Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh - Thanh Tôn - Chương 22: Hái lượm trong vườn trái cây
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh - Thanh Tôn
- Chương 22: Hái lượm trong vườn trái cây
Ở nơi không có ánh mặt trời, không có dinh dưỡng, không có nguồn tài nguyên mà đoạt địa bàn với Cây thần thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết. Không bằng rời đi nơi khác, trời cao đất rộng, tuỳ ý sinh trưởng, cạnh tranh đồng cấp, mỗi loài có một bản lĩnh riêng.
Tuy tiểu yêu tinh lấy Cây thần làm nhà, nhưng cuộc sống hằng ngày vẫn cần tới tài nguyên trong rừng rậm, ví dụ như thức ăn, thảo dược, các loại vật liệu, v.v…..
Khu rừng Yêu Tinh là một kho tàng tài nguyên phong phú, có thực phẩm trân quý và ma thú mà thế giới bên ngoài không có được.
Đối với các chủng tộc khác mà nói, nơi sinh sống của yêu tinh và tinh linh vừa thần bí vừa đẹp đẽ, giống như tiên cảnh khiến người ta thèm khát.
Nếu như 10.000 năm trước Tinh Linh Vương không phong toả cửa ra vào của khu rừng thì nơi đây đã sớm bị ngoại tộc san bằng và xâm chiếm.
Yêu tinh là đứa con cưng của rừng rậm, ngày ngày hưởng thụ món quà do thiên nhiên ban tặng.
Vì để dễ dàng hái lượm, yêu tinh đã dùng ma thuật vạch ra một khu vực an toàn, hạn chế ma thú cỡ lớn và đám động vật ăn thịt có tính công kích tới gần.
Đương nhiên, nếu muốn có được bảo vật tốt hơn thì cần phải ra khỏi khu vực an toàn, tiến hành thám hiểm vào tận sâu bên trong khu rừng.
Hái lượm là kỹ năng cần có của mỗi yêu tinh. Sau khi rời khỏi nhà ấp, các yêu tinh trưởng thành sẽ dốc lòng dạy cho bọn họ cách sinh tồn trong rừng rậm.
Bởi vì các bé con chưa được dạy cách chiến đấu và dùng ma thuật, không có năng lực tự bảo vệ bản thân nên Docia chỉ định dẫn bọn họ tới rừng cây ăn quả – nơi an toàn nhất trong khu vực an toàn.
Ở nơi này, đừng nói tới động vật cỡ lớn, đến cả một côn trùng cũng không có.
Sau khi biết sắp được vào rừng chơi, các bé con vui sướng phấn khởi, quăng sổ ghi chép sang một bên, mừng rỡ đi theo Docia rời khỏi lớp học.
Thư Lê cầm theo giỏ nhỏ, vai khoác túi đeo chéo, vỗ đôi cánh lụa mỏng xinh đẹp bay ở phía sau đội ngũ.
Cây thần chiếm diện tích quá lớn, các bé con bay hồi lâu mà vẫn chưa thể ra khỏi phạm vi do cành lá bao phủ.
“Ôi mệt quá đi mất!”. Budno thở hồng hộc. Cậu nhóc ăn nhiều, cơ thể mập mạp, phải bay một quãng đường xa khiến cho đôi cánh nhỏ sau lưng cũng khó lòng gánh vác.
“Cố lên, Budno! Đằng trước có rất nhiều trái cây tươi ngon đang chờ cậu”. Thư Lê dùng thức ăn dụ dỗ cậu nhóc.
Quả nhiên, vừa nghe thấy trái cây tươi ngon là hai mắt Budno đã sáng lên như đèn pha.
“Hey yo”. Nhóc ta tỉnh táo hẳn lên, hai cánh sau lưng đập nhanh hơn, bay vọt về phía trước như một viên đạn.
Disio phát hiện Budno vượt qua nhóc thì không cam lòng yếu thế đuổi theo.
“Xông lên đi—–“. Angel vung nắm tay nhỏ, tràn đầy sức sống mà hò hét. Các bé con khác được cổ vũ thì không hẹn mà cùng nhau đẩy nhanh tốc độ.
Thư Lê tụt lại cuối cùng, khoé miệng run rẩy.
Vốn dĩ cậu chỉ định cổ vũ nhóc mập kia một chút, ai dè lòng hiếu thắng của các bé con lại lớn như vậy, tự hình thành trận thi đấu tập thể luôn.
