Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường - Liên Sóc - Chương 97: Chủ yếu vẫn là qua gặp người
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường - Liên Sóc
- Chương 97: Chủ yếu vẫn là qua gặp người
“Dậy rồi à?” Cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, Doanh Kiêu bước vào, trong tay còn cầm một quả cam.
Cảnh Từ nương theo động tác cúi đầu uống nước để khẽ gạt đi giọt lệ bên khóe mắt, khẽ “ừm” một tiếng.
“Mới ngủ chưa được nửa tiếng nữa.” Doanh Kiêu ngồi xuống bên mép giường, đưa tay lên trán cậu cảm nhận nhiệt độ rồi khẽ nhíu mày: “Còn hơi nóng, em đợi chút, anh đi lấy nhiệt kế đo lại cho em.”
Hắn vừa nói, vừa đặt quả cam lên bàn đầu giường, vừa định đứng dậy đã thấy eo bị Cảnh Từ siết chặt lấy.
Dù thời gian này Cảnh Từ thoải mái hơn trước rất nhiều nhưng những cử chỉ thân mật như chủ động ôm lấy như thế này vẫn hiếm thấy.
Doanh Kiêu có hơi không an tâm, không đẩy cậu ra mà duỗi tay xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Sao thế em?”
Cảnh Từ chôn mặt vào cổ hắn, hầu kết không nhịn được hơi động. Hồi lâu sau mới run giọng nói: “Có hơi khó chịu.”
Những chuyện trong mơ kia không thể nào nói thành lời, biểu hiện quá rõ ràng sẽ chỉ khiến Doanh Kiêu càng thêm lo lắng, vẫn may là có cái cớ sinh bệnh này.
Câu chuyện trong giấc mộng không liền mạch, cậu cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu đúng như những gì hệ thống nói thì linh hồn của cậu sau khi hồi phục sẽ tự quay trở về, như vậy cậu không nên trở về hiện tại.
Vậy nên, khi đó Doanh Kiêu… không chờ được cậu sao? Sao hai người lại quay về lúc học phổ thông?
Cảnh Từ nhắm mắt lại, đôi tay ôm lấy Doanh Kiêu càng siết chặt hơn nữa. Những chuyện kia sớm muộn gì cũng có một ngày trở nên rõ ràng, còn bây giờ cậu chỉ muốn ôm lấy hắn mà thôi.
Không phải đền bù, Doanh Kiêu chẳng cần cậu bù lại bất kì điều gì cả, như vậy là hạ thấp tình cảm của hắn. Cậu chỉ là quá thích người này, cũng nhớ hắn quá nhiều.
“Đi bệnh viện với anh nhé?” Doanh Kiêu dịch vào bên trong một chút, ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Có phải sợ tiêm không? Giờ bác sĩ cũng không tùy tiện tiêm cho bệnh nhân đâu, chỉ là kê thuốc gì đó thôi.”
“Không.” Cảnh Từ khẽ cọ cọ bên cổ hắn rồi buông tay, nhỏ giọng nói: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu, chỉ là hơi không thoải mái thôi, ôm anh một chút là được rồi.”
Ôm anh một chút là ổn thôi…
Trong lòng Doanh Kiêu vừa ngọt vừa thương, hoàn toàn không thể đỡ được những lúc cậu ỷ lại, làm nũng với hắn. Hắn cụp mắt nhìn Cảnh Từ, chỉ muốn dịu dàng với cậu hơn một chút, trân trọng cậu hơn chút nữa: “Vậy có muốn hôn không?”
Cảnh Từ chợt ngước mắt.
Doanh Kiêu cười một tiếng, ghé vào gần cậu hơn, Cảnh Từ chủ động hôn lên.
Tuy là hai người đã bên nhau lâu như vậy nhưng cách Cảnh Từ hôn vẫn ngây ngô như vậy. Doanh Kiêu phối hợp mà cúi đầu, cưng chiều để cậu tùy ý cắn mút trên môi mình như cún nhỏ. Hồi lâu sau mới đảo khách thành chủ, hôn cậu thật sâu.
