Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường - Liên Sóc - Chương 96: Đó là thứ một người dùng hết sức lực cho cậu, toàn bộ tình yêu
- Trang Chủ
- Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường - Liên Sóc
- Chương 96: Đó là thứ một người dùng hết sức lực cho cậu, toàn bộ tình yêu
Màn hình LED siêu lớn trên quảng trường vẫn đang chiếu hình ảnh của cặp tình nhân kia, ảnh chụp thay đổi làm ánh sáng cũng trở nên lúc mạnh lúc yếu.
Cảnh Từ ngơ ngác ôm bó hoa, nhất thời chưa thể phản ứng kịp.
Ánh mắt của những người khác lén lút dò xét về phía hai người, Doanh Kiêu hoàn toàn không thèm để ý. Hắn hắng giọng, duỗi tay xoa tóc Cảnh Từ: “Người phía trước bớt đông rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Bước chân Cảnh Từ máy móc đi theo hắn về phía trước.
Đi vài bước ngang qua chỗ sân vừa mới diễn ra cầu hôn, đến tận khi bị ánh đèn sáng ngời chiếu vào mặt, cậu mới lấy lại tinh thần.
“Sao anh lại…” Tai cậu đỏ lên, co quắp nói: “Sao anh lại đoạt cái này?”
“Em cũng dời hộ khẩu đến nhà anh rồi, anh đoạt cho em bó hoa thì sao chứ?” Doanh Kiêu rũ mắt nhìn cậu, cười đắc ý: “Lại nói, hiện tại quan hệ giữa hai chúng ta còn thân mật hơn bọn họ nhiều.”
Còn thân mật hơn cả vừa đính hôn thì chẳng phải là…
Cảnh Từ mím môi, trong lòng ngọt như rót mật.
Doanh Kiêu không để cậu ôm bó hoa kia quá lâu, dù sao Cảnh Từ cũng là một thanh niên, làm như vậy hơi khó chấp nhận. Hắn chỉ để lại một bông, còn lại đều đặt ở nhà hàng bọn họ ăn cơm.
Sau khi về nhà, Cảnh Từ tìm một bình nước khoáng trống rỗng rồi rót đầy nước. Cậu cắm bông hoa kìa vào trong bình, bày trên bàn trà trong phòng khách.
Doanh Kiêu vào trong phòng sách lục lọi một hồi, lúc ra ngoài hắn cầm một quyển album ảnh trong tay. Ngồi xuống bên cạnh Cảnh Từ, hắn lật mở album: “Muốn tấm nào thì em cứ thoải mái chọn đi.”
Ánh mắt Cảnh Từ sáng lên, vội vàng lật xem.
Ảnh chụp sắp xếp theo tuổi tác, mấy trang đầu tiên đều là ảnh chụp sau khi hắn vừa chào đời không lâu.
Một nhóc con bé xíu, làn da không đỏ như những đứa trẻ mới sinh khác, ngược lại có vẻ hơi hồng hào. Nhóc con mặc đồ sơ sinh màu xanh nhạt, ngoan ngoãn nằm trong nôi, nhắm mắt ngủ an tường.
Cảnh Từ nhìn mà cả trái tim như muốn nhũn ra, cực kỳ thích, cậu vô ý thức duỗi ngón tay sờ lên.
“Muốn cái này?” Doanh Kiêu bật cười, rút tấm hình đó ra, giao cho Cảnh Từ, sau đó lật sang trang tiếp theo.
Ở trang sau trông Doanh Kiêu lớn hơn một chút, hắn ngồi trên ghế sô pha, tay đang cầm một khối đồ chơi xếp gỗ, nhìn về phía ống kính. Không biết ai chọc đến hắn, đôi lông mày nho nhỏ bất mãn chau lại, cực kỳ đáng yêu.
“Cái này…” Cảnh Từ thẹn thùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Doanh Kiêu: “Em cũng muốn.”