Đừng điên cuồng như vậy có được không?
Chúng ta chỉ đi hái trái cây thôi mà!
Thư Lê ngửa mặt lên trời thở dài, cậu không dám chậm trễ, cố gắng vỗ cánh bay theo.
Tuy cậu không béo, nhưng kỹ thuật bay lại không tốt. Bay quá cao hay quá nhanh sẽ dễ khiến cậu phát bệnh sợ độ cao.
Khi cậu còn đang vất vả đuổi theo thì xui xẻo đụng trúng tên Chris thích đùa dai không biết từ chỗ nào nhảy ra đổ thêm dầu vào lửa.
“Ây yo, các bé bay nhanh quá nhể, tính đi đâu chơi thế này?”.
Một bé gái ngây thơ trả lời:”Đi hái trái cây ạ”.
Chris vỗ tay nói:”Hái trái cây được đấy! Anh cũng đang định tới rừng cây ăn quả. Chúng ta cùng đọ xem ai bay nhanh hơn nhé! Người thua phải nộp hết trái cây cho người thắng!”.
Bé con đơn thuần chưa từng “đánh cược” bao giờ, vừa nghe thấy phải nộp hết trái cây thì nào dám tụt hậu.
“Kẻ hộ thực” Budno bùng nổ quyết tâm, thề phải giành được hạng nhất.
Thư Lê khổ không tả nổi, trong lòng vô cùng oán giận Chris.
Chris dường như sợ cậu không đủ vất vả, cười hì hì nói với cậu:”Sperion, em chưa ăn cơm trưa à? Sao bay chậm thế, có cần anh hỗ trợ gì không?”.
Thư Lê nghiến răng.
Anh giai, tôi cảm ơn anh!
Chris nhìn bé con phồng mang trợn má như con ếch xanh thì sung sướng ôm bụng cười sằng sặc. Đột nhiên, một cái chân mang giày cao gót quét về phía này, cực kỳ chuẩn xác mà đập trúng gương mặt của hắn.
“Áaaa…”.
Chris ré lên như bị chọc tiết, cơ thể xoay tròn trong không trung như con quay.
Các bé con trợn mắt há hốc mồm, không khỏi quên luôn cả việc bay tiếp.
Docia thong thả ung dung mà thu hồi cái chân xinh đẹp của mình lại, nhã nhặn vén mái tóc đỏ rực, uy hiếp nói:”Nghĩ chị đây vô hình rồi phải không? Dám xúi giục các bé con ngây thơ đơn thuần đánh cược với cậu!”.
Chris vất vả lắm mới ổn định được cơ thể, hắn lấy tay che gương mặt bị đá sưng húp lên, đáng thương mở lời xin lỗi:”Đúng đúng….em xin lỗi….lần sau em còn….”.
“Hửm?”. Docia lạnh lùng nhìn hắn.
Chris vội vàng sửa miệng, thái độ nhận sai vô cùng chân thành:”Lần sau em sẽ không dám nữa!”.
“Thật không?”. Docia khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ hoài nghi.
Chris tự sử dụng ma thuật trị liệu, ánh sáng trắng vừa loé một cái, khuôn mặt sưng như cái bánh bao lập tức khôi phục nguyên trạng. Hắn nho nhã lễ độ mà hành lễ với Docia, nghiêm chỉnh nói:”Em phải đi sửa bức tường ma thuật rồi, tạm biệt”.
Sợ Docia lại cho mặt mình một đá nữa, hắn vội vã đập cánh, trốn nhanh như một cơn gió.
Docia nhìn theo bóng dáng xa dần của hắn, khoé miệng khẽ giương lên.
Bức tường ma thuật, chính như tên gọi của nó, là một bức tường trong suốt dùng ma thuật dựng lên bên ngoài khu vực an toàn.
Bởi vì trong rừng thường xuyên có ma thú cấp cao đi lại, trong lúc vô tình sẽ đâm vỡ bức tường ma thuật, nên cứ cách nửa tháng, các yêu tinh sẽ tới đây để tu sửa lỗ hổng.
Mà Chris vừa mới trưởng thành, tinh lực sung mãn, đương lúc tuổi ăn tuổi chơi, phái hắn đi sửa tường là quá hợp lý, để hắn đỡ chạy nhảy khắp nơi giở trò đùa giỡn.