“Hôm nay nghe em.” Vừa hôn xong, Doanh Kiêu rút tờ giấy lót xuống bàn, vừa bóc cam vừa nói: “Nhưng nếu mai vẫn không hạ sốt thì phải nghe anh, được không?”
“Được.” Cảnh Từ gật đầu, tự tin mười phần: “Anh yên tâm, đến mai là ổn.”
Doanh Kiêu búng trán cậu: “Em lại chủ quan nữa rồi.”
Cảnh Từ sờ sờ chỗ hắn chạm qua, mím mím môi cười.
Cam lúc trước để trong tủ lạnh nhưng Doanh Kiêu đã lấy ra ngoài hồi lâu nên cũng không bị lạnh quá. Chỉ là vỏ hơi dày nên hắn xoay mấy vòng mới tìm được chỗ xuống tay, bắt đầu chật vật bóc ra.
Cảnh Từ ngồi một bên lo lắng, không nhịn được nói: “Lấy dao bổ đi.”
“Trên mạng bảo dùng dao bổ không ngon bằng tự tay bóc.” Doanh Kiêu lau nước cam dính trên tay, mắng: “Mẹ nó sao cái này khó thế?”
Cảnh Từ cảm thấy hai cách chẳng có gì khác nhau nhưng cậu vẫn quen nghe theo Doanh Kiêu, duỗi tay ra nói: “Để em?”
“Không cần.” Doanh Kiêu tránh một cái, không để cậu chạm tay: “Chút chuyện này cũng cần đến em? Tránh qua một chút, đừng để nước bắn vào người.”
Chẳng qua mới đầu Doanh Kiêu không tìm được cách, sau khi tìm được đúng vị trí xuống tay rồi thì cũng trơn tru dễ dàng. Hắn bóc hết vỏ ra, lột sạch xơ nhỏ dính trên múi cam rồi tách ra một múi đưa đến bên miệng Cảnh Từ: “Anh nghe bọn họ nói bị sốt ăn cái này tốt, không biết có đúng thật không cơ mà ăn nhiều hoa quả cũng có lợi.”
Cảnh Từ muốn tự mình làm nhưng lại bị Doanh Kiêu ngăn lại.
“Há miệng.”
Cảnh Từ sợ nước quả nhỏ xuống ga, cắn xong thì vội nhảy xuống giường ngồi cạnh Doanh Kiêu, lúc này mới bắt đầu ăn.
Doanh Kiêu nhướn mày nhìn cậu: “Thích bộ ga giường này đến thế cơ à?”
“Không có.” Cảnh Từ nuốt miếng cam trong miệng rồi mới trả lời: “Vừa thay xong, nếu dính nước lại phải giặt.”
Doanh Kiêu đột nhiên cười một tiếng, lại đút qua một múi cam khác cho cậu, thấy cậu ăn rồi mới nói tiếp: “Khó trách.”
Cảnh Từ không nghe rõ, nhai cam rồi mơ hồ hỏi một câu: “Gì cơ?”
“Tối qua ấy,” Doanh Kiêu nói rất chậm, như là cố ý nhấn mạnh, hoặc tựa như mới vừa hiểu ra: “Lúc đó em cũng sợ làm bẩn ga giường.”
Cảnh Từ nhất thời sặc nước, ho một tiếng thật to.
“Sao da mặt lại mỏng như vậy,” Doanh Kiêu vỗ vỗ lưng cho cậu, bất đắc dĩ nói: “Đỡ hơn chưa?”
“Rồi, được rồi.” Cảnh Từ lấy giấy lau miệng, khó khăn điều chỉnh lại hô hấp.
Doanh Kiêu sợ cậu thực sự bị sặc, không buông mấy lời lẳng lơ nữa, tập trung đút cho cậu.
Mới đầu Cảnh Từ còn có chút câu nệ, sau được đút thành quen, tự nhiên thả lỏng người.
Doanh Kiêu thấy cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trong lòng lại rục rịch không chịu được, cố ý chơi xấu, đút qua một miếng vỏ cam.
Cảnh Từ mở miệng theo phản xạ, không nhìn lại mà cứ thế nhai.