Doanh Kiêu híp mắt, không biết nghĩ tới điều gì, cười sâu xa: “Được.”
Lật xem từng trang album ảnh, từ một nhóc con bi bô tập nói trưởng thành một cậu thiếu niên nhỏ anh tuấn.
Tấm hình nào cũng đẹp, Cảnh Từ thấy cái nào cũng muốn, cuối cùng thành công chọn hoa mắt. Lòng tham cái này muốn, cái kia cũng muốn.
“Em yêu.” Doanh Kiêu miễn cưỡng tựa vào sô pha bên cạnh, nhướng mày nhìn Cảnh Từ: “Cho em hết cũng được…”
Cảnh Từ cẩn thận từng li từng tí cầm ảnh chụp, hồi hộp chờ câu sau của hắn.
“Em lấy cái gì để đổi?”
Cảnh Từ nhớ tới điều kiện trao đổi tối hôm qua, cổ họng lập tức khô nóng.
Doanh Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân trắng nõn sạch sẽ của cậu, xấu xa nhắc: “Nói đi em.”
“Em…” Cảnh Từ nắm chặt tay, vô số lần xây dựng tâm lý cho bản thân, nhưng vẫn không thể nói ra lời kia.
“Như vậy.” Doanh Kiêu buông cậu ra, giả bộ phóng khoáng nói: “Không bắt nạt em nữa, lần này chỉ có một điều kiện thôi.”
Cảnh Từ thầm vui vẻ, vội vàng gật đầu.
“Gọi tiếng “chồng ơi” cho anh nghe xem.”
Cảnh Từ ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhanh chóng đỏ rực.
“Em lại ngượng ngùng cái gì?” Doanh Kiêu chống tay đỡ mặt, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, ra vẻ đạo mạo đáp: “Hai chúng ta đều ở trên cùng một sổ hộ khẩu, sao em hay ngại thế?”
Mặc dù điều Doanh Kiêu nói không sau, nhưng đối với Cảnh Từ mà nói xưng hô này vẫn quá xấu hổ. Cậu thật sự không mở miệng được, thần xui quỷ khiến nhỏ giọng phản bác: “Trên hộ khẩu… Trên hộ khẩu em là em họ của anh đó.”
“Được đó Cảnh thần.” Doanh Kiêu nhẹ nhàng nghiến răng: “Em học được tranh cãi rồi đấy.” Hắn thuận tay cầm bút bi trên bàn trà lên, nâng cằm Cảnh Từ: “Không lẽ muốn ép anh dùng thủ đoạn khác?”
“Em tưởng rằng anh không thể đụng vào thì sẽ không làm gì được em đúng không?” Doanh Kiêu cười nhẹ, thấp giọng ghé vào tai cậu nói hai câu.
Mặt Cảnh Từ lập tức nóng kinh người, cậu quay đầu, cà lăm từ chối: “Không, không được…”
“Em có gọi không?” Doanh Kiêu dùng bút nhẹ nhàng đè vào môi cậu, biểu cảm cực kỳ vô lại: “Nếu không nói không chừng một giây sau anh sẽ thay đổi điều kiện đấy.”
Cảnh Từ nghe xong lập tức cuống.
Cậu cực kỳ muốn những tấm ảnh ghi lại hành trình trưởng thành của Doanh Kiêu, quyết tâm cắn răng, không quan tâm gật gật đầu.
Thế là suốt một đêm, Doanh Kiêu dựa vào ảnh chụp khi còn bé của mình không biết xấu hổ nghe Cảnh Từ gọi đến sướng cả tai.
Ngày hôm sau, Doanh Kiêu vốn định dẫn Cảnh Từ đi ra ngoài chơi, nghe Hà Chúc nói gần đây có một câu lạc bộ bắn súng mới mở cách đây không xa. Lần trước trong phòng game arcade, Doanh Kiêu đã nhìn ra cậu rất thích các hoạt động có tính tương đối mạo hiểm, không ngờ Cảnh Từ lại bị bệnh.
