Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn - Cam Li - Chương 49: Ninh Chi Lộ
- Trang Chủ
- Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn - Cam Li
- Chương 49: Ninh Chi Lộ
Nói nhiều sai nhiều, người này thật đúng là bãi mìn mà, trò chuyện một chút cũng phải chơi quét mìn.
“……”
Dáng vẻ cụp mi rũ mắt của nàng rơi vào mắt người nào đó, bỗng bình tĩnh lại, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ.
Phong Thầm hơi trầm mặc, ánh mắt nhìn sang nơi khác, mím chặt môi, qua một lát cả khuôn mặt nhăn lại, trầm giọng nói: “Không được.”
Tạ Vi Ninh: “?”
Nàng đợi một lát, hậu tri hậu giác nhận ra câu “Không được” này là đang đáp lời “Không nghĩ. Không nói nữa.” của nàng vừa rồi.
Phong Thầm: “Ngươi không nói lời nào, càng khiến người ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì.”
Hắn nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: “Hôm nay vốn định xem thử ngươi luyện thân pháp thế nào, nhưng ngươi vừa mới đối chiến với Ma Tôn một trận, thôi bỏ qua đi.”
Sự chú ý của Tạ Vi Ninh lập tức bị chuyển hướng sang nửa câu sau, thấy Phong Thầm dứt khoát xoay người, quăng một câu “Lo nghỉ ngơi đi” rồi định rời đi, nàng bỗng nhiên tiến lên một bước tóm chặt lấy tay đối phương, lớn tiếng nói: “Không được!”
Phong Thầm: “?”
Hắn rũ mắt nhìn cánh tay bị nàng nắm lấy, khuôn mặt căng thẳng, lạnh lùng nói: “Vì sao không được?”
Biểu cảm vừa nhìn đã cảm thấy nghiêm túc đầy áp lực, Tạ Vi Ninh sớm đã tập mãi thành thói quen, nàng lập tức nói: “Ta đã luyện thân pháp suốt cả đêm, ngươi nói không xem thì không xem sao?”
Vậy thì không được, nàng luyện suốt đêm mới thông được hai tầng, thuần thục một tầng mà thôi, hôm nay nhân lúc còn nóng để Phong Thầm xem thử… Nàng cũng đã thăm dò rõ ràng rồi! Hắn tới kiểm tra là xem thời gian dạy công pháp cho nàng đã cách bao lâu rồi, cách càng dài thì kiểm tra càng nghiêm khắc, cách càng ngắn thì nhẹ nhàng hơn một chút.
Huống chi, sớm ngày được chỉ ra chỗ không đúng, sửa lại sớm một chút thì tiếp sau đó luyện tập cũng sẽ tốt hơn.
Phong Thầm nhìn nàng đầy cổ quái: “…Hôm nay ngươi rất tích cực.”
Tạ Vi Ninh nói: “Đương nhiên rồi, ta rất nghiêm túc tu luyện mà!”
Dứt lời, nàng buông tay, lui người về sau một khoảng nhanh như gió, lại hỏi: “Ngươi kiểm tra thân pháp như thế nào? Ta mới học được hai tầng.”
Phong Thầm thấy thế, bình tĩnh gọi linh kiếm ra: “Ta rút kiếm, ngươi chỉ cần tránh né là được.”
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, trong chớp mắt, hắn đã rút kiếm ra, Tạ Vi Ninh không kịp phòng ngừa trước sự đột ngột của hắn, trợn to mắt, trái tim như thể ngừng đập.
Bên mặt của nàng tựa như bị gió lạnh thổi qua, phút chốc đến cả vành tai cũng lạnh lẽo, thân hình nhẹ cong vòng qua, chỉ để lại một tàn ảnh cong cong.
Lúc Tạ Vi Ninh lấy lại tinh thần, trong lòng mừng thầm, thế mà thật sự tránh được một kích của Phong Thầm vô cùng hoàn mỹ! Sự thấp thỏm lúc vừa bắt đầu biến mất trong khoảnh khắc, quả nhiên sau khi thật sự thử qua rồi mới có tự tin.
Dạy kèm riêng là một điều tốt.
“Ồ?”