Cảnh Từ ngơ người, động tác nhai nuốt cũng tạm dừng, cậu không dám tin ngước mắt nhìn Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Bé ngốc này,” Doanh Kiêu nhéo nhéo mặt cậu, đưa tay ra: “Nhè ra nào.”
Cảnh Từ muốn nhả luôn vào thùng rác nhưng Doanh Kiêu vẫn nâng tay chờ. Cậu đổi hướng, nhưng cậu di chuyển đến đâu thì tay Doanh Kiêu bám theo đến đó, hết cách cậu đành nhả vỏ cam vào tay hắn.
Cậu rút cho Doanh Kiêu một tờ khăn giấy, hơi ngượng nói: “Anh lau tay chút đi.”
Doanh Kiêu nhận lấy, khóe môi hơi cong: “Sao lại căng thẳng như vậy, đã ăn bao lần rồi mà còn sợ bẩn tay à?”
Gò má Cảnh Từ hơi hồng hồng, nhưng không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
Sau khi ăn cam xong, Doanh Kiêu lại đo nhiệt độ cho Cảnh Từ, giờ hạ xuống còn 37,7 độ. Tuy chưa hạ xuống nhiệt độ thường của cơ thể nhưng ít nhất không còn nóng như ban nãy nữa. Ngôn Tình Tổng Tài
“Ngủ thêm một lát đi,” Doanh Kiêu dọn dẹp mặt bàn xong nói với Cảnh Từ: “Tối đến giờ cơm thì anh gọi em, ốm thì nên ăn thanh đạm chút. Anh bảo dì nấu cháo tôm rồi, em có muốn ăn không? Nếu không thích thì đổi thành món khác.”
“Cứ ăn cháo tôm đi.” Cảnh Từ không quay trở lại giường mà trải lại chăn: “Em thích mà.”
Doanh Kiêu giúp cậu đặt gối lên chăn, nhíu mày hỏi: “Không ngủ nữa à?”
“Ngủ…”
Ngủ thì dọn chăn làm gì? Không đợi Doanh Kiêu nói ra nghi hoặc trong lòng đã thấy Cảnh Từ nói: “Em ra sô pha ngủ.”
“Ngủ ở sô pha sao thoải mái được, em…” Doanh Kiêu còn chưa nói dứt câu đã thấy Cảnh Từ cụp mắt, mặt thì đỏ bừng, lập tức hiểu ra.
Phòng khách ngay đối diện phòng sách, chỉ cần mở cửa phòng sách thì Cảnh Từ vừa ngẩng lên là có thể thấy hắn bên trong.
Doanh Kiêu lẳng lặng nhìn cậu, hồi lâu sau duỗi tay kéo cậu lại ấn vào lồng ngực mình, khàn giọng nói: “Được rồi, anh giúp em lấy chăn.”
Chiều hôm đó, Doanh Kiêu làm bài tập ở bàn trà trong phòng khách.
Cảnh Từ tuy gầy nhưng tố chất thân thể không tồi chút nào, đến đêm đã hạ sốt, hôm sau cũng không sốt lại lần nào. Cuối cùng Doanh Kiêu cũng thở phào được hơi nhẹ nhõm nhưng cũng ghi nhớ chuyện bồi bổ cho cậu.
Hết ba ngày nghỉ Thanh minh, học sinh Thực Nghiệm Tỉnh lại khẩn trương quay trở lại trường học tập trung. Bây giờ câu cửa miệng của thầy Lưu chính là: “Sắp lên mười hai rồi, còn không chịu tranh thủ thời gian mà học đi, sau này mấy đứa nhất định sẽ hối hận đấy!”
“Hỏi thật chứ, có phải thầy Lưu sắp bước vào thời kỳ tiền mãn kinh không?” Trong lớp, Hà Chúc cẩn thận lấy điện thoại giấu trong ống tay áo ra: “Nộ khí lớn như vậy, mỗi lần thầy ấy dạy dỗ là tao lại kinh hồn bạt vía, chỉ sợ thầy đập nát luôn cả cái bàn.”
Trịnh Khuyết lau mồ hôi lạnh trên trán, ngó nghiêng ngoài cửa sổ, đến lúc xác định thầy Lưu sẽ không quay đầu lại mới mở game ra lần nữa: “Còn hơn một năm nữa mới thi đại học mà, cũng chẳng hiểu thầy ấy gấp cái gì.”
