Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại - Chương 193: Bù đắp
Thiệu Kỳ Hải rất bất đắc dĩ: “Là sự thật, Tiểu Đông, các con phải tin tưởng ta, ta chỉ là đi theo bảo vệ bọn họ trong suốt chuyến đi, thân phận của bọn họ ta cũng không thể nói nhiều hơn, nhưng những gì ta nói đều là sự thật.”
Hắn không có nói dối, hắn đưa chị dâu và đứa nhỏ đi nơi khác, bởi vì chồng đã hi sinh trong lúc thi hành công vụ, để tránh quả phụ và con cái bị trả thì, bọn hắn phải đưa hai người họ đến nơi khác.
Trong lần di chuyển đó, ngoài việc đưa bọn họ đến một nơi không ai biết, bọn hắn còn phải thay đổi họ tên, thay đổi diện mạo và quên đi địa chỉ của hai mẹ con quả phụ.
Khi đó Thiệu Kỳ Hải trong lòng nặng trĩu, hắn rất kính nể vị tiền bối đã qua đời, nghĩ rằng vị tiền bối kia dù thế nào cũng không để cho vợ con xảy ra chuyện, bây giờ nghĩ lại, lúc hắn đi ở chợ đêm, đúng là hắn có nghe thấy có người gọi cha, giọng nói rất quen thuộc.
Nhưng mà lúc đó hắn không có thời gian nghe, quay đầu nhìn lại không thấy gì liền quay đầu rời đi, không ngờ thật sự là đám người Thiệu Tây.
Lúc này, Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng hiểu tại sao lũ trẻ lại có thái độ như vậy, hóa ra chúng luôn biết hắn còn sống, chẳng qua chúng chỉ hiểu lầm hắn mà thôi.
Thiệu Kỳ Hải tận tâm giải thích, nói tất cả những gì có thể, nghĩ rằng giải thích rõ ràng sẽ tốt hơn.
Nhưng sau khi giải thích xong, bọn trẻ vẫn rất thờ ơ, thậm chí còn bán tín bán nghi với những gì hắn nói và thái độ của chúng cũng không mấy thay đổi.
Thiệu Kỳ Hải có chút do dự, nhưng nghĩ cần cho bọn chúng thời gian tiêu hóa và tiếp nhận, liền nói: “Sau này các con sẽ biết ta không có nói dối, hơn một năm nay là cha có lỗi với các con, sau này ta sẽ bù đắp cho các con, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Thiệu Tây hừ một tiếng: “Thời điểm chúng tôi khó khăn và thiếu thốn nhất đã qua, hiện tại không cần.”
Bỏ rơi bọn chúng hơn một năm, sau đó quay về nhặt xác còn tạm được, nếu không may mắn gặp được mẹ, sợ rằng ngay cả xương cốt cũng không còn, còn nói đền bù, thật buồn cười, đây là điều có thể bù đắp sao?
Lúc đó chúng vô cùng tuyệt vọng vì sự ra đi của hắn, trải qua bao nhiêu gian khổ, Thiệu Bắc còn bị Triệu Lan đem đi cho người khác, nếu như không phải mẹ tìm về được, liệu rằng ai biết con bé sống chết ra sao.
Hiện tại bọn chúng đã trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng mọi thứ cũng ổn thỏa, hắn nói sẽ bù đắp ư? Quá muộn rồi!
Thiệu Tây không nói nhiều, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng để một đứa trẻ nói ra những lời này mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy đã là một sự châm biến rất lớn.
Nếu ngôn ngữ có thể biến thành vũ khí sắc bén, lời nói của Thiệu Tây vào lúc này sẽ chọc thủng một lỗ lớn trong lòng Thiệu Kỳ Hải.
“Thật sự xin lỗi, là cha có lỗi với các con.” Sắc mặt của Thiệu Kỳ Hải ảm đạm, tràn đầy áy náy: “Sau này ta sẽ không như vậy, các con hãy tin tưởng ta, ta sẽ chịu trách nhiệm, đối xử thật tốt với các con. ”
Nhưng mấy đứa bé vẫn không có phản ứng, Thiệu Tây thậm chí có chút không kiên nhẫn, định mở miệng nói không cần, Thiệu Nam đột nhiên kéo cậu lại.
Thiệu Nam nhìn Thiệu Kỳ Hải, đột nhiên nói: “Người là cha của chúng con, nghĩa vụ nuôi dưỡng chúng con là thứ mà người vốn dĩ đã có.”
Thiệu Tây lườm Thiệu Nam, kéo em trai qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Em còn muốn nhận những đồng tiền bẩn thỉu của ông ta sao? Bây giờ chúng ta đã có thể tự mình kiếm tiền, không cần ông…”
Thiệu Nam kéo Thiệu Tây ra xa thêm một chút nữa, ra hiệu đám người Thiệu Đông lại đây, nhìn Thiệu Kỳ Hải một cái, ý bảo đừng qua đây.
Năm đứa trẻ chụm đầu lại thảo luận đủ thứ, chủ yếu là Thiệu Nam nói.
“Em biết là mọi người đều ghét ông ấy và không muốn tiêu tiền của ông ấy. Em cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta phải bình tĩnh và suy nghĩ về vấn đề.”
