Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại - Chương 196: Ly hôn
Nói xong, Thiệu Kỳ Hải uất ức suýt bật khóc, nhưng mấy đứa bé vẫn không hài lòng: “Ý người là sau này vẫn mặc nữa?”
‘Không mặc nữa’ và ‘Mặc ít hơn’ là khái niệm là khác nhau.
Thiệu Kỳ Hải càng thêm ủy khuất, hắn không được phép mặc nó nữa: “Ta… vậy thì ta sẽ mặc nó khi các con nói.”
Thiệu Tây nghe vậy vẫn không vui, Mục Kinh Trập thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng kéo Thiệu Tây đi, trong lòng tự nhủ sau này mua một cái mới, nhưng bây giờ đó không phải điều quan trọng, mà trọng điểm là: Món quà của Thiệu Kỳ Hải không đơn giản!
Sau khi dỗ dành Thiệu Tây và những người khác, Mục Kinh Trập nói: “Thiệu Kỳ Hải, chúng ta hãy nói chuyện.”
Trái tim của Thiệu Kỳ Hải nhảy lên: “Được.”
Bọn trẻ nhìn sang Thiệu Kỳ Hải, ánh mắt lập tức cảnh giác, từng người một giữ chặt Mục Kinh Trập và nhìn về phía Thiệu Kỳ Hải, ánh mắt như thể Thiệu Kỳ Hải là một loại quỷ ăn thịt người sẽ ăn thịt Mục Kinh Trập.
Trái tim của Thiệu Kỳ Hải mới phấn khích đập nhanh hai cái, trong nháy mắt mất đi sức lực: “Ta sẽ không làm gì cả.”
Nghe lời giải thích của hắn, bọn trẻ muộn màng nhớ đến sức mạnh của Mục Kinh Trập, nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp đó buông Mục Kinh Trập ra.
Không đợi Mục Kinh Trập lên tiếng, Thiệu Đông đã đứng dậy: “Mẹ, mẹ nói chuyện đi, chúng con sẽ về phòng trước.” Cậu chủ động nhường phòng bếp cho bọn họ.
Thiệu Nam nhìn con dao làm bếp trong bếp và đứng dậy, tốt, nhà bếp thực sự là một nơi tốt để nói chuyện, nếu Thiệu Kỳ Hải có bất kỳ ý đồ xấu nào, mẹ có thể cầm ngay con dao.
Cậu kéo theo Thiệu Tây: “Đi thôi.” Trong lúc ra ngoài còn nháy mắt với Mục Kinh Trập, hướng về phía con dao làm bếp cho cô xem.
Mục Kinh Trập thấy Thiệu Tây nháy mắt, nhất thời không hiểu, đang muốn hỏi có ý gì, Thiệu Tây đã đi ra ngoài.
Chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì nên Mục Kinh Trập cũng không hỏi thêm, bây giờ phải bàn bạc chuyện quan trọng với Thiệu Kỳ Hải trước.
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người, Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Kỳ Hải, trực tiếp hỏi: “Thiệu Kỳ Hải, trước đó anh chưa thể trở về hay là lén lút đi theo chúng tôi?”
Thiệu Kỳ Hải không ngờ Mục Kinh Trập lại hỏi như vậy, đứng người một lúc.
Trong lúc hắn chưa biết nên trả lời như thế nào, Mục Kinh Trập đã nói thêm: “Anh không cần tìm lí do, cũng không cần phải gạt tôi nữa, những thứ này không thể là ngẫu nhiên.”
Thiệu Kỳ Hải chỉ có thể gật đầu, hắn cúi đầu thừa nhận, cẩn thận lựa lời nói: “Thật ra trước đây là ngoài ý muốn mới gặp được mọi người… Lúc đó có chút hoàn cảnh, khó có thể nhận ra đối phương, cho nên…”
“Khi nào? Ở đâu? ” Mục Kinh Trập hỏi: “Tại sao tôi không thấy anh?”
Nếu gặp phải chắc chắn cô sẽ nhận ra, hơn nữa bất kể đứa bé nào cũng có thể nhận ra hắn.
“Tôi lúc đó phải cải trang, bất tiện.”
“Ra là vậy.” Mục Kinh Trập gật đầu: “Anh còn chưa nói là khi nào, ở đâu? Gặp mấy lần? Tôi nhìn những thứ kia thì chắc không chỉ một lần?”
Thiệu Kỳ Hải lại sững người, không ngờ Mục Kinh Trập lại nhạy bén như vậy.
Thấy hắn không trả lời, Mục Kinh Trập hỏi tiếp: “Tôi đã hỏi hết rồi, anh có thể trả lời được chứ?”
“Có thể…” Thiệu Kỳ Hải nghĩ về những thứ hắn mang về: “Hải Thành… “
Nói đến Hải Thành, trong đầu Thiệu Kỳ Hải hiện lên rất nhiều mảnh ký ức. Lần đó hắn cũng cứu Mục Kinh Trập, nhưng Mục Kinh Trập gặp rắc rối cũng là do hắn. Không biết Kinh Trập biết chuyện có trách móc hắn không? Hay là vì hắn đã cứu cô một lần nên tình cảm sẽ thắm thiết hơn?
Thiệu Kỳ Hải đang suy nghĩ thì thấy Mục Kinh Trập cau mày: “Hải Thành?” Chuyến đi Hải Thành có bao nhiêu ký ức đẹp, nhưng cũng không hề thiếu ký ức không tốt.