Âm thanh trầm thấp của Phong Thầm truyền đến từ không trung, rõ ràng là giọng nữ lại bị thói quen lên tiếng của hắn biến thành lãnh khốc: “Đây là thức thứ mấy?”
“Thức thứ hai của tầng thứ nhất!”
Tạ Vi Ninh vừa nói xong, bóng người cách đó không xa bỗng dưng quay lại, vung kiếm lên, khí thế bất thường khác trước khiến nàng cảnh giác, ngay sau đó liền thấy kiếm khí rơi xuống gót chân nàng, dâng trào ngàn đợt sóng đột nhiên bành trướng mãnh liệt, một kiếm khí nho nhỏ đầu tiên nháy mắt biến thành dòng thác kiếm đáng sợ, sau đó hình thành dáng hình sóng to gió lớn.
Tạ Vi Ninh cảm thấy nếu không cẩn thận sẽ bị liệt nửa người dưới, lập tức lùi ra sau và nâng người lên, nào ngờ nàng trốn tới đâu, kiếm khí tưởng chừng như muốn ngưng tụ thành cơn lốc đuổi theo nàng không thể dứt ra.
Nàng chỉ có thể không ngừng tránh ra xa, tới giữa không trung, thấy cơn lốc càng đến gần, không còn cách nào khác nên đành hít một hơi sâu đón nhận.
Động tĩnh bên này mau chóng thu hút sự chú ý của xung quanh.
Người ở Ma cung không bị mù, thấy bóng Ma chủ trên trời cao đối diện với cơn lốc kiếm khí, kiếm khí đó vừa nhìn liền biết thuộc Tiên gia, Ma tu ở khá xa thì còn nghi ngờ, còn ở gần thì tất nhiên biết nhất định là Đế Nữ.
Ma chủ của Bọn họ đối phó với mấy đồ chơi này chẳng phải dễ như trở tay sao, động tác thế này chỉ có thể là đùa với Đế Nữ thôi.
Người Tiên giới cũng nhìn thấy, bọn họ ra khỏi cửa phòng và bước lên nóc nhà, cũng có chút kinh ngạc.
Không lâu sau, mọi người thấy thân hình Ma chủ sắp hóa thành tàn ảnh, có vẻ như xoay một vòng quanh cơn lốc, mà những tàn ảnh kia tập trung ngưng tụ lại, bộc phát sức mạnh như muốn trấn áp cơn lốc.
Bọn họ không nhìn thấy bản thể của Ma chủ ở đâu, chỉ có thể thấy tàn ảnh kia liên tiếp không ngừng, mà cơn lốc cũng dần dần giảm nhỏ.
Tiên Đế Tiên Hậu nhìn thấy cảnh này, gương mặt có chút phức tạp khác nhau.
Tiên Hậu lẩm bẩm nói: “Hóa ra thật sự đang đối luyện sao?”
Tiên Đế hồ nghi: “Cái gì?”
Tiên Hậu đắn đo nói: “Lần trước… Lần trước ta và Đế Nữ tới đây, vào đêm muộn thấy Ninh Nhi và Ma chủ xuống núi cùng nhau…”
Tiên Đế đột nhiên tăng cao âm lượng: “Cái gì?! Cùng nhau xuống núi? Đêm hôm khuya khoắt muốn làm gì chứ?! Ninh Nhi thật không hiểu chuyện! Nó không hiểu chuyện mà nàng cũng mặc nó sao?”
Tiên Hậu gõ lên đầu ông một cái, đối phương ai da một tiếng, mới tiếp tục nói: “Lúc ta tìm được nó thì Ma chủ nói Ninh Nhi tìm hắn ta để đối luyện trên núi. Chàng cũng biết, khi đó Ninh Nhi mới vừa thề chưa lâu, khi đó nó đang có nhiệt huyết nhất, nếu nó có một chút hứng thú với Ma chủ, thấy đối phương có tu vi cao, sợ là thật sự sẽ tìm đối phương để đối luyện, vừa tiếp xúc vừa tu luyện.”
Tiên Đế: “…Rất giống việc mà nó có thể làm ra.”
Tiên Hậu nói: “Nhưng chung quy trước đó ta vẫn có chút hoài nghi, hiện giờ tận mắt thấy vẫn hơi kinh ngạc. Thì ra lúc trước ta đã nghĩ xấu về bọn chúng.”