Docia quay sang đối mặt với các bé con, hoà ái dễ gần nói:”Các cục cưng, đánh cược là hành vi không tốt, chúng ta nhất định không được học theo đâu nhé!”.
“Vâng ạ”. Các bé con ngoan ngoãn gật đầu.
“Chris là yêu tinh hư!”. Bé gái tên Lois tức giận lẩm bẩm. Bé còn tốt bụng trả lời câu hỏi của Chris, không ngờ Chris lại cổ vũ bọn họ đánh cược.
“Đúng đúng đúng, Chris là đồ trứng thối! Anh ta còn muốn cướp trái cây của chúng ta!”. Budno nắm chặt bàn tay, lòng đầy căm phẫn.
“Lần trước anh ấy còn nói dối là chúng ta sẽ đi học trễ nữa chứ!”. Angel chống nạnh.
Các bé con mồm năm miệng mười mà cáo trạng, lên án “hành vi độc ác” của Chris, có thể thấy bình thường hắn làm người thất bại cỡ nào.
Docia chờ các bé con kể xong mới nghiêm túc nói:”Nếu như Chris đã làm mọi người tức giận, vậy thì chúng ta phải tiến hành trừng phạt hắn”.
Nghe đến từ “trừng phạt”, các bé con thiện lương bỗng chần chờ.
“Cái đó…..Thật ra thì, Chris cũng không xấu xa như vậy….Hôm bữa anh ấy còn tặng em một quả trái cây”. Budno liếm mép:”Loại quả kia ăn ngon cực kỳ”.
“Hôm qua chúng em đi khu buôn bán mua rất nhiều đồ đạc, nhiều không xách nổi, là Chris đã xách giúp bọn em”.
“Anh ấy khoẻ dã man, hai tay có thể xách bốn cái túi lớn!”.
“Khi em lạc đường, là anh ấy đã dẫn em về nhà”.
“Nghĩ vậy thì….thực ra anh ấy cũng không xấu lắm”.
Các bé con hoang mang.
Tại sao lại có yêu tinh vừa tốt vừa xấu?
Thư Lê là người duy nhất thấy rõ được bản chất.
Là thành viên của bộ tộc trường thọ, Chris 100 tuổi hiển nhiên vẫn còn giữ lại tính cách thiếu niên của mình, thích đùa giỡn với mấy bạn nhỏ, nhưng cũng không có ý xấu.
Ví dụ, nếu sáng hôm trước bọn họ không bay nhanh hơn thì quả thật sẽ đi học trễ.
Chiều hôm qua, lúc đi dạo khu buôn bán, các bé con ai ai cũng mua cực kỳ nhiều, túi xách nặng đến mức không nhấc nổi, Chris vừa lúc đi ngang qua bèn tốt bụng ra tay giúp đỡ.
Nếu không nhờ Chris giúp đỡ, phỏng chừng bọn họ đã bỏ lỡ cơm tối mất rồi.
Nói tóm lại, Chris là một yêu tinh hay vạ miệng.
Bị Docia đá một cái cũng đáng đời.
Nhưng mà yêu tinh biết dùng ma thuật lợi hại thật. Nhấc bừa một ma thuật trị liệu là đã có thể tiêu sưng rồi.
Thư Lê nhộn nhạo xoa tay, nóng lòng muốn được học ma thuật ngay lập tức.
Khổ nỗi cậu vẫn chỉ là một bé con mới sinh chưa được bao lâu, đến tiếng Tinh Linh còn không sõi chứ đừng nói tới học ma thuật.
Quả là gánh nặng đường xa!
Tốt nhất nên tranh thủ thời gian học tập thì hơn!
Docia kiên nhẫn đứng chờ một bên, nghe các bé con tôi một câu, cậu một câu thảo luận về điểm tốt xấu của Chris. Bỗng nhiên, cô phát hiện có một bé con không tham gia mà lại ngồi khoanh chân trên mũ của một cây nấm lớn, cúi đầu nhìn sổ ghi chép trong tay.
Là Sperion!
Nhóc con vừa lật sổ ghi, miệng vừa lẩm bẩm, giống như đang tập đọc cái gì đó.
Trong mắt Docia loé lên vẻ kinh ngạc.
Không phải chứ….. Trẻ con bây giờ đều chăm chỉ vậy sao?
Một chút thời gian cũng không lãng phí, tận dụng từng giây để học tập.
Cô khẽ ho hai tiếng.
Nhớ tới bài hát tinh linh mà mình nghe thấy chiều qua.