Cậu chàng liếc nhìn màn hình, chỉ một lát sau là nhân vật của bản thân bay màu. Trịnh Khuyết không nhịn được mà chửi một tiếng, dứt khoát thoát ra, bình thản nói: “Cứ coi như là thực sự muốn thi đại học thì tao cũng chẳng sợ, dù sao thì tao cũng ra nước ngoài.”
“Ba đứa bọn tao đều tính giống nhau.” Hà Chúc liếc nhìn Doanh Kiêu xoay bút trầm ngâm: “Anh Kiêu, mày thì sao?”
Doanh Kiêu ngẩng đầu lên, hơi lười biếng dựa người vào ghế: “Này còn phải hỏi à?”
Hà Chúc: “…”
Quên mất con người này khoảng thời gian gần đây dù hết giờ hay chưa vẫn liều mạng mà học.
“Bỏ đi, chúng ta không cùng một loại.” Hà Chúc xua xua tay, đẩy đẩy Bành Trình Trình ngồi cạnh nhưng không buồn hé răng: “Lão Bành, mày muốn sang nước nào?”
Bành Trình Trình tích chữ như vàng, lắc đầu tỏ ý chưa nghĩ ra.
“Nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên.” Trịnh Khuyết nhỏ giọng giục: “Ba đứa mình có thể vào chung một trường, đến lúc đó ra ngoài chơi cũng tiện.”
Doanh Kiêu thức cả đêm cày đề Toán nên lúc này có hơi chóng mặt nhức đầu. Hắn mở lọ dầu gió, chấm lấy một ít rồi vừa thoa lên huyệt Thái Dương vừa nói: “Đi Úc đi.”
Hà Chúc quay sang chỗ hắn: “Mày hiểu bên đó lắm à?”
“Lão Bành thích boxing, mày thì muốn giảm béo,” Doanh Kiêu bỏ lọ dầu gió vào túi bút, cong môi nói: “Sang Úc tìm chuột túi mà luyện, vì bạn xứng đáng.”
Đây con mẹ nó có còn là tiếng người không?!
Hà Chúc vốn định nói dỗi hắn một câu nhưng không biết nghĩ thế nào mà đột nhiên lại cảm thấy hưng phấn, kích động nói: “Đúng là có thể cân nhắc đấy, nghe nói chuột túi ở Úc cực kì mạnh, biết đâu thực sự có thể khiến đống mỡ cứng đầu này của tao biến mất.”
Cậu mập vui vẻ chìm đắm trong ảo mộng tươi đẹp, còn tiện thể kéo Doanh Kiêu xuống nước: “Đến lúc đó tao sẽ giẫm bẹp mày.”
Doanh Kiêu “xùy” một tiếng: “Biết sao từ trước đến giờ chưa bao giờ tao đi gym không?”
Hà Chúc liếc mắt nhìn hắn: “Được rồi được rồi, mày gầy mày giỏi được chưa?”
“Không.” Doanh Kiêu cầm bút lên, lẳng lơ cười một cái: “Tao sợ người ở trong đó nghĩ là tao cố tình phô dáng.”
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: “…”
Hà Chúc bất lực chỉ hắn: “Mày ngậm miệng lại cho tao…”
“Cũng được thôi.” Doanh Kiêu cầm tập nháp lật qua một tờ: “Các mày muốn biết thêm thông tin có thể tìm hỏi Cảnh Từ bất cứ lúc nào.”
Hà Chúc: “…”
Hà Chúc: “Cút!”
Doanh Kiêu còn tính nói gì đó nhưng chuông báo hết giờ vang lên, hắn lấy điện thoại ra thoáng nhìn vào Wechat trên màn hình, từ chối ra ngoài đi dạo cùng bọn Hà Chúc, kéo ghế đi ra ngoài.
Năm phút sau, hắn xách một cái cặp lồng từ chỗ cửa bảo vệ về tòa dạy học số hai của trường.