Tiên Đế lại nói: “Vậy Ma chủ này thật sự có thể khoan dung sự càn quấy của Ninh Nhi sao?”
Tiên Hậu: “Tóm lại, chuyện bọn chúng đối luyện là thật, còn lại thì cứ để xem.”
.
Bên kia, Tạ Vi Ninh đang hao hết tinh thần, thở hồng hộc, dùng thân pháp tầng thứ hai để trấn áp cơn lốc, tới lúc cuối cùng, thân thể không vững sau đó rơi xuống từ tường viện cao. Nàng thật sự quá mệt, vốn định sắp đến mặt đất sẽ xoay người đáp xuống, kết quả mới vừa rơi xuống, dưới thân đã bị người khác nâng lên, một tay vòng qua lưng, một tay ôm lấy dưới hai đầu gối của nàng.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Trước mắt Tạ Vi Ninh là bầu trời đêm mênh mông, vì sao lấp lánh dày đặc hơn ở thời hiện đại, nhìn từ xa như thể biển sao trời bao la, nhưng nàng chỉ ngắm nhìn lướt qua không kịp chú ý, tầm mắt hơi chuyển dời, ngây ngốc nhìn cằm của Phong Thầm.
Gương mặt này của nàng… đột nhiên trở nên ngầu hơn trong một đêm.
Từ từ!
Tạ Vi Ninh lại nhận ra một vấn đề.
Hiện tại nàng đang bị ôm kiểu công chúa à? Mà còn đang mang thân thể Ma chủ khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, lại bị đôi tay của một nữ tử gầy yếu ôm lấy? Tuy rằng nữ tử này cũng không yếu ớt cho lắm! Nhưng hình ảnh này thực sự cũng hơi đáng sợ rồi!
Nàng vùng vẫy muốn xuống, mông liền rơi xuống đất, thân thể bị Phong Thầm khom lưng đặt trên nền đá.
“Lộn xộn cái gì?”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Đâu có ai nhìn thấy.”
Tạ Vi Ninh lập tức an tĩnh.
“Đến thức thứ tư tầng thứ hai ngươi đã hết sức lực rồi.” Phong Thầm đứng lên, đạm mạc nói, “Chứng tỏ, lúc ngươi dùng thân pháp này đã vận khí không đúng.”
Tạ Vi Ninh gật đầu, tiếp đó kinh ngạc nói: “Ngươi biết vừa rồi là thức thứ mấy à?”
Phong Thầm nhìn nàng: “Thí luyện truyền cho ngươi chính là thân pháp tuyệt phẩm, không phải truyền thừa từ di tích thượng cổ. Mặc dù ta chưa từng học qua, nhưng trùng hợp có chút hiểu biết về thân pháp này.”
Hắn bình ổn nói: “Nếu luận về thứ hạng, thân pháp này cũng có thể xếp thứ 15, bên trong ẩn giấu sát chiêu cực kỳ hiếm gặp, nhưng lúc sử dụng mà nói, toàn thể có hơi rườm rà. Nhiều năm trước có người tìm được trong di tích, thấy nội dung phát hiện không phù hợp mới đem treo bán đấu giá. Nhà đấu giá sợ có người mua sẽ mắng bọn họ lừa đảo, đặc cách cho phép được xem thân pháp này một lần. Bởi vậy tuy có thanh danh bên ngoài, nhưng rất lâu không có ai mua, cho đến mấy trăm năm trước đã có người đưa giá thấp mua về.”
“Sau đó bị người ta quăng vào thí luyện?” Tạ Vi Ninh hỏi.
“Có lẽ thế.”
Phong Thầm nói: “Nó có một chỗ đặc biệt.”
Tạ Vi Ninh hiếu kỳ nói: “Là gì?”
“Nó không có yêu cầu đối với người tu luyện. Phàm là người có thể dẫn khí, thì dù là kẻ có cấp thấp nhất cũng có thể tu luyện.”
“Bất kể là người là ma là yêu là quỷ, cũng đều có thể tu luyện.”
Phong Thầm nói đến đây, nét mặt cũng giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên khó thấy: “Trái lại rất phù hợp với ngươi.”