Theo như lời của Leah và Ores, bé con cất tiếng hát lắp bắp, thậm chí còn hát sai tên của các thần chính là Sperion.
Dũng khí rất đáng khen!
Tiếng Tinh Linh cũng thật sự không tốt.
Mấy trăm năm rồi chưa từng thấy bé con nào có thiên phú ngôn ngữ bình thường như vậy.
Nghe được tiếng ho khan, Thư Lê khó hiểu ngẩng đầu. Đối diện với ánh mắt tràn đầy hứng thú của Docia, cậu chỉ hơi giật mình rồi thản nhiên gập sổ ghi lại, cất vào túi đeo chéo, nhấc cái giỏ để ở bên cạnh lên.
“Docia, chúng ta còn đi hái trái cây nữa không?”.
Nếu cứ để các bé con tiếp tục thảo luận thì trời sẽ tối mất.
Docia hơi mỉm cười, vỗ tay mấy cái, nâng giọng nói:”Các em, chuyện của Chris thì đợi khi nào về hẵng nói tiếp, bây giờ mọi người tiếp tục xuất phát đến rừng cây ăn quả nào”.
“Vâng ạ~”. Các bé con trăm miệng một lời mà đáp lại, xếp hàng đuổi theo cô.
Thư Lê thở phào nhẹ nhõm, vỗ cánh gia nhập đội ngũ.
Hơn nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đến được nơi.
Ánh nắng chiều lộng lẫy chói mắt, không chút e dè mà chiếu bừng sức sống của từng cành cây ngọn cỏ. Đủ loại trái cây tròn trịa căng mướt điểm xuyến dày đặc trên cành, khiến các bé con nhìn mà đổ nước miếng ròng ròng.
“Aaaa, cái này mình biết nè, là quả kuku!”.
“Còn đó là quả lala!”.
“Cả một mảng lớn cây mận đỏ luôn!”.
“Tuyệt vời! Mình thích nơi này quá!”.
“Chúng ta mau hái chúng đi! Mình muốn ăn thật nhiều thật nhiều hoa quả!”.
Các bé con cầm theo giỏ hận không thể vùi đầu vào vườn trái cây ăn uống thoả thích.
Budno “shhhh” một tiếng, mạnh mẽ nuốt nước miếng.
Thư Lê nhìn đông ngó tây, phát hiện trái cây ở nơi này có thể tích khá nhỏ, đều là thức ăn thường ngày của các bé con, thích hợp cho bọn họ ngắt hái.
Từ ngày xuyên tới thế giới này, cậu đã phải ăn chay suốt ba tháng liền, mồm miệng bắt đầu có chút nhạt nhẽo.
Nhớ mùi vị của thịt quá đi mất!
Nhưng yêu tinh là sinh vật ăn chay, lấy mật hoa và trái cây làm nguồn thực phẩm chính, phối hợp với rễ thực vật, bột lúa mạch cùng với món mặn duy nhất – trứng chưa thụ tinh của một loài chim nào đó.
Nếu như Thư Lê muốn ăn thịt, thì phải đợi một ngày nào đó cậu rời khỏi khu rừng Yêu Tinh tới thế giới nhân loại rèn luyện mới có thể ăn.
Đáng tiếc, muốn rời đi thì ít nhất phải chờ sau tuổi trưởng thành.
Yêu tinh một trăm tuổi mới trưởng thành.
Hồi còn ở nhà ấp, Aisha đã từng dạy một lớp kiến thức cơ bản cho các bé con. Khi biết được yêu tinh và tinh linh mất 100 năm mới đến tuổi trưởng thành, Thư Lê đã vô cùng khiếp sợ.
Một trăm năm…. Tuổi thọ cực hạn của nhân loại. Mà với cuộc đời của một yêu tinh thì đây lại chỉ là bước khởi đầu.
Khoảng cách giữa các giống loài sao lại lớn đến như thế?
Docia thấy các bé con đã thèm lắm rồi, cô lấy từ trong túi trữ vật ra một cái sọt to có thể đựng được bốn quả bóng đá.
Các bé con tò mò mà “oa” lên liên tục, bay vào trong đó sờ trái sờ phải.
“Docia, cái giỏ này dùng để làm gì vậy ạ?”. Angel đứng bên cạnh sọt, cất tiếng hỏi yêu tinh trưởng thành.