Chính cậu ngốc nghếch không nhận ra, vẫn do Doanh Kiêu thấy cậu liên tục uống nước, cảm thấy không thích hợp nên sờ lên trán cậu, sau đó đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, lúc này mới phát hiện.
“37 độ 9.” Doanh Kiêu buông nhiệt kế xuống, đứng lên nói: “Mặc áo khoác vào đi, anh dẫn em đi bệnh viện.
“Không cần đâu.” Từ trước đến nay Cảnh Từ vốn cẩu thả, huống chi chỉ là sốt nhẹ, không tính là chuyện lớn, cậu không để ý đáp: “Không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là mũi hơi nóng, không sao.”
“Vẫn nên đi xem một chút.” Đang nói chuyện, Doanh Kiêu đã nhanh chóng thu thập đồ xong. Hắn vừa mở app gọi xe ra vừa dụ dỗ: “Nghe lời, ngộ nhỡ nhiệt độ cao lên thì phải làm sao?”
“Thật sự không có chuyện gì.” Cảnh Từ uống một hớp nước, an ủi hắn: “Có thể là trong khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt, đợi lúc nữa em ngủ một giấc dậy, nói không chừng liền khỏi.”
“Sao em lại cứng đầu thế.” Doanh Kiêu không làm gì được cậu, ngẫm nghĩ, lấy ly nước đá trong tay cậu đi: “Đừng uống cái này, để anh đun cho em ít nước ấm.”
Cảnh Từ gật đầu, lúc Doanh Kiêu muốn xoay người đi vào phòng bếp, cậu bỗng nhiên gọi hắn lại: “Anh…”
“Ừ?” Doanh Kiêu quay đầu lại: “Sao thế?”
Cảnh Từ do dự một lát, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống: “Không có việc gì.”
“Rốt cuộc sao vậy?” Doanh Kiêu đi trở về bên cạnh cậu, nói khẽ: “Còn có gì không thể nói cho anh à?”
Cảnh Từ cụp mắt, hồi lâu sau nhỏ giọng nói: “Có phải, có phải do mẹ anh không hài lòng với em không?”
Doanh Kiêu yên lặng: “Em yêu, cả ngày em toàn suy nghĩ bậy bạ gì thế.” Hắn bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Từ: “Em vừa có thành tích tốt, tính cách tốt, bà ấy thích còn không kịp.”
“Nhưng mà…” Cảnh Từ vẫn không yên lòng, cậu liếm liếm đôi môi hơi khô: “Em là con trai…”
“Con trai thì sao chứ?” Doanh Kiêu cười: “Do anh theo đuổi em trước, nếu mẹ anh giận thì cũng nên giận anh mà không phải em.”
Hắn xoa nhẹ đầu Cảnh Từ: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là trùng hợp thôi.”
Doanh Kiêu biết Cảnh Từ quá trân trọng quan hệ giữa hai người họ nên mới thế, trong lòng mềm mại. Khóe miệng của hắn cong lên, cố ý trêu chọc: “Lần trước chẳng phải lão Lưu để em viết đơn xin vào Đảng sao? Đúng không hả Cảnh thần, đã là Đảng viên dự bị tích cực rồi, còn phong kiến mê tín cái gì nữa.”
Bị Doanh Kiêu nói như vậy, Cảnh Từ cũng cảm thấy mình có chút khó hiểu. Cậu ngượng ngùng cười cười, đống lộn xộn trong đầu cuối cùng cũng tản đi.
“Vào phòng ngủ nằm một lát đi, đun nước xong anh sẽ bê vào cho em.”
“Được.”
Cảnh Từ không muốn ngủ, nhưng cậu đang sốt, vốn đầu nặng chân nhẹ, cộng thêm khoảng thời gian trước quá liều mạng, cơ thể vẫn chưa bổ sung đủ, cậu vừa dính gối không lâu liền ngủ thiếp đi.