“Thí luyện này… quả thực rất thần kỳ.”
Tạ Vi Ninh nghe trong giọng của hắn hình như có tiếng thở dài nhẹ nhàng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ngươi nói ta mới nhớ ra! Hình như thí luyện còn để lại cho ta một ý niệm, nói là sau khi chúng ta đổi thân thể về thì bảo ngươi đến thí luyện một chuyến. Khi đó ngươi đã là Ma chủ, không cần máu của các Ma Tôn để mở nữa, tự sẽ có cảm ứng để vào thí luyện.”
Phong Thầm ngẩn người.
Tạ Vi Ninh cười nói: “Ma chủ đại nhân của chúng ta quả nhiên rất lợi hại, lúc còn là Ma Tôn đã được Định Ma Bia ghi nhớ rồi.”
Nếu không nhớ hắn, sao lại biết linh hồn trong cơ thể này đã thay đổi chứ?
Phong Thầm im lặng một lát, mới lạnh lẽo nói: “Thân pháp của ngươi cần bắt đầu lại từ đầu. Ngươi ghi nhớ một lần trước, phải sửa cách thức vận khí mới có thể luyện tiếp. Ban nãy thân hình còn hơi cứng, tối nay ta giúp ngươi nắm vững hai tầng trước.”
Tạ Vi Ninh: “…Ờm.”
Hai người ở trong viện đánh một buổi tối, kết giới cách âm cũng lập cả một buổi tối, người bên ngoài cũng lặng lẽ nhìn cảnh đối luyện trên cao phía tường viện một buổi tối.
Ban đầu Tiên Đế có chút sốt ruột nhìn canh giờ càng trôi đi, cuối cùng thì mặc kệ, gọi thêm vài Hộ Thiên Vệ đến chờ ngoài viện của hai người kia, rồi lên giường nằm cùng Tiên Hậu.
Tạ Vi Ninh luyện tập đến mức thở hồng hộc, cả người kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm tóc mái giữa trán, đêm nay mới được xem là kết thúc.
Trước khi đi, Phong Thầm nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói: “Nếu mệt thì gọi người chuẩn bị hồ nước nóng để tắm rửa, dưới đáy hồ có một vài trân tài dị bảo, khoảng nửa canh giờ là có thể tiêu tan mệt mỏi.”
Tạ Vi Ninh yếu ớt “Ừm” một tiếng, thuận miệng nói: “Ta thấy ngươi cũng toát mồ hôi, hay là ngươi tắm trước đi?”
“……”
Phong Thầm đen mặt nói: “Đó là nơi để một mình Ma chủ sử dụng!”
Tạ Vi Ninh: “Ời, trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Ngươi vốn dĩ là Ma chủ mà, để tâm nhiều làm gì?”
Phong Thầm cả giận nói: “Chúng ta nam nữ khác biệt!”
Tạ Vi Ninh sững sờ, tiếp đó nói: “Phải, chúng ta nam nữ khác biệt. Cho nên ta đâu có nói là muốn tắm cùng ngươi!”
Nàng nói xong, lại thấy hắn tức giận đến đỏ bừng mặt.
Đây… Đây là sao vậy. Nàng lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ, hồ nước nóng kia với hắn mà nói giống như bồn tắm, cho nên mới cảm thấy dùng thân thể của nàng để xài chung một cái bồn tắm không thích hợp?
Tạ Vi Ninh vội nói: “Ta đường đột rồi! Ta sai rồi!”
Phong Thầm âm trầm nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
“Ê chờ đã!”
Phong Thầm dừng lại xoay người, gương mặt vẫn còn tức giận, đang định lên tiếng thì đột nhiên bị người nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay. Khi hai bên tiếp xúc cọ xát vào nhau, hắn cứng đờ rũ mắt, sau đó đột nhiên rút tay ra và lùi vài bước, quát: “Ngươi lại muốn làm gì?!”
Tạ Vi Ninh cảm thấy cảnh này quen thuộc lạ thường, tựa hồ đã từng thấy ở đâu đó.
Nàng lúng ta lúng túng nói: “…Không phải, ta muốn xem tay một chút.”
Phong Thầm trầm mặt: “Có gì đẹp mà nhìn?”