Lần này, sau khi Cảnh Từ vào đội tuyển quốc gia, nhà trường không trực tiếp khen thưởng bằng tiền mặt nữa mà không biết tìm được ở đâu một giáo viên Olympic Toán. Từ sau kỳ nghỉ lễ thanh minh bắt đầu lên lớp dạy cậu học.
Tòa dạy học số một không có phòng nào trống nên hiện tại phần lớn thời gian Cảnh Từ đều ngốc ở tòa số hai.
Lúc Doanh Kiêu đến, thầy huấn luyện không ở đó, trong phòng học chỉ có một mình Cảnh Từ.
Thấy hắn đến, Cảnh Từ lập tức chào đón: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Đưa canh bồi bổ cho em.” Doanh Kiêu đặt cặp lồng giữ nhiệt lên bàn, mở nắp ra: “Anh nhờ dì nấu đấy, sau này ngày nào hết tiết tự học buổi tối anh cũng mang qua cho em.”
Để tối Cảnh Từ về nhà ăn cùng hắn cũng không phải không được, chỉ là 10 rưỡi mới hết giờ tự học tối mà 11 giờ Cảnh Từ đã đi ngủ. Đi ngủ với một bụng nước canh như thế chắc chắn không thoải mái.
“Như thế phiền lắm.” Cảnh Từ có hơi ngượng: “Bỏ đi, cơ thể của em tốt lắm.”
“Này có gì mà phiền.”” Doanh Kiêu đưa thìa qua cho cậu, ý bảo cậu mau uống: “Nhà dì ở ngay cạnh trường mình, tiện đường đưa canh.”
“Hơn nữa,” Doanh Kiêu nhướng mày nhìn cậu: “Lúc trước ai bị ốm ấy nhỉ?”
Cảnh Từ không phục, nhỏ giọng nói: “Mới có mỗi một lần…”
“Ừ, một lần,” Doanh Kiêu dùng bút gõ nhẹ lên mu bàn tay cậu một cái, nhàn nhạt hỏi lại: “Chứ em còn định thêm mấy lần nữa?”
“Không,” Cảnh Từ múc một thìa canh, ngẩng đầu hỏi Doanh Kiêu: “Anh ăn không?”
Doanh Kiêu từ chối không cần suy nghĩ, ý tứ hàm súc nói: “Không ăn, còn bổ nữa thì em muốn anh nghẹn chết hay em không muốn xuống giường?”
Cảnh Từ thẹn thùng cúi đầu uống một ngụm nước canh, không nói gì.
Cân nhắc đến việc bữa tối còn phải ăn cơm, cặp lồng cũng đựng không nhiều canh, Cảnh Từ uống xong cũng mau.
Doanh Kiêu thoáng nhìn đồng hồ, vừa dọn dẹp vừa nói: “Vậy anh về lớp đây, giờ này ngày mai chờ anh trong phòng học nhé.”
Thời gian nghỉ quá ngắn, Cảnh Từ không muốn hắn phải chạy tới chạy lui, nói: “Để em đến phòng bảo vệ lấy, đỡ mất công anh phải đi lại.”
Doanh Kiêu cụp mắt nhìn cậu, đáy mắt ngập ý cười: “Bé cưng, em nghĩ anh tới đây chỉ là để đưa canh à?”
Cảnh Từ nghi hoặc.
Không thì sao?
Doanh Kiêu thấp giọng cười cười, nhìn ra ngoài hành lang, thấy không ai qua đây mới ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Chủ yếu vẫn là qua gặp người.”
Cảnh Từ ngẩn ra, sau đó cánh môi không nhịn được cong cong.
“Còn muốn tự mình đi lấy không?”
Cảnh Từ khẽ lắc đầu.
Suốt ba tháng sau đó, mỗi tối Doanh Kiêu đều kiên trì đưa canh cho cậu.
Vì vậy, nhờ canh của hắn đưa mỗi ngày, trước cuộc đua đầy cam go đang chờ, dù là cường độ học tập ngày càng tăng cao, tinh thần cùng thể lực Cảnh Từ vẫn dồi dào như cũ, không hề đổ bệnh.
– —
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau mở ra bí mật thời gian~
Editor Chan: Hê lu cả nhà, chúng tớ quay lại rồi