XUYÊN NHANH - VẠN KIẾP ĐỂ TÌM ANH - Chương 84: Ý lan hoàng hậu
Ở một bên nào đó, Miêu Miêu đang lải nhải bên tai cô trong không gian, cô chẳng buồn để ý mà ngả người trên chiếc ghế êm ái màu đỏ lót nệm xinh xinh đổi được trong của hàng không gian.
– Chị đúng thật làm em tức chết mà, không tài nào nói nổi chị cơ chứ, chị làm như thế sẽ làm tên đó chán ghét tỷ mất đó, sẽ bị chém đầu đó.
– Sẽ không đâu – Cô vẫn nhắm mắt mà bình thản trả lời – Nam nhân mà, không có được mới càng hứng thú chinh phục, đối với chị mà nói dù làm gì cũng phải có kế hoạch từ trước chứ. Ngày mai phải chiến đấu với mấy nữ nhân trong hậu cung này rồi, em để chị nghỉ ngơi chút đi.
Miêu Miêu không nói gì chỉ hậm hực im lặng ngồi trên đùi cô gặm cá khô. Cô nghỉ ngơi một lúc thức dậy đã quá giờ nhưng vốn chẳng có gì lo ngại, cô vào cung sớm hơn những tú nữ khác, chức vị cũng đã cao hơn 2 bậc vốn cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Dù được phép nghỉ ngơi trong phòng của mình nhưng không đi tham kiến người đứng đầu quản lý mình cũng không hay. Cô thì thầm vào tai Thu Cúc điều gì đó rồi cùng Thanh Nhi đi trang điểm thay đồ, chuẩn bị xong xuôi thì đến phòng của Linh Tần. Nha hoàn của Linh Tần sau khi vào bẩm báo thì mời cô vào phòng. Trong phòng trang trí không quá sa hoa diễm lên nhưng cũng không quá giản dị, mọi thứ được phối rất tinh tế mềm mại lại nhẹ nhàng khiến người bước vào phòng cảm thấy thoải mái.
– Yến Nhi, là muội sao?
Giọng nói làm cô giật mình nhìn sang khi đang mải mê nhìn ngắm mọi thứ trong phòng, cô ngờ ngợ chưa biết người này là ai thì được Miêu Miêu nhắc nhở:
– Người này là người hồi nhỏ chơi chung với người, sau khi nhập cung thì không gặp lại nhưng giống như duyên hai người chưa tận vậy. Lại gặp lại nhau nhưng vì cô quá mềm yếu khiến cô ấy bị liên lụy, vì không muốn gia tộc của mình chịu chung số phận cô ấy đành buông tay đứng nhìn cô bị hãm hại đẩy vào lãnh cung. Thực ra cô ấy cũng đã cảnh cáo nguyên chủ nhưng do nguyên chủ yếu nhược quá mức nên cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương ấy.
_ Dù sao sống trong thâm cung đầy biển máu này mà quá ngây thơ thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, không thể trách được cô ấy, cô ấy cũng đã tận lực rồi.
– Muội không nhớ ta sao? – Ánh mắt Linh Lung thoáng buồn.
Cô ôm chầm lấy Linh Lung khiến cô ấy có chút bất ngờ:
– Làm sao muội không nhớ cái người chọc chó xong rồi bị đuổi phải nhờ muội chứ. Gặp tỷ thật may quá.
– Muội còn dám chọc ta sao hả, ta nghe nói có người nhập cung từ phủ của muội, ta còn tưởng các cô nương khác của phủ, ai ngờ lại là muội chứ. Muội lại còn bị sắp xếp vào cung xa nhất này, thiệt thòi cho muội rồi. Cung của chúng ta chỉ có 2 tỷ muội chúng ta, coi như chúng ta xui rủi vậy.
Linh Lung thở dài có chút bất lực dù sao thì ở đây xác định sẽ không có tương lai được hoàng thượng nhìn ngó tới, từ sau khi Linh Lung được sắc phong Tần vị cũng đã lâu lắm rồi cô ấy không còn được lật thẻ bài nữa rồi. Cô ngược lại ôm lấy cánh tay cô ấy cười khanh khách:
– Như vậy không phải bây giờ là thiên hạ cho tỷ muội chúng ta tung hoành hay sao? Muội lại có thể nuôi cá ở hồ của tỷ, nuôi gà ở hậu viện, trồng một ít cây cỏ thảo dược còn có…khụ…khụ…khụ…
– Ây da cô ngốc của tôi ơi, đừng liến thoắng như thế muội còn đang bị phong hàn đó. Ta sai người đưa muội về phòng khi khác sẽ cùng muội trò chuyện được chứ.
