Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết - Hoãn Quy Hĩ - Chương 279
Nhớ lại, A Ngư mới giật mình, đêm đó nửa đêm cô muốn đi vệ sinh và bắt gặp Diệp Hinh Ngọc cũng thức dậy, thì ra không phải cô ta thức đêm mà là muốn bỏ trốn. Liên hệ với sự thay đổi tính tình không báo trước của Diệp Hinh Ngọc, xem ra giữa chừng đã trọng sinh và đổi ý.
Một tiếng sét đánh xuống trong một ngày nắng, nổ tung khiến Diệp Hinh Ngọc và Cát Ích Dân hồn bay phách tán.
Cơ thể Cát Ích Dân cứng đờ trong nháy mắt, nhìn Tống Kiến Phương đang tức giận ngút trời, vừa hoảng sợ vừa vui mừng.
Nhìn Tống Kiến Phương không kiềm chế được sự tức giận, A Ngư muốn cười nhưng lại không cười, hai người đột nhiên xuất hiện khiến trái tim Diệp Hinh Ngọc suýt chút nữa ngừng đập, cả người phát lạnh, giống như là ở trong tháng chạp mùa đông lạnh lẽo bị người ta đạp vào trong hầm băng, sao hai người có thể ở chỗ này, đã nghe thấy và nhìn thấy bao nhiêu rồi?
“Hai người, hai người không biết xấu hổ.”
Vẻ mặt Tống Kiến Phương tái mét, chỉ vào khuôn mặt không còn chút máu của Diệp Hinh Ngọc: “Chị có xứng với anh cả của tôi không, chị không biết xấu hổ.”
Nỗi sợ hãi giống như dây leo quấn chặt lấy trái tim Diệp Hinh Ngọc. Cô ta gần như không thở nổi, sao lại như vậy!
“Kiến Phương, không phải như em nghĩ đâu.” Vẻ mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch.
“Tôi có mắt, có tai, tôi nghe rất rõ ràng, hai người là đôi gian phu dâm phụ không biết xấu hổ.”
Tống Kiến Phương hung dữ trừng mắt, tức giận nói: “Chị chờ đó, tôi muốn nói cho ba mẹ tôi biết, nói cho anh cả tôi biết.”
Tống Kiến Phương quay đầu bỏ đi.
Diệp Hinh Ngọc vô cùng sợ hãi, xông lên giữ chặt Tống Kiến Phương: “Không cần, Kiến Phương, em nghe chị nói. Trước đây chị và Cát Ích Dân từng có tình cảm với nhau, nhưng bọn chị đã chia tay, là hắn, là hắn vẫn quấn lấy chị.”
“Tôi khinh, chị nghĩ tôi ngốc à, tôi đều nghe thấy hết rồi. Sau khi chị ở cùng một chỗ với anh trai tôi còn thông đồng với hắn, hai người còn muốn bỏ trốn, chính là buổi tối trước khi kết hôn, chị đúng là không biết xấu hổ, vậy mà còn làm như không có việc gì kết hôn với anh trai tôi.”
Tống Kiến Phương đẩy mạnh: “Bây giờ thì chị sợ rồi sao, trước đó rốt cuộc chị đã làm những gì?”
Sợi dây cuối cùng trong lòng Diệp Hinh Ngọc đã đứt phựt, đột nhiên tay chân mất sức.
Tống Kiến Phương đẩy Diệp Hinh Ngọc ra, cô ta loạng choạng lui về phía sau, lại được Cát Ích Dân đỡ lấy.
“Đôi gian phu dâm phụ!” Tống Kiến Phương giận dữ trừng mắt nhìn hai người một cái, giậm chân bỏ ddi, cũng không quan tâm A Ngư đang ở một bên, theo quan điểm của cô ấy, bọn họ là chị em, là cùng một giuộc với nhau.
“Hinh Ngọc em đừng sợ, có anh ở đây, cùng lắm thì chúng ta rời khỏi nơi này.” Cát Ích Dân an ủi Diệp Hinh Ngọc đang sợ hãi bất an.
Nghe được giọng nói của hắn, nhất thời lửa giận của Diệp Hinh Ngọc dâng cao, vung tay một cái: “Đều là tại anh, anh hại tôi một lần không đủ, còn muốn hại tôi thêm một lần nữa sao.”
Xong rồi, Tống Kiến Phương vừa nói, chắc chắn nhà họ Tống sẽ không tha thứ cho cô ta, cô ta muốn sống một cuộc sống tốt đẹp khó khăn như vậy sao?