“Đựng trái cây”. Docia chỉ vào đủ loại hoa quả ở bốn phía, tươi cười thân thiết:”Bữa tối hôm nay của nhà ăn trường đành dựa vào các bé con nha!”.
Nói cách khác, các bé con phải để tất cả số trái cây hái được vào trong sọt tới khi nào đầy mới thôi.
Đương nhiên, trong quá trình hái mà thèm quá thì có thể ăn trước.
Nhiệm vụ nặng nề, nhóm bé con sục sôi ý chí chiến đấu, sắn tay áo bắt đầu vào việc.
Docia dạy học ngay tại chỗ. Cô chỉ vào từng cây ăn quả rồi giải thích đây là cây gì, sản xuất ra loại quả nào, hương vị và độ dinh dưỡng ra làm sao.
Các bé con nghiêm túc nghe giảng, có đứa còn lôi sổ ra ghi chép.
Đợi đến khi giới thiệu xong, Docia bay lên ngọn cây, vừa gặm quả kuku vừa nhìn các bé con tự do hoạt động.
Thư Lê vô cùng biết ơn sổ ghi chép của trò giỏi Yên Tĩnh, những loại quả ở đây đều được hắn ghi lại, thậm chí còn vẽ ra giống y xì đúc. Vừa rồi khi Docia giảng bài, cậu đã có thể dễ dàng nghe hiểu tất cả.
“Sperion, mau tới đây hái quả đi!”. Budno nhiệt tình vẫy gọi Thư Lê.
“A–“. Thư Lê hoàn hồn lại, kéo theo Disio và Angel cùng bay tới.
Bốn bé con thường xuyên làm việc cùng nhau, tình hữu nghị cũng dần dần tăng lên. Tuy rằng Budno và Disio vẫn hay cãi vã, nhưng giữa họ đã không còn mùi thuốc súng như ban đầu.
Quả kuku không lớn, bé con chỉ cần dùng một tay là có thể cầm được, nhưng muốn hái nó lại hơi tốn sức, phải dùng cả hai tay giật mạnh mới lấy được.
“Hây ya, hây ya…”. Budno hái đến mức đỏ mặt tía tai. Mới hái được mấy quả mà lòng bàn tay đã đau xót.
Thư Lê thấy tình huống này, thầm than không ổn!
Cái sọt của Docia lớn như vậy, giỏ được phát cho các bé con lại rất nhỏ. Bọn họ phải hái bao lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ?
Không có công cụ thì khối lượng công việc sẽ trở nên rất lớn.
Thư Lê ngẫm nghĩ một lúc, lấy từ trong túi đeo chéo một đôi găng tay bảo hộ, rút chiếc dao găm cắm ở bên hông ra.
“Ý?”. Angel tò mò hỏi:”Sperion, cậu muốn làm gì?”.
Thư Lê bay tới trước một quả trái cây, giơ con dao lên cắt vào cuống quả.
Dao găm tuy nhỏ nhưng lại rất sắc bén, trái cây đã lập tức rơi khỏi cành.
“A, rơi rồi…”. Disio vội lao tới đỡ lấy quả kuku đang rơi xuống.
Budno hưng phấn vỗ tay:”Sperion, đây đúng là một biện pháp hay!”.
Đáng ghét!
Lần trước cậu nhóc lại mua cung tên, mà cung thì không tiện đem theo nên chỉ có thể treo trên vách tường nhà làm vật trang trí. Sớm biết như vậy thì nhóc đã mua dao găm rồi.
Angel thấy Thư Lê lập được công lớn, hai mắt sáng lên, lập tức rút đoản kiếm của mình ra.
“Hâyyyy yaaaa, xem kiếm đây”.
Angel cực kỳ có khí thế, giơ kiếm vung mạnh một cái, một quả kuku cũng theo đó rơi xuống.
Budno nhanh nhẹn tiếp được, bỏ vào trong giỏ của Angel.
Angel nhoẻn miệng cười:”Cảm ơn nha! Đợi giỏ của mình đầy rồi thì bỏ vào giỏ của cậu”.
Budno gật mạnh một cái:”Được thôi!”.
Bốn bé con phân làm hai nhóm, cùng nhau hợp tác, chẳng mấy chốc mà bốn cái giỏ đã được lấp đầy. Bọn họ phấn khởi đổ hết trái cây vào trong sọt lớn.
Các bé con khác phát hiện hoá ra còn có thể hái trái cây như vậy bèn vội vã noi theo.
