Xuyên Nhanh: Hôm Nay Tôi Cũng Muốn Thành Công Đi Hết Cốt Chuyện - Chương 17: Hôm nay tôi vẫn chỉ nghĩ làm một hoàng hậu độc ác (17)
- Trang Chủ
- Xuyên Nhanh: Hôm Nay Tôi Cũng Muốn Thành Công Đi Hết Cốt Chuyện
- Chương 17: Hôm nay tôi vẫn chỉ nghĩ làm một hoàng hậu độc ác (17)
Chỉ mới thoáng chốc nàng vẫn còn đi cùng Danielle trong cái đường hầm tăm tối kia, vậy mà mới vài phút sau, nàng và hắn đã trở thành một đôi khổ mệnh uyên ương!
“Sao cậu không nhắc nhở tôi, hệ thống.” Amber trầm mặc.
“.. Nếu tôi bảo với cô, ta vô tình không chú ý thì cô có tin không?” Hệ thống im lặng một lúc, sau đó mới ngập ngừng nói.
“Ha hả.” Amber chỉ có thể cười cho số mệnh pháo hôi của mình. Thế giới này phế, hệ thống của nàng càng phế.
Cũng không thể trách hoàn toàn hệ thống, chỉ trách hào quang nam chính không thể khinh thường.
“Danielle, ngươi hại ta tan cửa nát nhà, nước mất nhà tan..” Philip ẩn ẩn điên cuồng. Đôi mắt hắn giăng kín tơ máu, miệng gào thét, chẳng còn dáng vẻ hoàng tử hào hoa phong nhã.
Hắn điên thật rồi! Tất cả cứ ngỡ là vật trong tay, giờ lại mất trắng. Hắn không còn gì nữa!
Danh vọng, quyền lực, tiền bạc..
“Thả nàng ra!” Danielle điềm tĩnh nói, đôi mắt hắn sắc lạnh ra lệnh.
Nếu không phải Amber để ý đến bàn tay đang nắm chặt, gân xanh nổi lên của hắn thì cũng tin tưởng.
“Danielle ơi là Danielle! Ngươi cũng có ngày này!” Philip cười lớn, cười đến nước mắt ứa ra.
Trước kia phong quang vô hạn bao nhiêu bây giờ lại chật vật bất kham bầy nhiêu!
“Tên thiên chi kiêu tử này xong rồi!” Hệ thống quan sát khí vận đang không ngường chuyển rời sang Danielle.
Khí vận chuyển rời, chuyện này vốn không thể xảy ra lại đang xảy ra.
Vậy là thiên đạo cũng đang từ bỏ hắn.
Vốn gọi là khí vận chi tử chính là những người được thiên đạo chiếu cố, nói là nhân sinh người thắng cũng không sai. Nhưng ưu ái của thiên đạo cũng phải dễ ăn như vậy!
Phải trải qua sự thử thách mới có thể được thiên đạo công nhận. Mà người trước mắt đã bị thiên đạo từ bỏ.
Nếu trước kia được thiên đạo ưu ái bao nhiêu thì đứa trẻ bị từ bỏ sẽ phải chịu sự ghét bỏ sâu bấy nhiêu!
Thiên đạo chính là vô tình như vậy! Nó chỉ nhìn thấy lợi ích.
Bản thân nó là phép tắc của thế giới, khống chế quyền sinh sát, có thể nói là một tay che trời!
Thứ duy nhất nó quan tâm chính là sự vận hành của thế giới này. Nó cũng đã tuyển được thiên chi kiêu tử mới nên cũng không cần vị thiên chi kiêu tử cũ này.
Chậc! Nếu thiên đạo mà biết thiên chi kiêu tử nó chọn chính là người có khả năng khiến thế giới này sụp đổ thì biểu cảm sẽ như thế nào. Hệ thống không khỏi có chút tò mò.
Chắc hẳn sẽ rất xuất sắc đi?