Cát Ích Dân bị một cái tát này đánh cho choáng váng, sững sờ nhìn vẻ mặt đầy phẫn hận của Diệp Hinh Ngọc.
Thù mới hận cũ dâng lên trong lòng, Diệp Hinh Ngọc nhào tới vừa đánh vừa đá: “Tên khốn kiếp, anh hại chết tôi, anh lại tới hại tôi.”
Cát Ích Dân đau đớn: “Em định làm gì, Hinh Ngọc, em đừng như vậy!”
A Ngư cúi đầu nhìn con mèo mướp lớn ở dưới chân, lại nhìn Diệp Hinh Ngọc và Cát Ích Dân đang đánh nhau, cong khóe miệng, thật đúng là một vở kịch hay.
Cuối cùng Diệp Hinh Ngọc cũng là phụ nữ, sức lực không lớn bằng Cát ích Dân, rất nhanh đã bị hắn khống chế tay chân, thế nhưng dáng vẻ Cát Ích Dân rất chật vật, trên mặt có hai vết máu.
Diệp Hinh Ngọc thở hổn hển, trong lúc vô tình liếc mắt thấy A Ngư đang đứng đó như xem kịch, trong mắt hiện lên một tia hung dữ: “Là cô, đều là là cô hại.”
A Ngư mỉa mai: “Là tôi ép chị lén lút vụng trộm, hay là tôi ép chị phải bỏ trốn. Chị lấy đâu ra mặt mũi nói tôi hại chị, rõ ràng là chị muốn hại tôi không thể tham gia kỳ thi đại học, còn hất nước bẩn lên người tôi, nói tôi dụ dỗ Tống Kiến Bang.”
A Ngư cười lạnh một tiếng: “Đúng là vừa ăn cướp còn vừa la làng, tự chị có mối quan hệ nam nữ hỗn loạn, lại có mặt mũi bịa đặt tin đồn về tôi, bây giờ xứng đáng bị báo ứng.”
Diệp Hinh Ngọc tức giận đến phát run: “Là cô dụ dỗ Tống Kiến Bang.”
“Nhân chứng thời gian và địa điểm? Chị cho rằng chị nói cái gì thì chính là cái đó sao?”
A Ngư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta: “Đi, trước mặt hai nhà, chúng ta nói cho rõ ràng, tôi quyến rũ Tống Kiến Bang vào ngày nào ở nơi nào, ngoại trừ chị ra, còn có ai nhìn thấy. Lại nói tới chuyện tốt mà chị đã làm, hôm nay.”
A Ngư chỉ vào Cát Ích Dân: “Còn có tối thứ bảy, ở khách sạn Cẩm Tú.”
Diệp Hinh Ngọc sợ hãi, hàm răng run rẩy: “Sao cô biết?”
Đột nhiên cô ta phản ứng lại: “Cô nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng chị rõ nhất.”
Khóe miệng A Ngư nhếch lên: “Chuyện chưa từng làm, dù có bịa đặt lung tung như thế nào cũng không chịu nổi sự soi xét. Nhưng chuyện đã làm, chỉ cần chịu điều tra, chắc chắn có thể tìm được dấu vết.”
Nhìn A Ngư cười, Diệp Hinh Ngọc chỉ cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, một cảm giác lạnh thấu xương.
“Hinh Ngọc, em gái em có ý gì, cái gì mà khách sạn Cẩm Tú chứ?” Cát Ích Dân thấy Diệp Hinh Ngọc vô cùng sợ hãi, trái tim co rút lại.
“Cô nói bậy, cô câm miệng, nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ xé nát miệng cô.”
Diệp Hinh Ngọc thoát khỏi Cát Ích Dân, xông về phía A Ngư: “Cô không được nói lung tung.”
A Ngư dùng một chân đá Diệp Hinh Ngọc nằm sấp xuống: “Chị đã tung tin đồn về tôi rồi, thì dựa vào cái gì mà muốn tôi giấu diếm chuyện xấu thay chị, vì tình chị em sao? Nực cười, từ giây phút chị để cho tôi dắt trâu, giữa chúng ta đã không còn chút quan hệ nào rồi.”
Diệp Hinh Ngọc nằm sấp trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa. Cô ta muốn mắng Diệp Phức Ngọc, nhưng thật sự là quá đau, đau đến nỗi cô ta không nói nên lời.
A Ngư lạnh lùng nhìn cô ta một cái, bước chân rời đi.