Sau đó, cậu lại nằm mơ.
Nói là mơ, thật ra giống xem phim hơn, chỉ là ý thức không thể tỉnh lại.
Tháng thứ sáu sau khi cậu bị giam vào trong không gian hệ thống, lúc mà Kiều An Ngạn liên tục bắt chước cậu tiếp cận Doanh Kiêu, Doanh Kiêu cuối cùng phát hiện manh mối.
So với giấc mộng trước đó, hắn gầy đi rất nhiều, đường cong khuôn mặt càng thêm sắc bén, đôi mắt tối om không ánh sáng. Khí chất cả người trở nên áp lực tới cực điểm, như thể nhẹ nhàng đụng chạm một cái liền sẽ bộc phát ra.
Mà Kiều An Ngạn chính là người không biết chết sống đó.
Cảnh Từ chưa bao giờ thấy mặt này của Doanh Kiêu: Tàn nhẫn và máu lạnh, cảm giác như Kiều An Ngạn thút thít cầu xin tha thứ trước mặt hắn không phải con người, mà là con vật có thể tùy tiện giết chết.
Nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng.
Toàn thân đều là hèn nhát – Kiều An Ngạn sao có thể chịu được khảo vấn của Doanh Kiêu, không lâu sau liền nói ra toàn bộ ——
“Không phải do tôi làm… là, là cái hệ thống kia! Nói nói chỉ, chỉ cần tôi biến hết thảy của Cảnh Từ thành của tôi, là có thể thay cậu ta biến thành nhân vật chính của thế giới này.”
“Giờ… Giờ còn thiếu tình cảm của anh.”
“Bởi vì, bởi vì anh là nhân vật chính còn lại.”
…
Thành do Kiều An Ngạn, bại cũng do Kiều An Ngạn.
Hệ thống cần dựa vào Kiều An Ngạn tiến lên trước để thu thập năng lượng và lớn mạnh chính mình, cho nên cố ý chọn một kẻ có đầu óc đơn giản, lại dễ nắn bóp. Nhưng không ngờ cuối cùng cũng bởi đặc điểm này của gã mà dễ như trở bàn tay tiết lộ bí mật về sự tồn tại của nó ra ngoài.
Nó không thể làm gì Doanh Kiêu, nhân vật chính của thế giới chỉ có hai người. Một người chết không sao cả, nhưng nếu như cả hai đều chết, toàn bộ thế giới sẽ lập tức nhanh chóng sụp đổ. Mà nó là người khởi xướng hủy diệt thế giới, nó sẽ bị xử lý theo đúng quy trình.
Thế là, lần này, cuối cùng Cảnh Từ cũng biết lai lịch chân chính của mình.
Cậu không phải xuyên sách, cậu vốn chính là người của thế giới này.
Do Doanh Kiêu lấy tự sát uy hiếp, dưới tình huống cậu đã tử vong không thể nghịch chuyển, buộc hệ thống đưa cậu đến một thế giới khác.
Hệ thống hứa hẹn với Doanh Kiêu, chỉ cần linh hồn của cậu tĩnh dưỡng xong sẽ tự động trở về.
Thế là dựa vào chút hy vọng hư vô mờ mịt này, Doanh Kiêu ngày ngày trông mong…
Trong lòng Cảnh Từ chua xót, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Đập vào mắt cậu là một chiếc cốc sứ giản dị đặt trên tủ đầu giường, cậu duỗi tay sờ sờ, cốc vẫn còn ấm áp.
Cảnh Từ ngồi dậy, cầm cốc trong tay, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.
Cậu vẫn luôn cho rằng, cậu nằm trong thùng rác giữa mùa đông khắc nghiệt chính là sự vứt bỏ vô tình nhất trên thế giới này. Nhưng cho tới bây giờ cậu mới hiểu được, đó là thứ một người dùng hết sức lực cho cậu, toàn bộ tình yêu.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản 2/3