Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết - Hoãn Quy Hĩ - Chương 280
Diệp Hinh Ngọc rên rỉ đứt quãng. Giọng nói không thể nghe thấy, việc Cát Ích Dân này, có lẽ còn có thể cứu vãn, có thể nói cô ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị Cát Ích Dân lừa gạt, nhưng cô ta kịp thời tỉnh ngộ quay đầu lại. Nhưng nếu chuyện của cô ta và Lý Tổng bị người nhà họ Tống biết, Tống Kiến Nghiệp biết khách sạn Cẩm Tú, bọn họ từng ở đó. Lỡ như anh ta đi hỏi thăm, lỡ như thật sự có người nhìn thấy, Diệp Hinh Ngọc rùng mình một cái, cô ta và Tống Kiến Bang thật sự xong rồi, sao Tống Kiến Bang có thể tha thứ cho cô ta chứ.
Trong đầu Cát Ích Dân đang rối bời đỡ Diệp Hinh Ngọc lên, ánh mắt bối rối lại vội vàng: “Khách sạn Cẩm Tú gì đó, Hinh Ngọc, em gái em có ý gì?”
“Ngăn nó lại, bắt nó trở về, đừng để nó đi nói lung tung.”
Vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch, giọng nói run rẩy, giờ phút này trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, không thể để Diệp Phức Ngọc nói bậy, không thể để Diệp Phức Ngọc hủy hoại tiền đồ của cô ta, cô ta muốn làm vợ của sĩ quan cao cấp.
Thấy thế, Cát Ích Dân như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh toát: “Em có người khác ở bên ngoài?”
“Câm miệng, nó nói vậy mà anh cũng tin.”
Diệp Hinh Ngọc hét lớn, hơi bình tĩnh lại, nắm lấy Cát Ích Dân mới miễn cưỡng đứng lên được, bèn đuổi theo A Ngư.
Cát Ích Dân duy trì tư thế ngồi xổm như tượng gỗ điêu khắc. Lời nói của Diệp Phức Ngọc, cho tới bây giờ hắn cũng không tin, bởi vì Diệp Hinh Ngọc nói cho hắn biết, em gái cô ta khẩu phật tâm xà âm hiểm giả dối, nhưng biểu hiện ngoài mạnh trong yếu của Diệp Hinh Ngọc, khiến Cát Ích Dân nhịn không được mà bị dao động. Có phải những gì em gái cô ta nói đều là sự thật, cho nên cô ta mới hoảng loạn sợ hãi như vậy.
Diệp Hinh Ngọc có người khác ở bên ngoài?
Không đời nào!
Cát Ích Dân lắc đầu, ngồi phịch xuống đất, lại lắc đầu, làm sao có thể?
Sao có thể như thế được?
Phản ứng đầu tiên của mẹ Tống cũng là như vậy, Tống Kiến Phương gấp đến độ dậm chân: “Con tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, Diệp Phức Ngọc cũng ở đây, con ăn no rửng mỡ lừa gạt mẹ sao, con và chị dâu, phi, chị ấy mới không phải chị dâu con, con và chị ấy lại không có thù oán, sao phải hắt nước bẩn lên người chị ấy chứ?”
Hai gò má mẹ Tống lạnh đi, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Cát Ích Dân ở ngoài hàng rào thò đầu thăm dò, đối diện với chỗ đó chính là, phòng hai vợ chồng anh cả, vẻ mặt mẹ Tống trắng bệch: “Người đâu?”
“Ở trong bụi cỏ lau.”
Tống Kiến Phương nói tiếp đều cảm thấy bẩn: “Nếu không có chuyện gì, một nam một nữ trốn trong bụi cỏ lau làm gì, mẹ, mẹ tìm cho anh trai con loại vợ gì vậy, thật chán ghét, sau này anh trai con còn gặp người khác như thế nào được!”
“Con mau dẫn đường, sao lại nhiều lời như vậy.” Mẹ Tống vội vàng lo lắng đẩy Tống Kiến Phương đi ra ngoài.
Cha Diệp cũng đang sốt ruột, vốn là ba người đàn ông to cao đợi hai cô gái nhỏ đuổi theo con mèo ở bên ngoài bụi cỏ lau trở về, chờ trái chờ phải mãi mà vẫn không thấy đâu, chỉ nghĩ hai người đuổi theo mèo nên đi xa, cũng không có gì lo lắng, mấy đứa trẻ lớn lên ở nông thôn thường rất trưởng thành.
Tống Kiến Quốc cảm thấy chờ như vậy không phải là cách hay, bèn nói với cha Diệp: “Chú, chúng ta vào nhà uống một ngụm nước trước, đám Phương Phương trở về không thấy chúng ta thì sẽ trở về nhà thôi.”
Cha Diệp nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy mình đi nói chuyện với con gái lớn trước cũng không sao, bèn đồng ý. Đang định đi thì chợt nghe thấy tiếng la hét, nghe kỹ thì là giọng nói của Diệp Hinh Ngọc. Trong lòng cha Diệp căng thẳng, đi vào bên trong, thì nhìn thấy hai đứa con gái một trước một sau.
“Các con đã xảy ra chuyện gì?”
Cha Diệp nhìn vẻ mặt A Ngư lãnh đạm, lại nhìn Diệp Hinh Ngọc nôn nóng bất an.
Diệp Hinh Ngọc ba bước thành hai bước đuổi kịp tới nơi: “Cô không được nói bậy.”
“Có phải nói bậy hay không, đi khách sạn Cẩm Tú hỏi một chút không phải sẽ biết sao?”
Đầu năm nay ở khách sạn cũng không phổ biến như đời sau, quan hệ nam nữ càng bảo thủ, đi hỏi đúng thật là có khả năng hỏi ra điều gì đó. Cho dù không hỏi ra được, thì nhìn dáng vẻ chột dạ của Diệp Hinh Ngọc, cũng đã đủ nói rõ vấn đề rồi.
Trong lòng Diệp Hinh Ngọc có quỷ, tất nhiên sợ hãi, xông tới muốn đánh A Ngư: “Cô câm miệng, có phải cô muốn hại chết tôi mới vui vẻ hay không.”
A Ngư tránh sang một bên.
Cha Diệp kéo Diệp Hinh Ngọc đang sợ hãi và tức giận: “Con muốn làm gì?”
Đột nhiên mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch: “Nó vu khống con.”
“Vu khống. Nếu là vu khống thì chị gấp cái gì, chị hắt nước bẩn lên người tôi, tôi cũng không vội như chị vậy, người trong sạch không sợ nói xấu.”
A Ngư liếc mắt sang chỗ khác, thoáng nhìn thấy Tống Kiến Quốc đi tới: “Chị trăm phương ngàn kế muốn hại tôi, dắt trâu hại không được, lại muốn đổ một chậu phân lên đầu tôi. Nếu chị dám làm mùng một, thì tôi dám làm mười lăm. Tối thứ bảy chị ở đâu, ở với ai, chị có dám nói không? Cha của bạn tôi đã nhìn thấy, lúc ông ta nói tôi hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống ấy chứ.”