Tạ Vi Ninh chỉ ngón trỏ lên không trung, thể hiện sự xin lỗi: “Ta thấy hình như có vết chai, nên hơi tò mò. Trước kia ngươi dạy ta, cùng luyện với ta, đã quen tay cầm tay, không biết ngươi phản cảm như vậy nên mới tay nhanh hơn não, lần sau không dám nữa.”
“……”
Sắc mặt Phong Thầm tái nhợt: “Chẳng qua chỉ là vết chai mà thôi!”
Tạ Vi Ninh nói: “Không phải thế, chung quy ta chưa từng thấy vết chai trên đôi tay này. Hơn nữa vết chai xuất hiện do bản thân tập luyện sẽ có chút cảm giác thành tựu, nhưng nhìn người khác luyện ra nên hơi tò mò. Uầy, bàn tay ngọc ngà thon thả!”
Nàng giơ tay lên giải thích: “Trên tay ngươi cũng có không ít vết chai, lúc trước ta từng sờ vào, là tượng trưng cho sự nỗ lực của ngươi à!”
Nàng tùy tiện để lộ đôi tay, đặt bên bàn tay hiện tại của Phong Thầm, tương phản cực kỳ mãnh liệt.
Trong nháy mắt bàn tay hắn tựa như già đi mấy chục tuổi.
“…Ngươi đang nói mấy lời nhảm nhí tà môn gì vậy?” Phong Thầm lạnh lùng nói, “Lo mà tu luyện mới là chính đạo!”
Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.
Tạ Vi Ninh nhìn cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại, trong lòng thở dài, mặt ủ mày ê.
Tiêu rồi, nàng phải xin lỗi thế nào với người ta đây?
Sao Phong Thầm lúc này lúc kia đáng sợ thế nhỉ? Không thể nắm bắt nổi.
Ngoài cửa, Hộ Thiên Vệ thấy Đế Nữ nổi giận đùng đùng bước nhanh rời đi, bọn họ nhìn nhau, có muốn cũng không thể đuổi kịp.
.
Vào đêm, ngoài Ám Giao doanh, Ám Giao Vệ thấy có một bóng người đi lại lưỡng lự, lập tức kêu lên: “Ai đó!”
Bóng người dần bước ra.
Ám Giao Vệ kinh ngạc nói: “Đế Nữ, sao người lại tới đây?”
Nàng thấy Đế Nữ vô cảm tiến lên, cúi đầu lên tiếng: “Xem thử tay của ngươi.”
Ám Giao Vệ liền nghe lời vươn tay, hoang mang hỏi: “Đế Nữ sao thế?”
Phong Thầm nhìn lướt qua, thấy đôi tay nàng thanh tú không có vết chai nào, nhưng người này là cảnh giới Tu La, sao không luyện tập gì?
Tu sĩ hiện tại…… đều có vẻ như vậy sao?
Ám Giao Vệ thấy nét mặt Đế Nữ khó coi, nghe thấy nàng lạnh lùng nói: “Tay của Ám Giao Vệ đều giống như ngươi sao?”
“Tất nhiên.” Ám Giao Vệ kỳ quái nói, “Tay của bọn thuộc hạ có gì không ổn?”
“Không có.”
Phong Thầm trầm trọng rời đi.
Để lại một người cũng không hiểu ra sao giống Tạ Vi Ninh.
Chử Vũ đang đi dạo ngoài hành lang, chạng vạng có người đưa một cái hộp ngọc cho nàng, bên trong là một viên thuốc màu đen, nàng không biết là vật gì, nhưng khổ nỗi làm sao để đưa vật ấy vào miệng Ma chủ đây.
Ma chủ này… sao có thể tùy tiện ăn uống linh tinh chứ?
Đang nghĩ ngợi, dư quang liền thấy một bóng hình vội vàng đi tới, nàng mau chóng chỉnh lại tư thế, lộ gương mặt tươi cười đón chào. Khi đám người đến gần thấy là Đế Nữ, sắc mặt lập tức đại biến, quay đầu muốn chạy đi.
“Chờ đã.”
Âm thanh khủng bố truyền đến từ phía sau nàng.
