi nói:”Không ạ! Chim béo bảo vệ em kỹ lắm”.
“Chim béo?”. Tinh Linh Vương ngước mắt nhìn về phía trước.
Chim béo chỉnh thẳng tổ chim của mình, sau đó trấn an bốn nhóc chim con cứ ríu rít mãi. Nghe thấy đoạn đối thoại giữa Tinh Linh Vương và bé con, nó vỗ cánh sà xuống, đậu trên ngọn cây cách đó không xa.
“Chíp chíp chíp”. Nó kêu mấy tiếng với bé con.
Ma thú cấp bậc thấp chưa thể dùng tiếng Tinh Linh để bày tỏ suy nghĩ.
Đương nhiên Thư Lê không thể hiểu được, cậu chỉ cảm thấy dường như chim béo không vui vẻ cho lắm.
Cậu nhìn Tinh Linh Vương nhờ giúp đỡ.
Tinh Linh Vương – người tinh thông tiếng ma thú – chu đáo phiên dịch giúp cậu:”Nó nói mình không phải chim béo mà là chim Tagunya, tên của nó là Doris”.
“Chíp!”. Chim béo nghiêm túc gật đầu.
“À….xin lỗi cậu nha!”. Thư Lê xấu hổ. Cậu không biết chủng loại của con chim này, chỉ thấy nó to béo trắng muốt, cho nên trong lòng mới thầm gọi nó là chim béo. Vừa rồi nói chuyện với Tinh Linh Vương không cẩn thận để lộ ra.
“Chíp chíp~”. Chim béo trước nay vẫn luôn khoan dung với các bé con.
Thư Lê thấy nó không để tâm thì thở phào nhẹ nhõm, chân thành tha thiết mà nhìn nó:”Cảm ơn cậu, Doris”.
Cậu chỉ cho nó một quả trái cây, chim béo không những cho cậu ở lại, mà vào thời khắc nguy hiểm nhất còn sẵn lòng bảo vệ cậu an toàn.
Nếu không có chim béo thì có lẽ cậu đã đắp được mấy cái mộ rồi.
Thư Lê sờ nhẫn trữ vật, muốn lấy ra một bảo vật tốt nhất để làm quà cảm ơn cho chim béo.
Ma xà cho quá nhiều đồ, nhất thời cậu không tìm được ra cái nào quý giá nhất, chọn tới hoa cả mắt.
Tinh Linh Vương nhanh hơn cậu một bước, đưa quà cảm ơn cho chim béo.
Chỉ thấy hắn nhấc tay, bốn hạt giống của hoa hồng tinh trong veo óng ánh bay về phía chim béo.
Chim béo không biết đây là hạt giống gì, nhưng vẫn bị nguồn ma lực nồng đậm của nó thu hút.
“Doris, cảm ơn ngươi đã cứu Sperion, đây là hạt giống của hoa hồng tinh, là quà cảm ơn cho ngươi và các đứa con”. Tinh Linh Vương nói.
Nghe vậy, chim béo trợn tròn hai mắt.
Bốn chấm đỏ nhỏ xíu này vậy mà lại là hạt giống của hoa hồng tinh có thể làm tăng cấp bậc ma thú!
Chim béo kích động nhìn Tinh Linh Vương, kêu “chíp chíp” mấy tiếng.
Thứ quý giá như vậy thực sự tặng cho nó sao?
Tinh Linh Vương cười, gật đầu.
Có được đáp án khẳng định, chim béo lập tức há mỏ, mổ mổ mổ mổ, nó ngậm cả bốn hạt giống vào trong miệng, sau đó đập cánh bay về tổ của mình.
“Chiếp chiếp chiếp”. Bốn chú chim con nghe thấy tiếng mẹ trở về thì kêu ríu rít liên tục.
Chúng nó đói rồi!
Chim béo không hề do dự đút bốn hạt giống vào miệng chim con.
Thư Lê nghi ngờ mà ngẩng đầu nhìn tổ chim huyên náo ở trên cao.
Lạ ghê, sao cậu thấy hạt giống mà Tinh Linh Vương đưa cho chim béo trông quen thế nhờ?
Nếu như nhớ không nhầm thì hạt giống hoa hồng tinh mà cậu đưa cho con chim sẻ mập ú kia cũng vừa tròn bốn hạt.
Ầy, chắc do cậu nghĩ nhiều rồi.
Tinh Linh Vương sống lâu như vậy, có ít hạt giống trong tay cũng là điều bình thường.
Chim béo cho các con ăn xong thì lại bay xuống lần nữa, lượn hai vòng phía trên thiếu niên đang ngã bò dưới gốc cây phụ cận.
“Chíp chíp chíp”.
Nó nhắc nhở, dưới đất còn hai nhân loại đang nằm, sống chết không rõ nè!
Mặc dù nó không thích nhân loại chút nào, nhưng so với đám hắc kỵ sĩ mang theo không khí chết chóc kia thì hai người này rõ ràng tốt hơn một chút. Suy cho cùng thì bọn họ cũng không bị sương mù ảnh hưởng, rơi vào ảo giác.
Thường thì chỉ những nhân loại thiện lương chính trực mới vượt qua được thử thách của sương mù mà thôi.
Thư Lê được chim béo nhắc nhở, bỗng dưng nhớ ra gì đó, bám vào ngón tay của Tinh Linh Vương nhìn xuống thảm cỏ.
Vừa nhìn, cậu suýt chút nữa thì huệ ra tại chỗ.
Ban nãy gặp được Tinh Linh Vương nên chỉ bận kích động, hoàn toàn quên mất nơi này còn có những người khác nữa.
Ví dụ như thiếu niên khóc lóc thảm thiết và bạn đồng hành của hắn, cùng với đoàn hắc kỵ sĩ hung tàn tà ác.
Lúc này, vầng trăng treo trên trời cao sáng ngời lạ thường, ánh bạc rọi qua cành cây mà đổ xuống, chiếu sáng tỏ tường cảnh tượng trên thảm cỏ.
Từng cái đầu máu me đầm đìa cùng với những thi thể không đầu nằm tán loạn trên mặt đất, bầy ngựa mất đi chủ nhân đứng tại chỗ gặm cỏ dại còn dính máu.
Thiếu niên áo quần rách rưới dựa vào thân cây, nằm im bất động. Mà cách đó 10m là một “khối máu hình người” đang nằm, trên người chi chít vết thương, nhiều đến nỗi mà phần lưng của anh ta đã máu thịt lẫn lộn.
Thư Lê ngồi trên tay của Tinh Linh Vương, cậu che miệng, cố nén cảm giác buồn nôn xuống.
Tinh Linh Vương rũ mắt, hơi khép ngón tay lại, ngăn cản tầm mắt của bé con. Hắn giơ tay phải lên, niệm một câu thần chú ngắn.
Thoáng chốc, thi thể hắc kỵ sĩ nằm rải rác trên mặt đất hoá thành bột phấn, hoà vào bùn đất của khu rừng. Đàn ngựa kinh hãi, chúng nhấc móng trước, chạy trốn tứ tán, rất nhanh đã biến mất dạng, chỉ còn thiếu niên vương tử và người thầy ma thuật ở lại.
________
Mình đọc đến đâu edit tới đó nên trong quá trình này sẽ có sự thay đổi về tên của nhân vật (tại mình bị ngu vụ chuyển đổi tên á T口T). Mình đang cố gắng sửa lại những chương trước nữa cho đồng bộ, nên có tình tiết nào mà chương sau vả chương trước thì mn nhắc mình để mình sửa với nha <333