“Hệ thống, tôi có thể rời thế giới này chưa?” Amber bỗng nhiên hỏi khiến hệ thống giật mình.
“Cô phải hoàn thành..” nhiệm vụ.
Hệ thống không kịp nói hết, đôi mắt đã trợn to không tin tưởng.
Trên bảng phân phối nhiệm vụ hiển thị nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thế giới này thoát khỏi nguy cơ bị hủy diệt?
Sau đó nó bắt đầu suy nghĩ, nó đã bỏ qua điều gì? Hệ thống thật sự không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ngay từ đầu cô đã đoán ra rồi?” Câu hỏi không xác định nhưng hệ thống lại dùng giọng khẳng định.
Thế giới này xảy ra bug là do sự xuất hiện của hai nam chính.
Một thế giới không thể có hai thiên chi kiêu tử nên dẫn đến sự việc thế giới này không thể khống chế mà đi đến hồi kết.
Thiên đạo đã khởi động lại thế giới này. Nó không thể trực tiếp ra tay sửa đổi lên đã cố ý thúc đẩy sự việc dẫn đến cuộc chiến cuối cùng, lựa chọn ra một thiên tư chi tử để ngăn cản thế giới sụp đổ.
Những cuộc chiến này chậm chạp không diễn ra khiến thiên đạo sốt ruột. Nó cần thêm một chút lửa để kích thích ngòi nổ.
Sự tồn tại của Amber chính là một chút lửa đó!
Amber không trả lời. Nàng cũng không cao siêu như hệ thống nghĩ.
Vốn ngay từ ban đầu chỉ đoán ra một phần, thiếu một cái bằng chứng.
Việc của nàng chỉ là thuận theo thiên đạo! Thuận lợi làm một cái công cụ.
Lưỡi dao sắc nhọn không kìm được mà để trên làn da một mại của nàng một đạo vết máu.
Máu đỏ trên nền tuyết..
Quả là kinh diễm đến không được!
Từ đầu đến cuối, Amber vẫn không nói bất cứ điều gì. Không la hét hay khóc lóc sợ hãi, nhưng cả cơ thể nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt càng làm cho người ta thêm thương tiếc.
Philip si mê mà hít hà hương thơm trên tóc nàng.
“Amber, ta quả thật quá yêu nàng. Hận không thể mãi đắm chìm trong cơ thể mềm mại của nàng.” Philip như người tình thân mật thủ thỉ bên tai nàng, nếu kiếm trên tay hắn không ngày càng thấm nhiều huyết thì có lẽ người khác còn tin tưởng.
“Ta có thể rời khỏi thế giới này?” Amber lặp lại một lần nữa.
“.. Có thể.” Hệ thống líu lưỡi trả lời.
Không hiểu sao hắn có chút đáng thương nhìn Danielle.
Nếu kí chủ rời đi thế giới này thì thân thể này sẽ chết. Hệ thống quả thật không thể tưởng tượng Danielle sẽ như thế nào..
“.. Nhưng ta đã mất hết. Giờ chỉ còn nàng và ta. Danielle sẽ không tha cho ta nhưng ta không muốn để nàng cho hắn.”
“.. Chết cùng ta. Ta sẽ giết nàng trước. Sau đó ta sẽ theo sau nàng.” Philip thâm tình nói.
“Ta tha cho ngươi. Thả nàng ra!”
Danielle cầm lấy kiếm, đôi mắt tàn nhẫn nhìn hắn.
“Ngươi sẽ không tha cho ta, Danielle. Hơn ai hết người càng muốn ta chết là ngươi! Nếu phải sống như một nỗi sỉ nhục, ta càng muốn chết. Ít nhất, ta sẽ được chết cùng Amber yêu dấu.” Philip lắc đầu, hơn hết lúc này hắn vô cùng tỉnh táo. Hắn đã quyết tâm kéo Amber trở thành đệm lưng.