Cô cũng gật đầu, cơn ho kéo dài cũng khiến cô mệt mỏi, về đến phòng cũng đã gục xuống mà thở dốc, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn, kèm theo những cơn gió nhè nhẹ luồn lách vào phòng, bộ y phục mỏng manh theo làn gió mà bay bay. Thanh Nhi đóng toàn bộ cửa lại, đốt lửa sưởi ấm cho cô, lo lắng mà rót ly trà ấm:
– Vậy là tốt rồi, người đứng đầu cung lại là người của muội sau này sẽ dễ sống hơn, muội uống nước đi, ta đi sắc thuốc cho muội.
Ngày hôm sau, trong phòng cô tràn ngập đồ do Linh Lung gửi tới, An Thái cũng vui cười mà bẩm báo:
– Yến quý nhân tòa bộ những thứ này là chủ tử gửi cho người còn dặn dò xuân se lạnh người phải giữ ấm thân thể của mình, nếu còn ốm nữa chủ tử sẽ vô cùng lo lắng.
– Cảm ơn An Thái, ngươi…
Cô nói một đoạn rồi ngập ngừng, An Thái hiểu ý mà cho lui hết những người trong phòng ra ngoài, Thu Cúc cũng được chỉ định ra ngoài canh cửa. Chỉ còn lại Thanh Nhi, cô và An Thái, lúc này cô mới cất lời:
– Mấy năm nay các người có tốt không?
– Tính cách của nương nương đâu phải người không biết chứ, người ấy chẳng tranh chẳng giành, tuy rằng người có tình nhưng suy cho cùng chốn thâm cung này đâu phải cừu phải heo, tính kế thâm sâu khiến cho người cũng sợ rồi.
– Haizzzzz, những cung nữ đó có tin được không, không phải tai mắt của những cung khác đó chứ.
An Thái lắc đầu trước câu hỏi của ta, thậm chí còn nở nụ cười như tự chế diễu bản thân mình:
– Quý nhân đừng chọc cười nô tỳ nữa, ở cái cung xa xôi hẻo lánh này thì họ sẽ không để chúng ta vào mắt đâu. Cùng lắm quả thực có 2 cung nữ của Du Phi vẫn coi chủ nhân là cái gai trong mắt. Dù rằng người đã đến cung này nhưng vẫn không ngừng theo dõi.
Cô nhìn An Thái không nói gì, đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, ngón tay vô thức gõ lên trên bàn thành từng nhịp như một thói quen. “2 kẻ đó có lẽ phải trừ khử sớm thôi, điều này vẫn nên giao cho người thành thục thì hơn” Nghĩ là làm cô nhìn Thanh Nhi ngây thơ hỏi:
– Tỷ nghĩ sao?
– Ý muội là muốn…
Như hiểu được ý của cô, Thanh Nhi ngập ngừng như thể muốn cô khẳng định lại một lần nữa điều cô ấy nghĩ là chính xác. Cô gật đầu rồi nhìn qua An Thái mỉm cười ẩn ý:
– Sau hôm nay họ sẽ không phải người của Du Phi nữa mà sẽ là tai mắt của chúng ta. Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây ta đảm bảo tháng ngày về sau kẻ không phạm ta thì ta không phạm người. Kẻ phạm ta người không dung, đất không tha.
Nhìn ánh mắt kiên định cùng lời nói chắc nịch của cô An Thái quỳ xuống khấu đầu như thể thay lời cảm ơn:
– An Thái nếu giúp được sẽ giúp hai chủ tử, đến chết không từ.
– Đợi tin tốt của ta.
“Muội ấy dường như thay đổi rồi nhưng ta thích sự thay đổi ấy, ít nhất muội ấy sẽ không nhu nhược để kẻ khác bắt nạt nữa. Điều muội muội ta sẽ thay muội làm, ta sẽ là thanh đao vững chắc của muội” Thanh Nhi nhìn cô dịu dàng cười dường như cảm thấy vui vẻ hơn cả cô.