“Việc ông ấy đưa tiền không phải là không thể, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của ông ấy. Nếu chúng ta từ chối, số tiền sẽ bị tiêu vào những chỗ khác, không phải đưa cho Triệu Lan thì cũng rơi vào trên người bọn Thiệu Phúc, hoặc là vợ và con mới của ông ấy. ”
Thiệu Nam không phục: “Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại không lấy? Dù sao em cũng không muốn đưa số tiền vốn thuộc về mình cho bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ đâu. Tiền của mẹ chúng ta là cực khổ kiếm được, không phải gió thổi bay đến, vậy tại sao chúng ta không sử dụng tiền của ông ấy? ”
Thiệu Nam nói xong một ý tưởng này, bọn trẻ đã ngộ ra, bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Mục Kinh Trập, người trong thôn chỉ nhìn thấy Mục Kinh Trập kiếm được tiền, nhưng bọn họ không biết Mục Kinh Trập đã phải chịu khổ như nào.
Bọn trẻ vẫn luôn dõi theo Mục Kinh Trập trên những con người đụng chết người, đạp xe dãi nắng dầm mưa, bất kể mùa đông lạnh cóng hay mùa hè say nắng, cô đều đạp xe đi giao hàng để kiếm tiền.
Đây là việc đòi hỏi thể lực rất cao, biểu hiện của Mục Kinh Trập nằm ngoài sức tưởng tượng của những người ở thôn Đại Đông.
Số tiền kia là do mẹ vất vả kiếm được, mà bọn chúng kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng, lật tới lật lui trong bãi rác mới kiếm được một ít, tại sao lại không dùng của Thiệu Kỳ Hải?
Thiệu Đông suy nghĩ một chút: “Tiểu Nam suy nghĩ rất đúng, lần này là anh còn thiếu sót, Tiểu Nam, em tiếp tục đi.”
Thiệu Nam thả lòng nét mặt kết luận: “Ông ấy sinh ra chúng ta thì lẽ ra phải nuôi lớn chúng ta, chúng ta không được ông ấy nuôi dưỡng đã là một sự thua thiệt, em cảm thấy cũng không nên tức giận.”
“Em nói đúng, chúng ta không thể nuôi bốn cái đầu heo đó nữa.” Thiệu Tây thẳng thắn nói.
Thiệu Nam gật đầu: “Đúng vậy, đó chỉ là một mặt, mặt khác cũng là cân nhắc thực tế và tương lai, chúng ta tuy rằng tuổi nhỏ nhưng ông ấy cũng chưa chết, cũng phải cân nhắc đến trách nhiệm phụng dưỡng ông ấy sau này.”
Vẻ mặt của Thiệu Tây nhìn như đang táo bón: “Cho ông ấy tiền trợ cấp?”
Thiệu Đông cúi đầu, Thiệu Bắc bĩu môi, ngay cả Thiệu Trung cũng mím môi tỏ ý không hài lòng.
Thiệu Nam thở dài như một ông cụ non: “Đúng vậy, ai bảo ông ấy là ruột thịt của chúng ta, chỉ cần ông ấy một mực nhận chúng ta, cho dù hiện tại chúng ta không tiêu tiền của ông ấy. Nhưng khi ông về già, chúng ta vẫn phải có trách nhiệm phụng dưỡng, còn phải đưa tiền trợ cấp, không thể mặc kệ được.”
Đây là đạo lý mà mẹ đã dạy cho chúng, trong tương lai, chúng cũng sẽ nghe theo lời mẹ và đó cũng là trách nhiệm của bọn chúng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta không tiếp nhận cũng là quá đáng tiếc.”
Sau khi Thiệu Nam nói ra, Thiệu Tây gật gật đầu, đúng vậy, hiện tại bọn chúng không nhận, sau này cũng phải nuôi ngược lại ông ta, như vậy có mà tức chết.
Thiệu Đông vỗ vỗ Thiệu Nam: “Cho nên Tiểu Nam, em ngăn cản bọn anh cũng là vì sau này. Đã như vậy, chúng ta cũng đừng tức giận, mặc kệ ông ấy cho chúng ta bao nhiêu, chúng ta cũng sẽ nhận lấy, chúng ta có thể dùng nó ăn uống, đỡ hơn rơi vào tay người khác.”
Thiệu Tây gật đầu: “Anh nói đúng, vậy thì chúng ta sẽ lấy nó, đừng thấy tội ông ấy làm gì, kẻo ông ấy giả vờ khóc lóc và chúng ta không lấy được gì cả, kết quả sau này còn phải nuôi ông ấy, cho nên phải lấy, nhất định phải lấy!”
Năm đứa trẻ liếc nhau một cái, rồi quay trở lại trước mặt Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Tây trực tiếp nói với Thiệu Kỳ Hải đang bồn chồn lo lắng: “Vậy cứ dựa theo những lời Tiểu Nam vừa nói, ông cứ việc bù đắp cho chúng tôi, có bao nhiêu áy náy cứ đền bù thành tiền, càng nhiều càng tốt, chúng tôi sẽ không từ chối.”
Thiệu Kỳ Hải: “……”