Hôm qua có không ít bé con mua dao găm và đoản kiếm từ phố buôn bán, tất cả cùng lấy ra lập nhóm với những người không có vũ khí.
Trong vườn trái cây, các bé con tất bật làm việc, khí thế ngút trời. Docia ngồi trên đỉnh cây lại xem không biết chán là gì.
Lứa bé con lần này là những tiểu yêu tinh độc đáo nhất mà cô từng dạy.
Không chỉ nghiêm túc học tập mà còn hiểu cách lấy vũ khí để hái hoa quả.
Thú vị, thật sự quá thú vị!
“Hi, Docia, đang trông trẻ hả?”. Một nữ yêu tinh trưởng thành từ cánh rừng bên kia bay tới.
Docia quay đầu lại, phát hiện người tới là yêu tinh phụ trách chăm sóc vườn trái cây.
“Đúng vậy, hôm nay dẫn theo đám nhóc tới đây chơi. Cậu xong việc rồi à?”.
Yêu tinh trưởng thành kia đáp xuống cành cây bên cạnh cô, duỗi cái eo lười biếng.
“Xong hết rồi, toàn bộ cây ăn quả đều được bón phân, tưới nước, làm tôi mệt tới mức đau eo mỏi gối”.
Docio mím môi cười:”Chẳng phải dùng ma thuật là có thể xong hết rồi sao?”.
Yêu tinh trưởng thành chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:”Dùng ma thuật cũng cần dùng sức mà!”.
Niệm thần chú là một việc rất mệt nha!
“Vậy á hả?”. Docia nhìn cô, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau mới không hẹn mà cùng bật cười.
Docia cười rồi nói:”Cậu có gặp Chris không?”.
Yêu tinh trưởng thành nhún vai:”Có, hắn còn phàn nàn với tôi là suýt bị một đá của cô huỷ dung nữa kìa”.
Docia lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp:”Hắn muốn đánh cược với các bé con, đá hắn là đúng”.
Yêu tinh kia nghe vậy thì gật đầu đồng ý:”Đá hay lắm!”.
Docia nhếch miệng:”Tháng sau vẫn nên để hắn đi sửa tường ma thuật thì hơn”.
Yêu tinh trưởng thành nhướn mày:”Tán thành!”.
Ở rừng cây ăn quả cách trung tâm của khu vực an toàn mười mấy mét, Chris hắt xì một cái.
“Hắt xì—“.
Hắn chà mũi, tiếp tục giằng co với một con ma thú họ nhà chim to lớn.
“Này anh bạn, bạn tự tiện xông vào vườn trái cây của yêu tinh ăn vụng hoa quả có thấy vô lễ lắm không?”.
Con chim lớn kia dường như không nghe hiểu hắn nói gì. Nó ngồi xổm trên cành cây, vui vẻ thoải mái mà ăn quả. Ăn hết quả này tới quả khác, sức ăn tốt vô cùng.
Chris nổi gân xanh.
Đây là loài chim sekern có tiếng lướt gió đạp mây, thích ăn chay, tính cách ngạo mạn. Chúng ỷ vào tốc độ bay của mình mà thường xuyên nhân lúc bức tường ma thuật xuất hiện lỗ hổng để lẻn vào vườn trái cây ăn vụng.
Những lần trước đều là yêu tinh trưởng thành lợi hại tới sửa tường, sekern thấy không ổn một cái là lẩn nhanh như gió.
Hôm nay phát hiện người tới sửa tường lại là một tiểu yêu tinh vừa mới trưởng thành, chim sekern cấp 7 tỏ vẻ không đáng để nó phải sợ hãi. Thế là chú ta cố ý đậu trên cành cây, quang minh chính đại ăn hoa quả trước mặt tiểu yêu tinh.
Bị con chim khổng lồ này khinh bỉ, Chris nắm chặt nắm đấm.
“Tốt nhất mày nên lập tức, nhanh chóng rời đi, nếu không tao sẽ không nương tay với mày đâu”.
Sekern ung dung nhấm nháp trái cây, khinh miệt mà liếc nhìn tên nhóc này.
Cơ thể chẳng to bằng cái móng của nó nữa, còn tính không nương tay cơ đấy?
Chris run môi:”Tao cảnh cáo mày lần cuối!”.
Câu trả lời của chim sekern là, nó há to miệng cắn một chùm quả, kiêu ngạo nuốt xuống.