Chử Vũ: “Ngươi muốn làm gì! Ta nói cho ngươi biết nhá, hiện tại muộn như vậy không thể luyện! Lần trước ta thua còn chưa đủ thảm sao!”
Phong Thầm vốn chỉ đi ngang qua, nhìn nàng nhíu mày nói: “Vươn tay ra để ta xem thử.”
Chử Vũ do dự vươn tay.
Cũng là một đôi tay sạch sẽ.
Phong Thầm nhíu mày càng chặt, đôi mắt tràn ngập khó hiểu.
“…Ngươi muốn xem gì thế?” Chử Vũ nói rồi nhìn về phía đôi tay buông thõng của “nàng”, nhạy bén nhìn ra gì đó, lớn tiếng cười nhạo, “Không phải chứ, một Đế Nữ mà đến Ninh Chi Lộ* cũng không có sao!”
(Ji: *凝脂露 – kem dưỡng da tay thời xưa)
Không khí xung quanh bỗng chốc trầm xuống.
Chử Vũ tức khắc ngậm miệng.
Phong Thầm rét lạnh lướt qua, hắn trở về Tây viện, vào trong ngồi xuống.
Đám người Phù Ngạn không dám gây ồn ào.
Hộ Thiên Vệ không nhịn được tiến lên nói: “Điện hạ, đã khuya rồi. Nếu người không nghỉ ngơi, trời sắp sáng đấy.”
Phong Thầm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Hộ Thiên Vệ phát hiện tầm mắt của “nàng”, vô thức mở tay ra, còn tưởng rằng trong tay mình có vật gì lạ, kết quả liền thấy thần sắc Đế Nữ càng không vui.
Hắn thử nói: “Thuộc hạ có chỗ nào không ổn sao?”
Phong Thầm nhíu mày: “Ngươi cũng dùng Ninh Chi Lộ?”
Hộ Thiên Vệ: “Ể… Sao điện hạ lại hỏi việc này? Cũng không phải, Ninh Chi Lộ là để nữ tu sử dụng, bọn ta dùng Dũ Phu Cao.”
“…Thịnh hành từ khi nào?”
Hộ Thiên Vệ nghĩ một chút, không nhớ ra.
Phù Ngạn đúng lúc lên tiếng: “Khoảng độ mấy trăm năm trước, là thứ làm từ các loại hoa cỏ tiên.”
Hai người nghe Đế Nữ lạnh lùng “À” một tiếng, bất giác rùng mình.
Phù Ngạn: “…Điện hạ muốn dùng Ninh Chi Lộ sao? Trước kia chưa xài hết, để nô tỳ lấy tới cho người.”
Vì thế, khi trời vừa mới sáng.
Lúc không có người ngoài ở trong phòng, vẻ mặt Đế Nữ phức tạp khó chịu đổ chai lọ vào tay để giữ gìn bàn tay ngọc ngà của người đang say ngủ nào đó.
Trong lúc Tạ Vi Ninh ngủ mơ, cảm giác đôi tay mình như được vật gì đó ẩm ướt cọ qua.
Giữa trưa nàng thức dậy, chợt phát hiện đôi tay này của Phong Thầm trở nên đẹp lên, sau khi xóa vết chai dường như bàn tay càng thêm thon dài cân đối hơn trước!
Ủa? Có thể tự khỏi sao?
Nàng đứng lên mặc đồ, ra cửa liền cảm giác hôm nay thời tiết cuối thu đặc biệt mát mẻ.
Kiếp Sát đưa tin tới: “Chủ thượng, chư vị Ma Tôn ở đại điện chờ đã lâu.”
Xác thật các Ma Tôn chờ đã lâu, hôm qua bọn họ giao nộp thuế một loạt, cùng thừa nhận Ma chủ, hôm nay giờ Thìn vội vàng chạy tới đại điện Ma cung chờ thượng triều bái kiến.
Chờ mấy canh giờ không thấy người, còn tưởng rằng Ma chủ bất mãn với hành động lúc trước của bọn họ, cố ý muốn ra oai phủ đầu, nên vẫn thấp thỏm bất an.
Tạ Vi Ninh vung tay lên: “Đúng lúc, phải thương lượng với bọn họ chuyện sửa đường. Đi lấy bản vẽ tới đây!”