Thấy Mục Kinh Trập cau mày, Thiệu Kỳ Hải đột nhiên nghĩ đến ‘lão biến thái’ hắn đã cải trang để cứu mạng cô, chẳng qua lúc đó đụng phải người cô, hắn đã bị Mục Kinh Trập đá đến mức suýt nữa bị phế đi.
Đây hoàn toàn không phải là ký ức tốt đẹp, nếu như Mục Kinh Trập biết hắn chính là ông lão kia, nhất định sẽ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Thiệu Kỳ Hải dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi lời nói: “Tôi từng tới Hải Thành, nhưng không có gặp mọi người, ngược lại thấy ở thủ đô, chính là vào thời điểm hai mẹ con em mua sắm…”
Mục Kinh Trập hiểu ra: “Chính là lúc đó sao, chẳng trách được, vậy sau đó hoặc trước đó thì sao? Còn gặp qua không?”
“Sau đó…” Sau đó là cảnh đi tàu hỏa, bọn họ thậm chí còn hợp tác bắt kẻ móc túi.
Nhưng Thiệu Kỳ Hải ngay lập tức nhớ đến lời mắng mỏ ‘đôi cẩu nam nữ’.
Hắn nhất thời không nói nên lời, sau khi nhớ lại chuyện này, hắn mới phát hiện, hình như trước đây hắn từng có chút kỷ niệm đẹp với Mục Kinh Trập và bọn trẻ, nhưng mỗi lần như vậy đều kèm theo những ký ức xấu xa kỳ lạ, thậm chí còn có mất mặt.
Thiệu Kỳ Hải lại thay đổi lời nói: “Sau đó là lần trở về này.”
Hầu hết những thứ mà Thiệu Kỳ Hải mua cũng được đều ở thủ đô, điều này cũng có lý.
Mục Kinh Trập cứ như thế buông tha vấn đề này, cau mày, quay sang nói về một vấn đề nghiêm trọng khác, một vấn đề thực sự lớn.
“Anh trở về là có tính toán gì? Trước kia đính ước của chúng ta đã được giải trừ, bây giờ anh trở về, cuộc hôn nhân cũng chúng ta còn tính tiếp được sao? Chúng ta nhất định phải ly hôn.”
Đây là ý nghĩ của Mục Kinh Trập sau khi bình tĩnh lại, cô không biết những quy định cụ thể của thời kỳ này, nếu không có vấn đề gì thì không sao, nhưng nếu có vấn đề, cô có thể phải ly hôn.
Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, nữ chính luôn phải ly hôn với cặn bã. Sau khi xuyên không, tuy rằng tình huống lúc đầu rất tế nhị, nhưng cô vẫn cho rằng chồng mình đã chết, cho nên có không cần ly hôn.
Không ngờ qua một năm rồi, cô còn phải nghĩ đến chuyện ly hôn, thật sự là nghiệp chướng.
Mục Kinh Trập tràn đầy bất đắc dĩ, trong khi Thiệu Kỳ Hải thì bị sốc.
Hắn đoán rằng Mục Kinh Trập sẽ có rất nhiều điều muốn nói với mình, có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, một năm qua, hắn cũng đã nghĩ rất nhiều về tình hình của Mục Kinh Trập, thậm chí còn nghĩ đến nếu cô tái hôn thì phải làm thế nào.
Thật vất vả vượt qua được, cuối cùng hắn quay về, mà cô cũng chưa tái hôn, hắn rất vui vẻ, nhưng ngày đầu tiên khi trở về, điều thứ hai cô nói với hắn chính là ly hôn.
LY HÔN?!!
Mục Kinh Trập thực sự muốn ly hôn với hắn!
Thiệu Kỳ Hải hiểu rõ ý nghĩa của việc ly hôn, nhưng những năm tháng này cơ bản sẽ không có ai ly hôn, đối với họ, ly hôn là một việc lớn, lớn hơn cả cái chết.
Việc Mục Kinh Trập thản nhiên nói từ “ly hôn”, đó vẫn là vấn đề cần thương lượng.
Thiệu Kỳ Hải nhất thời không biết nên hình dung cảm xúc của mình như thế nào: “Tại sao lại nghĩ đến việc ly hôn? Tại sao em lại muốn ly hôn?”
Mục Kinh Trập còn chưa kịp trả lời, hắn đã đưa ra đáp án của chính mình: “Không được, tôi không đồng ý.”
“Vì sao anh không đồng ý?” Mục Kinh Trập kỳ lạ hỏi.
Thiệu Kỳ Hải cũng kinh ngạc: “Tại sao em lại muốn ly hôn? Tại sao em lại nghĩ đến việc yêu cầu ly hôn với tôi? Nếu có thắc mắc hay lo lắng gì, em có thể nói ra, chúng ta có thể thương lượng với nhau, không nhất thiết nói đến chuyện ly hôn.”
“Nhưng tình huống của chúng ta không phải là nên ly hôn sao? Trước đây anh lấy tôi cũng bởi vì mẹ con tôi ép anh, anh cũng không cam tâm tình nguyện, khi đó tôi cũng bị hoa mắt, bây giờ anh đã vượt nạn trở về, tôi đã nghĩ thông rồi, chúng ta nên giải quyết việc ly hôn.”