“Quá đáng, thật quá đáng! Tao không thể nhịn mày thêm nữa!”.
Chris gào lên.
Ai cũng nói hắn đùa dai, nhưng có bao giờ giỡn quá đáng như con chim ngu ngốc này không.
Dám bơ lời cảnh cáo của hắn, phá hỏng vườn trái cây của yêu tinh, ăn vụng hoa quả, tội không thể tha thứ!
Sekern sải rộng đôi cánh dài 5m của nó, thách thức tiểu yêu tinh.
Tới đi nè, tới đi nè, coi thằng nào lợi hại hơn!
Hai bên giương cung bạt kiếm, chỉ cần một cú khích là có thể bùng nổ ngay tức khắc.
Trên một cái cây cách chỗ bọn họ đang đứng khoảng 5m, có bốn bé con đang nép mình lẩn trốn.
Cảm nhận được sát khí dày đặc dâng trào, bốn bé con đã sớm khiếp sợ đến sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Thư Lê nhìn thấy một con chim khổng lồ cao 2m, cánh dài 5m như vậy. Thị giác chịu cú đả kích cực mạnh.
“Chúng ta….mau rời đi thôi…”.
Cậu kéo quần áo của ba người bạn, nhỏ giọng nói.
Loài chim to lớn này vừa nhìn là biết không dễ chọc, Chris chỉ to bằng lòng bàn tay, cho dù có biết ma thuật cũng khó lòng ngăn cản.
Nếu bốn người bọn họ biết khôn thì nên nhanh chóng trở về tìm Docia, để cô ấy tìm cách.
“Nhưng….nhưng mà chúng ta còn chưa hái trái cây lớn”. Budno ôm một quả nhìn giống trái lê ở trong lòng, lưu luyến không nỡ rời đi.
Một quả lớn đến nhường này, mùi hương còn rất thơm, nhất định sẽ vô cùng ngon miệng.
Thư Lê xấu hổ:”Nơi này nguy hiểm….”.
Vốn dĩ bọn họ sẽ hái trái cây ở vòng trong của khu vực an toàn, nhưng bởi vì hiệu suất của các bé con quá cao, trái cây xung quanh đều bị hái gần hết nên chỉ đành mở rộng phạm vi ra bên ngoài.
Budno tinh mắt nhìn thấy một loại quả còn to hơn cả đầu của nhóc bèn kích động phi tới hái.
Disio và Angel cũng không cam lòng yếu thế, nối bước nhau nhằm về phía trái cây lớn.
Thư Lê không cản được bọn họ nên đành phải đi theo.
Kết quả trùng hợp đụng phải cảnh tượng Chris chạm trán loài chim khổng lồ kia.
Hiển nhiên, vị trí của bọn họ đã không còn nằm trong khu vực an toàn nữa rồi, cần phải nhanh chóng quay trở lại.
Nhỡ đâu con chim lớn kia và Chris đánh nhau to, mà bốn người bọn họ không có năng lực tự bảo vệ bản thân, tự dưng sẽ thành trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Budno ôm trái cây không muốn buông tay, nước mắt lưng tròng, nom đến là tội nghiệp.
Disio nhìn con chim to lớn kia, chẳng những không sợ hãi mà còn phấn khích không thôi:”Sperion, đừng sợ, bọn họ sẽ không đánh nhau đâu”.
Angel khờ dại gật đầu:”Sit nói động vật và ma thú trong rừng đều là bạn của yêu tinh”.
Là bạn bè thì làm sao có thể đánh nhau được?
Thư Lê bị sự đơn thuần của bọn họ đánh bại. Có là bạn bè thì cũng sẽ trở mặt thành thù đó bạn tôi ơi!
Giống như để chứng minh cho suy nghĩ của cậu, Chris và con chim khổng lồ đang giằng co bỗng dưng động thủ.
Cánh của con chim lớn quạt một cái, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc nhỏ, thế như chẻ tre mà lao về Chris.
Chris cười lạnh một tiếng, không hề né tránh. Chỉ thấy đôi tay hắn nắm chặt lại, niệm một câu thần chú ngắn, quanh thân bung toả một luồng sáng chói mắt.
Thư Lê không khỏi đưa tay lên che mắt.
Chờ ánh sáng biến mất, cậu buông tay xuống, vội vã nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Chris to bằng một bàn tay đã biến mất, thay vào đó là một anh chàng đẹp trai cao 1m8.